Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 246: Tu la tràng (chiến trường đẫm máu)



Nếu Quý Văn Việt và Mạnh Niệm Sanh thật sự ở bên nhau, người không thể chấp nhận được hẳn là An Cửu Cửu? Khi vấn đề này đã thật sự xuất hiện trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, cô mới phát hiện bản thân không vui vẻ được mấy.

Từ bạn bè đến người yêu, có thể nói là một bước nhảy vọt về chất, nhưng hiện nay làm gì có tình yêu nào có thể bảo chứng được sự 'thiên trường địa cửu'? Tiêu Ái Nguyệt thở dài, cô gọi điện báo cáo cho vợ. Từ Phóng Tình chỉ sợ thiên hạ không loạn nên đã đề nghị cô tiết lộ tin tức cho Cam Ninh Ninh biết. Tiêu Ái Nguyệt cười bỉ ổi, lập tức hiểu rõ ý của đối phương.

Hai vợ vợ thống nhất chiến tuyến, Tiêu Ái Nguyệt về công ty trước, ngay sau đó tiểu trợ lý lập tức bước vào văn phòng và nói hôm qua có nữ sĩ họ Tần nhắn tin cho cô và thông báo năm phần cơm trưa sẽ được giao đến lúc mười một giờ.

Tiêu Ái Nguyệt nghe xong tin tức mới biết Tần Thất Tuyệt đã đến Thượng Hải, nhưng không trực tiếp điện thoại di động cho cô mà chỉ liên lạc qua điện thoại bàn ở công ty. Ở công ty này, bốn bề đều là thân tín của Từ Phóng Tình, chị ta điện thoại đến công ty như thế, chẳng phải là 'công khai hóa công sự' đó sao? Không đúng, chị ta làm gì ngoan như vậy?

Tiêu Ái Nguyệt gọi lại cho Tần Thất Tuyệt mới biết được chị ta đã đến Thượng Hải từ hôm qua, còn nói là ăn mừng được thăng quan, hy vọng cô có thể nể mặt đến nhà tham gia Party. Tiêu Ái Nguyệt khách khí, lành lạnh hỏi, "Tôi có quá khứ như vậy, có thể không tiện lắm?"

Tần Thất Tuyệt ở bên kia thâm ý cười, "Cô có thể mang theo người thân, đương nhiên là tôi cũng hoan nghênh tổng giám đốc Từ, nếu cô ấy không ngại ngồi cùng bàn với Trần nữ sĩ."

Trần nữ sĩ? Tiêu Ái Nguyệt như ngửi được một hơi 'gió tanh mưa máu', cô bật thốt lên, "Trần Vãn Thăng?"

Sau khi Trần Vãn Thăng nộp tiền bảo lãnh thì luôn ở nhà không hề lộ diện, án kiện của chị ta đã sớm được mở phiên toà nhưng lại không có thẩm phán, phó thư kí liên quan cũng tạm thời bị cách chức điều tra. Tuy công ty của chị ta không bị niêm phong, nhưng tài chính lại bị đóng băng. Tiêu Ái Nguyệt nghe chị ta nói muốn tái xuất giang hồ thì không khỏi phỉ nhổ, "Lá gan thật lớn."

Có vẻ như Tần Thất Tuyệt đang bận nên giọng nói có chút chậm chạp, "Cứ quyết định vậy đi, tôi gửi địa chỉ, đêm nay rất mong cô tham gia."

Nhà mới của Tần Thất Tuyệt dường như đã được mua từ lâu, Tiêu Ái Nguyệt đợi ở Thượng Hải lâu như vậy nhưng cũng không nghe bên đó rao bán nhà mới, dù sao cũng là khu biệt thự đắt đỏ, Tần Thất Tuyệt gióng trống khua chiêng như vậy, chỉ sợ là có mục đích khác.

Tiêu Ái Nguyệt vừa xử lý xong e-mail công việc thì Bì Lợi liền bưng một ly cà phê đi vào. Cô ngẩng đầu lườm người kia một cái, mặt không chút thay đổi nói, "Tự nhiên ân cần vậy."

Từ khi Bì Lợi thăng chức, chuyện bưng cà phê nhỏ nhặt này đều do tiểu trợ lý xử lý. Ra-đa mẫn cảm của Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu phát xạ, cô nhìn Bì Lợi đứng ở một bên lúng túng cười ngây ngô, hừ lạnh một tiếng, "Làm gì vậy? Nói chuyện đi!"

