Tối Chân Tâm

Quyển 1 - Chương 23: Tại sao không có chuyện anh hùng cứu mĩ nhân?



“Phiềntránh đường”, Nhan Tử La không khách khí trừng mắt với hắn ta. Gã trai vờ nhưkhông thấy, chỉ nhìn Mẫn Chỉ cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp như các côtiếp viên hàng không, nói: “Tiểu thư cứ thế đi sao? Trà của Cao gia là tràngon, không uống thật đáng tiếc”.

“Vị công tửnày gọi sai rồi, ngươi nên gọi chủ nhân của chúng ta là phu nhân. Lão gia nhàchúng ta có dặn dò, đồ của người ngoài thì tuyệt đối không được động vào, sợ cókẻ tâm địa chẳng tốt đẹp gì, hơn nữa cũng không thể tốt bằng đồ nhà mình được.”Ý là: Ấm trà đáng giá có hai lượng bạc nhỏ mọn của ngươi thật chẳng đáng để bọnta phí lời.

Mẫn Chỉ lạitrợn tròn hai mắt nhìn Nhan Tử La. Sao thoáng cái đã biến nàng ta thành phunhân rồi?

“Dám hỏiphu nhân là người của quý phủ nào?” Gã trai đó vẫn không chịu từ bỏ.

“Không dámnhận là quý phủ. Hơn nữa, lẽ nào nếu biết phủ nhà chúng tôi ở đâu, công tử cònđịnh tới thăm hay sao? E là lão gia nhà chúng tôi tâm tính không tốt thế nàyđâu”, Nhan Tử La nghiêm sắc mặt nói, sau đó quay người lại nhìn tiểu nhị củatrà lầu: “Xem ra lần này về ta phải bẩm báo lại với lão gia chúng ta về nỗi ấm ứcmà phu nhân phải chịu hôm nay. Lão gia nhà chúng ta mà nổi giận thì sợ là cáitiệm này cũng không trụ nổi, mau tìm đường lui đi là vừa”.

“Nha đầungươi định dọa nạt ai vậy?” Cao gia cuối cùng cũng phải đứng ra, sắc mặt khôngđược vui nói.

“Dọa ngài đấy!Ngài tin, thì chuyện này tới đây là xong. Còn nếu ngài không tin, thì cứ đợi đấymà xem”, Nhan Tử La lạnh lùng nói, dáng vẻ vô cùng thong thả.

Mẫn Chỉ khẽgiật giật khóe miệng, thật ra nàng ta đang rất muốn đánh nhau một trận. Từ saukhi Vân Phất sư phụ đi xa, lâu lắm rồi nàng ta không được giãn gân giãn cốt,tay chân còn đang buồn bực đây.

“Hai vị nhấtđịnh không chịu nể mặt Cao mỗ sao?”, tên họ Cao bắt đầu xuống nước. Tốt nhất làtìm cách mà leo xuống, trong kinh thành này bất cứ ai cũng có thể là một kẻ quyềncao chức trọng tới không ngờ.

“Nể? Ngươicó gánh nổi không?”, Mẫn Chỉ đột nhiên lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng liếc tới.Phải biết bình thường trong cung thứ mà nàng ta rèn luyện được chính là lườmngười khác, rất ít kẻ dám nhìn thẳng vào mắt nàng ta lâu, có thể thấy ánh mắtnàng ta sắc tới mức nào. Tên họ Cao này đã không thể trụ được nữa, nhưng vẫnnói cứng: “Phu nhân đã nể mặt thì Cao mỗ xin nhận”. Quả nhiên là một kẻ khôngbiết sợ chết. Nhan Tử La nhìn nhìn Mẫn Chỉ, Mẫn Chỉ nở một nụ cười trấn an nhìnlại nàng.

“Nhan Nhan,mang trà lại đây”, Mẫn Chỉ vẫn cười.

Không đợiNhan Tử La cất bước, tiểu nhị của trà lầu đã bưng tách trà đứng đợi. “Phu nhân,mời dùng”, giọng nói bợ đỡ vang lên.

