Tối Chân Tâm

Quyển 2 - Chương 65: Du lịch là đi chơi



“Có thể đừnglau rượu không? Xót lắm?” Nhan Tử La rùng mình, giọng đã phát run rồi.

“Nếu côkhông muốn máu mình bị biến thành kiểu như nhiễm trùng máu thì tôi không có ýkiến gì, như thế sau này máu cô cũng không thu hút bọn đỉa nữa”, My Liễm Diễm đứngcạnh nói. Bách Hợp mặt trắng bệch vội vàng lấy rượu ra rửa cho Nhan Tử La: “Chủnhân, người hãy cố gắng chịu đựng, không đau chút nào đâu”.

“Thật là một nămxui xẻo… Á! Nhẹ tay thôi, làm ơn đi mà”, Nhan Tử La vội nắm chặt tay lại nói.

“Sắp xong rồi, sợđau mà còn bày trò.” My Liễm Diễm chau mày nói: “Nhưng, cũng may chưa xảy rachuyện gì lớn, tôi thấy vẫn nên xin Hoàng thượng cho người đưa cô về thì hơn”.

“Này, Hoàng thượngkhông biết đấy chứ?”, Nhan Tử La vội vàng hỏi. Nàng không muốn chuyến du lịchmiễn phí này bốc hơi theo gió.

“Yên tâm, nếuHoàng thượng biết thì giờ này cô còn ở đây mà la hét được à?” My Liễm Diễm cười,“Có điều, hình như là Mẫn công chúa biết đấy”.

Còn đang nói thìcửa lều được vén lên, Mẫn Chỉ vác cái bụng to chau mày đi vào.

“Nhan Nhan, tỷ chạyxuống nước làm trò gì dưới đó?” A hoàn vội vàng đỡ nàng ta ngồi xuống.

“Bắt cá”, Nhan TửLa đáp.

“Bắt cá? Tỷ? Cònbắt cá? Cá chết à? Trộm gà không được còn tốn thêm nắm gạo, ta đã nói với tỷbao lần rồi, tỷ không thể ngoan ngoãn một chút sao?”, Mẫn Chỉ nói tiếp.

“Không ngờ trongnước lại có thứ đó mà!”, Nhan Tử La đáp, “Hơn nữa, chỉ là hiến máu nhân đạo mộtlần, cũng không chết được đâu”.

“Im miệng!”, haingười phụ nữ bên cạnh đồng thời hét lên. Bách Hợp cúi đầu cười thầm.

“Thật chẳng dịudàng gì cả! Giờ tôi đang là người bị thương mà”, Nhan Tử La lầm bầm.

“Hừ!” Hai ngườiphụ nữ kia lại hừ mũi.

“Khó chịu ở mũià? Cẩn thận nhiễm lạnh, nhiệt độ buổi sáng và buổi tối trên thảo nguyên rấtkhác biệt đấy.” Nhan Tử La cười.

“Đúng là cái tínhchết cũng không sửa được.” My Liễm Diễm day day trán.

“Cũng maykhông xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nếu không thì phiền phức to rồi”, Mẫn Chỉnói, thở phào, sau đó nói tiếp, “Nghe nói ngày mai có hội thi võ, đến lúc ấy tỷphải cẩn thận đấy”.

“Thậtkhông?” Nhan Tử La và My Liễm Diễm cùng hỏi, giọng đầy hào hứng, “Là ngày hộiNatamu[1] à?”.

[1] Natamu:Ngày hội của người Mông Cổ.

“Không phải,chỉ là một cuộc thi của con em hai tộc Mãn Mông mà thôi, ta thấy đa phần là muốnlấy lòng Hoàng a ma”, Mẫn Chỉ nói, chẳng mấy hào hứng.

“Oa, có thểtận mắt xem truyền hình trực tiếp màn đấu gươm đấu súng thật rồi!”, Nhan Tử Lakhẽ nói.

“Còn cả nhữngđại hiệp bay qua bay lại nữa chứ.” My Liễm Diễm mở to hai mắt.

“Nhưng, haicái bụng to các cô… Ha ha, hãy cẩn thận một chút đi!” Nhan Tử La cười trước nỗiđau của người khác.

