Tôi Bị Thống Đốc Đại Nhân Tỏ Tình

Chương 68: Chắc khi ấy cũng không ngờ



Chấm dứt cuộc trò chuyện với Giang Thệ Huy, anh sắp xếp lại tài liệu để sáng ngày mai đi làm.

Bên phía cảnh sát sau nhiều lần bị đánh lạc hướng thì cũng tìm ra đối tượng tình nghi là Lý Thịnh. Bọn họ đã bắt tay vào điều tra ông ta, chắc hẳn qua đêm nay, ông ta sẽ bị truy nã trên toàn đất nước.

Lý Tài Đô rời khỏi phòng làm việc, khẽ khàng mở cửa phòng Tư Mẫn Văn ra. Cô gái nằm đó yên tĩnh, ánh trăng dìu dịu hắt nhẹ lên khuôn mặt cô, anh bước vào để nhìn rõ hơn.

Say đắm một hồi, người đàn ông mỉm cười, đắp lại chăn cho Tư Mẫn Văn rồi ngồi lại sofa.

Sáng hôm sau, khi Tư Mẫn Văn mở mắt ra liền thấy anh chống tay ngồi phía đối diện không xa. Ngay cả khi ngủ anh vẫn giữ nguyên nét lạnh nhạt, nghiêm túc. Mái tóc hơi rũ xuống che đi tầm mắt, mũi cao, môi mỏng, toàn thân toát ra thần thái không thể coi thường.

Tư Mẫn Văn đột nhiên có chút thẹn thùng, cô rúc mặt vào trong chăn, nghĩ thầm cả đêm anh đã ở đây trông mình, cảm thấy thật là thương anh.

“Vì em mà anh đã vất vả rồi…”

Tư Mẫn Văn nhỏ giọng bày tỏ sự cảm kích, không ngờ anh bỗng mở mắt, tỉnh dậy. Đôi đồng tử đen láy, sáng quắc nhìn thẳng vào cô, trái tim cô bất giác loạn nhịp.

“Anh… anh tỉnh từ lúc nào vậy?”

“Vừa mới.” Ánh mắt anh mang theo sự dịu dàng khó cưỡng, “Cảm ơn anh à?”

Tư Mẫn Văn ngồi thẳng dậy, vuốt vuốt tóc rồi gật đầu. Anh có vẻ hài lòng, hơi nheo mắt lại, cái nhìn như xoáy sâu vào biểu cảm xấu hổ của cô.

Lý Tài Đô gỡ chăn xuống, đứng thẳng dậy. Vóc người ưu thế, hoàn mỹ khiến Tư Mẫn Văn đứng hình.

Cô rũ mắt, hai hàng mi run nhè nhẹ.



“Em có muốn ngủ tiếp không?”

Tư Mẫn Văn cảm thấy mình đã ngủ đủ rồi, hôm nay cô muốn hoạt động một chút. Cô lắc đầu đáp: “Em không ngủ nữa đâu ạ!”

“Ừm, vậy đánh răng rồi xuống ăn sáng. Đi, anh dìu em!”

Lý Tài Đô cố gắng bày tỏ sự thân thiện với cô, còn chủ động giúp đỡ cô. Tư Mẫn Văn cũng không từ chối, bám nhẹ vào áo anh.

Mỗi khi ở gần người này cô đều khó lòng kiểm soát rung động của tâm hồn, tất cả đều xuất phát từ bản năng sẵn có.

Anh tỉ mỉ đến mức bóp kem đánh răng cho cô, sau còn đứng đó làm chỗ dựa, làm tay vịn trong suốt quá trình. Thi thoảng liếc trộm anh, Tư Mẫn Văn đều giật mình vì bị anh bắt gặp, hay nói chính xác hơn là ánh mắt anh chưa từng rời khỏi người cô…

“Hôm nay em có thể đi lại quanh căn phòng này, ngoài ban công với hành lang. Nhưng phải hết sức cẩn thận nhé!”

Lý Tài Đô đem bữa sáng lên, dặn dò cô một câu liền đi làm mất. Tư Mẫn Văn xuống giường, đứng ngoài hành làng nhìn theo bóng lưng anh.

