Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 1250: Cao hứng khi đến, mất hứng khi về



Lão tổ Độc Cô thị từng bước bức bách, nhưng Tô Tín cười khinh miệt.

- Độc Cô tiền bối, ngươi nói ta quá tham, nhưng người tham lam chân chính lại là Độc Cô thị ngươi đấy.

Tô Tín nhìn đám người Độc Cô Thành, cười lạnh nói:

- Ta ở đây tân tân khổ khổ âm thầm mưu đồ, thật vất vả mới giải quyết xong Tô gia, các ngươi lại bỗng nhiên tới đây chặn ngang một cước, muốn thừa dịp cháy nhà cướp của, hơn nữa còn muốn tất cả công pháp truyền thừa Tô gia, chính thức tham lam người là ai?

- Tô Tín ta ăn đồ vật vào miệng chưa bao giờ nhổ ra, cũng không có ai cướp được.

Độc Cô Diêm khinh thường nói:

- Vậy sao? Chúng ta thử xem.

Vừa dứt lời, Độc Cô Diêm muốn trực tiếp mang người động thủ, nhưng lúc này dưới Ngô Đồng sơn xuất hiện chấn động khủng bố.

Từng võ giả Hóa Thần Cảnh, Dung Thần Cảnh tiến vào trong Ngô Đồng sơn và đứng bên cạnh Tô Tín, sắc mặt đám người Độc Cô Diêm tái nhợt.

Những người này là ai? Có công hầu Đại Chu, ví dụ như Long Hoa hầu Trần Thiên Chi, Dung Thần Cảnh Vinh Quốc công Trịnh Huyền Thành.

Còn có người của quân đội, tất cả cường giả ba quân đoàn Long Vũ, Dũng Tướng, Phi Hùng đều tới đây, quan trọng hơn là người mặc áo xanh, đó là người trung niên cầm trường thương đứng bên cạnh Tô Tín, người này chính là Thần Uy Đại tướng quân Lâm Tông Việt!

Đại Thế Chí Thượng Sư kinh ngạc nhìn Tô Tín, sau đó hắn lắc đầu, thở dài một hơi, vị Tô đại nhân này suy nghĩ thật chu toàn, chỉ sợ hắn sớm ngờ tới Độc Cô thị sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?

Cho dù là mình cũng không biết người quân đội tới lúc nào, Tô Tín liên hệ với bọn họ bao giờ.

Kỳ thật Đại Thế Chí Thượng Sư nghĩ sai rồi, Tô Tín không nghĩ đám người Độc Cô thị lại tham lam như thế, muốn thừa dịp Tô gia đại loạn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Tô Tín mời đám người Lâm Tông Việt tới chỉ phòng ngừa vạn nhất mà thôi.

Dù sao Tô gia truyền thừa trên vạn năm, trong tộc có át chủ bài hay không thì không ai biết.

Nhưng Tô Tín cảm thấy Đại Thế Chí Thượng Sư không đáng tin cậy, cho nên hắn liền dùng bản chép tay Bất Diệt Kim Thân đổi lấy Lâm Tông Việt ra tay âm thầm bảo hộ.

Lâm Tông Việt tu luyện lộ tuyến võ đạo tương tự với Triệu Vũ Niên, đó là thân thể vô song, đấu chiến cực hạn.

Bất Diệt Kim Thân là công pháp luyện thể cực hạn, cho dù có bản chép tay cũng không thể giúp bọn họ ngộ ra cảnh giới cao nhất, nhưng có thể loại suy, từ đó bọn họ sẽ lĩnh ngộ ra thứ khác.

Lúc ấy Tô Tín chỉ mời một mình Lâm Tông Việt tới, tuy tin tức này bị Đại tổng quản Long Vũ quân Hòa Phi Dương và đám người Vinh Quốc công Trịnh Huyền Thành nghe được, bọn họ chủ động tới giúp Tô Tín.

Lần trước Tô Tín cấp cho bọn họ Phật Cốt Xá Lợi, nhân tình vẫn còn đó, cho nên bọn họ không có chuyện gì làm, giúp Tô Tín một tay cũng không sao.

Độc Cô Thành lạnh lùng nói:

- Lâm Tông Việt, hiện tại các ngươi ra tay là có ý gì? Triều đình vừa mới diệt Thanh Thành kiếm phái, hiện thế lực giang hồ rất cảnh giác các ngươi, các ngươi còn dám tham dự vào chuyện tiêu diệt Tô gia hay sao?

Lâm Tông Việt khinh thường lắc lắc đầu, nói:

- Độc Cô Thành, ngươi càng sống càng thụt lùi, còn muốn dùng việc này dọa ta?

- Huống hồ ai nói ta tham dự việc diệt Tô gia?

- Người Tô gia nội đấu chỉ có Tô Tín và người Tô gia cùng Mật Tông Đại Thế Chí Thượng Sư tham dự, ta tham dự khi nào?