Sau khi hai“cái bụng to” quay sang nhìn nhau, Mẫn Chỉ cười nói, “Chúng ta cẩn thận, còn tỷ?Tỷ đang bị thương, nếu không cẩn thận bị Hoàng a ma phát hiện thì… khéo bị đưatrả về Bắc Kinh đấy”, My Liễm Diễm nghe xong lập tức cười híp cả mắt.

“Không sao,ít nhất tôi cũng có thể đứng dậy nhảy lên khen hay, ngưỡng mộ không, hai người ấy?”,Nhan Tử La vui vẻ nói, hoàn toàn quên mất rằng Bách Hợp đang lau rượu trên chânmình.

Mấy người bọnhọ nói chuyện phiếm một lúc, Mẫn Chỉ mới quay về lều của mình.

Sáng sớmhôm sau dùng bữa xong, Bách Hợp lại lau rượu cho Nhan Tử La, khiến từ lều nàngvọng ra tiếng la hét thê thảm.

Chỗ bị đỉacắn giờ chỉ còn là một nốt đỏ nhỏ, nhưng những vùng bị xước đỏ bên cạnh do nàngra sức lấy khăn chà lên hôm qua thì vẫn còn, Nhan Tử La nhìn xong đột nhiên nhớtới một từ: “Ban đỏ”, sau đó chính nàng cũng thấy buồn nôn.

Suốt cảngày, My Liễm Diễm và Nhan Tử La đều sống trong tâm trạng hưng phấn và chờ đợi,Mẫn Chỉ thì lắc đầu và thở dài. Mãi mới tới tối, xung quanh khu hạ trại rất nhiềuđống lửa đã được đốt lên, trên đất cũng dùng tấm màn quây lại, xung quanh đó làmấy chiếc bàn, bên trên bày rượu và thịt. Nhan Tử La cùng My Liễm Diễm ngồi ở mộtbàn cách Khang Hy không xa.

Một bối lặctrẻ tuổi tuyên bố quy tắc của cuộc thi, thấy đám võ sĩ Mãn Mông đã bừng bừngkhí thế. Khang Hy cười rất vui vẻ, cất tiếng tuyên bố cuộc tỉ thí bắt đầu.

Nhan Tử Lavà My Liễm Diễm xem rất hào hứng, đây hoàn toàn không phải là những động táctrong biểu diễn võ thuật, nếu không cẩn thận bị đối thủ đánh trúng, thì sẽ bịtàn phế.

Trên đàicác võ sĩ tỉ thí hăng say, phía dưới My Liễm Diễm và Nhan Tử La lại mang họ rađể cá cược. Lần này, bối tử Mông Cổ mà Nhan Tử La cược thắng, nàng cười híp mínói, “Lại thua một ván nữa rồi nhé, cố lên”. My Liễm Diễm chau chau mày, bĩumôi.

“Không phục?Vậy thì cược tiếp. Lần này cô cược ai thắng? Cho cô đoán trước đấy”, Nhan Tử Lacười lớn.

“Không cầncô nhường, theo quy định cô vẫn được đoán trước”, My Liễm Diễm đáp đầy phong độ.

“Không cầnthì thôi đấy nhé! Ừm…” Nhan Tử La nhìn qua nhìn lại hai võ sĩ trên đài, sau đónói, “Tôi cược võ sĩ Mông Cổ thắng”.

“Này, côkhông cần phải cố tình nhường tôi”, My Liễm Diễm kêu lên.

Cuộc tỉ thíbắt đầu, hai người một dùng đao, một dùng côn, còn chiêu thức họ sử dụng là gì,căn bản nàng không nhìn rõ, nàng chỉ căn cứ vào sự tiến lùi của hai bên mà suyđoán. Thấy võ sĩ Mông Cổ dùng đao đang từng bước từng bước lùi về phía sau,Nhan Tử La bèn nắm chặt tay lại khẽ nói, “Huynh đài, làm ơn giúp tôi đi, cố gắnglên!”. Nhưng sự khẩn cầu của nàng chẳng ai nghe, võ sĩ đó vẫn cứ lùi mãi lùimãi, còn người Nhan Tử La thì vô thức vươn về phía trước để quan sát, lông màycứ nhíu lại dần theo từng bước chân giật lùi của võ sĩ kia cho tới khi hai đầumày chạm vào nhau. Cuối cùng khi võ sĩ đó sắp lùi khỏi sàn đấu, tình thế độtnhiên xoay chuyển, anh ta khom mình bật người một cái bay vọt qua đầu đối thủ,và tấn công từ phía sau.

