Tối Chân Tâm

Quyển 1 - Chương 24: Lan Quế phường



Còn trongtrà lầu, đám thuộc hạ đang đỡ tên họ Cao đứng dậy, lo lắng hỏi: “Cao gia, ngườikhông sao chứ?”

“Thế này màcòn không sao à?”, tên họ Cao nghiến răng nghiến lợi nói, “Hừ, nha đầu thối, tanhất định sẽ không tha cho các ngươi”. Hừ, con gái hắn ta hiện đang được Cửugia sủng ái, chỉ cần bảo con gái nói vài lời quá lên một tí trước mặt Cửu gia,hắn ta không tin hai nha đầu kia không chạy tới dập đầu quỳ trước mặt mình.

“Này, cònxem gì nữa? Đi thôi! Đi dạo chỗ khác nữa, có được không hả?” Mẫn Chỉ kéo tócNhan Tử La, không kéo tỷ ta đi, e là tỷ ta sẽ đi theo gánh tạp kĩ này luôn mất.

“Ồ, được rồi,đi đâu đây?” Nhan Tử La nuối tiếc ngoái lại nhìn.

“Chẳng phảitỷ nói có tỷ ở đây thì yên tâm sao?” Mẫn Chỉ lạnh lùng nhìn Nhan Tử La một cái.

“Ờ, hừ.Thựcra có một nơi tôi rất muốn đi, nhưng không dám, càng không dám đưa cô đi.”

Nhan Tử Lanói, thật ra nàng vẫn luôn muốn tới xem Bát đại hồ đồng [1], không biết nơi đócó thật sự suồng sã, đàn hát thâu đêm suốt sáng như trong ti vi đã chiếu không.Nhưng nếu để người ta biết nàng đưa công chúa của Đại Thanh cùng đi, e là ngườiđầu tiên lôi nàng ra Ngọ môn chém đầu sẽ chính là Hoàng đế. Vì sự an toàn củacái đầu, tốt nhất nên từ bỏ ý định đó ngay, để hôm khác một mình lẻn đi xem vậy.

[1] Bát đạihồ đồng: Tám phố nhà thổ nổi tiếng ở kinh đô đời nhà Thanh.

“ Nơi nàothế?” Mẫn Chỉ bắt đầu hứng thú.

“Dù là nơinào cũng không dám đưa cô cùng đi, nếu không e rằng cha cô sẽ đích thân cầm đaochém rơi đầu tôi mất”, Nhan Tử La nói.

“Nhát gan,thì ra là sợ chết à? Nhan Nhan, tỷ không đưa ta đi, có tin ta cũng chém đầu tỷđược không?”, Mẫn Chỉ cười hi hi nói, có điều nụ cười trông cực kì giả tạo.

“Xí, ngườinhà các cô đều thích chặt đầu người khác, quả nhiên là di truyền”, Nhan Tử Labĩu môi nói. Nếu tính thế này, liệu có phải nàng đã lạc đường vào nhầm gia tộc đaophủ rồi không? Hô hô, tưởng tượng cảnh một đám long tử long tôn người nào ngườinấy đều cầm đại đao, bộ dạng đó thật tức cười chết mất!

“Nói gì thế?Ta khuyên tỷ tốt nhất vẫn nên đưa ta đi, bởi dù tỷ có đi tới đâu ta cũng sẽtheo sát tới đấy”, Mẫn Chỉ cắn một miếng kẹo hồ lô nói.

“Thanh lâucô có dám đi không?” Nhan Tử La dừng lại nhìn Mẫn Chỉ.

“Thanhlâu?” Giọng Mẫn Chỉ đột nhiên cao vút, thu hút ánh mắt của những người xungquanh. Nhan Tử La vội vàng bịt miệng nàng ta lại, “Trời ơi, cô không sợ mất mặthay sao hả?”

“Nhưng,thanh lâu là nơi phong trần, người tử tế đâu có ai vào đấy?”

“Ha haha!!!”, Nhan Tử La phá lên cười, cười tới mức gập cả người lại.

“Cười cáigì mà cười? Ta nói không đúng sao?” Mẫn Chỉ nghiêng đầu liếc xéo Nhan Tử La. Kìlại, bình thường nàng mà nhìn người khác như thế thì người đó sớm đã sợ tới mứcngất xỉu rồi, sao tỷ ta lại chẳng sợ gì cả nhỉ?