- Hiện tại gia chủ Tô gia chính là Tô Tín, hắn là đồng liêu Đại Chu của ta, mà các ngươi bây giờ tới nháo sự, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ta đứng ra chủ trì công đạo không được sao?

Các võ giả Đại Chu cười lạnh, đây chính là nguyên nhân bọn họ công khai đứng ra.

Nếu như Tô Tín trực tiếp bảo bọn họ ra tay giống Đại Thế Chí Thượng Sư thì bọn họ không dám, dù sao Đại Chu vừa ra tay diệt một thế lực đỉnh cấp, có thể nói là tối kỵ giang hồ, không biết sẽ xảy ra hậu quả gì.

Cho nên trước kia bọn họ nấp trong bóng tối, nếu phát sinh cái gì ngoài ý muốn bọn họ cũng có thể ra tay cứu giúp Tô Tín.

Tuy nhưng bây giờ thì khác, Tô gia triệt để đổi chủ, hiện tại gia chủ chính là Tô Tín, đó là người của bọn họ, Độc Cô thị ngươi đánh đến tận cửa chính là nhắm vào người triều đình.

Đều là đồng liêu Đại Chu, bọn họ đứng ra hỗ trợ phòng bị đúng lúc, có sai sao? Tối thiểu người giang hồ không tìm ra tật xấu gì.

Ánh mắt Độc Cô Thành lạnh lùng, lần này Độc Cô thị bọn họ mất mặt lớn rồi.

Vội vàng chạy tới Ngô Đồng sơn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, kết quả lại đi không một chuyến.

Lâm Tông Việt thản nhiên nói:

- Độc Cô Thành, còn không đi sao? Chẳng lẽ ngươi muốn tranh tài với ta một hồi? Ta rất muốn xem, những năm qua ngươi tiến bộ bao nhiêu.

Độc Cô thị ở ngay Bắc Nguyên đạo, cho nên Độc Cô thị cũng là thế lực có liên hệ với võ giả Đại Chu nhiều nhất.

Hơn nữa lúc trước Đại Chu quyết định đóng đô tại Bắc Nguyên đạo thành Thịnh Kinh, đương nhiên Độc Cô thị không muốn.

Tuy nhiên Độc Cô thị không có lá gan chơi thủ đoạn với Đại Chu nhưng vẫn có ma sát nhỏ.

Chính bởi vì như thế, lão tổ Độc Cô thị Độc Cô Thành là võ giả Dương Thần Cảnh duy nhất phải đứng ra giao thủ với mấy vị cường giả Dương Thần Cảnh của Đại Chu, tuy nhiên kết quả không cần phải nói.

Độc Cô Thành thắng lợi thì hắn không thể cúi đầu trước mặt Lâm Tông Việt như hiện tại.

- Đi!

Độc Cô Thành quát một tiếng, hắn mang người xuống núi.

Đám môn khách lúc trước đứng xem náo nhiệt cũng rời đi.

Bọn họ còn chuẩn bị xem náo nhiệt, kết quả lại là Độc Cô thị cao hứng khi đến, mất hứng khi về.

Tiếp tục lưu lại đây, bọn họ sợ bị Tô Tín giận chó đánh mèo, cho nên bọn họ cũng rời khỏi nơi này.

Vào lúc này, Tô Tín lại nói với đám người Độc Cô Thành một câu:

- Độc Cô gia chủ đi thong thả, chuyện hôm nay, ngày sau Tô Tín ta chắc chắn đến nhà bái tạ!

Độc Cô Thành và Độc Cô Diêm cảm giác toàn thân lạnh lẽo, đối với Tô Tín uy hiếp, bọn họ chưa bao giờ xem đó là lời nói suông.

Huống hồ tới thực lực và cảnh giới như bọn họ, nói suông hay đe dọa không có ý nghĩa gì, chỉ có thể biến thành trò cười mà thôi.

Bọn họ hiểu tính cách của Tô Tín, Tô Tín tuyệt đối không phải là kẻ nhàm chán nói mà không làm.

Dùng tính cách có thù tất báo của hắn, tương lai hắn nhất định sẽ như độc xà trong bóng tối nhìn chằm chằm vào Độc Cô thị, không biết lúc nào sẽ xông tới cắn bọn họ một cái, sẽ xé một khối thịt trên người.

Tuy Độc Cô thị là một trong lục đại thế gia, tự nhiên sẽ không biết chịu thua Tô Tín, Độc Cô Thành chỉ là hừ lạnh một tiếng, hắn dẫn người trực tiếp xuống núi.

Sau khi xuống núi, Độc Cô Thành lạnh lùng nói với Độc Cô Diêm:

- Ngươi làm gia chủ như vậy sao? Muốn đến nhặt tiện nghi của Tô Tín, kết quả lại không tìm hiểu người ta xuất động bao nhiêu lực lượng.