“Choang” mộttiếng, tách trà trên tay tiểu nhị rơi xuống đất, Nhan Tử La cười: “Ngươi sao xứngbưng trà cho chủ nhân ta”, rồi tự mình chầm chậm đến bên bàn, cầm ấm trà lên,ngẩng đầu liền thấy hai người đàn ông bàn bên cạnh đang nhìn mình. Không phảichứ? Còn có hai tên nữa cũng muốn đến xem trò vui? Còn thấy chưa đủ phiền phứcchắc? Biết người biết mặt không biết lòng, mặt người dạ… chó! Nghĩ đến đây,nàng tức giận trừng mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó kiêu ngạo quay người bước đếnbên Mẫn Chỉ: “Chủ nhân, trà của người”.

Mẫn Chỉdùng hai ngón tay đón lấy bình trà, Nhan Tử La thấy sắc mặt tên họ Cao cùng thuộchạ của hắn ta nhẹ nhõm đi phần nào, nhưng một tiếng “choang” còn to hơn bỗngvang lên. Mẫn Chỉ nhìn những mảnh vỡ dưới đất, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn nhậncòn phải xem tâm trạng của ta nữa, loại người như ngươi hãy về nhà mà soi lạigương đi, có xứng không?”.

Lập tức, batên đàn ông đứng chắn sau lưng họ, tên họ Cao trầm giọng nói: “Nếu phu nhân đãkhông nể mặt thì Cao mỗ đành phải đắc tội vậy”.

Nhan Tử Lađã xách váy chuẩn bị chạy, nhưng thấy ba tên đàn ông sau lưng, nàng thật sựkhông dám chắc mình có thoát được không, xem ra đành phải đợi thiên tướng quýnhân rồi. Nhưng tại sao Mẫn Chỉ vẫn nhìn nàng cười nhỉ, ngớ ngẩn rồi chắc? Đợiđã, nàng vừa nghe thấy cái gì, hình như là tiếng xương kêu “răng rắc”? Xong rồi,không phải bị đánh gẫy hết rồi chứ? Xem ra lần sau trước khi ra khỏi nhà nhất địnhphải xem giờ mới được.

Nhưng, kẻxuất quyền vừa rồi lại chính là Tiểu Mẫn nhà nàng? Hỏng rồi, sợ quá nên hoa mắtchăng?

“Nhan Nhan,ngồi sang một bên, cẩn thận bị máu bắn lên người, về lão gia hỏi ngươi lại chẳngbiết trả lời thế nào”, Mẫn Chỉ vừa tung chưởng vừa nói.

“Ồ” Thì rakhông phải là hoa mắt, Nhan Tử La mở to hai mắt, ngoan ngoãn ngồi sang một bên,cầm cốc trà vừa rồi vẫn chưa uống hết lên, từ từ thưởng thức.

“Biết đánhnhau thì phải nói sớm chứ, làm người ta lo quá.” Nhan Tử La khẽ lẩm bẩm, sau đóhét lên với Mẫn Chỉ: “Cố lên, chủ nhân, đánh xong chúng ta về nhà uống trà”.

Hai vị ngồibàn bên cạnh rời ánh mắt khỏi người Mẫn Chỉ quay sang nhìn Nhan Tử La, có kiểuăn nói với chủ nhân không phân biệt lớn bé thế sao? Chủ tớ kiểu gì thế này, chủnhân đánh nhau, a hoàn ngồi một bên uống trà thưởng thức.

Uống hết mộtbình trà, vẫn chưa đánh nhau xong, Nhan Tử la ngáp dài, uống nước nhiều quá, sắprò hết cả ra tai ra mắt rồi, “Mẫn Mẫn, có thể nhanh hơn được không? Tôi đóiquá”. Sau đó nàng quay sang nói với tiểu nhị lúc này đang đứng nghệt mặt bên cạnh:“Này, quán các ngươi có thứ gì ăn được thì mang lên đây một ít đi”. Tiểu nhị củatrà lầu vội vàng chạy xuống, chẳng bao lâu bưng lên một đĩa điểm tâm. Nhan TửLa nhìn nhìn, cuối cùng cầm một miếng lên ăn, lại chau mày hỏi: “Đây là đồ ănhay là thuốc độc hả?”. Đặt xuống không ăn nữa, nàng uể oải nằm bò ra bàn xem ẩuđả. Cho tới cuối cùng, Mẫn Chỉ phủi phủi tay, liếc mắt nhìn mấy tên đàn ông nằmchỏng chơ dưới đất, Nhan Tử La mới hào hứng đứng dậy, “Mẫn Mẫn, thắng rồi à, lợihại quá. Quay về có thể dạy tôi không?”.

