Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 233: Trưởng thành



Tiêu Ái Nguyệt luôn luôn có thể tận dụng mọi thứ để tìm ra cơ hội tốt nhất. Cục trưởng An đã nói cảm kích, cô đương nhiên hiểu ý gã nên cũng không cố sức nịnh nọt, chỉ cẩn thận xử lý chuyện của An Cửu Cửu.

Từ lầu hai nhảy xuống, tỷ lệ tử vong thường không cao. An Cửu Cửu quả thật được cấp cứu kịp thời, cục trưởng An luôn tỉnh táo đối mặt với toàn bộ quá trình, gã dường như đã quên lúc mới đầu từng khẩn trương như thế nào.

Nhưng sự tình vẫn lộ ra chút phong thanh, cục trưởng An không hiếu kỳ về việc các cô xử lý không được lưu loát, bản thân gã cũng đã an bài thêm vài trợ thủ khôi ngô lực lưỡng đến bệnh viện trông coi phòng bệnh của An Cửu Cửu một tấc cũng không rời.

Phía bên Tần Thất Tuyệt, sau cái lần đến văn phòng của Từ Phóng Tình thăm dò, thái độ của cô đối với lời mời của Tiêu Ái Nguyệt cũng lạnh đi mấy lần. Tiêu Ái Nguyệt vừa lo chu toàn bên này, một bên vẫn liên lạc với Trần Vãn Thăng. Trần Vãn Thăng ngược lại rất rõ nhất cử nhất động của các cô, còn nói An Cửu Cửu làm trò như thế, dù có thật sự thiệt mạng thì nhà họ An cũng sẽ không chấp nhận việc cô ta thích phụ nữ.

Tiêu Ái Nguyệt nghe xong chỉ cười cười, không có phát biểu ý kiến, thật ra cô cũng không có ý kiến gì. Tình cảm giữa cô và An Cửu Cửu không sâu, Quý Văn Việt cũng không có hứng thú thì làm sao rảnh rỗi quan tâm đến mấy chuyện loạn cào cào như thế này? Cô ưu tiên chú trọng bên Tần Thất Tuyệt và Trần Vãn Thăng, tuy biết trong thời gian ngắn không thể diệt trừ được hai người đó, nhưng cô vẫn hy vọng có thể kéo nhuệ khí của họ xuống.

Tính như thế nên Tiêu Ái Nguyệt liền nói với Trần Vãn Thăng về kế hoạch đầu tư của Từ Phóng Tình, cũng làm mắt của chị ta sáng rực lên. Trần Vãn Thăng đã sớm biết hạng mục đầu tư này, chị ta nghe Tiêu Ái Nguyệt kể xong mới lung lay ly rượu trong tay nói, "Tiểu Tiêu, chắc hẳn cô cũng đã nghe nói qua, công ty của tôi mắc nợ gần trăm tỷ, rất nhiều người đồn thổi công ty của tôi sắp sập tiệm tới nơi rồi. Cô cũng đừng nghe họ nói, chủ yếu là do chúng tôi đầu tư đối ngoại quá nhiều nên có chút khó khăn về tài chính, nhưng tổng tài sản còn nhiều hơn số nợ, trước mắt chỉ cần quay được vòng vốn là ổn thôi."

"Chị Thăng, tôi không hiểu ý của chị cho lắm." Tiêu Ái Nguyệt nhìn chằm chằm cô lao công ở cách đó không xa rồi lại quay đầu nhìn Trần Vãn Thăng, "Xét về hạng mục này, tôi kỳ thật chỉ là kẻ làm công."

"Nhưng bạn gái của cô thì không." Trần Vãn Thăng đã nói trúng tim đen đối phương nhưng lại không thể phân biệt được Tiêu Ái Nguyệt có đang giả ngu hay không, cô không khách khí nói tiếp, "Nghe nói gần đây cô rất thân thiết với đổng sự Tần?"

Tiêu Ái Nguyệt hơi sửng sốt, "Chị nghe ai nói thế?"

"Trên đời này có bức tường nào không lọt gió?" Trần Vãn Thăng dùng đôi mắt thấu hồng trần nhìn đối phương và dường như đã nhìn ra được gì đó, "Đổng sự Tần là mỹ nữ, tôi cũng hiểu tâm tình của cô mà. Tiểu Tiêu, uống một ly đi, cô đã không còn là bé gái nữa, bây giờ cô đã có quyền lực, chẳng lẽ còn cam tâm khuất thân dưới bạn gái?"