Áo sơ mi thẳng thớm quen thuộc cùng với quần âu ôm lấy đôi chân thon dài, trông như chẳng dính một hạt bụi trần, tinh tươm và sạch sẽ. Thấy Lý Vân Phúc cũng chuẩn bị đi học, cô nhoẻn miệng cười, vẫy tay chào.

Sau khi nghe cậu bé kể về chuyện trường lớp thì cô thấy rất hứng thú.

Đứng lâu cô sẽ thấy mỏi, vì vậy, cô nuối tiếc xoay người trở lại phòng. Ăn xong bữa sáng ngon miệng, cô lập tức chú ý tới giá sách được bố trí trong góc phòng.

Sở thích đọc sách không thay đổi kể cả khi Tư Mẫn Văn có mất trí nhớ. Cô cầm thử một cuốn lên, thong thả tựa lưng vào ghế, đôi mắt to tròn chăm chú dõi theo từng dòng.

Nội dung cuốn sách này viết về các triều đại của đất nước, sự thay đổi từ những cái nhỏ nhặt cho đến lớn lao nhất trong tiến trình phát triển kinh tế, văn hóa, chính trị. Càng đọc lại càng bị cuốn vào đó, dường như quên cả thời gian.

Quả nhiên sách là bạn của con người!

Tư Mẫn Văn tò mò nhìn lên giá, điểm qua vài cuốn sách còn lại. Qua một lát, không hiểu sao cô bỗng cảm thấy buồn ngủ, mơ mơ màng màng gục xuống bàn lúc nào không hay.

Trong giấc mơ, Tư Mẫn Văn thấy mình ở một nơi rất lạ. Nơi đó đen kịt, mịt mùng, khoảng không dường như vô tận. Chìm trong bóng tối một lúc lâu, đột nhiên hai bên xuất hiện hai thế giới khác nhau.

Một bên là thế giới hiện đại phồn hoa với những tòa nhà cao chọc trời, ánh đèn lấp lánh, hoa lệ, nhà nhiều hơn đất, tuy nhiên không thiếu cảnh đẹp. Còn một bên thì hoàn toàn ngược lại, thế giới đó yên tĩnh, tịch mịch, những kiến trúc cổ mang hơi hướng nhã nhặn nhưng không kém phần đồ sộ, thiên nhiên hoang sơ, hùng vĩ, không quá phồn hoa song cũng không hề tầm thường…

Tư Mẫn Văn thấy chần chừ khi đứng giữa hai bên, không quyết định được mình nên đi về phía nào. Thế rồi, dưới chân cô bỗng xuất hiện một lỗ đen, cô cứ thế rơi thẳng xuống.

“Á… không…”

Tỉnh dậy từ cơn mộng mị với vẻ mặt đầy hốt hoảng, ánh mắt Tư Mẫn Văn hơi mơ hồ, vài phút sau mới bắt đầu lấy lại tiêu cự. Mồ hôi rịn ra trên vầng trán nhỏ khiến cô khó chịu, ngồi thẳng dậy rồi nhìn đồng hồ. Cô nhận ra mình đã thiếp đi hơn một tiếng.



Không ngờ lại ngủ lâu như thế, lúc dậy bụng còn đói meo. Tư Mẫn Văn chậm rãi về giường, ngồi xuống hít thở một lát, cẩn thận suy tư về giấc mơ vừa rồi.

Càng suy nghĩ càng băn khoăn, hai hàng mày vô thức nhíu chặt, cô thấy đầu cũng ung ung, nhức nhối.

“Mẫn Văn, sao không nằm xuống giường?”

Một giọng nói bất ngờ vang lên cắt đứt dòng suy ngẫm của Tư Mẫn Văn, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là mẹ của Lý Tài Đô.

Bà Phương Lan đặt khay thức ăn xuống bàn, hiền hậu bước đến bên cô.

Tư Mẫn Văn nhỏ nhẹ chào một tiếng, khẽ cúi đầu.

Lúc này, Tiểu Tán cũng bưng theo một khay nước ép đi vào, nói với cô: “Mẫn Văn, hôm nay có loại nước ép hoa quả mà cô thích. Cô thử xem thế nào!”

