Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

Chương 21: Đại hội luận võ gia tộc (2)



Đài tỷ võ của Lăng Gia được đặt giữa một khoảng sân rộng lớn bằng diện tích của một sân bóng đá thời hiện đại. Xung quanh là hàng ghế ngồi dành cho khán giả, bắt đầu tầng trên cao nhất sẽ dành cho khánh quý, cứ như vậy xuống tầng thấp nhất. Trên đài phía chính giữa đang đặt một tảng đá màu đen. Trên đó có 10 vạch lớn, mỗi vạch sẽ có 10 chấm nhỏ phía trên. Tảng đá này chính là dùng để đo sức mạnh của người đánh lên nó. Mỗi vạch to tương đương với một cấp thực lực, mỗi chấm nhỏ sẽ là một tầng.

Phía dưới võ đài, các đệ tử trẻ tuổi của Lăng Gia đều đang đứng xếp hàng ngay ngắn, họ chỉ đang chờ gia chủ đứng lên tuyên bố bắt đầu hội tỷ võ.

Lăng Phiên Hùng mặc một bộ áo bào màu xanh, dáng người hiên ngang, đứng trên đài dâng cao giọng nói:

- Các đệ tử của Lăng Gia! Ngày hôm nay chính là đại hội tỷ võ của gia tộc, tại đây, chúng ta sẽ kiểm tra thành quả tu luyện của các ngươi trong thời gian qua, đồng thời cho ngoại nhân biết được đệ tử Lăng Gia ai ai cũng là nhân tài, không ai có thể khinh nhờn uy phong của Lăng Gia. Vì tương lai xán lạn, ta yêu cầu tất cả các ngươi hãy trổ tài hết sức mình. Cố lên!

- Hô! Hô! Hô! Hô! Hô!

- Sau đây ta tuyên bố đại hội tỷ võ Lăng Gia chính thức bắt đầu! Vòng thứ nhất chính là kiểm tra tu vi, mỗi đệ tử được đọc tên sẽ lên đây, vận đấu khí đánh vào tảng đá. Mỗi chấm sáng sẽ thể hiện thực lực của các ngươi. Giám khảo sẽ đối chiếu với kết quả từ kỳ đại hội gần đây nhất. Nếu ngươi tiến bộ vượt bậc, lọt vào trong top 100 đệ tử mạnh nhất, sẽ được tiến vào vòng 2. Hiện tại bắt đầu!!

Một lão giả mặc áo choàng đen đi lên trên đài, khí thế bất phàm, tinh thần nội liễm, hiển nhiên tu vi sâu không lường được. Khi lão đi lên, toàn bộ đệ tử Lăng Gia cúi chào:

- Lăng Vinh trưởng lão khỏe!!

- Hiện tại, lời thừa ta cũng sẽ không nói, bắt đầu! Lăng Chí, ngươi lên đầu!

Một đệ tử Lăng Gia mặc áo xám đi lên, sau khi cúi đầu chào Lăng Vinh và Lăng Gia chủ, hắn tiến lên trước tảng đá, vận công hét lớn:

- Mãnh hổ bạo kích quyền!!!!!

Mãnh hổ bạo kích quyền - bộ quyền pháp cơ bản của Lăng Gia, tất cả đệ tử kể cả dòng chính lẫn chi phụ đều đã từng tập, là một môn quyền pháp thông dụng trứ danh của Lăng Gia, sử dụng đấu khí bao bọc xung quanh quyền đầu, khi tiến công quyền kình rít gào, khí thế bá đạo như mãnh hổ.

Ầm!!!!!!!!

Một tiếng nổ lớn phát ra. Thiếu niên tên Lăng Chí kia thu hồi đấu khí, chờ mong nhìn sang kết quả. Quầng sáng ở vạch lớn đầu tiên sáng lên, sau đó từng chấm nhỏ cũng phát sáng theo, sau khi đến vạch thứ 6 thì dừng lại.

- Lăng Chí - Võ sĩ tầng 6, so với lần trước thì tăng lên 2 tầng, hợp lệ!!

Mọi người đứng dưới đài vỗ tay, tăng 2 tầng so với lần kiểm tra gần nhất, đúng là không tồi

- Tiếp theo, Lăng Hoàng!

Một thanh niên lưng hùm vai gấu, dáng người cao lớn bước lên

Ầm!!!!!

- Lăng Hoàng! Võ sĩ tầng 7, tăng 2 tầng so với kỳ trước, hợp lệ.

Lại một tràng vỗ tay. Võ sĩ tầng 7, vị thanh niên này cũng thuộc hàng đệ tử ưu tú.

