Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 206: Tiêu ái nguyệt





Thông qua cú điện thoại này, Từ Giang Hoan không thể không biết Tiêu Ái Nguyệt muốn làm gì, cô vẫn còn nhớ rõ Tiêu Ái Nguyệt đang giữ chứng cứ gây bất lợi cho cô trong tay, vào cái ngày cô hợp tác với Tần Thất Tuyệt cáo trạng Tiêu Ái Nguyệt thì cô đã muốn tìm người kia tâm sự rồi. Tiêu Ái Nguyệt cự tuyệt khiến cô sinh lòng bất an, giống như có quả bom hẹn giờ lúc nào cũng có thể phát nổ.

Cam Ninh Ninh vẫn còn ở nhà cô, lời căn dặn của Tiêu Ái Nguyệt quanh quẩn bên tai, Từ Giang Hoan bò dậy khỏi giường, sau đó cô đổ hai viên thuốc ngủ vào ly sữa bò rồi uống một hơi cạn sạch.

Ngày mai sẽ tìm chị ấy tâm sự.

Mang theo Cam Ninh Ninh đi phó ước, Cam Ninh Ninh gầy hốc hác, gương mặt mập mạp thiếu đi tinh thần phấn chấn ngày xưa. Từ Giang Hoan giúp cô gọi một phần Morse, Cam Ninh Ninh sầu não cầm cái thìa, cúi đầu xuống, phờ phạc nói, "Sao chị ấy vẫn chưa tới?"

Quá trình Mạnh Niệm Sanh xảy ra chuyện đều được đăng trên báo do có tên trong dánh sách nhận đút lót của Trần Vãn Thăng. Từ lúc đó, Cam Ninh Ninh đã thật lâu chưa gặp cô, trong lòng ê ẩm nhớ đến lần cuối đuổi Mạnh Niệm Sanh ra khỏi nhà, nhớ ánh mắt chua xót của Mạnh Niệm Sanh. Ngày đó, Cam Ninh Ninh đã mắng cô, "Mạnh Niệm Sanh, cậu đã thay đổi, tôi không thích cậu nữa, cậu theo người khác cấu kết làm việc xấu đi!"

Có lẽ ngày đó Mạnh Niệm Sanh thật sự rất muốn cùng cô trò chuyện, lời nói sau cùng là lời nói thật lòng.

Không có cơ hội sao? Cam Ninh Ninh rất hối hận, cô cảm thấy đồ ăn ngon bày ra trước mắt kém xa món của Mạnh Niệm Sanh. Cam Ninh Ninh nhớ Mạnh Niệm Sanh, sự nhớ nhung ấy gần như vượt qua giới hạn của bạn bè.

Tiêu Ái Nguyệt đến muộn hơn 20 phút, thời điểm cô mang đầu tóc ngắn lởm chởm vào cửa hàng, Từ Giang Hoan kém chút nữa bị sặc cà phê. Tiêu Ái Nguyệt cắt tóc ngắn, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng tinh tế, tóc ngắn ngang tai lộ ra vẻ phấn chấn, nhìn từ đằng xa, chiếc áo khoác vừa qua đầu gối mặc lên người lại có chút phong thái của Từ Phóng Tình. Tuy trên mặt cô không trang điểm nhưng làn da trắng nõn và bờ môi xinh đẹp mềm mại lại khiến người ta nhớ mãi không quên.

Hai người Từ - Tiêu ở bên nhau chưa đến một năm đã bất tri bất giác có tướng thê – thê rồi. Từ Giang Hoan rất muốn trêu chọc nhưng lời đến khóe miệng liền phát phát hiện mình như vậy sẽ không có lập trường, "Tóc ngắn như vậy mà vẫn cắt được? Bạn gái của chị sẽ không trách chị chứ?"

"Chị ấy ở xa tận chân trời, làm gì quản tôi được?" Ngữ khí của Tiêu Ái Nguyệt vẫn nhu hòa nhưng thần sắc trở nên càng thêm lắng đọng, cũng không biết là bởi vì kiểu tóc mới hay do Từ Giang Hoan nhìn lầm, trong mắt cô chợt lóe lên sự u ám, "Cũng đâu thể quản được, phải tự lực cánh sinh chứ, đúng không, tiểu mập mạp."