“Hay! Ngườianh hùng, cố lên!”, Nhan Tử La đứng bật dậy, huơ huơ hai tay hét. Võ sĩ đóthoáng nghiêng đầu nhìn nàng một cái, khóe miệng khẽ cong lên như cười.

“Cô muốnthành tiêu điểm à?” Một bàn tay giật mạnh gấu áo Nhan Tử La, Nhan Tử La vô thứcnhìn về phía Khang Hy, Hoàng thượng cũng đang rất hứng thú, như cười như khôngquay sang nhìn nàng. Nhan Tử La ngượng nhùng nhìn ông gật gật đầu, sau đó ngồiphịch xuống.

“Lần nàythì hay rồi, nhờ cô mà tôi cũng được nổi tiếng theo”, My Liễm Diễm thì thầm.

“Vậy cô sẽcảm ơn tôi thế nào đây?”, Nhan Tử La cũng khẽ tiếng đáp lại. Dùng da đầu cũngcó thể cảm nhận được những ánh nhìn xung quanh.

“Chuyện mấtmặt như thế mà cô còn bảo tôi phải cảm ơn nữa sao?” My Liễm Diễm nghiến răngnghiến lợi.

“Ha ha”,Nhan Tử La cười ngây ngốc.

Đột nhiênnhững tiếng hoan hô vang dậy, Nhan Tử La và My Liễm Diễm cùng ngẩng đầu nhìnlên đài, võ sĩ Mông Cổ đang cười rất tươi nâng cao thanh đao trong tay lên. Ánhmắt anh ta quét qua một lượt nhìn xuống dưới, khi nhìn tới chỗ Nhan Tử La liềnmỉm cười với nàng, Nhan Tử La cũng rất vui, nàng quay sang bật hai ngón taythành hình chữ “V” với My Liễm Diễm.

“Biết là côthắng rồi, đừng đắc ý quá như thế!”, My Liễm Diễm liếc xéo nàng nói.

“Tôi là muốnnhắc nhở cô thôi, thua hai lần nhé. Ha ha!” Nhan Tử La cười toe toét.

“Cuộc tỉthí vẫn chưa kết thúc, giờ nói ai thắng ai thua không phải là hơi sớm sao?” MyLiễm Diễm buồn cười nhìn Nhan Tử La, luôn cảm thấy cô nàng này hình như trongngười có chút ít tế bào hoang dã.

“Vậy thì cượctiếp!”, Nhan Tử La nói với vẻ rất tự tin, hôm nay vận nàng cũng không tồi.

Những cuộctỉ thí tiếp theo trên đài vẫn rất náo nhiệt, Nhan Tử La và My Liễm Diễm cũngluân phiên thắng thua, cuối cùng, Nhan Tử La thắng 2-0.

Sau khi nhữngcuộc tỉ thí trên đài kết thúc, Khang Hy hình như rất vui, thưởng cho người thắngcuộc những phần thưởng như đao, tên. Không khí bỗng dưng được hâm nóng, để ăn mừng,những màn ca vũ đã được chuẩn bị trước đó lần lượt được biểu diễn. Phong cáchhoang dã hoàn toàn khác với kiểu biểu diễn trong kinh thành, những màn múa tậpthể mới mẻ và tư thế múa đẹp mắt mạnh khỏe đã thu hút sự chú ý của Nhan Tử Lavà My Liễm Diễm, hai người chăm chú nhìn lên đài.

“Cô có cảmthấy người tham gia múa lần này nhiều quá không?”, Nhan Tử La hỏi với giọngkhông chắc chắn.