"Tôi phát hiện khí chất của chị càng lúc càng giống tổng giám đốc Từ." Bì Lợi không làm người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi, vừa mở miệng liền kéo Từ Phóng Tình ra làm bia đỡ đạn, "Cơ mà cũng đúng, chị và chị ấy sớm chiều ở chung, khí chất càng lúc càng giống, tướng mạo càng lúc càng giống, giữa hai người cũng sẽ không có bí mật đâu ha."

Tiêu Ái Nguyệt nghe không nổi nữa, cứng rắn gạt ra mấy chữ, "Cho nên?"

"Cho nên, hôm qua Tần Thất Tuyệt vừa gọi điện thoại nói chuyện với chị xong, tôi liền trực tiếp báo cáo với tổng giám đốc Từ."

Tiêu Ái Nguyệt sững sờ nhìn Bì Lợi, vẻ mặt không thể tin, "Bì Lợi, cô có tin tôi sẽ khai trừ cô không?"

"Hình như chiều nay có việc, tôi đi ra ngoài trước." Nhìn thấy sắc mặt đối phương biến thành màu đen, Bì Lợi vờ như không nghe thấy lời uy hiếp, cô nói sang chuyện khác rồi buông ly cà phê trong tay xuống, sau đó lập tức ra ngoài cửa, "Tổng giám đốc Tiêu cố lên."

Tiêu Ái Nguyệt không chút suy nghĩ ném quyển sách trong tay, may mà Bì Lợi nhanh chóng né được, quyển sách im lặng rơi xuống mặt thảm tựa như sự phẫn nộ không có chỗ xả của Tiêu Ái Nguyệt.

Tiểu trợ lý ngồi ở ngoài cửa, có lẽ Bì Lợi trước khi đi đã bàn giao gì đó nên cô bé cũng không dám nhìn mặt thối của Tiêu Ái Nguyệt, chỉ xoay người nhặt sách rồi cẩn thận đóng cửa lại, sau đó sợ hãi rời khỏi văn phòng.

Tiêu Ái Nguyệt rất tức giận, cảm giác bản thân mình ở công ty chẳng khác gì thế thân của Từ Phóng Tình, vừa nghĩ tới Tần Thất Tuyệt cố ý gọi điện thoại đến công ty, có lẽ chị ta đã liệu chuẩn được đám thuộc hạ sẽ mật báo cho Từ Phóng Tình.

Không hiểu tại sao mình lại bị gài bẫy, trong lòng Tiêu Ái Nguyệt đặc biệt khó chịu, cô cởi áo khoác, cố ý dùng điện thoại công ty gọi cho Từ Phóng Tình, đợi đối phương vừa tiếp máy, cô lập tức châm chọc nói, "Báo cáo với chị một chút, hai giờ trước, tổng giám đốc Tiêu đến công ty, sau đó dùng điện thoại cá nhân gọi cho Tần Thất rồi tiếp tục làm việc và uống hết nửa ly cà phê. Lúc đang cùng trợ lý nói không đến mười câu thì phó tổng giám đốc phòng sales đến không quá mười phút đồng hồ, còn nữa, sau mười lăm phút nữa sẽ có một cuộc họp chiến lược quy hoạch, nếu chị muốn biết chi tiết thì tối nay Bì Lợi sẽ gửi biên bản họp sau."

"Tôi còn biết hôm nay em ấy mặc bộ Tây phục màu xanh ngọc, trên đồ lót còn có hình mẹ tang (Nhật Bản)." Ai ngờ Từ Phóng Tình không nhanh không chậm gặp chiêu phá chiêu, dẫn dắt đến một chủ đề khác, sâu đến khó lường, "Nếu cô có nhìn thấy em ấy, phiền cô giúp tôi chuyển lời là tôi đã tự tay ném bộ đồ lót màu da đó vào trong thùng rác, mặc dù nó đã thường xuyên xuất hiện trong tủ quần áo của tôi, nhưng tôi vẫn không tin phẩm vị của em ấy có thể khiến người ta giận sôi máu như thế."

Tiêu Ái Nguyệt, "..."

Tiêu Ái Nguyệt, "Cúp đây."

"Good girl." Từ Phóng Tình vô cùng thành khẩn phối hợp, "Em là nhân viên tuyệt nhất của tôi."

Tiêu Ái Nguyệt tức đến tối mặt tối mày, cũng không biết phản ứng như thế nào, tim đập nhanh, nhếch miệng nói, "Tần Thất Tuyệt nói đêm nay hẹn chúng ta đến nhà mới, Trần Vãn Thăng cũng ở đó, chị có muốn đi không, nếu muốn thì em đi với chị."