Cam Ninh Ninh không mập, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt vui vẻ, cô cũng che miệng cười trộm nói, "Mắt gà chọi, kiểu tóc này của chị rất giống Nagato Yuki." (*)

"Ai là Nagato Yuki?" Tiêu Ái Nguyệt bỗng dưng không hiểu, "Diễn viên Nhật Bản?"

"Anime Nhật Bản, Nỗi Buồn Của Suzumiya Haruhi." Trông tướng mạo và thói quen của Từ Giang Hoan, thật sự là không nhìn ra cô cũng là thiếu nữ 2D.

Cam Ninh Ninh cũng giật mình, cô ở nhà của Từ Giang Hoan lâu như vậy nhưng vẫn chưa từng tán gẫu với nhau, bây giờ nghe đối phương hạ bút thành văn nói ra sở thích của cô thì có chút ngoài ý muốn. Từ Giang Hoan thản nhiên, "Tốt xấu gì thì tôi cũng có tuổi trẻ mà."

"Ừm, vậy chắc là tuổi thơ dữ dội lắm." Tiêu Ái Nguyệt qua loa nói không đến vài câu liền muốn đi, "Hẹn tôi có việc gì? Đầu tôi còn phải sửa thêm lần nữa, có lẽ khi vào tù sẽ phải cắt ngắn hơn chút, tôi đang định đến tiệm cắt tóc, cô có việc gì thì cứ nói đi."

Tiêu Ái Nguyệt lạnh lùng khiến Từ Giang Hoan có chút chống đỡ không nổi, cô không đoán được Tiêu Ái Nguyệt đang suy nghĩ điều gì, lần trước gặp mặt, Từ Giang Hoan muốn đàm phán để hoà giải, thậm chí còn nghĩ sẽ cầu xin tha thứ, nhưng Tiêu Ái Nguyệt căn bản không cho cô cơ hội. Cô hơi quay đầu ra ngoài cửa sổ, một sợi tóc đen dán ngang trán, lần đầu tiên trên mặt cô xuất hiện biểu cảm lạnh lùng nhìn rất không được tự nhiên, "Chị Tiêu, không nghiêm trọng như chị nói đâu, chúng ta chỉ bàn lại pháp luật một chút thôi, tôi không có ý định cùng chị..."

"Từ Giang Hoan, trên mặt tôi có viết hai chữ 'ngu xuẩn' không?" Tiêu Ái Nguyệt không kiên nhẫn cắt ngang, thẳng thắn hỏi, "Cô hợp tác với Tần Thất Tuyệt là chuyện của cô, cô muốn kiện tôi cũng là chuyện của cô, cô không cần giải thích, cô có phương thức của cô, tôi cũng có cách riêng của tôi để cùng cô cá chết lưới rách, rốt cuộc cô muốn gì?"

"Tôi biết tôi khiến chị thất vọng." Tuy nói như vậy nhưng Từ Giang Hoan vẫn chưa từ bỏ ý định muốn đàm phán, cô cảm thấy Tiêu Ái Nguyệt đã thay đổi, không còn muốn đi tiếp con đường 'nợ ân tình' này nữa, "Chị Tiêu, chỉ cần chị từ bỏ cổ quyền, tôi sẽ hòa giải với chị, thậm chí nguyện ý bồi thường."

"Bây giờ muộn rồi." Tiêu Ái Nguyệt gõ nhẹ lên bàn, chỉ trong thoáng chốc gác hết tất cả áp lực lên người Từ Giang Hoan, "Nghe nói chính phủ sẽ trợ cấp, Tiểu Từ, cô có tin không? Chuyện cô phạm lỗi nghiêm trọng hơn tôi nhiều, Tần Thất Tuyệt thì như ngư ông đắc lợi. Cô thông minh như vậy, sao lại bị chị ta lừa gạt vậy? Lãnh đạo Giang nhất định không biết chuyện của tôi rồi. Từ Giang Hoan, tôi cho cô biết, ngày mai tôi sẽ không bàn bạc gì nữa, nếu không còn gì thì quyết định như vậy đi." Nói xong, đứng dậy liền đi.