“Ừ, rất nhiềungười đều chạy ra nhảy cả”, My Liễm Diễm nhìn quanh một vòng rồi nói. Đúng lànáo nhiệt thật, những tiếng cười vui vẻ, sảng khoái vọng lại từng đợt từng đợt.“Hay là cô cũng ra nhảy đi.”

Nhan Tử Lalắc đầu từ chối, “Thôi, không có hứng”.

“Thế thìđành phải ở đây với tôi thôi!” My Liễm Diễm cười.

“Ở lại đâyvới cô vẫn tốt hơn bị ăn mắng!”, Nhan Tử La đáp. My Liễm Diễm nhìn nàng như suynghĩ, không nói gì. Thế là hai người bọn họ đành ngoan ngoãn ngồi đó nhìn mànnhảy múa vui vẻ và náo nhiệt trên đài.

Dần dần, mộtcô gái bận bộ váy áo màu đỏ trở thành trung tâm, giữa vòng vây của mọi người,nàng ta đang lả lướt múa, tư thế đẹp mắt và tràn đầy sức sống, hoàn toàn khôngcó cảm giác yếu đuối.

Đột nhiêntrước mắt xuất hiện một bóng người, là cung nữ hầu bên cạnh Khang Hy, cô tatươi cười nhìn Nhan Tử La và My Liễm Diễm nói, “Hai vị phúc tấn, Hoàng thượngcho mời”.

Hai ngườiquay sang nhìn nhau. Cho mời? Để làm gì?

“Hoàng thượngcó việc gì à?”, Nhan Tử La hỏi nhỏ, nàng cảm thấy hơi sợ Khang Hy.

“Cái này nôtỳ không biết”, cung nữ đáp.

Nhan Tử Lađỡ My Liễm Diễm đứng dậy, theo cung nữ đó đi đến chỗ Khang Hy. Đến trước KhangHy, hai người hành lễ, rồi nghiêm túc cúi đầu đứng chờ.

“Hoàng thượng,chính là hai vị phúc tấn này sao?”, một giọng nữ vang lên. Hai nàng liền ngẩngđầu, thì ra chính là thiếu nữ áo đỏ vừa múa trên đài vừa rồi.

Hai vị này?Hai vị nào? Có ý gì chứ? Hai nàng lại quay sang nhìn nhau, không có đáp án.

“Ừm, chínhlà bọn họ.”, Khang Hy đáp, sau đó nói với hai nàng, “Vừa rồi điệu múa của Kỳ MộcCách quận chúa, các ngươi thấy thế nào?”.

“Rất hay ạ”,hai nàng cùng đồng thanh đáp.

“Kỳ MộcCách quận chúa đề nghị trẫm cho tỉ thí với hai ngươi!”, Khang Hy cười hỏi.

“Bái phụcchịu thua”, hai nàng lại cùng nói sau khi đã suy nghĩ. Thật là, ai có tâm trạngđể mà thi múa với nhà cô chứ? Sự hiếu thắng của vị quận chúa Mông Cổ này cũngthật là quá mãnh liệt.

“Ừm?” KhangHy kéo dài giọng, sau đó nói, “Hôm nay sao lại khiêm tốn như thế? Kỳ Mộc Cách,xem ra họ không dám tỉ thí với ngươi rồi, trẫm tuyên bố ngươi thắng”.

“Thế khôngđược, Hoàng thượng bệ hạ, dù thắng hay bại cũng không thể chỉ tuyên bố bằng mộtcâu đơn giản thế là xong chứ? Thắng quá dễ dàng, Kỳ Mộc Cách không muốn. Hơn nữa,cũng phải khiến người ta tâm phục khẩu phục mới được!”

Xem ra đâyđúng là một vị quận chúa… dai như đỉa.

“Hay là đểhai chúng tôi viết một giấy chứng nhận rằng cô là người thắng cuộc?”, Nhan TửLa đột nhiên nói. Cô ta muốn thi thì cũng phải nhìn xem người khác có tâm trạngmà “phục vụ” cô ta hay không chứ, thật là ấu trĩ.

“Ngươi…” KỳMộc Cách mở to hai mắt, có phần kinh ngạc trước kiểu ăn nói của vị trắc phúc tấnnày.