Cặp mắt hung dữ loáng thoáng mang theo khiêu khích, Tiêu Ái Nguyệt không uống rượu, cười khan hai tiếng, "Chị Thăng, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, rốt cuộc chị muốn gì?"

"Tôi đang bán ít của cải để lấy tiền mặt, nhưng đối phương ra giá quá thấp nên vẫn cần cô giúp tôi dẫn tiến." Trần Vãn Thăng thấy người kia tận lực né tránh mối quan hệ với Tần Thất Tuyệt liền cho rằng mình đã đoán đúng, liền bắt lấy nhược điểm nói thẳng, "Không phải Tần Thất Tuyệt vẫn luôn muốn chiếm giữ Thượng Hải sao? Cô có thể nhân cơ hội này để tìm cô ta thương lượng, còn nữa, nếu bạn gái của cô có thể cho tôi vay tiền mặt với lãi suất thấp, tôi đương nhiên sẽ vô cùng cảm kích."

Tiêu Ái Nguyệt gật đầu biểu thị mình đã hiểu, "Tôi sẽ cố hết sức."

Trần Vãn Thăng thấy cô muốn đi, tay liền lấy một phong thư và một túi văn kiện cho cô, "Mang theo xem trên đường thử đi."

Tiêu Ái Nguyệt tiếp nhận, cũng không ở lại lâu, cô cầm đồ trở lại trong xe mới mở phong thư ra, bên trong có mấy tấm hình chụp lén cử chỉ thân mật của Tần Thất Tuyệt và Tiêu Ái Nguyệt lúc ăn cơm ở nhà hàng. Sắc mặt Tiêu Ái Nguyệt bỗng tái xanh, cô cười lạnh rồi móc bật lửa ra đốt hết đi.

Mới rời khỏi nhà Trần Vãn Thăng không bao lâu thì Từ Phóng Tình gọi điện thoại tới báo tin An Cửu Cửu đã tỉnh và nháo loạn muốn Tiêu Ái Nguyệt đưa mình đi gặp Quý Văn Việt. Đừng nói là Quý Văn Việt, ngay cả Tiêu Ái Nguyệt nghe xong cũng bực bội, mất kiên nhẫn, "Em đâu phải là bảo mẫu của cô ta, tìm em làm gì!"

Từ Phóng Tình ngược lại lập tức trầm mặc. Tiêu Ái Nguyệt vừa mới bị Trần Vãn Thăng vô sỉ làm ảnh hưởng nên không lựa lời nói mà còn nổi nóng với Từ Phóng Tình. Cô ảo não, vừa hé miệng muốn giải thích vài câu thì bên kia đã trực tiếp cúp điện thoại.

"Fuck!" Không biết sao mà hôm nay có quá nhiều chuyện phiền muộn. Tiêu Ái Nguyệt ngồi trong xe hết mười mấy phút để tỉnh táo mới dài thở một hơi, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Tần Thất Tuyệt.

Trần Vãn Thăng đã hiểu lầm như vậy thì cô sẽ trình diễn đến cùng, may mà Tần Thất Tuyệt vẫn còn ở Thượng Hải, nghe nói chị ta đã liên lạc với người phụ trách hạng mục đầu tư của Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng coi như là đại công thần, nhưng chẳng có ai cảm ơn cô cả. Từ Phóng Tình đã quen với sự nỗ lực của cô rồi, còn người phụ trách kia lại xem thường cô, gã còn cho rằng cô dựa dẫm hào quang của Từ Phóng Tình, bất quá gã lại không đỡ nổi đồ đần hàn môn này.

Hai người hẹn gặp mặt ở khách sạn của Tần Thất Tuyệt. Bệnh cảm của Tần Thất Tuyệt vẫn chưa hết, chị ta mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng đứng trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, sau khi rót một ly cà phê Lam Sơn mới nhạo báng nói, "Tổng giám đốc Tiêu tìm tôi, chẳng lẽ vẫn là vì hạng mục đầu tư của bạn gái sao?"