Sau chuyện lần này, Độc Cô Thành rất thất vọng về Độc Cô Diêm.

Lúc trước hắn lựa chọn Độc Cô Diêm làm gia chủ có nguyên nhân rất lớn là vì Tiêu Xước.

Thực lực Độc Cô thị vốn rất yếu trong lục đại thế gia, về sau Đại Chu đóng đô tại Bắc Nguyên đạo, thế lực Độc Cô thị bọn họ giảm đi rất nhiều.

Hiện tại bọn họ có quan hệ thông gia với Tiêu thị, còn có thể mượn một bộ phận lực lượng và uy thế Tiêu gia, như vậy Bắc Nguyên Độc Cô thị bọn họ mới có nắm chắc truyền thừa trước áp lực của Đại Chu.

Năng lực bản thân của Độc Cô Diêm trong Độc Cô thị không xuất chúng, lúc trước hắn tối thiểu còn hợp cách, dù sao Độc Cô thị cũng không tìm ra nhân vật kinh tài tuyệt diễm, ai làm gia chủ cũng như nhau, cho nên Độc Cô Thành dứt khoát lựa chọn để cho Độc Cô Diêm tiếp nhận vị trí gia chủ này.

Trong vài chục năm qua, biểu hiện của Độc Cô Diêm cũng tốt, nhưng không nghĩ tới trong khoảng thời gian này, Độc Cô Diêm lại biểu hiện kém cỏi như thế.

Trước kia hắn phạm sai lầm nhỏ cũng không có gì, nếu như hắn lại phạm sai lầm lớn, Độc Cô Thành đã có suy nghĩ nên đổi gia chủ.

Chỉ có điều Độc Cô Thành không biết là, cho dù đoạn thời gian trước Độc Cô Diêm biểu hiện không tệ, đó là bởi vì Tiêu Xước ở bên cạnh bày mưu tính kế cho hắn.

Chỉ có điều sau đó hắn cho rằng Tiêu Xước đang khoa tay múa chân là sỉ nhục tôn nghiêm nam nhân và gia chủ như hắn, cộng thêm việc con riêng, hắn có thành kiến lớn với Tiêu Xước, cho nên trong khoảng thời gian này hắn không nghe theo đề nghị của Tiêu Xước, kết quả lại làm hư vài chuyện.

Nghĩ đến trước đó Tiêu Xước nói Tô Tín sẽ có phòng bị Độc Cô thị, hắn còn không tin, kết quả tốt rồi, Độc Cô thị bọn họ mất mặt như thế, mấy ngàn tên môn khách Tô gia sẽ truyền việc này khắp giang hồ.

Độc Cô thị bọn họ mất mặt rất lớn, cũng không trách Độc Cô Thành tức giận như vậy.

- Lão tổ bớt giận, ta vốn cho rằng Tô Tín đã mời Đại Thế Chí Thượng Sư ra tay, người triều đình sẽ không đến, không nghĩ tới hắn lại âm thầm ẩn giấu.

Độc Cô Diêm vội vàng giải thích với Độc Cô Thành.

Nhưng hắn thực sợ Độc Cô Thành tức giận phế bỏ vị trí gia chủ của hắn.

Độc Cô Thành thở dài một hơi nói:

- Về sau chú ý một ít, mọi chuyện phải nghĩ cho kỹ, ngươi bây giờ là gia chủ Độc Cô thị, ngươi phải biết rằng ngươi làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ ảnh hưởng tới an gnuy và vinh nhục của Độc Cô thị!

Độc Cô Diêm đã làm gia chủ Độc Cô thị vài chục năm, tâm phúc vô số, lúc này thay thế hắn sẽ gây ảnh hưởng lớn tới Độc Cô thị.

Cho nên vì an ổn của Độc Cô thị, Độc Cô Thành cũng cho hắn một cơ hội.

Nếu như Độc Cô Diêm tái phạm sai lầm lớn lần nữa, Độc Cô Thành cũng sẽ không nói nhảm, tất nhiên sẽ trực tiếp thay đổi, thay thế gia chủ.

Nghe được Độc Cô Thành nói như vậy, Độc Cô Diêm thở ra một hơi, tối thiểu vị trí gia chủ của hắn không cần lo lắng.

Lúc này Độc Cô Thành lại nói:

- Cẩn thận Tô Tín, tên nầy không phải kẻ dễ sống chung, làm người có thù tất báo mà tâm ngoan thủ lạt, hơn nữa không hề cố kỵ, hắn có thể dùng tất cả thủ đoạn âm tàn bỉ ổi.

- Tuy sức một mình Tô Tín không thể phá hư căn cơ Độc Cô thị chúng ta, chúng ta phải phòng bị mới được, Thanh Thành kiếm phái chính là vết xe đổ.