“Chúng tôiđều tự nhận tài nghệ không được bằng cô, chắc chắn nhận thua rồi. Quận chúa hàtất phải truy sát tới cùng? Hơn nữa, cho dù có tỉ thí thật, nếu người thua khôngphải là chúng tôi, e là không được ổn cho lắm”, Nhan Tử La nhạt nhẽo đáp. Độtnhiên bị véo một cái thật mạnh, lúc này mới nhớ ra là Khang Hy đang ngồi bên cạnh.

“Hoàng thượng,không phải chúng nô tỳ không nể mặt Quận chúa, chỉ là, giờ mà tỉ thí thì khôngđược tiện cho lắm”, My Liễm Diễm vội vàng dàn hòa. Khang Hy gật đầu, “Nói cũngphải, Kỳ Mộc Cách, khi nào ngươi tới kinh thành, sức khỏe họ tốt hơn, trẫm sẽ lệnhcho họ phải so bì cao thấp với ngươi, thế nào?”.

“Vâng, thưaHoàng thượng bệ hạ”, Kỳ Mộc Cách không cam tâm, đáp. My Liễm Diễm vội kéo NhanTử La quay lại chỗ ngồi.

“Trước kiasao tôi lại không nhận ra gan cô to như thế nhỉ?”, My Liễm Diễm cười, hỏi.

“Ừm? Quên mấtlà Hoàng thượng ở đấy, chỉ là không quen mắt với cái vẻ hống hách của cô ta”,Nhan Tử La đáp.

My Liễm Diễmcười, “Người hống hách huênh hoang nhiều lắm, không quen mắt thì phải làmsao?”.

“Lần sau sẽchú ý, nhìn thấy những kẻ ngông nghênh tôi sẽ coi họ như không khí.” Nhan Tử Lahớp một ngụm rượu sữa ngựa, cay tới phát ho mấy tiếng, My Liễm Diễm vội vàng vỗlưng cho nàng.

Buổi tối tỉthí võ nghệ này kéo dài rất lâu, nhưng vì nửa chừng My Liễm Diễm cảm thấy khóchịu, nên Nhan Tử La đỡ nàng ta quay về lều nghỉ ngơi.

Những ngàytrên thảo nguyên cuộc sống thật dễ chịu, không có cảm giác bị áp bức như ở kinhthành, hàng ngày tâm trạng đều thảnh thơi, chỉ có đồ ăn đồ uống là không quen lắm.Trên thảo nguyên họ thường ăn thịt dê thịt cừu, uống rượu sữa ngựa và chèbơ[2], thật sự không thể hợp được với khẩu vị của Nhan Tử La. Cũng may Khang Hycòn chưa quên việc “vợ lão tứ không thích ăn thịt dê”, hằng ngày đầu bếp đềuchuẩn bị cho nàng đùi gà. Còn thứ bánh ngọt mà Nhan Tử La thích ăn thì về cơ bảnlà không được nhìn thấy chứ nói gì đến ăn.

[2] Chè bơ:Thức uống ở vùng người Tạng, người Mông Cổ, làm bằng bơ, chè bánh và muối.

Mặc dù ăn uốngkhông hợp, nhưng thảo nguyên, trời xanh và mây trắng khiến Nhan Tử La ngắm nhìnhằng ngày cũng không thấy chán. Trên thảo nguyên thường xuyên tổ chức đua ngựa,thi võ, lửa trại buổi tối khiến nàng vui khôn cùng. Do đó nàng cảm thấy rất ngưỡngmộ Mẫn Chỉ.

“Mẫn Mẫn hạnhphúc thật đấy, thường xuyên được ngắm nhìn cảnh tượng xinh đẹp này!”, Nhan TửLa gối đầu lên cánh tay ngắm nhìn bầu trời nói.

“Tỷ nóiđúng, bầu trời thảo nguyên đẹp hơn bầu trời bị chia cắt ở chỗ chúng ta ngày trướcnhiều. Nhưng, thỉnh thoảng chính vì trời bao la rộng lớn quá, mà cảm giác côđơn vô cùng”, Mẫn Chỉ đáp.