- Lăng Hiển lên sàn!.................

Cuộc khảo thí vẫn tiếp tục, ngoài những đệ tử ưu tú có tiến bộ ra, có những đệ tử vẫn dậm chân tại chỗ không hề tiến giai, khiến cho bọn hắn vô cùng mất mặt. Tại sao mọi người tiến giai mà các ngươi không tiến giai? Trước sự chứng kiến của mọi người, những đệ tử không hợp lệ đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.

- Lăng Hiếu Kiệt lên sàn!

Trước mắt mọi người, Lăng Hiếu Kiệt tung người lên sàn đấu, ánh mắt cao ngạo nhìn toàn bộ đệ tử còn lại của Lăng Gia, sau đó tung chưởng về phía hòn đá

Ầm!!!!!!!!!!!!

- Lăng Hiếu Kiệt! 11 tuổi, tu vi võ sĩ thất giai, so với lần trước tiến 3 giai, không tệ! - Lăng Vinh tán thưởng nhìn Lăng Hiếu Kiệt. Còn trẻ như vậy mà đã tiếp cận Võ sĩ bát giai, tiền đồ đúng là không hạn lượng.

- OAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Dưới sân nổ ra một tràng âm thanh kinh động thật lớn. Lăng Hiếu Kiệt mới sang tuổi 11 thôi mà tu vi đã kinh người như vậy, nếu thế sau này hắn có thể phát triển thế nào đây?

- Ồ? Thất giai Võ sĩ? Còn trẻ như vậy? Lăng Gia Chủ, Lăng Gia đúng là nhân tài nhiều không đếm xuể nha! - Kim Chính Đông tặc lưỡi than thở. Lăng GIa không hổ là đại cự đầu gia tộc của đế quốc, nhiều nhân tài như vậy, làm cho các gia tộc khác cũng phải mặc cảm.

- Kim huynh quá khen, chẳng qua hắn cũng còn tuổi trẻ, con đường còn dài, phải rèn luyện thêm. - Lăng Phiên Hùng không mặn không nhạt nói. Đối với Lăng Hiếu Kiệt thì Lăng đại gia chủ cũng đã nằm trong dự đoán, thiên tư của hắn xác thực không sai biệt lắm, nếu thấp hơn nữa mới là có vấn đề, hơn nữa hắn không tin rằng Lăng Hiếu Kiệt là người kiệt xuất nhất, cho dù con trai trưởng của hắn Lăng Trấn Đông cũng không bằng.

Thấy Lăng Phiên Hùng có vẻ không mặn không nhạt với thành tích của Lăng Hiếu Kiệt, Kim Chính Đông cảm thấy tò mò, lẽ nào còn có người xuất sắc hơn hắn sao?

- Cuối cùng, Lăng Huyền Phong lên sàn!!! - Lăng Vinh lên tiếng, cho dù lão biết là Lăng Huyền Phong không tu được đấu khí, nhưng thủ tục vẫn phải làm, đích thân gia chủ yêu cầu như vậy. Lão có phản cảm với Lăng Huyền Phong bao nhiêu chăng nữa nhưng cũng không dám cãi lời gia chủ.

- Lăng Huyền Phong? Hắn không tu luyện được cơ mà, tại sao vẫn gọi hắn lên? - Ở dưới tràng, các đệ tử bàn tán không ngừng? Xú danh của Lăng Huyền Phong không ai không biết. Phế vật không tu được đấu khí, hơn nữa lại còn là một tên vô lại, hoàn khố điển hình, tại sao gia chủ vẫn cho phép hắn tham dự?

- Tất cả trật tự!!!!!! - Lăng Phiên Hùng hô lớn. Toàn trường im lặng không một tiếng động.

- Đây là những lời nên nói với người đồng tộc hay sao? Đây là những lời các ngươi có thể nói với tam thiếu gia Lăng Gia hay sao? Không nói hắn có là tam thiếu gia hay không, chỉ riêng việc hắn mang huyết mạch Lăng GIa thôi, các ngươi cũng phải yêu thương đùm bọc nhau rồi. Nếu trong gia tộc nội bộ lục đục, nói xấu nhau, còn nói gì đến việc gây dựng uy danh cho gia tộc? Người trong một nhà còn không ưa nổi nhau thì còn làm được cái trò trống gì? Ta thật thất vọng với các ngươi. - Lăng Phiên Hùng vẻ mặt buồn bã nói. Mặc dù trong lòng hắn cười như nắc nẻ. Ta kháo! Đợi lát nữa tiểu tử kia lên biểu diễn thì xem các ngươi xấu hổ đến như thế nào!