Tiêu Ái Nguyệt lắc đầu, cô tiếp nhận cà phê, còn chưa kịp nói chuyện thì thân thể của Tần Thất Tuyệt chợt khựng lại rồi lập tức ngồi lên trên đùi của cô. Bàn tay đang bưng cà phê của Tiêu Ái Nguyệt khẽ run, có mấy giọt màu đen văng ra ngoài, để lại vết bẩn trên áo choàng tắm của người nọ.

Tần Thất Tuyệt cười khẽ rồi cúi đầu nhìn khuôn mặt ửng đỏ và hơi lúng túng của Tiêu Ái Nguyệt, "Đổng sự Tần, chị đây là?"

Khuôn mặt của Tần Thất Tuyệt ngược lại lộ ra vẻ tái nhợt, bộ dáng bị bệnh cực kì suy yếu, lông mi thật dài nhấp nháy tựa như con bướm tinh nghịch, nhan sắc này không thể bắt bẻ, tư thái uyển chuyển như tơ lụa trơn mềm làm cho Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy phỏng tay, cô muốn đẩy người kia ra nhưng lại nghĩ đến thời điểm này còn có thể làm gì?

"Cô đang khẩn trương." Tần Thất Tuyệt hiểu rõ liền đưa tay ôm lấy cổ của Tiêu Ái Nguyệt, biến tư thế thành chính diện ôm nhau. Cô cúi mặt úp vào vai của Tiêu Ái Nguyệt, mỗi chữ mỗi câu mang theo dụ hoặc, "Cô không thích tôi sao? Tổng giám đốc Tiêu, cô không muốn làm như vậy sao?"

Tiêu Ái Nguyệt cười khổ, cô cảm thấy mình đã thành công làm cho tất cả mọi người đều nghĩ rằng mình thích Tần Thất Tuyệt, bao gồm cả bản thân chị ta, thế nhưng tại sao cô lại không vui nổi. Tiêu Ái Nguyệt đỏ mặt, bàn tay vuốt ve sau lưng Tần Thất Tuyệt, sau đó làm bộ khó xử nói, "Gần đây Tình Tình luôn hoài nghi tôi, chỉ sợ nếu chúng ta làm quá sẽ lộ mất."

Tần Thất Tuyệt rời khỏi bờ vai của người nọ, hai tay bưng lấy gương mặt của đối phương, trong đôi mắt chứa đầy thâm tình, hoàn mỹ không tì vết, hào quang mê người tản ra khắp nơi khiến người ta hãm sâu từ lúc nào chẳng hay. Không thể nghi ngờ, Tần Thất Tuyệt chính là trời sinh được người ta săn đuổi, cô uống một ngụm rượu, giả bộ như tình thâm ý nồng lên tiếng, "Cô ở bên cạnh cô ta, tôi cũng sẽ ghen đấy."

Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy linh hồn càng bay càng xa thân thể, cũng không biết qua ít giây sau, cô đột cảm giác có người đang mở nút áo sơ mi khiến toàn thân run lên, cô nghẹn ngào ngăn lại, "Đổng sự Tần, không, chị Thất, chị vẫn còn cảm đấy."

Tần Thất Tuyệt ngậm lấy vành tai của người kia trêu chọc, còn thổi chút gió vào tai, giống như say mà nói, "Cô ghét bỏ tôi?"

Tiêu Ái Nguyệt nhất thời khó mà hình dung cảm thụ của mình, mặt cô cứng ngắc, không biết trả lời như thế nào.

Tần Thất Tuyệt vuốt ve khuôn mặt nhỏ kia, con ngươi đen sì chẳng khác nào bích hoạ thiên sứ, "Được rồi, đồ ngốc."

Cô đứng dậy rời khỏi đùi của Tiêu Ái Nguyệt, lúc này Tiêu Ái Nguyệt mới phát hiện cà phê trong tay mình đã đổ hết ra đất. Tần Thất Tuyệt cũng không phải không thấy, cô ngồi trở lại ghế sofa, sau đó cầm văn kiện xem một chút, cuối cùng đưa chủ đề về lại quỹ đạo, "Trần Vãn Thăng chuẩn bị bán cái này sao?"

Tiêu Ái Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, gật đầu, "Đúng vậy, chị Thất, tôi thấy đây là cơ hội, chị ta có rất nhiều hạng mục đều được chính phủ ở phía sau ủng hộ, nếu không có chính phủ, mắc nợ cao như vậy, chẳng mấy chốc sẽ chống đỡ không nổi."