“Cô hãy vềhỏi thử đám anh em huynh đệ của cô xem, xem có kẻ nào chưa từng tới đó?”, NhanTử La nói, “Cô nói xem bọn họ có phải là người tử tế không?”. Mắng đi, mau mắngchửi đám anh em huynh đệ nhà cô đi.

“Bọn họcũng tới đó?”, Mẫn Chỉ mở to mắt. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, MẫnChỉ mới nở một nụ cười để lộ ra những chiếc răng trắng tinh đáng yêu, nói: “Thếthì ta cũng có thể tới đó”.

“Nhưng bọnhọ là đàn ông, còn cô là phụ nữ”, Nhan Tử La nói. Nha đầu này có thật là muốnđi dạo tới thanh lâu không thế?

“Dù sao tacũng phải đi. Tỷ không cần phải lo hoàng… cha ta chém đầu tỷ, bởi ông ấy sẽkhông biết. Được rồi được rồi, đi thôi. Đi thế nào đây?”, Mẫn Chỉ kéo Nhan TửLa hỏi.

“Tôi thấychúng ta vẫn nên để hôm khác hãy đi thì hơn, cải trang thành đàn ông rồi tính.”Nhan Tử La cười ha ha nói lảng, để hôm khác nghĩa là chờ nàng ta hồi cung rồitính.

“Muốn lừata? Đợi ta về nhà rồi đi một mình? Hứ, Nhan Nhan, tỷ thấy có thể như vậykhông?” Mẫn Chỉ cười nhạt.

“Thật chưatừng gặp ai như cô, một cô gái đường hoàng thế này mà lại muốn vào thanh lâu đểthăm quan. Phục cô thật rồi đấy, tôi hứa với cô, để hôm khác, tôi nhất định sẽđưa cô cùng đi. Hi hi, tôi còn muốn cô bảo vệ tôi nữa chứ”, Nhan Tử La nói, “Đithôi, không còn sớm nữa, quay về thôi, nếu không sẽ bị ba nha đầu ở nhà cằn nhằnchết mất”.

“Thôi được,hôm nay tha cho tỷ.” Mẫn Chỉ lại mua một xâu kẹo hồ lô ăn ngon lành, Nhan Tử Lanhìn mà đau thắt ruột gan.

Sau khi haingười hỏi han một hồi mới ra được cổng thành, lúc đó trời đã nhá nhem tối. “Cònnói mình biết đường nữa không? Mất mặt chưa?”, Mẫn Chỉ nhìn Tuyết Nhi từ xa chạytới, chế giễu.

“Chẳng phảitại cô sao, rẽ gì mà lắm thế? Không theo chỉ dẫn, sao tôi nhớ được”, Nhan Tử Larầu rầu đáp trả.

“Lần sau đitheo tỷ được chưa?”, Mẫn Chỉ cười.

Khi hai ngườibọn họ về tới nhà, trời đã tối đen. Bách Hợp, Ám Hương đang lo lắng đi đi lại lạitrước cổng, thấy họ trở về an toàn mới thở phào nhẹ nhõm. Buổi tối đúng là bịba kẻ bọn họ cằn nhằn một trận.

Trong LanQuế phường

My Liễm Diễmđang ngồi trước gương trang điểm. Sau khi phủ phấn khắp mặt xong, nàng ta đánhbóng mắt màu xanh, rồi lại gắn mi giả khiến hàng mi dài và dày thêm, sau đó tỉmỉ vẽ lông mày, cuối cùng là thoa son môi. Nàng ta hài lòng nhìn mình tronggương, rất tuyệt, vẫn rất xinh đẹp.

Xem ra đồtrang điểm của thế kỷ XXI có đến đây cũng vẫn thua xa, không nói đến tài nghệca hát, chỉ bàn về dung nhan của nàng ta thôi thì đã khiến đám người dưới kialiêu xiêu rồi. Thu dọn đồ trang điểm, nàng ta mở hộc tủ ngầm trên tường cất vàođó. Đây là pháp bảo của nàng ta, mười ngày mới dùng một lần, nên phải cất đidùng dần. Cất xong đồ trang điểm, nàng ta lại ngồi xuống trước bàn, ngắm nhìn bộtóc đã dài chấm thắt lưng của mình. Nhanh thật, bốn năm mà dài nhanh như thế,nàng ta tùy tiện buộc túm mái tóc ra đằng sau, chải mái, cố ý để thả mấy lọntóc mai dài hai bên nhìn rất quyến rũ, sau đó đứng dậy, gọi một a hoàn vào.

