Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 234: Ngươi nói hết chưa? (2)



Đương nhiên hắn có nghe qua đại danh của Tô Tín, Tương Nam chi địa hơn mười năm qua chỉ có Tô Tín đứng hàng Nhân Bảng.

Lưu sư huynh sợ Tô Tín là đệ tử xuất thân đại phái võ lâm Trung Nguyên, như vậy cho dù Tô Tín giết hắn cũng là chết vô ích.

Vừa rồi hắn nói với Phương sư đệ cầu phú quý trong nguy hiểm, lời này không phải hắn lừa dối Phương sư đệ.

Hắn cũng lăn lộn giang hồ vài chục năm cho nên càng lão luyện, với ánh mắt hắn cugnx nhìn ra, trận phân tranh tại Tương Nam chỉ là trò chơi do các đại phái Trung Nguyên bài bố mà thôi, mục đích chỉ vì tôi luyện đám người Địch Vân Phi.

Chờ bọn họ tranh đấu tới cuối cùng nhất định phải phân ra thắng bại, mà sự thất bại ấy chẳng qua là mất mặt, cuối cùng xám xịt trở lại Trung Nguyên sau đó bị tông môn răn dạy nghiêm khắc mà thôi.

Nhưng hắn mời chào nhân thủ tại Tương càng thê thảm, nói không chừng thật sự đồ sát không còn.

Đối với đám người Địch Vân Phi mà nói, những võ giả Tương Nam chỉ là công cụ mà thôi, nếu như mình thất bại khó tránh sẽ bị sư môn trừng phạt, ai còn quản các ngươi chết sống?

Đám võ giả như Lưu sư huynh đi tìm nơi nương tựa Địch Vân Phi cũng nhìn ra điểm này, nhưng bọn họ đang đánh bạc.

Nếu đánh bạc thắng, chính mình đi theo chủ tử thắng được trận tranh đấu này, kết quả xấu nhất là ở lại tiếp nhận thế lực của Địch Vân Phi lưu lại Tương Nam, tiếp tục xưng vương xưng bá tại bản địa.

Nếu tốt nhất có thể theo Địch Vân Phi gia nhập Tranh Kiếm Minh, từ nay về sau tiền đồ vô lượng.

Lần trước thủ hạ Vụ Ẩn Giao Long Bàng Phi Vân của Địch Vân Phi lấy một địch ba thủ hạ cảnh giới Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh của Tiêu Ma Vân, hắn ra tay không chút lưu tình, trực tiếp giết một người phế hai người.

Những người chết cũng chết, phế cũng phế, Tiêu Ma Vân không có chút tâm tư báo thù cho bọn họ.

Trước mặt người xuất thân đại phái Trung Nguyên như Địch Vân Phi, Lưu sư huynh hôm nay chết dưới kiếm của Tô Tín cũng tính là hắn không may.

May mắn đối phương chính là Tô Tín bang chủ Phi Ưng Bang cho nên mới dễ nói chuyện.

Bang chủ tiểu bang phái, cho dù đối phương leo lên Nhân Bảng cũng không cách nào so sánh với thân phận của Địch Vân Phi.

Lưu sư huynh nói lời thấm thía: “Tô bang chủ, Địch công tử hiện tại không ở Đông Lâm phủ, ngươi tìm hắn cũng vô dụng, không bằng ngươi trước thả ta, sau đó đi Thường Ninh phủ chờ hắn như thế nào?”

“Hơn nữa hiện tại Phi Ưng Bang gian ngoan mất linh, lại dám không cho Địch công tử mặt mũi, vừa vặn ngươi bây giờ trở lại, nếu như ngươi có thể thuyết phục Phi Ưng Bang gia nhập dưới trướng Địch công tử, lại giao tín vật giao dịch đặc sản Nam Man cho Địch công tử, ta cam đoan ngươi có chỗ cắm dùi dưới trướng Địch công tử.

Lưu sư huynh nói như vậy kỳ thật đang tính toán nhỏ nhặt.

Đừng nhìn hắn nói khoác mình có vài phần tình mọn với Địch Vân Phi, thậm chí có thể nói mấy câu, nhưng kỳ thật hắn không gặp mặt Địch Vân Phi mấy lần.

Có thể gia nhập dưới trướng Địch Vân Phi cũng không phải do Địch Vân Phi tự mình đồng ý, mà là Địch Vân Phi muốn thu một đám võ giả Hậu Thiên, chỉ cần thực lực không phải quá kém cũng có thể gia nhập.

Hơn nữa phụ trách chiêu thu thủ hạ là võ giả Tiên Thiên có quen biết với Lưu sư huynh, cho nên hắn lúc này mới thuận lợi gia nhập dưới trướng Địch Vân Phi, nhưng trên thực tế thân phận là tiểu lâu la không lên nổi mặt bàn.

Nhưng Tô Tín trước mặt lại cho Lưu sư huynh nhìn ra cơ hội lập công.

Tô Tín là bang chủ trước của Phi Ưng Bang, hắn khẳng định có lực ảnh hưởng rất lớn với Phi Ưng Bang, chỉ cần hắn mở miệng, Phi Ưng Bang nhất định có thể thần phục Địch Vân Phi.

Hơn nữa bản thân Tô Tín có thực lực Linh Khiếu Cảnh, phải biết rằng thủ hạ Địch Vân Phi hiện tại chỉ có năm sáu võ giả Linh Khiếu Cảnh mà thôi.

Huống hồ Tô Tín còn đứng hàng Nhân Bảng, một võ giả Nhân Bảng đầu nhập vào thế lực Địch Vân Phi, uy thế của Địch Vân Phi chắc chắn phóng đại.

Đến lúc đó hắn thúc đẩy tất cả những chuyện này sẽ được trọng thưởng.

Nhưng ai biết Tô Tín lúc này không có nửa điểm thái độ, hắn nói: “Ngươi nói xong chưa?”

Lưu sư huynh sững sờ: “Nói... Nói xong rồi.”

Tô Tín gật gật đầu, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Ngươi nói xong cũng tốt, hiện tại tới ta nói. Ta rất chán ghét người tự là thông minh, ta hỏi ngươi cái gì, ngươi đáp cái gì. Nhớ kỹ một câu, kẻ yếu không nên ý đồ phỏng đoán ý nghĩ của cường giả.”

Trong nội tâm Lưu sư huynh sinh ra cảm giác tim đập nhanh, nhưng không chờ hắn cái gì, chỉ thấy một đạo hào quang màu trắng xuất hiện và đầu hắn đã bay lên trời, vừa vặn rơi xuống mặt bàn.

Ba tên võ giả Hậu Thiên bên cạnh Lưu sư huynh sợ hãi ngây người, đặc biệt là Phương sư đệ, hắn tu luyện tới Hậu Thiên trung kỳ nhưng chưa giết qua người nào nên hét lớn.

Vừa rồi Lưu sư huynh còn nói cái gì cầu phú quý trong nguy hiểm, hiện tại xem ra quả nhiên đủ hiểm, hắn còn không có hưởng thụ qua phú quý đã bị người ta chém giết.

Sư phụ nói đúng, giang hồ hiểm ác, bản thân mình nên thành thập trông coi võ quán sư phụ lưu lại sống cả đời đi.