“Cô đơncũng không tồi mà”, My Liễm Diễm từ nãy vẫn im lặng bỗng lên tiếng.

Nhất thời cảba người phụ nữ đều im lặng, đám a hoàn theo hầu bên cạnh cũng không dám lên tiếng.

“Ngạchnương, Mẫn cô cô, Bát thẩm”, tiếng gọi cùng tiếng bước chân vọng tới. Mấy ngườibọn họ quay đầu nhìn, thấy Khuynh Thành và Dận Giới đang chạy về phía mình, taymỗi đứa ôm một quả dưa hấu. Đám a hoàn vội bước tới đón lấy dưa hấu. KhuynhThành lao đến cạnh Nhan Tử La, “Ngạch nương, có dưa hấu ăn đấy”.

“Oa, con thậtlà thiên sứ đáng yêu, biết ta thích ăn món đó!”, Nhan Tử La ngồi dậy cười, nói.

“Chủ nhân,nô tỳ quay về lấy đĩa vào dao đã”, Bách Hợp và Hiểu Lam nói, sau đó hai người vộivội vàng vàng về khu trại.

Một lúc lâusau cũng không thấy quay lại, Nhan Tử La thì không sao, nhưng hai tiểu quỷ thìbắt đầu đứng lên trông ngóng.

“Sao chậmthế chứ? Lát nữa sẽ không ngon nữa”, Khuynh Thành chu cái miệng nhỏ xinh ranói.

“Chuyện nàyđơn giản thôi”, Nhan Tử La nhìn nhìn hai quả dưa, sau đó cầm một quả lên bộp mộttiếng, quả dưa vỡ toác.

“Ngạchnương!”

“Thế nàynhanh hơn!” Nhan Tử La tách quả dưa ra, đưa cho mỗi người một miếng, cuối cùngcũng tự cầm lấy một miếng, ngoạm một cái, tựa như được nếm quỳnh tương ngọc lộ[3]vậy.

[3] Quỳnhtương ngọc lộ: Rượu quý

“Dưa chínngon quá!”, Nhan Tử La khen.

“NhanNhan!” Mẫn Mẫn nhìn nàng bất lực, ăn dưa hấu kiểu này hình như không được phù hợpvới thân phận cho lắm.

“Ừm? Làmsao?”, Nhan Tử La hai tay cầm miếng dưa hỏi.

“Tỷ không cảmthấy nên đợi bọn nô tài quay lại rồi hẵng ăn thì tốt hơn à?”, Mẫn Chỉ hỏi lại.

“Mẫn Mẫn,cô có tưởng tượng được cảnh hổ và sư tử ăn thịt mà dùng dao nĩa không?” Nhan TửLa lại cắn một miếng dưa, nước dưa hấu còn rớt ra cả khóe miệng của nàng.

“Nhưng…” MẫnChỉ lắc lắc đầu, sau đó cầm miếng dưa lên cắn, bỏ đi vậy, những việc kì lạ màNhan Tử La làm đâu phải mới chỉ có một hai việc. My Liễm Diễm thì nhàn tản ngồicạnh gặm dưa.

Đột nhiêntiếng vó ngựa gấp gáp vọng lại, mấy người bọn họ lập tức ngẩng đầu, phóng tầm mắtra nhìn, Nhan Tử La thoáng chau mày, sắc mặt My Liễm Diễm tối lại, Mẫn Chỉ thìtự nhiên. Chỉ có Khuynh Thành và Dận Giới vui vẻ gọi, “Nhị bá bá, Bát thúc, Thậptam thúc”. Mấy con ngựa đi tới trước họ thì dừng lại.

“Nhị bá bá,mọi người đang thi cưỡi ngựa ạ?” Khuynh Thành nghiêng đầu hỏi, dưa hấu cũngquên cả ăn.

“Đúng thế,Khuynh Thành đang làm gì thế?”, Dận Nhưng cười hỏi. Mấy vị A ca mặc quân trangtrông càng thêm anh tuấn.

“Ăn dưa hấuạ. Nhị bá bá, mọi người có muốn ăn không?”, Khuynh Thành hỏi.