“Bên ngoàicó nhiều người không?”, My Liễm Diễm hỏi. Hôm nay nghe nói là do Cửu gia làm chủ,chỉ là không biết mời những ai thôi? Bát gia có lẽ cũng sẽ đến? Nghĩ tới chàng,sắc mặt My Liễm Diễm thoáng ửng hồng. Mặc dù nói theo cách của nàng ta thì là mộttiểu minh tinh cũng đã gặp không ít mĩ nam cùng nghề, nhưng nếu so với Bát giathì bọn họ vẫn còn thua xa. Bát gia ôn tồn nhã nhặn, đôi mắt ấy sâu thăm thẳmnhư nước hồ không đáy, có thể hút lấy linh hồn người ta bất cứ lúc nào.

“Bên Cửugia vẫn chưa tới, có điều phòng dành cho quan khách đã chuẩn bị xong cả rồi.” CẩmTú cười nói, “Không biết Bát gia có tới không, tiểu thư?”

My Liễm Diễmquay đầu lại trừng mắt nhìn nàng hầu một cái: “Nha đầu, cũng biết ăn nói gớm nhỉ?”.

“Đâu có ạ,tiểu thư, Cẩm Tú là vì nghĩ cho tiểu thư thôi”, Cẩm Tú ngoan ngoãn nói. Cô ta vừacầm bộ váy áo màu đen đến, mặc dù cái váy này không có cánh tay, phần cổ cũng vẫnchưa may, nhưng Cẩm Tú đã quen, nhanh nhẹn giúp My Liễm Diễm mặc xong váy áo,sau đó cầm một chiếc khăn voan màu đen nhẹ nhàng khoác lên vai My Liễm Diễm.

“Được rồi,tiểu thư, hôm nay trông tiểu thư hơi khác. Rất…”, nên dùng từ gì nhỉ? Không thểnói thẳng ra là giống yêu tinh được?

“Rất gì?Nói đi, ta không trách đâu.” My Liễm Diễm đứng trước gương xoay một vòng để kiểmtra xem váy áo có khít người không.

“Rất giốngyêu tinh.” Cẩm Tú thực sự không tìm được từ nào khác.

“Ồ? Haha!!!”, My Liễm Diễm cười, rất thích hợp, thứ nàng ta muốn chính là một con yêutinh.

Một cô gáitrẻ ăn mặc rất chỉnh tề đi vào nói: “My tỷ, Cửu gia đến rồi”.

“Ồ! Trình tựxuất hiện đều đã sắp xếp xong cả chưa? Đồ mà ta cần cũng đã chuẩn bị đủ rồi phảikhông?” My Liễm Diễm đi đến bên bàn ngồi xuống.

“Đều chuẩnbị xong cả rồi, không có vấn đề gì, vậy bây giờ đã có thể bắt đầu chưa?”, HạChí hỏi.

“Được”, MyLiễm Diễm cười đáp, Hạ Chí liền đi ra ngoài.

Lan Quế phườngcó ba tầng, vốn là một tòa lầu rất đỗi bình thường, nhưng bốn năm trước, My LiễmDiễm đã mua rồi tiến hành cải tạo nó, bên trên còn làm thêm một căn gác nhỏ, chẳngai biết căn gác đó dùng để làm gì. Ba tầng lầu đã có đều để thông từ trên xuốngdưới, ở giữa xây một sân khấu hình tròn cao sừng sững, cao phải bằng cả hai tầnglầu. Xung quanh sân khấu được treo rèm tua rua, một đầu sân khấu nối liền với tầnghai, vũ công hoặc ca kĩ có thể đi từ đây để ra biểu diễn. Phần còn lại của sânkhấu thì không gắn kết với xung quanh, nhìn từ phía dưới lên sẽ thấy nó như đượctreo lơ lửng giữa không trung. Ở tầng hai còn đặt mấy phòng bao riêng, bài trírực rỡ xa hoa, ngay cả những a hoàn hầu hạ ở các phòng này cũng được phân biệtđẳng cấp với các a hoàn khác. Tầng ba là nơi nghỉ ngơi của những cô nương trongphường, tuy là cũng thông xuống lầu dưới, nhưng hành lang khắp lượt đều dùng vảimềm màu đỏ để che, bên trong còn có lụa. Từ ngoài nhìn vào chỉ thấy mờ mờ ảo ảokhiến người ta dễ bề liên tưởng, nhưng thực ra lại rất kín đáo chẳng thể nàonhìn thấy thứ gì. Ngược lại từ bên trong chỉ cần vén rèm lên là có thể nhìn thấyhết bên ngoài. Tầng một là chỗ ngồi dành cho khách bình thường, nhưng bàn ghế đềulà loại có giá trị. Ngồi ở tầng một phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy người biểudiễn trên sân khấu. Cũng may là Lan Quế phường khá lớn, dù ngồi ở tầng một cũngvẫn có thể nhìn rõ mọi thứ trên sàn diễn.