Tất cả đệ tử Lăng GIa đều cúi đầu, tuy rằng bọn hắn không cho là đúng, nhưng xác thực nếu trong gia tộc còn không đoàn kết, lấy gì xây dựng nghiệp lớn?

- Tạ ơn gia chủ đã nói giúp, đệ tử xin cố gắng hết sức mình!!

Ở dưới tràng, một thanh niên lên tiếng, âm thanh vang vọng toàn trường. Hắn mặc một bộ trang phục rất kỳ quái. Một bộ trang phục đồng tông màu từ thân trên cho tới giầy. Trên người của hắn là một chiếc áo cổ cáo có nền màu xanh lá cây đậm, họa tiết đám mây, màu xen lẫn giữa xanh lá cây, đen, nâu và xanh nhạt. Quần thì làm bằng vải dầy, họa tiết và màu sắc giống như áo, phần chân thì bó lại. Giầy của hắn thì khác hẳn với giầy bình thường. Màu sắc y hệt quần và áo, đế giày và mũi giày được làm từ cao su đặc, rất dày. Cổ giày thì khá cao, kéo tên tới quá mắt cá chân 10cm, bao bọc một phần ống quần. Sau lưng đeo một thanh trường kiếm có đóc kiếm được sơn màu vàng, hai bên có hình hai con rồng đang ngậm viên ngọc xanh. Tóc của hắn được cắt ngắn lại, được cạo sát ở hai bên đầu và gáy, tăng dần độ dài lên đỉnh đầu. Phần tóc còn lại được vuốt ngược ra đằng sau, kết hợp với khuôn mặt trẻ trung, mày kiếm mắt sáng khiến cho hắn thu hút bao nhiêu ánh nhìn, đa phần là từ phái nữ.

Người thanh niên này không ai khác chính là Lăng Huyền Phong. Nếu có người hiện đại đứng đây chắc chắn sẽ nhận ra bộ đồ hắn đang mặc trên người. Trừ bỏ thanh kiếm ra, không khó để nhận ra đây chính là trang phục dã chiến K07 của Quân Đội Nhân Dân Việt Nam. VÌ đây là một sự kiện lớn nên hắn không thể mặc bộ trang phục huấn luyện thường ngày được, hơn nữa trang phục truyền thống ở thế giới này quá bất tiện, hắn không thích nên đã kêu thợ may làm cho hắn một vài bộ trang phục dã chiến phỏng theo bộ K07 từ kiếp trước để mặc. Hiệu quả cũng không tệ lắm, ít nhất ngoại hình độc đáo của hắn thu hút rất nhiều ánh mắt si mê của phái nữ.

- Oa! Hắn là Lăng Huyền Phong sao? Thật là đẹp trai! Một nữ đệ tử Lăng GIa nhìn hắn mà nói mê sảng

- Uy! Tỉnh lại! Hắn là Lăng Huyền Phong đó! - Bên cạnh nàng là một nữ đệ tử khác đang lay lay người nàng hô lớn, nhưng ánh mắt cũng không tự chủ nhìn Lăng Huyền Phong vài lần.

- Lăng Huyền Phong thì sao? Ta thấy hắn đẹp trai, si mê vẻ đẹp là tội à - Nữ đệ tử kia bĩu môi nói.

Trên đài khách quý, Vu Thiên Hành Vu lão gia tử nhìn Lăng Huyền Phong mà nói:

- Tiểu tử kia là Lăng Huyền Phong sao? Có vẻ khác với những gì được miêu tả. Dáng người hiên ngang, khí thế bất phàm, làm gì giống một kẻ chuyên ăn chơi phá phách? - Dứt lời, lão nhìn sang Lăng Phiên Hùng. Thấy Vu bá bá nhìn sang, Lăng đại gia chủ coi như không thấy gì, vẫn khí định thần nhàn, làm cho Vu lão gia cảm thấy kỳ quái, dù sao một đệ tử phế vật cũng không phải chuyện gì hay ho, tại sao vẫn cho hắn lên khảo thí, trong chuyện này ắt có vấn đề. Như nhìn ra gì đó, Vu lão gia tử chuyển ánh mắt nhìn sang chất nữ của mình. Làm cho lão phải kinh ngạc đến trợn mắt lên là chất nữ của hắn đang si mê nhìn tiểu tử kia, hơn nữa mặt còn đỏ hơn trái táo. Nào có vẻ hung thần ác sát hàng ngày, rõ ràng là bộ dạng xuân tâm động đậy. Không thể nào? Bao nhiêu thanh niên tài tuấn muốn ngỏ lời cầu hôn còn bị nàng một ánh mắt cũng không nhìn, tại sao lại vừa ý với tiểu tử này? Vu lão gia tử suýt rớt cằm xuống đất. Chuyện này càng lúc càng đáng ngờ. Lão liền quay sang nhìn lão bằng hữu. Lăng lão gia tử như hiểu ý, liền hỏi Lăng Phiên Hùng:

- Hùng nhi! Chuyện này...