"Thời điểm này còn ra chiêu 'sư tử ngoạm', cô cảm thấy tôi thích hợp làm hiệp sĩ đổ vỏ lắm à?" Tần Thất Tuyệt khẽ cười, trịnh trọng nói, "Tôi không có hứng thú lớn như vậy đâu."

"Tôi có thể nghĩ biện pháp buộc chị ta bán giá thấp hơn." Tiêu Ái Nguyệt thấy người kia từ bỏ bèn vội nói, "Thành cũng do chính phủ, mà bại cũng do chính phủ, chỉ cần có cơ quan nhà nước tuyên bố ra ngoài để mọi người tin tưởng công ty của chị ta không thể hồi sinh, vậy thì chúng ta sẽ có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi."

Tần Thất Tuyệt không quan tâm, cô quay đầu nhìn người nọ rồi mỉm cười, "Có ai chỉ điểm cho cô sao?"

"Tôi là người tự do nha." Tiêu Ái Nguyệt không nói trọn câu, "Chị Thất, chị phải tin tưởng tôi."

"Tôi tin tưởng cô mà." Tần Thất Tuyệt trầm thấp nở nụ cười, cô kéo tay của Tiêu Ái Nguyệt, sau đó hôn một cái lên mu bàn tay, "Cô là nữ vương của tôi."

Tiêu Ái Nguyệt tự biết bản thân không đảm đương nổi hai từ 'nữ vương' này. Cô không dây dưa với Tần Thất Tuyệt nữa, ngay cả ăn cơm chiều cũng chẳng có tâm tình ăn. Cô lén gọi cho Từ Phóng Tình mấy cuộc điện thoại nhưng chẳng có ai nghe máy, sau đó cô lập tức mua một bó hoa đi thăm An Cửu Cửu.

An Cửu Cửu đang nhàm chán, nhìn thấy có người tới thì sướng đến phát rồ, "Tổng giám đốc Tiêu, chị xem, tôi vẫn còn sống đây này."

Hôm qua cô vừa mới nhảy lầu, hôm nay liền nhảy nhót tưng bừng nói mình mạng lớn? Hay là đã sớm có kế hoạch? Tiêu Ái Nguyệt đặt hoa xuống, nhìn trái nhìn phải đánh giá một vòng trong phòng, "Không có ai khác ở đây sao?"

"Có phải chị đang tìm tổng giám đốc Từ?" Không biết An Cửu Cửu lầu bầu cái gì nhưng đến mấy câu sau mới nghe được rõ, "Sau khi chị ấy gọi điện thoại cho cô xong liền đi mất, lúc đó sắc mặt của chị ấy rất kém, làm tôi sợ muốn chết, hẳn là về nhà rồi chăng? Cô có muốn trở về xem không?"

Tiêu Ái Nguyệt không vội, cô xách ghế ngồi kế bên giường, cười híp mắt nói, "Cô đã gặp chị Việt chưa?"

"Chưa." Vừa nhắc tới Quý Văn Việt, sắc mặt của An Cửu Cửu tức khắc xụ xuống, "Chị ấy vẫn còn ở bệnh viện, tiếc là chúng tôi không nằm chung một bệnh viện, buồn chết đi được."

"Coi như hai người nằm chung bệnh viện, chị ấy cũng sẽ không tới thăm cô đâu." Tiêu Ái Nguyệt nói.

"Tại sao?" An Cửu Cửu không hiểu.

"Cô biết Trần Vãn Thăng đã giới thiệu bạn trai cho chị ấy rồi mà?" Tiêu Ái Nguyệt liếm liếm bờ môi khô khốc, cô cầm lấy chai nước trong tủ uống vào mấy ngụm, thở phì phò nói, "Cô quen biết chị Việt lâu như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu rõ chị ấy? Cửu Cửu, lần này tôi thực sự phê bình cô nha, cô làm lớn chuyện như thế, cô đã từng nghĩ đến lập trường của chị Việt không? Cô cũng đâu phải là người bình thường, cô càng tranh cãi muốn gặp chị ấy thì người nhà của cô sẽ càng cho rằng chuyện này có liên quan đến chị ấy, họ sẽ nghĩ chị ấy là nguyên nhân khiến cô come out. Nếu người nhà của cô đâm chiêu sau lưng chị Việt, cô cảm thấy chị ấy sẽ tiếp nhận cô sao?"