My Liễm Diễmvén rèm nhìn ra ngoài, Tường Vi đã diễn xong, lúc này Mẫu Đơn đang múa. Tư thếxoay người của cô ta khiến đám khác quan phải trầm trồ thán phục. Xem ra nàngta đã không uổng công nuôi nấng Mẫu Đơn, đúng là cái cây hái ra tiền! My LiễmDiễm đi dọc hành lang, tới căn gác nhỏ, nhìn nhìn chiếc xích đu kết hoa đã chuẩnbị xong, nàng ta nhẹ nhàng đứng lên.

Lúc nàykhoang bao dành riêng cho khách quý đối diện với sân khấu đã có mấy vị công tửđang ngồi, rất hào hứng say sưa với màn biểu diễn.

“Xem ra bàchủ My lại trồng được một cây tiền nữa rồi!”, Dận Ngã nói. Chỉ nghe tiếng vỗtay la ó của đám người ngồi phía dưới là biết.

“Sao có thểsánh được với bà chủ My chứ?”, Dận Trinh tỏ ra tinh quái.

“Có điều bàchủ My mười ngày mới lên sân khấu một lần, thật là đáng tiếc, đáng tiếc”, DậnĐường cũng tiếp lời.

Dận Tự lạichỉ thản nhiên ngồi uống trà. Sách Lăng, Tôn Thừa Vận, Dục Hằng ngồi bên cạnhcũng không lên tiếng.

“Ai chẳngbiết trong mắt bà chủ My chỉ có Bát ca”, Dận Ngã nhấm nhẳng, rõ ràng là hắnquen nàng ta trước, nhưng My Liễm Diễm đối với hắn lại chẳng bằng Bát ca, saokhông khỏi khiến lòng hắn nhức nhối cho được.

“Lão Thập,chú ý xem đi.” Dận Tự lên tiếng, nhưng bản thân mình lại chẳng nhìn lên sân khấu.Người phụ nữ như My Liễm Diễm là yêu tinh, không trêu vào được.

“Đúng đấy,Sách Lăng huynh, Thừa Vận huynh, các huynh lần đầu tiên tới đây, hãy chăm chúxem đi, chắc chắn là độc nhất vô nhị”, Dận Trinh nói. Đang trò chuyện, thì nghethấy tiếng nhạc được tấu lên, nhưng không thấy người, cho đến khi tiếng ca cấtcao, mới thấy sân khấu từ từ bừng sáng, một chiếc xích đu kết hoa đang từ trêntrời chầm chậm được thả xuống. Trên xích đu có bóng một người con gái mặc váyđen, màu đen của lụa dính sát vào cơ thể người ấy, khiến những đường cong lunglinh bắt mắt được bày hết ra. Xung quanh mắt người ấy là màu đen, tràn ngập yêumị, lại thêm đôi môi đỏ như máu, rõ ràng là một yêu tinh sống động đang hiệnra. Lúc này nàng ta đang da diết cất tiếng ca khúc Yến vĩ điệp. Nàng ta khôngmúa, chỉ lười biếng đứng đó hát, ánh mắt như có như không lướt qua những phòngbao dành riêng cho khách. Cho tới cuối cùng, ánh sáng trên sân khấu từ từ tắtngấm, khi sân khấu sáng bừng trở lại thì đã không thấy người đâu nữa, chỉ còn lạisự yên tĩnh bao trùm khắp các tầng lầu. Ngay sau đó là tiếng vỗ tay, tiếng reohò vang lên như sấm, tuyệt đối ăn đứt Tường VI, Mẫu Đơn. My Liễm Diễm đã quay lạilầu ba, từ từ tẩy trang, để Cẩm Tú chải đầu lại cho mình, chỉ kẹp một chiếc cặpmàu xanh, thay bộ váy áo màu đỏ của hoa hồng, khuôn mặt trong trẻo thanh thoátnhư trước.