Cam Ninh Ninh chậm chạp đi theo sau lưng Tiêu Ái Nguyệt, lo lắng nói, "Mắt gà chọi, chừng nào chị Tình Tình trở về?"

"Mấy ngày nữa." Tiêu Ái Nguyệt dừng bước, cô quay đầu nhìn người nọ, "Tiểu mập mạp, có phải gần đây em cảm thấy cơ thể không được thoải mái?"

Cam Ninh Ninh là bác sỹ thú y nhưng luôn nghĩ người và động vật giống nhau, cô tin bản thân chẩn đoán chính xác bèn lắc đầu nói, "Không có, tôi nhớ Mạnh Niệm Sanh."

Mấy ngày nay, Tiêu Ái Nguyệt có nghe Quý Văn Việt nói về chuyện của Mạnh Niệm Sanh, cũng lờ mờ biết được em ấy đang được một người phụ nữ họ Giang bảo vệ, nghe nói đối phương là người Bắc kinh, cũng không phải là lãnh đạo công ty của Mạnh Niệm Sanh, điểm này có chút kỳ quái nên cần phải nghiên cứu thêm. Tiêu Ái Nguyệt không tiện nói với Cam Ninh Ninh quá nhiều, chỉ đơn giản an ủi, "Em ấy không sao đâu, em yên tâm đi, em ấy có cát nhân thiên tướng, là người có phúc."

"Chị Tiêu." Từ Giang Hoan tính tiền xong mới theo ra ngoài, kiên nhẫn nói, "Tôi không tin chị là loại người như vậy, mấy ngày trước chị đến trước nhà của Trần Vãn Thăng gây sự đã trở thành bia ngắm mới, thời điểm này chị rất cần tiền và danh tiếng, thanh danh không bẩn mới có thể cất bước, chúng ta nói chuyện một chút đi."

Tiêu Ái Nguyệt quay đầu trừng người kia một cái, tâm tình lạnh giá đến mức đóng băng, "Muốn nói chuyện với tôi thì lấy thành ý ra, rút đơn kiện về. Từ Giang Hoan, bây giờ tôi có thể nói cho cô biết, Tần Thất Tuyệt cũng đến tìm tôi và bảo tôi kiện cô, tôi đương nhiên không phải là loại người như vậy, nhưng tôi không ngờ cô lại là người như vậy."



Từ Giang Hoan nghẹn lời, nhất thời không trả lời được, chỉ biết chột dạ nhìn người kia. Cam Ninh Ninh khăng khăng muốn đi cùng Tiêu Ái Nguyệt, nghe đối phương uy hiếp vài câu liền ủ rũ nói, "Tôi thích ở chung với chị hơn, cô ta trông thì tươi sáng nhưng thực tế ở nhà không hề nói chuyện, tôi không thích ở cùng loại người 'trong ngoài bất nhất' này, tôi muốn trở về."

Làm sao Cam Ninh Ninh lại không biết mình bị Mạnh Niệm Sanh liên lụy. Mấy ngày nay, Từ Giang Hoan không cho cô đi ra ngoài hệt như cầm tù, còn cấm mọi phương thức liên lạc, nhưng Cam Ninh Ninh không sợ chết, cô sợ nhất là mất đi tự do, mà bây giờ Mạnh Niệm Sanh còn quan trọng hơn tự do. Cô chăm chú nắm chặt dây an toàn không chịu xuống xe, cười hề hề nói, "Tôi muốn về nhà chờ Mạnh Niệm Sanh, nếu cậu ấy không tìm thấy tôi thì nhất định sẽ rất thất vọng, tôi không muốn để cậu ấy khó chịu."

Tiêu Ái Nguyệt giựt giựt mí mắt, thật sự bất lực, "Trước hết để tôi nhờ Bì Lợi tìm cho em một vệ sĩ."

Cam Ninh Ninh nở nụ cười lộ ra hai răng nanh trắng noãn, "Tôi biết rồi, chị là bạn tốt nhất của tôi."

Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên lập tức nghĩ tới Từ Giang Hoan rồi lắc đầu, "Đúng vậy, tôi thật sự hâm mộ em, được rồi, để tôi đưa em đi tìm Bì Lợi."