An Cửu Cửu nghe đến sắc mặt trắng bệch, tóm lại là do cô quá tín nhiệm vào chuyện được người nhà sủng ái nên không nghĩ sâu hơn về khía cạnh khác, bây giờ nghe Tiêu Ái Nguyệt nói liền luống cuống, "Nhưng tôi... tôi... đã làm rồi, tôi phải làm sao bây giờ?"

"Chị Việt rất ghét quan hệ dây dưa mập mờ, nếu chị ấy không để ý tới còn tốt, một khi đã để ý tới rồi thì sẽ thật sự nhất đao lưỡng đoạn với cô ngay." Tiêu Ái Nguyệt thấy lửa cháy còn cố đổ thêm dầu vào phân tích, thuận tiện nói ra chủ ý, "Thay vì đợi bị người nhà truy vấn thì cứ chủ động xuất kích. Cô cũng thấy người nhà của cô phản đối giới tính của cô đến thế là vì cái gì? Vì mặt mũi và hậu đại to lớn của họ, nhưng so với mặt mũi và hậu đại, quan trọng hơn chính là bản thân cô. Nếu cô muốn họ tin tưởng thì phải làm cho họ thấy sở dĩ cô come out không phải do Quý Văn Việt, cũng không phải là bản thân cô trời sinh đã thích phụ nữ."

An Cửu Cửu bị nói tới bối rối, "Là sao?"

"Tôi kể cho cô nghe một cố sự nhé." Tiêu Ái Nguyệt mím môi không nhanh không chậm nói, "Tôi có quen một người bạn, cậu ta vì mục tiêu của mình mà giả vờ bản thân có bệnh trầm cảm vì muốn làm đối thủ mất cảnh giác, cô đã hiểu chưa?"

An Cửu Cửu bừng tỉnh đại ngộ, "Cô kêu tôi đóng vai thành bệnh nhân trầm cảm?"

Tiêu Ái Nguyệt bị sặc, hận không thể dùng tay bóp chết người nọ, "Ý của tôi là cô có thể làm bộ bị ám ảnh, cô phải để người nhà của cô biết là cô thích phụ nữ không phải là do bị Quý Văn Việt dụ dỗ, cũng không phải do trời sinh, mà là bởi vì cô có bóng ma, tỉ như bị xâm phạm, bị lăng mạ..." Tiêu Ái Nguyệt vừa nói vừa quan sát nét mặt của đối phương, "Hiểu không?"

Sắc mặt An Cửu Cửu lộ vẻ hoang mang, qua hồi lâu mới gật đầu, "Vậy cũng phải tìm ai để người nhà của tôi tin cái đã."

Tiêu Ái Nguyệt đoan trang cười nhạt, "Ở Thượng Hải có nhiều người như vậy, tìm kẻ thù để họ tin tưởng có gì khó đâu? Cô ngẫm lại xem có ai thích hợp không, có người nào mà bẩm sinh đã thích phụ nữ và có khúc mắc với cô không? Người có lịch sử bất hảo và quen biết cô từ nhỏ thì càng tốt, đồng thời phải có quyền thế nữa..."

Não của An Cửu Cửu chợt lóe sáng, "Ý cô là..."

"Tôi đâu có nói gì." Tiêu Ái Nguyệt buông bình nước suối xuống rồi đứng lên làm bộ nhìn đồng hồ, "Chờ chị Việt xuất viện, tôi sẽ đưa chị ấy đến gặp cô, còn những chuyện khác, cô phải tự mình nắm bắt cho chắc. Tiểu An, có người đã từng nói với tôi rằng chỉ khi bản thân mình cường đại thì mới có thể bảo vệ được cho người yêu. Tôi luôn ghi tạc câu nói này trong lòng, bây giờ tặng nó lại cho cô đó."

An Cửu Cửu như có điều suy nghĩ gật đầu, "Tôi hiểu."

Lưới trời to lớn đã vung hết xuống rồi, chỉ chờ mọi chuyện tiếp theo sau đó thôi. Tiêu Ái Nguyệt chuẩn bị về nhà, trên đường còn cố ý tìm khách sạn tắm rửa một cái, cô sợ sẽ bị Từ Phóng Tình ngửi được mùi nước hoa trên người.

