Tôi Chia Tay Với Cố Minh Chỉ Vì Một Cốc Trà Sữa

Chương 9



9.

Tôi vừa lắp xong camera thì Cố Minh gọi lại.

Tôi thực sự không muốn bắt máy, dù sao hai chúng tôi cũng đã chia tay, tôi không muốn liên quan gì đến anh ta nữa.

Chỉ cần tôi bắt được kẻ đã để Ôn Ninh vào phòng ngủ của tôi và đuổi cô ta ra ngoài, chuyện sẽ kết thúc.

Tuy nhiên, tôi cúp máy một cuộc thì anh ta gọi lại cuộc khác, cuối cùng đến lần thứ ba, tôi bắt máy.

"Tống Hàn, cô đây là có ý gì!"

May mắn là tôi để cầm micro khá xa, nếu không nó đã làm hỏng màng nhĩ của tôi.

"Ý anh là gì? Anh đang la hét cái gì vậy?"

"Đừng giả vờ với tôi! Tại sao cô lại đổi mã khóa cửa! Cô đổi mã thì giờ tôi sống ở đâu? Hơn nữa, tất cả đồ đạc của tôi đều ở bên trong, tại sao cô đổi mã khóa mà không báo cho tôi!"

Điều này làm tôi bối rối: "Cố Minh, tôi sẽ ném tất cả rác của anh ra cửa cho anh, tôi sẽ lấy lại những thứ tôi đã mua cho anh. Tôi cũng đã chuyển toàn bộ số tiền anh đã tiêu cho tôi. Hai người chúng ta không nợ nhau, đừng làm phiền tôi nữa.”

"Chờ một chút, cô nói vạy là sao? Tống Hàn! Chúng ta ở bên nhau ba năm rồi, tôi cũng không đòi tiền chia tay của cô, đồ vật nhỏ nhặt mà cô cho tôi cũng muốn lấy lại sao? Cô không phải quá keo kiệt rồi đấy chứ?"

Tôi chỉ cảm thấy thật xấu hổ, thật xấu hổ, tại sao ngay từ đầu tôi lại yêu một thứ như vậy?

"Cố Minh, anh thật là không biết xấu hổ, tôi cúp điện thoại đây."

"Khoan, tôi còn chưa nói xong. Nếu đã như vậy, ít nhất cô cũng nên đưa cho tôi chiếc máy tính xách tay đó. Cùng lắm thì tôi sẽ trả lại hai nghìn đô cho cô."

Đầu của người đàn ông này đã bị một con lừa đá rồi sao? Tính toán tốt như vậy, anh ta có nghĩ rằng tất cả mọi người đều là kẻ ngốc sao?

Tôi mặc kệ anh ta, cúp máy rồi chặn số điệnn thoại anh ta.

Trình Hân tức giận nhìn tôi cười: "Anh ta suy nghĩ rất tốt, hai nghìn tệ muốn đổi lấy một cái máy tính mấy chục vạn tệ, anh ta làm sao không đi đoạt đi?"

“Có lẽ anh ta nghĩ tôi vẫn là đứa bị tính yêu làm cho ngu ngốc.” Tôi nhún vai.



Gần đến giờ ăn tối, Trình Hân cùng tôi ăn cơm, tôi bảo cô ấy về nhà trước.

Bởi vì xưởng vẽ tôi mở tương đối gần nhà cũ, nên thay vì ngủ ở nhà riêng, tôi cùng Cố Minh ở căn nhà gần studio.

Sở thích lớn nhất của tôi luôn là chụp ảnh, vì vậy tôi đã mở một studio chụp ảnh, hiện đã nổi tiếng trong ngành.

Tôi đã không nói với Cố Minh rằng tôi đã mở studio này, anh ta luôn nghĩ rằng tôi chỉ là một trợ lý với mức lương hàng tháng là 3,000 tệ.

Đã hơn sáu giờ kể từ khi Cố Minh gọi điện đến, vì vậy tôi tự nhiên nghĩ rằng anh ta đã rời đi từ lâu.

Nhưng khi tôi đã bước xuống cầu thang, tôi cảm thấy hơi bất an.