Gần đây, Bì Lợi đang đánh lửa nóng với An Cửu Cửu, mục đích của An Cửu Cửu là Quý Văn Việt, mục đích của Quý Văn Việt là đơn đặt hàng. Ngày đó, sau khi Tiêu Ái Nguyệt náo loạn trước cửa nhà Trần Vãn Thăng xong liền nghỉ mấy ngày để về thu dọn đồ đạc. Trong vòng hai ngày, nhân viên của công ty đã lục tục tản ra, đến ngày thứ ba thì bắt đầu xảy ra biến hóa do nhật báo XX đã tung ảnh chụp của Quý Văn Việt ra.

Nói đúng hơn là ảnh chụp vòng hoa tang của Tiêu Ái Nguyệt, Quý Văn Việt ngồi trong xe bị chụp ngay mặt, trên báo còn viết rõ một loạt câu nghi vấn, 'Công ty nhỏ kêu oan giữa đêm khuya, ai là người đứng phía sau?'

Quý Văn Việt phải cõng cái nồi này là điều không thể nghi ngờ, ba của Quý Văn Việt thật sự không giải thích được tại sao lại bị Tiêu Ái Nguyệt dính lên đùi cũng bởi vì con gái nhà mình đang làm việc ở công ty nhỏ đó. Tên của ông trùm bất động sản Quý Phàm bị báo chí nhắc đến nhiều lần khiến cho cuộc sống của Tiêu Ái Nguyệt cũng bắt đầu trở nên bận rộn.

Công ty lớn đương nhiên sẽ không chủ động dính đến vũng nước đục này, cũng không muốn liên quan đến công ty của Trần Vãn Thăng nên thỉnh thoảng sẽ có người đưa danh thiếp yêu cầu gặp Tiêu Ái Nguyệt. Thương hội của Trần Vãn Thăng là tổ chức điển hình 'ngại bần yêu giàu', trong số mấy người đến tìm Tiêu Ái Nguyệt đã từng gia nhập thương hội đó, ngoài hội phí phải nộp ra còn phải chi tiền mời khách, kết quả lại không được hưởng lợi ích gì, ngược lại phải bỏ ra mấy triệu tệ cho lãnh đạo cấp cao của thương hội.

Dạo này Bì Lợi bận bịu quá sức, căn bản không phân rõ những công ty nào thật sự muốn tham dự vì đa số toàn là người của Trần Vãn Thăng. An Cửu Cửu nằm sấp trên bàn xem báo, tấm hình chụp lén Quý Văn Việt trên báo đã bị cô xem đi xem lại hết mấy ngày, Bì Lợi chịu không được 'hoa si' kia liền kéo đối phương vào phòng họp với Cam Ninh Ninh.

Cam Ninh Ninh là người thành thật, cô nói chuyện với An Cửu Cửu hơn một giờ, sau đó hai người nắm tay hẹn nhau lần sau rảnh rỗi sẽ cùng đi xem phim. Tiêu Ái Nguyệt trở về thấy cảnh này cũng bó tay, cô gọi An Cửu Cửu vào văn phòng, sau đó ném văn kiện ra trước mặt, "Đây là cô đưa tôi?"

An Cửu Cửu cúi đầu nhìn mấy lần, "Đúng vậy, ba tôi nói đang có chính sách chuẩn bị xây dựng một trại trẻ mồ côi nhưng vẫn chưa chọn được địa điểm nào tốt, ba tôi nói đó là cơ hội, cô có thể suy tính một chút."

Tiêu Ái Nguyệt không tin, "Ba cô nói?"

An Cửu Cửu đã hiểu ra nghi vấn trong lời nói của người kia nhưng cô lại không quen nói dối, mặt đỏ ửng nói, "Kỳ thật là ý của tổng giám đốc Quý, ba tôi cũng có đề cập với tôi, chị Quý có hỏi tôi, sau khi tôi nói cho chị ấy biết thì chị ấy liền kêu tôi sang chị hóng gió."

