Tôi Chia Tay Với Cố Minh Chỉ Vì Một Cốc Trà Sữa

Chương 6



6

Cuối cùng thì tôi cũng cảm thấy dễ thở hơn rất nhiều sau khi anh ta rời đi.

Cố Minh vừa đi, Trình Hân liền tới.

"Tống Hàn, cậu cùng cái tên Phượng Hoàng kia không phải đã chia tớ y rồi sao? Tại sao tớ vừa vào chung cư liền nhìn thấy anh ta, anh ta còn có mặt mũi tới tìm cậu?"

"anh ta không chỉ đến gặp tớ, mà muốn giả vờ chuyện chia tớ y cũng không xảy ra. anh ta nói rằng anh ta đã tha thứ cho tớ." Tôi tự giễu cười với cô ấy.

Trình Hân suýt sặc một ngụm soda muối: "Sát. Không phải, anh ta bị lừa đá vào đầu sao? anh ta có thể nói những lời ngu xuẩn như vậy sao?"

Sau đó, Trình Hân sắc mặt đột nhiên căng thẳng, cô ấy dùng ánh mắt thiểu năng nhìn tôi: “Tống Hàn, đừng nói vì những lời lố bịch đó cậu sẽ không thật sự hòa giải với anh ta đấy?”

"Làm sao có thể? Cậu thật sự cho rằng tớ yêu đương đến điên đầu sao? Lần này anh ta đã phạm vào điều cấm kỵ của tớ, tớ không thể tha thứ anh ta."

Trình Hân thở phào nhẹ nhõm: "Không sao, nếu không tớ thật sự phải cách ly cậu, sợ não bị úng tình sẽ lây lan."

Kể từ khi Trình Hân thuyết phục tôi chia tay nhiều lần nhưng tôi không nghe, cô ấy cũng đã không đến tìm tôi nói chuyện thường xuyên nữa. Bây giờ bởi vì Cố Minh không còm, quan hệ hai chúng tôi trở lại thân thiết hơn rất nhiều.



Sau khi xem phim ở nhà với Trình Hân cả buổi chiều, tâm trạng của tôi nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Ding Dong"

Điện thoại di động của tôi đột nhiên reo lên.

Đó là một tài liệu được gửi bởi Cố Minh.

Tôi mở nó ra và nhìn, anh bạn trai cũ tốt của tôi, thực sự là thượng phẩm. Anh ta gửi cho tôi một list danh sách.

Phía trên ghi lại chi tiết tất cả chi phí mà anh ta đã chi trả trong khoảng thời gian chúng tôi bên nhau:

Sau khi chia tay, anh ta gửi tin nanh ta cho tôi:

"Ngày 1/3 son nhập khẩu 16tệ

Ngày 03 tháng 3, một bông hồng, 5 tệ

Ngày 8 tháng 3, một hộp sô cô la, 38 tệ

Ngày 15/3 ly trà sữa 9 tệ (tôi uống 1 nửa cô trả 4,5 nhé)

Ngày 20 tháng 3, bánh bao tự làm tính theo giá ngoài chợ, 8 tệ, con ăn 2 cái, 16 tệ

Ngày 3/4 cô bị đau dạ dày vào bệnh viện khám tiền taxi khứ hồi là 80 tệ (cô phải bồi hoàn khoản này)

Ngày 6/4 cô hết gia vị nấu ăn ở nhà nhờ tôi mua hộ, giá 16 tệ.



Vào ngày 12 tháng 8, một ly nước khoáng, 3 tệ

....

Tổng cộng: 2065,5.

“Xóa số 0 cho cô, cho tôi 2066."

Là làm tròn dữ chưa????

Sau đó Cố Minh lại gửi một tin nanh ta: "Nếu muốn tôi trả cái túi cho cô, trước tiên cô chuyển cho tôi số tiền tôi đã phải bỏ ra cho cô suốt thời gian qua."

Tôi vốn chỉ định cười nhạo anh ta một chút, nhưng không ngờ anh ta còn vô liêm sỉ hơn tôi tưởng tượng.

Bây giờ tất cả tình cảm tôi dành cho anh ta đã chính thức bị anh ta tiêu đá vâng đi hêt rồi.

Vốn là vì tình cảm mấy năm nên cô không gọi cảnh sát, nhưng anh ta đã làm chuyện này rồi, tôi cũng không cần khách khí với anh ta nữa.

"Cố Minh, những đồ vật tôi đã tặn anh, anh muốn tính sao?"

Cố Minh trong giây lát liền hồi đáp: "Những thứ cô tặng tôi đều là tự nguyện, tôi cho cô là sính lễ, không kết hôn có thể lấy lại."

Tôi quá lười để tranh luận với anh ta, vì vậy tôi đã chuyển cho anh ta số tiền mà anh ta yêu cầu.

Tôi nhắc nhở anh ta: “Anh còn mười lăm tiếng nữa, đến lúc đó mà không thấy đồ tôi cần, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát.”

Trình Hân có chút khó chịu trước hành động của tôi: "Cậu thực sự đưa tiền cho anh ta?"

"Nếu tôi không đưa nó cho anh ta, làm sao tôi có gan bán thứ mà tôi đã tặng cho anh ta chứ? Anh ta chỉ viện cớ cho tôi mà thôi." Tôi cười ranh mãnh với Trình Hân.

Trình Hân hiểu trong vài giây.

Sau đó, hai chúng tôi vui vẻ đến phòng Cố Minh để tìm kiếm những thứ mà tôi đã đưa cho anh ta.

Những thứ tôi tặng cho anh chàng này không hề rẻ!

Không phải tôi không biết, nhưng không ngờ mấy thứ linh tinh này cộng lại cũng phải trăm ngàn.

Tất cả những thứ tôi đưa cho anh ta đều là những chiếc được lựa chọn kỹ lưỡng, phiên bản giới hạn, chỉ vì anh ta nói rằng anh ta thích chúng. Mỗi lần nhận quà, anh ta đều rất nhiệt tình với tôi, nói với tôi rằng anh ta yêu tôi, sau này nhất định sẽ cưới tôi.

Tôi cũng rất mong đợi.

Vì khó giải thích số tiền của mình đến từ đâu nên tôi đã nói dối anh ta rằng đó là quà của bố tôi, địa vị của bố tôi tuy không cao nhưng cũng được xem trọng.

Anh ta thật sự tin điều đó.

So với hơn hai nghìn của Cố Minh, căn bản không thể so sánh được với những thứ này.