Từ Phóng Tình trầm mặc mấy giây rồi bất mãn thở dài, nhưng ngữ điệu lại rất tỉnh táo, "Sáu giờ tới đón tôi."

Xem ra cần phải đi, Tiêu Ái Nguyệt xoa xoa tay, cô rất muốn gọi cho Quý Văn Việt hỏi chị ấy có đi không, nhưng lỡ đâu Tần Thất Tuyệt không mời Quý Văn Việt thì sao? Vậy thì xấu hổ lắm đúng không? Không đúng, An Cửu Cửu sẽ không ở đó đấy chứ? Nghĩ tới đây, Tiêu Ái Nguyệt tình không khỏi sợ run người, nếu An Cửu Cửu và Quý Văn Việt đều ở đó thì buổi tiệc tối nay sẽ chẳng khác gì 'Chiến trường đẫm máu'.

Đến sáu giờ, Từ Phóng Tình đến bãi đỗ xe tụ hợp cùng Tiêu Ái Nguyệt. Cam Ninh Ninh ôm Mặt Trời cùng xuống lầu, Tiêu Ái Nguyệt nhìn thấy người nọ đi một mình bèn tò mò hỏi, "Bạn trai em đâu?"

Cam Ninh Ninh gãi gãi đầu, "Trông tiệm."

Thì ra Cam Ninh Ninh đến đây để kiểm tra thân thể cho Ngốc Nguyệt, thuận tiện khám cho Mặt Trời. Lúc này, Từ Phóng Tình mới phát hiện Mặt Trời vẫn chưa tuyệt dục, sự tình bại lộ, Tiêu Ái Nguyệt sợ hãi, nói chuyện lắp bắp, "Hôm đó... em không có thời gian, quên nói với chị..."

Sắc mặt Từ Phóng Tình lập tức lạnh lẽo, nhưng không trực tiếp phát tiết ra ngay trước mặt Cam Ninh Ninh, "Đưa Ninh Ninh về trước đi."

Ba người phụ nữ và một con mèo tiến vào trong xe, Tiêu Ái Nguyệt muốn đoạt lại Mặt Trời nhưng lại không dám. Cam Ninh Ninh thừa cơ làm phổ cập khoa học, "Không tuyệt dục có hại cho thú cưng lắm, vả lại Ngốc Nguyệt đang mang thai, Mặt Trời hiện đang đến thời kỳ động dục, nếu nó cũng mang thai thì dù nhà chị có lớn cũng không thể tìm ra nơi sạch sẽ."

Tiêu Ái Nguyệt hơi nghiêng đầu liếc nhìn Từ Phóng Tình, thấy khóe miệng chị ấy hơi giương lên như đang mỉm cười nhưng ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ như thể không muốn xen vào buổi trò chuyện. Tiêu Ái Nguyệt có chút sợ hãi nên cũng không dám mạnh miệng, cô vịn tay lái, một tay chống lên cửa sổ, "Bác sĩ Cam nói đúng, là tôi cân nhắc không chu toàn, tôi có lỗi."

Từ Phóng Tình nhanh chóng quay đầu nhìn khiến lòng bàn tay của Tiêu Ái Nguyệt đổ ra mồ hôi, cô tranh thủ đưa hai tay cầm chặt vô lăng, sau đó quay đầu cười một tiếng, yếu ớt nói, "Mọi chuyện là lỗi của em."

Từ Phóng Tình trợn mắt lên mười mấy giây rồi híp mắt lại, ánh đèn đường rọi xuống khuôn mặt xinh đẹp làm lộ ra tinh thần phấn chấn. Tiêu Ái Nguyệt vừa lái xe, vừa nhìn lén, thấy đối phương đã thu hồi tầm mắt lăng trì, trong lòng lặng lẽ thở phào.

Từ Phóng Tình nghiêng đầu, sau đó hương cần cổ trắng nõn ra phía sau, "Ninh Ninh, nghe nói hôm nay Tiểu Mạnh đã đi gặp bạn gái, đến giờ tôi vẫn chưa thấy em ấy đâu, em ấy có liên lạc gì với em không?"

Tiêu Ái Nguyệt ngồi lái ở trên nên không nhìn thấy biểu cảm của Cam Ninh Ninh, chỉ nghe phía sau truyền đến một tiếng nói rất nhỏ. Từ Phóng Tình ra liều thuốc quá mạnh, Cam Ninh Ninh vừa vội vừa tức trả lời, "A, cậu ấy không có liên lạc với tôi. Để tôi gọi điện thoại cho cậu ấy thử." Nói xong liền nghe được âm thanh kéo khóa túi xách vang lên, Cam Ninh Ninh lấy di động ra.