Tiêu Ái Nguyệt không có đất trong tay nhưng Từ Phóng Tình có, là mảnh đất chị ấy muốn xây trường tiểu học, mà chắc hẳn cũng đã xây xong rồi, ngay cả thiết bị đều có đầy đủ, là lựa chọn tốt nhất, Tiêu Ái Nguyệt nghĩ nghĩ, "Có thù lao hay ràng buộc gì không?"



"Ha ha, sao lại không ràng buộc?" An Cửu Cửu nở nụ cười, "Bất quá tôi cảm thấy muốn dùng 'thuyền cỏ mượn tên' cũng phải biết dùng ở đâu. Tổng giám đốc Quý nói chuyện này là cơ hội đối với cô nhưng trước hết phải bước qua cửa ải này mới được."

Quý Văn Việt tuyệt đối sẽ không nói với cô ta nhiều như vậy, nhất định lại là Bì Lợi nhiều chuyện. Tiêu Ái Nguyệt nhịn không được phỉ nhổ nói, "Hai người nói xấu sau lưng tôi cũng không ít đâu nhỉ."

An Cửu Cửu le lưỡi, "Chúng tôi nào dám."

Các cô không dám, Tiêu Ái Nguyệt cũng không dám, muốn tận dụng mảnh đất của Từ Phóng Tình quả thực chẳng khác gì muốn chết. Tiêu Ái Nguyệt gọi điện cho Từ Phóng Tình mấy cuộc đều bị tắt máy, cứ cách nửa tiếng cô sẽ gọi lại một lần, cuối cùng cũng có người tiếp nhưng không lên tiếng nói chuyện. Tiêu Ái Nguyệt ấp a ấp úng nói vài câu, chưa đợi được câu trả lời thì lá gan đã sắp rớt đến nơi. Cô bắt đầu nói đạo lý với Từ Phóng Tình, "Em cảm thấy việc này rất đáng tin cậy. Tình Tình, chị nghĩ đi, bây giờ chúng ta giữ thế bị động như vậy là vì thiếu chỗ dựa, em làm kinh doanh nên cũng muốn có nhiều mối quan hệ hơn, viện mồ côi và trường học cũng cùng tính chất mà, đúng không? Giữa đợt sóng thay máu này, chúng ta đừng sợ thất bại, không thể cứ trốn sau màn giống như trước kia rồi dựa vào người khác để kiếm tiền được, công ty của chúng ta phải có lập trường riêng, phải trở thành một gốc đại thụ, phải phát triển thành một xí nghiệp lớn vui vẻ phồn vinh, em cũng phải trở thành người xuất sắc trong nghề. Em đương nhiên biết chị không thích xã giao, độc mồm độc miệng đắc tội không ít người, đồng nghiệp trong công ty đều nói chị 'bất cận nhân tình' nhưng chẳng sao hết, chị giao công ty và bất động sản cho em, em sẽ làm chỗ dựa cho chị, được không, Tình Tình, Tình Tình bảo bối?"

Từ Phóng Tình chỉ lắng nghe, không có trả lời. Tiêu Ái Nguyệt độc thoại mười mấy phút, đột nhiên nghe được tiếng radio giao thông trong điện thoại liền sững sờ, "Tình Tình, chị đang ở đâu?"

"Tôi còn mười phút đồng hồ nữa." Từ Phóng Tình nhàn nhạt cất lời, "Tiêu Ái Nguyệt, em nói tiếp đi."

Tiêu Ái Nguyệt bị hù nhảy dựng lên, trong lòng vừa mừng vừa sợ, phản xạ có điều kiện hỏi thăm, "Nói... nói cái gì?"

"Nói tôi độc mồm độc miệng, bất cận nhân tình?" Cách một cái điện thoại vẫn có thể nghe rõ tiếng cười lạnh lùng của Từ Phóng Tình, "Em còn bổ sung gì nữa không?"

Sắc mặt Tiêu Ái Nguyệt trắng nhợt, cô có tật giật mình vội vàng cúp điện thoại, cúp xong lại lập tức hối hận, sau đó cầm áo khoác chạy về nhà, trước khi đi vẫn không quên bàn giao với Bì Lợi, "Giúp... giúp tôi đi chợ mua thức ăn... mua thức ăn, nhanh, nhanh, nhanh."

(*) Nagato Yuki:

chapter content