Vì vậy, trong lúc bất chợt, tôi bật chức năng tìm kiếm thiết bị trên điện thoại của mình để xem Cố Minh ở đâu.

Chúng tôi đã kết nối chức năng này với nhau khi yêu nhau, lúc đó anh ta xem tin một cô gái bị giết trên taxi nên chúng tôi đặt làm liên lạc khẩn cấp của nhau.

Không ngờ hôm nay nó lại có ích theo cách như vậy.

Thật là một sự mỉa mai.

Đột nhiên, tôi phát hiện ra...

Điện thoại cho thấy điện thoại của Cố Minh vẫn ở trong tòa nhà này, và anh ta vẫn chưa rời đi...

Tôi hoảng sợ.

Tôi dừng lại ngay lập tức và chuyển hướng đến văn phòng bảo vệ ở cổng khu dân cư.

Sau khi thông báo cho nhân viên bảo vệ về tình hình, tôi đã gọi cảnh sát.

Tôi đã không lên lầu cho đến khi cảnh sát đến.

"Tống Hàn, cô đã trở lại rồi! Mở cửa, đem đồ vật trả lại cho tôi!" Cố Minh vừa nhìn thấy tôi, liền tức giận mắng.

Anh ta trong tay cũng cầm một khúc cây, được bọc trong vải, trông giống như một con dao găm.

Anh bước về phía tôi với nụ cười nửa miệng.

“A!” Tôi hét lên theo bản năng.

Lúc đó, viên cảnh sát vẫn chưa ra khỏi thang máy, nghe thấy tiếng hét của tôi liền lao ra ngoài.

Phản ứng của họ rất nhanh, họ đẩy anh ta xuống đất với tốc độ cực nhanh.

Khuôn mặt của Cố Minh tiếp xúc gần với mặt đất.

Anh hốt hoảng.

"Cảnh sát? Sao các chú lại ở đây? Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm!" Cố Minh hoảng hốt thần sắc buồn cười.

"Hiểu lầm? Dùng dao cướp có thể là hiểu lầm sao?"

Cảnh sát cảm thấy bị coi khi anh ta cho rằng họ có chỉ số thông minh của một đứa trẻ.



"Dao? Dao đâu? Chú cảnh sát, đây là bột chiên que! Bạn gái cháu giận cháu, cháu mua cơm chiều dỗ cô ấy."

Một cảnh sát cầm lấy dải vải trên tay, mở ra một cách ngờ vực và thấy rằng đó thực sự là những que bột chiên.

Vì vậy, họ buông anh ta ra.

Cái thứ giống chó này đúng là một tên trộm!

Chú cảnh sát đã gặp nhiều người như vậy, rất biết nhìn người: "Cho dù không dùng dao, buổi tối chặn cửa nhà cô gái cũng là phạm pháp, biết không?"

"Chú cảnh sát, tôi tới đây là có lý do, cô ấy khóa của, giấu hết đồ đạc của tôi ở bên trong, tôi đành phải ở đây đợi cô ấy, như vậy là cô ấy tham ô trái phép tài sản của người khác! Xin ngài phán xét."

Chú công an nghe xong nhìn tôi dò hỏi.

"Anh cảnh sát, đống giẻ rách anh ta tự mua tôi đều đã ném ra ngoài, anh cứ xem qua đây đi. Còn tài sản trước đây anh ta nói là tôi mua cho anh ta."

"Thứ cô mua là cái gì? Thứ cô cho tôi là của tôi! Làm sao có lý do tặng rồi lại đòi lấy đồ của người khác?"

Tôi ngơ ngác nhìn anh ta: "Không phải anh đã lấy lại tiền đã chi cho tôi trước sao? Tôi đã trả tiền cho anh, đương nhiên tôi sẽ lấy lại những gì tôi đã cho anh. Anh không thể lợi dụng được lợi cả hai phải không?"

Nói xong, tôi mở danh sách đen và đưa các bản ghi trò chuyện cho cảnh sát xem.

May mắn thay, tôi đã chặn anh ta thay vì xóa anh ta, nếu không sẽ không có bằng chứng.