Từ Phóng Tình nhàn nhạt nhìn qua, giọng nói mang theo áp bức tìm đường sống trong chỗ chết, "Hay là gửi tin nhắn đi, người trưởng thành gặp gỡ hẹn hò, gọi điện thoại sẽ quấy rầy họ."

Tiêu Ái Nguyệt muốn cười, đầu lưỡi liếm liếm đôi môi khô héo, "Không sao đâu, Ninh Ninh đừng lo lắng, Tiểu Mạnh nói cô bạn gái này đặc biệt tốt, hẳn là vừa gặp đã yêu, nói không chừng hai ngày nữa sẽ đưa người yêu đi gặp em đấy."

Cam Ninh Ninh im lặng há to miệng rồi yên lặng lắc đầu, sắc mặt tái nhợt mang theo chút mê man, cũng không có ai lên tiếng, không khí trong xe thình lình căng thẳng, Tiêu Ái Nguyệt thấy thế cũng im lặng.

Cô đưa Cam Ninh Ninh về trước cửa tiệm, sau đó vòng đến nhà của Tần Thất Tuyệt thì đã gần tám giờ. Nhà mới của Tần Thất Tuyệt là biệt thự liên hợp, hoàn cảnh chung quanh rất tốt, mật độ phân bố nhà ở cao, tỷ lệ xanh hoá cũng lớn, nhưng cũng không thể so sánh được với căn biệt thự độc lập của Khang Thụy Lệ cho Từ Phóng Tình. Lúc Tiêu Ái Nguyệt đang hứng thú đánh giá bốn phía, Từ Phóng Tình gần như sắp ngủ thiếp đi.

Hai người dừng xe, ga ra của Tần Thất Tuyệt không lớn lắm, chỗ đậu xe cách xe của Tiêu Ái Nguyệt không đến mười mét, đột nhiên có một chiếc Audi lao thẳng vào, Tiêu Ái Nguyệt "A" một tiếng nhìn chỗ đậu xe đã bị cướp, còn bị đối phương giơ lên một ngón giữa.

Từ Phóng Tình còn đang ngủ, Tiêu Ái Nguyệt không tiện đánh trả, nên đành phải tránh nặng tìm nhẹ ngừng xe bên ngoài cổng biệt thự. Khách khứa hầu như đều đã tới đông đủ, Tiêu Ái Nguyệt dừng xe rồi đánh thức Từ Phóng Tình. Hai người nối bước tiến vào trong biệt thự, vừa liếc mắt liền thấy được Trần Vãn Thăng đang ôm bụng lớn ngồi trên sofa.

Biệt thự của Tần Thất Tuyệt có tổng cộng ba tầng, mỗi tầng rộng 80 mét vông, cộng thêm vườn hoa ngoài cổng, cả tòa cũng không dưới 400 mét vuông.

Đã lâu không thấy Trần Vãn Thăng, bây giờ trông chị ta gầy hơn, biệt thự nhà họ Trần lớn hơn nhà của Tần Thất Tuyệt nhưng trang trí lại không bằng người ta. Tần Thất Tuyệt lấy sạch sẽ và tiện lợi làm chủ nhưng lại không mất đi khí chất, trên vách tường có thể thấy được ổ điện nhỏ vô cùng tỉ mỉ.

Trần Vãn Thăng thoải mái nằm trên sofa, người gầy bụng lớn. Tiêu Ái Nguyệt đi đến trước mặt chị ta, nhẹ nhàng nói, "A, đây không phải là chủ tịch Trần đó sao?"

Trần Vãn Thăng ngẩng đầu khinh bỉ nhìn cô một cái, sau đó lại đưa ánh mắt nhìn Từ Phóng Tình ở phía sau, khinh thường nhếch miệng, "Tiêu Ái Nguyệt? Tôi nên gọi cô là Hulk (*) hay là hiệp sĩ đổ vỏ?"

(*) Hulk: người khổng lồ xanh, bên Trung mấy người bị cắm sừng hay được ví von đội mũ xanh í =)))

Tiêu Ái Nguyệt sững sờ, mặt đột nhiên biến sắc hít vào khí lạnh, cô chưa kịp đánh trả thì Từ Phóng Tình vốn lười nhấc mí mắt đã gằn từng chữ hỏi ngược lại, "A, bộ dạng này... chúng tôi nên gọi cô là Quả Phụ Đen rồi?"