“Tỷ hả?Không đủ tư cách”, Mẫn Chỉ chẳng buồn nghĩ đã trả lời luôn. Thấy Mẫn Chỉ ra sứcphủi phủi tay, Nhan Tử La lập tức lấy khăn đưa cho nàng ta, khẽ chau mày nói:“Thế thì cô dạy cho Khuynh Thành cũng được, nó biết võ công tôi cũng không sợ nữa”.

“Để tínhsau đi.” Mẫn Chỉ lau sạch tay rồi tiện thể ném chiếc khăn lên bàn. “Đi thôi, vềnhà, chẳng còn tâm trạng nào mà chơi đùa nữa.”

“Cũng vuimà, thật hứng thú! Sau này ra ngoài cùng cô tôi không sợ gì nữa.” Nhan Tử La cườihi hi liếc mắt nhìn tiểu nhị, “Trả bạc cho ta, trà này là đám thối tha kia gọi,tiền đương nhiên do bọn chúng trả”.

Sau đó lạicười hi hi nhìn tên họ Cao, “Đại thúc, ngài không có ý kiến gì chứ?”.

Tên họ Caomặt mũi bầm giập vội vàng gật đầu như gà mổ thóc. Phải nhanh nhanh tống tiễnhai kẻ dịch bệnh này đi đã, xem ra vợ hắn ta nói đúng, những người phụ nữ mặtmày xinh đẹp đều là rắn độc, giờ mới thấy bà vợ già của mình là tốt.

“Còn nữa, đốngđổ vỡ này ngài đền cả, không ý kiến gì chứ?”, Nhan Tử La nói tiếp. Tên đàn ôngkia ngoài gật đầu ra chỉ có gật đầu.

“Ngài thậtlà hào phóng, cảm ơn ngài quá.” Nhan Tử La cười hi hi, đi đến đầu cầu thang, chợtnhư nhớ ra điều gì, lại quay đầu nói với tên họ Cao, “Sau này tốt hơn là ở nhàmà ôm vợ, đừng ra ngoài trêu vào người không nên trêu nữa. Đại thúc thiệt thòiquá rồi, phu nhân ngài chắc đau lòng lắm đấy”. Thấy nàng tốt bụng ghê chưa.

Con mắt củatên họ Cao kia thì như sắp bắn ra lửa, trừng trừng nhìn theo hai người phụ nữthong thả ung dung vạn phần bước xuống lầu, lòng hắn ta tràn đầy căm phẫn.

“Sách Lăng,đi thôi, xem xong kịch chưa. Chúng ta còn phải tới ca vũ phường của My cô nươngnữa! Hôm nay nghe nói Cửu gia làm chủ. Cửu gia đúng là rất quan tâm tới My cônương’, Dục Hằng nói.

“My cônương rất đặc biệt. Những bài ca điệu múa ấy thật là mới lạ”, Sách Lăng nói, “ỞMông Cổ bọn ta không có những bài múa như thế”.

Thân là quýtộc của họ Bác Nhĩ Tế Cát Đặc, hắn được mở mang tầm mắt không ít, nhưng ở MôngCổ những điệu múa mà hắn từng được xem đều rất mạnh mẽ khoáng đạt, không giốngcác điệu múa nơi kinh thành, sự dịu dàng, yêu kiều của người phụ nữ đều được thểhiện đầy đủ chi tiết. Đặc biệt vị My cô nương này lại càng không giống những côgái ở tộc của hắn, tuổi còn trẻ thế mà đã mở cả một ca vũ phường, ngay biển hiệutreo ngoài cửa cũng ghi: Không phân biệt nam nữ. Các cô nương trong phường chỉbán nghệ không bán thân, khí chất người nào người nấy đều rất giống các tiểuthư khuê các.