Viên cảnh sát không có ý kiến gì xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, nhưng anh ta nhìn Cố Minh với ánh mắt phức tạp.

"Anh Cố đúng không? Anh đã đòi tiền quà của người khác, thì đương nhiên thứ người khác cho anh cũng là của họ. Làm người thì phải có lương tâm."

Chú cảnh sát nghiêm túc lý luận với Cố Minh.

Thấy cái cứng không đủ, Cố Minh bắt đầu xuống nước.

"Vậy thì... Tống Hân, cô có thể đưa chiếc máy tính đó cho tôi được không? Nếu không được, tôi sẽ mua với giá gốc. Được không?"

"Không được, tớ cũng muốn dùng, không thể cho anh."

"Tôi thêm tiền? Cô có thể ra giá thêm?" Cố Minh có chút sốt ruột.

"Không, từ bỏ đi."

Cố Minh còn muốn nói thêm điều gì, lại bị cảnh sát cắt ngang: "Cô bé đã nói không muốn, không nên mua bán cưỡng ép."

Sau đó, chú cảnh sát đã giáo dục tư tưởng và đạo đức cho Cố Minh, sau đó đưa Cố Minh trở lại đồn cảnh sát để ghi chép.

Trước khi rời đi, tôi đã giải thích cụ thể với người bảo vệ cổng của chung cư rằng Cố Minh sẽ bị cấm đến chung cư, chuyện này vừa mới kết thúc.

Sau khi Cố Minh rời đi, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.

Máy tính của anh ta không phải là món quà đắt tiền nhất mà tôi từng mua cho anh ta, tại sao anh ta lại lo lắng về chiếc máy tính đó đến như vậy?

Tại sao vẫn tiếp tục hỏi tôi về máy tính nhiều lần như vậy?



Hơn nữa, anh ta thực sự sẵn sàng trả giá cao cho một chiếc máy tính đã qua sử dụng.

Theo như tôi biết, mẫu máy này không được đánh giá cao.

Vậy anh ta muốn lấy lại nó để làm gì?

Chẳng lẽ có thứ gì đó quan trọng với anh ta được giấu trong chiếc máy tính này?

Vì vậy, tôi đã mở máy tính của anh ta và tìm kiếm các tập tin khả nghi.

Tôi mở từng thư mục một, nhưng tôi không thể tìm thấy bất cứ điều gì bất thường sau khi tìm kiếm trong một thời gian dài.

Sau đó tạm thời bỏ cuộc.

Ngày hôm sau tôi dậy đi làm như thường lệ, may mà dọc đường không thấy bóng dáng Cố Minh, tôi nghĩ anh ta nhất định đã bỏ cuộc.

Tôi không mong đợi gặp anh ta khi tôi đến cửa hàng, thật xui xẻo.

Khi đó, chuyên gia trang điểm của tôi đang trang điểm cho một cô gái, tôi đang ở bên cạnh hướng dẫn.

"Màu son và mắt có vẻ hơi tối, lau bớt chút đi. Thôi, không sao."

Lúc này, một cô nhân viên lon ton chạy vào nói nhỏ với tôi: “Bà chủ, bạn trai cũ của cô dẫn bạn gái hiện tại đến đây, họ chỉ định cô chụp ảnh cho họ… Bây giờ nhiều người như vậy, tôi sợ họ sẽ đến gây chuyện."

Thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô ấy, tôi vỗ nhẹ vào tay cô ấy ra hiệu không sao rồi bước ra ngoài.

Cố Minh thấy tôi đi ra liền cười, đó là nụ cười đắc ý, chắc là muốn chơi trò người giàu hống hách, nhưng anh ta không thể, chỉ có hống hách mà không có giàu.

Ôn Ninh cũng cười hiền hòa độ lượng, nhưng trong nụ cười kia lại có một tia tiểu tâm tư.

Không phải hai người này đã chán diễn rồi sao?

Bọn họ đều cho rằng đối phương là phú nhị đại, còn nói chuyện hẹn hò, không biết sau khi biết được thân phận thật sự của đối phương sẽ có phản ứng như thế nào?

Chỉ nghĩ đến thôi đã phấn khích tò mò!