Cũng may là Từ Phóng Tình có ở nhà nhưng đã nằm trên giường rồi. Tiêu Ái Nguyệt tắm rửa xong bèn cẩn thận nằm bên cạnh người yêu, sau đó hôn lên môi, "Tình Tình, em muốn chị."

Từ Phóng Tình thật sự buông điện thoại trong tay xuống rồi trực tiếp tắt đèn, không thèm để ý tới người kia.

Tiêu Ái Nguyệt khóc không ra nước mắt, muốn đụng chạm lại sợ đối phương sinh khí. Cô cào đầu suy nghĩ, sau đó đi vào phòng tháo bàn phím máy tính ra, cầm đến trước mặt Từ Phóng Tình, "rắc" một tiếng liền quỳ xuống, đáng thương nói, "Em sai rồi, được chưa? Tổ tông ơi, hôm nay em không nên nổi giận với chị. Tình Tình, em biết sai rồi, gần đây em bận quá nên không thể khống chế nổi tâm tình của mình, em sai rồi, chị cho em một cơ hội nha."

Hai người liếc nhìn nhau, đáy mắt của Từ Phóng Tình ẩn tàng rất nhiều cảm xúc khiến người ta không dám nhìn lâu, "Tiêu Ái Nguyệt, hôm nay em đã đi đâu?"

Tiêu Ái Nguyệt rùng mình nuốt một ngụm nước bọt, "Em đi gặp khách hàng."

Từ Phóng Tình hơi nheo mắt, cô nhếch miệng nặn ra một nụ cười giễu cợt, giống như chuẩn bị tác chiến với ác lang, sau đó cô cầm gối đầu ném vào mặt Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, em lại gạt tôi!"

Lời nói ở đây nhưng trong nháy mắt lại bị cắt đứt.

Mũi Tiêu Ái Nguyệt bị gối đầu đánh cho mỏi nhừ, trong lòng chua xót đến khổ sở, nhìn thấy chị ấy như vậy, cô mở miệng liền muốn khóc, "Tình Tình, em..."

"Chúng ta tách nhau ra một thời gian đi." Giọng nói tỉnh táo của Từ Phóng Tình lạnh lẽo tựa như băng. Cô quay đầu, không nhìn Tiêu Ái Nguyệt nữa, ánh sáng trong mắt làm người ta run sợ, "Tôi không thích dáng vẻ này của bản thân. Trong mắt tôi, phụ nữ ghen tuông là một loại sinh vật phi thường không có tự tin, tôi vĩnh viễn sẽ không trở thành loại người này, nhưng em... em dường như đã thay đổi, tôi thật sự không thích cảm giác thất bại nhưng bây giờ em đã khiến tôi cảm thấy rất thất bại, là tôi quá dung túng em hay sao? Tiêu Ái Nguyệt, em đánh mất phương hướng rồi, em có biết mình đang làm gì không? Nếu em biết rõ thì tôi không có lời nào để nói."

Tiêu Ái Nguyệt siết chặt vòng eo nhỏ của người yêu, vành mắt cũng đỏ lên, "Tình Tình, cho dù em có mất phương hướng thì chị cũng vĩnh viễn là chiếc đèn duy nhất trong lòng em. Em sẽ không cùng chị tách ra, xin chị hãy cho em một chút thời gian, em sẽ không phản bội chị, vĩnh viễn cũng không."

Từ Phóng Tình xuất thần nhìn người kia tựa như đang dạo chơi ở không gian của mình, biểu lộ lạnh lùng đến mức sắp làm người ta chết cóng. Tiêu Ái Nguyệt lau sạch sẽ nước mắt rồi hôn lên trán của đối phương, "Tình Tình, chị phải tin em, em là Tiêu Ái Nguyệt của chị, là Tiêu Ái Nguyệt đần độn của chị, em không có đánh mất phương hướng, em chỉ là trưởng thành hơn thôi, sau khi lớn lên, em sẽ bảo vệ được người phụ nữ của mình, chỉ có thế thôi, không có bất kỳ thay đổi nào."

Từ Phóng Tình kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp càng ngày càng phóng đại trước mắt mình, sau đó cô đột nhiên cười chua xót, trong nụ cười tràn ngập sự tiêu tan cùng phiền muộn, "Tiêu Ái Nguyệt, nhưng tôi thật sự không hy vọng em lớn lên."