Dận Nhưngvà mấy vị A ca còn lại nhìn đám vỏ dưa với các hình thù khác nhau lăn lóc dướiđất, thoáng ngẩn cả ra, sau đó Dận Tường lật người xuống ngựa, nói: “Mới nghethôi mà ta đã thấy khát rồi”.

Bách Hợp vộivàng cung kính dâng dưa hấu cho hắn bằng hai tay.

“Thập tamca”, một giọng nữa vang lên đầy kinh ngạc.

“Quận chúakhông ăn à? Ngồi trên ngựa lâu thế, quận chúa cũng khát rồi nhỉ?”, Dận Tườngnhìn cô gái bên cạnh Dận Tự nói.

“Ta khôngthèm!”, Kỳ Mộc Cách khinh miệt nói, rồi lại nhìn nhìn mấy người bọn họ, sau đónhìn Nhan Tử La và My Liễm Diễm: “Hai vị phúc tấn đây chắc đang rảnh rỗi, haylà chúng ta thi cưỡi ngựa đi?”

“E là tàinghệ cưỡi ngựa của chúng tôi không bì được với Quận chúa”, My Liễm Diễm đáp, mặtkhông cảm xúc.

“Ha ha,Phúc tấn chắc quá khiêm tốn thôi? Không tinh thông ca vũ, lẽ nào tài cưỡi ngựacũng không có hay sao?” Kỳ Mộc Cách kiêu ngạo phá lên cười, rõ ràng là làm khóhọ.

“Thế thì cógì lạ? Cổ nhân có câu: ‘Văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công’[4].Khả năng của mỗi người không giống nhau, sao có thể dùng một tiêu chuẩn để đemra so sánh? Hay là, Quận chúa cùng thi “Thơ”, “Thư” với ta?”, Nhan Tử La cườinói. Nhắm chồng người ta, vì vậy mới ra sức tìm cách khiến vợ người ta mất mặt.Thủ đoạn đê tiện!

[4] TrongSư Thuyết của Hàn Dũ: Nghe đạo có trước sau, học thuật cần chuyên công.

“Hừ!”, Kỳ MộcCách hừ một tiếng, sao đó ngạo mạn đáp: “Thứ của người Hán, bổn Quận chúa khôngthèm học”.

“Ồ”, Nhan TửLa dài giọng, “Ý của Quận chúa là coi thường mọi thứ của người Hán?”

Kỳ Mộc Cáchlại hừ một tiếng. Nhan Tử La buồn cười, nhìn cô ta, nói: “Ngay từ đầu ĐạiThanh, từ Thái Tông, Thế Tổ tới bốn triều, đời nào cũng ca ngợi việc học lễ nhạcvăn hóa của dân tộc Hán, theo ý Quận chúa thì sai hết cả sao?”, Nhan Tử La cố ýbóp méo ý cô ta.

“Ngươi…ngươi không được ăn nói bậy bạ”, Kỳ Mộc Cách hét.

“Tôi ăn nóibậy bạ, hay là vốn Quận chúa đã có ý này?”, Nhan Tử La cười hỏi.

“Được rồi,Nhan Nhan.” Mẫn Chỉ đứng dậy đi tới bên Nhan Tử La, “Nhị ca, nếu không có việcgì nữa, muội xin cáo từ trước”. Dận Nhưng gật gật đầu.

Cả bọn đứngdậy đi về. Không khí giữa đám người ngồi trên ngựa có chút gượng gạo, từ xa vọnglại tiếng của Khuynh Thành: “Ngạch nương, quận chúa kia hình như không thích ngạchnương và Bát thẩm, tại sao thế ạ?”

“Đươngnhiên vì ta và Bát thẩm quá xinh đẹp, cô ta hổ thẹn, ha ha, Bảo bối à, ngạchnương nói cho con nghe, việc ngu ngốc tự sỉ nhục mình như thế, chúng ta khôngbao giờ được làm, làm rồi khiến người khác cười rụng răng mất.”

Giọng NhanTử La vọng lại. Kỳ Mộc Cách căm giận nhìn theo bóng lưng họ.