Trần Vãn Thăng lập tức đen mặt. Từ Phóng Tình mỉa mai đến hời hợt, Tiêu Ái Nguyệt nghe xong thì nở hoa trong bụng, hận không thể trao giấy khen cho cô dâu nhà mình tại chỗ. Cô ngứa ngáy quay đầu cầm lấy tay phải của Từ Phóng Tình, mười ngón đan chặt nói, "Đi thôi, chúng ta đừng để ý tới chị ta."

Tần Thất Tuyệt ở trong phòng bếp, gã trai đoạt chỗ đậu xe với Tiêu Ái Nguyệt cũng ở đó, gã rất đẹp trai, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt bước đến còn vỗ tay, "Xin lỗi chuyện vừa nãy nhé."

Tần Thất Tuyệt nhìn thấy là các cô, trên mặt vui sướng, "Hôm nay mọi người nể mặt quá, ngồi chơi một chút nhé, nếm thử món Itala tôi tự làm."

Có kiểu phụ nữ trời sinh đã khiến người ta yêu thích, Tần Thất Tuyệt chính là người như vậy. Nhìn dáng vẻ hoan nghênh chào đoán của chị ta bây giờ, sẽ không có ai nhớ lại bộ dạng trơ trẽn trong quá khứ. Tiêu Ái Nguyệt vốn đam mê sắc đẹp cũng không ngoại lệ, cô giựt mình khoát khoát tay, "Chị vất vả rồi."

"Trong tủ có sữa bò." Tần Thất Tuyệt đột nhiên nhớ ra gì đó, thu hồi động tác trong tay, không chút do dự nói, "Không có đông lạnh đâu, cố tình để cho tổng giám đốc Từ."

"Vậy thì cám ơn." Không hỏi lý do, Từ Phóng Tình tiện tay sửa sang ống tay áo rồi hạ tầm mắt, lạnh nhạt cười nói, "Xem ra cô và An đại tiểu thư thật sự là bạn tốt."

Tiêu Ái Nguyệt vốn có chút bối rối, cô lấy lại tinh thần nhìn biểu cảm lạnh lùng của Từ Phóng Tình, liên tưởng đến lời nói của Tần Thất Tuyệt mới lập tức ngộ ra An Cửu Cửu đã tiết lộ chuyện chuẩn bị mang thai của Từ Phóng Tình cho Tần Thất Tuyệt biết!

Từ Phóng Tình rõ ràng tức giận nhưng mặt ngoài vẫn lạnh nhạt như lúc ban đầu, cô cố gắng giữ tư thế mỉm cười, sắc bén lạnh lùng nói, "Đúng rồi, quên nói cho cô, trước khi đến đây, tôi có mời chị Việt. Đổng sự Tần và chị Việt trước đó cũng đã từng hợp tác, hẳn là sẽ không để ý tôi tự tác chủ trương chứ?"

Tần Thất Tuyệt thoáng có nửa giây hoảng hốt, sau đó lập tức biến mất. Cô mỉm cười như căn bản không bận tâm đến Quý Văn Việt, "Tổng giám đốc Quý? A, là tôi quên béng đi mất, mấy ngày nay vẫn muốn gọi điện thoại nhưng bận quá nên quên mất. Cám ơn tổng giám đốc Từ giúp tôi phân ưu."

Từ Phóng Tình ngấm ngầm gật đầu rồi dẫn Tiêu Ái Nguyệt đến chỗ chuyên cất sữa tươi. Tiêu Ái Nguyệt theo sau lưng ngây ngốc hỏi, "Tình Tình, chị mời chị Việt lúc nào vậy?"

"Bây giờ." Từ Phóng Tình rời khỏi đám đông, ánh mắt trong chốc lát trở nên áp bách khiến người ta rét run, "Cô ta muốn đứng vững ở Thượng Hải mà ngay cả nhà họ Quý quyền quý nhất cũng không mời, điều này nói gì? Tiêu Ái Nguyệt, điều này nói rõ Tần Thất Tuyệt không hề vô địch như em nghĩ, em nên từ bỏ một vài người bạn đi, có ít người không thể đến quá gần cuộc sống của em, em cũng không phải là tinh tinh trong vườn bách thú. Tiêu Ái Nguyệt, không một ai có quyền ngấp nghé hoặc can thiệp vào cuộc sống riêng tư của em, kể cả bạn bè thân thiết, đồng thời em phải nắm bắt hết thảy cơ hội để diệt trừ kẻ thù của mình."