- Cha, Vu thế bá, 2 người cứ chờ xem, ta đảm bảo 2 người sẽ kinh ngạc. - Lăng Phiên Hùng trấn an 2 người nói, nhưng cũng không tiết lộ gì thêm.

2 lão gia tử tuy không hiểu gì nhưng cũng không nói. Dù sao Lăng Phiên Hùng cũng không dám nói đùa, nhất là trước bao nhiêu ngoại nhân thế này.

- Ồ! Lăng tam thiếu này không đơn giản nha. - Long Nguyệt Nhi ngồi thì thầm với Kim Tiểu Uyên.

- Long tỷ, nói vậy là sao?

- Muội xem, hắn trước mặt bao nhiêu người ăn mặc bắt mắt tới như vậy, hứng chịu ánh mắt của bao nhiêu người, vậy mà vẫn có thể thong dong bình tĩnh, không phải là tính cách của một tên hoàn khố nên có, chuyện này thật lạ.

Kim Tiểu Uyên thấy cũng đúng, tuy nhiên nếu hắn giả vờ trấn định thì sao? Dù sao phế vật cũng là phế vật, có ăn mặc đẹp như thế nào chăng nữa cũng vô dụng.

Lăng Huyền Phong cảm thấy có rất nhiều người bàn tán về mình, tuy nhiên hắn cũng không để tâm, búng người phi thân lên trên đài. Một màn này trực tiếp dọa cho mọi người kinh hãi. Một kẻ không biết đấu khí, làm sao có thể tung người phi thân lên cao như chim én được? Tất cả mọi người bỗng dưng đều có chung một ý nghĩ: Mình bị Lăng Gia lừa rồi! Lăng Tam Thiếu chắc chắn không phải phế vật, có thể tu được đấu khí, hơn nữa tu vi cũng không thấp. Tuy nhiên mọi người không hiểu vì sao Lăng Gia lại ẩn giấu lâu đến vậy hôm nay lại lộ ra cho mọi người biết.

Ở trên hàng khách quý, Lăng Bạo lão gia tử trợn tròn mắt. Cái gì thế này? Đây là tôn tử phế vật của mình sao? Con mẹ nó tên vương bát đản nào độc mồm độc miệng kêu hắn không tu được đấu khí? Không tu luyện được mà có thể phi thân như vậy à? Lão đã có cảm xúc muốn bóp chết tên nào lan truyền tin vớ vẩn kia.

Vu lão gia tử thì cũng hơi kinh ngạc, dù sao thì lão cũng trấn định hơn Lăng Bạo. Sau một hồi kinh ngạc, lão lại cảm thấy hiếu kì với tôn tử của lão bằng hữu này, có nên tìm hiểu chút thông tin về hắn không nhỉ, tại sao hắn lại phải mang danh hoàn khố suốt mấy năm nay? Lão vuốt cằm suy tư.

Kim Chính Đông cùng Hoàng Thường, Dương gia chủ Dương Lỗi đồng thời cảm thấy bất ngờ. Bọn hắn đều cảm thấy mình đang bị lọt hố do Lăng Gia đào. Từ trước tới nay bọn hắn đều tin tưởng Lăng Huyền Phong là một bại gia tử, cho nên muốn lợi dụng điều này để kéo Lăng Gia suy bại. Kế hoạch có vẻ thuận lợi, nhưng hôm nay chứng kiến một màn này, bọn hắn cảm thấy không rét mà run. Chẳng lẽ chúng ta đang lọt vào một âm mưu nào đó, và chủ mưu không ai khác chính là Lăng Gia? Kim Chính Đông lần đầu tiên trong đời cảm thấy có chút không ổn về việc hối hôn với Lăng Gia.

Sau khi phi thân lên đài, Lăng Huyền Phong cúi chào Lăng Vinh, cũng không nhiều lời, trực tiếp vận nội công tung ra một quyền

Mãnh hổ thôi sơn!!!!!!!!!!!!!!!

Ầm!!!!!!!!