“Không chỉmình huynh cảm thấy mới lạ, đến ta từ nhỏ lớn lên ở kinh thành mà cũng lần đầutiên gặp một người con gái như thế. Có điều, hai vị tiểu thư vừa rồi cũng rấtthú vị, chỉ không biết là tiểu thư nhà ai.” Dục Hằng lại nói, “Đúng rồi, dựavào tin tức gần đây từ mấy vị A ca, xem ra Hoàng thượng đã coi Sách Lăng huynhlà một trong những rể hiền của mình rồi, chỉ là không biết sẽ chỉ hôn vị côngchúa nào cho huynh thôi”.

“Có gì khácnhau chứ? Cũng đều ngạo mạn bướng bỉnh cả thôi.” Sách Lăng cầm tách trà lên uốngmột hớp.

“Ha ha,huynh bị Quân chỉ cách cách làm cho sợ rồi phải không. Nhưng ta nghe nói Hạm Chỉcách cách, Kỳ Chân cách cách, Mẫn Chỉ cách cách rất hiền thục”, Dục Hằng khẽ cườinói. Quân Chỉ là Cách cách được Hoàng thượng vô cùng yêu quý, tính tình khótránh khỏi có vài phần ngỗ nghịch.

“Đi thôi.Dù là ai thì ta cũng đâu thể kháng chỉ, phải không?” Sách Lăng đặt tách trà xuốngquay người bước ra ngoài. Dục Hằng đặt đĩnh bạc xuống rồi cũng vội vàng đuổitheo.

Vừa ra khỏitrà lầu mấy bước, liền nhìn thấy hai vị tiểu thư vừa rồi đang cầm kẹo hồ lô xemtung hứng, Nhan cô nương vóc người nhỏ bé nên phải ra sức co chân kiễng đểnhìn. Dục Hằng liền cười, nói: “Nhan tiểu thư này nói chuyện rất thú vị, lạikhông thô tục”.

Sách Lăngliếc hắn ta một cái, “Sao? Rung động rồi à? Hoàng thượng còn chưa chỉ hôn chohuynh, huynh nên thực tế một chút thì tốt hơn”.

“Rung độnggì chứ, chỉ là trong đám khuê tú mà ta quen không có ai giống như thế thôi”, DụcHằng đáp.

“Huynh dámkhẳng định nàng ta không phải là một a hoàn?” Sách Lăng cũng liếc nhìn Nhan TửLa, cô gái bên cạnh nàng ta chỉ hứng thú với cây kẹo hồ lô chứ chẳng buồn liếcmắt tới đám tung hứng.

“Vừa rồibánh điểm tâm mà Tiểu Nhị bưng lên là hạng tuyệt hảo, nhưng nàng ta lại chêchúng giống thuốc độc. Tiểu thư nhà bình thường chưa chắc đã được nếm qua thứđiểm tâm ấy, huynh cho rằng một a hoàn dù có được chủ nhân sủng ái đến đâu cũngcó bao nhiêu cơ hội được nếm thử? Còn nữa, vừa rồi ánh mắt của Mẫn Mẫn tiểu thưrất lanh lợi chắc chắn không thể xuất thân thấp kém, những người có thể gọi thẳngtên họ nàng ta chắc chắn không nhiều. Nhan Nhan cô nương lại rất thân thiết vớinàng ta, một cô gái như thế sao có thể là a hoàn?” Dục Hằng đã từng gặp rất nhiềutiểu thư con nhà khuê các trong kinh thành, đến Cách cách của phủ Quận vương,phủ Bối Lặc, hắn ta cũng đã từng tiếp xúc. Mặc dù những cô gái đó đều cao quýkhác thường, nhưng không thể sánh được với sự cao quý trời sinh của cô gái đangđứng trước mặt hắn ta đây. Nhan Nhan cô nương lại không hề tỏ ra sợ hãi, khôngphải vì nàng ta chậm hiểu không cảm nhận được sự nguy hiểm của đám người đó, mànàng ta vốn chẳng coi bọn chúng ra gì. Lai lịch xem ra cũng không hề đơn giản.