Tư Mẫn Văn gật đầu cảm ơn hai người, nhưng lúc ăn cơm cô không quen có người nhìn, cảm giác kì kì, bèn bảo: “Dì với Tiểu Tán ăn cơm chưa ạ?”

“Chúng ta ăn rồi, con đừng lo. Mau ăn đi!”

“Còn ông nội với chú đi đâu rồi?”

“À, họ có việc nên đã về từ lúc nãy. Dì ở đây chăm con!”

Thấy sự nhiệt tình, chu đáo của bà, Tư Mẫn Văn cũng không nỡ làm bà mất hứng. Cô cầm muỗng múc một miếng canh hầm, vị ngọt của rau củ kết hợp với vị ngọt của xương tiết ra làm cho nước canh vô cùng đậm đà, thơm ngon. Cô không ngừng cảm ơn bà.

“Được rồi, con bé này, con ăn khỏe coi như là cảm ơn ta rồi.”

Bà Phương Lan mỉm cười đầy cưng chiều, nghĩ đến gì đó, đôi mắt vừa lộ ra vẻ đau lòng vừa lộ ra chút mong chờ. Do dự một thoáng, bà vẫn hỏi: “Mẫn Văn này, ta rất mong một đám cưới của hai con…”

Tư Mẫn Văn giật mình dừng động tác lại, “Đám cưới? Con với con trai dì sao?”

“Còn ai ngoài nó nữa. Dì đợi hai đứa hơi lâu rồi.”

Tư Mẫn Văn bĩnh tĩnh lại, khóe môi cong nhẹ: “Con muốn biết thêm về anh ấy, về cả mối quan hệ của chúng con nữa. Dì… có thể kể con nghe không?”

“Đương nhiên rồi, chỉ là ta không biết nhiều. Tài Đô cũng không nói cho ta nghe…”

Bà Phương Lan trần thuật lại mọi chuyện mà bà biết, đặc sắc nhất là hôm ở Tứ hợp viện.



“Đấy, hai đứa đáng lẽ phải kết hôn từ lúc ấy!”

Nghe xong mà mặt Tư Mẫn Văn đỏ lựng, bởi vì không nhớ gì cả cho nên không biết thực hư thế nào. Cô với Lý Tài Đô thật sự chung giường rồi sao? Quan hệ của họ đã thân mật tới mức đó?

Tư Mẫn Văn mím môi, tim đập bình bịch như muốn nhảy ra ngoài. Cô thở ra một hơi, bỗng nghe Tiểu Tán ngạc nhiên kêu lên: “Trời! Trời! Thì ra cô với Thống đốc đã tiến triển xa như vậy… Hai người giấu kín quá, tôi không biết gì cả!”

Cô ngượng ngùng cười, không biết đáp lời sao cho hợp lý. Cô còn không nhớ gì đây!

Lúc đối diện với anh thì không biết nên bày vẻ mặt nào mới phải. Gần gũi thì ngần ngại, không quen, xa cách thì cảm giác mình hắt hủi anh, trong khi anh đối xử với mình rất tốt…

Tư Mẫn Văn có chút buồn rầu, thở dài.

Tiểu Tán nói: “Cho cô xem cái này!”

Tiểu Tán đưa điện thoại ra, cho Tư Mẫn Văn xem một loạt ảnh chụp màn hình về bài báo từng “hot” một thời, đồn thổi mối quan hệ của Tư Mẫn Văn cùng với Thống đốc Lý Tài Đô.

Xem xong, cô sốc lắm! Lần nữa không ngờ rằng giữa mình với Lý Tài Đô lại xảy ra nhiều chuyện đặc sắc như vậy!

Biểu cảm trên khuôn mặt cô gái đầy sửng sốt và trân trối khiến bà Phương Lan không khỏi tò mò, cũng liếc mắt nhìn xem. Lập tức, bà cao giọng thốt lên: “Tiểu Tán, chuyện từ lúc nào vậy?”

“Chuyện cũng lâu rồi thưa bà. Khoảng nửa năm trước, báo mạng, truyền thông liên tục đưa tin Thống đốc hẹn hò, nhưng sau đó nhanh chóng bị dập tắt. Cũng may tôi còn lưu lại được bài báo này.”

Nhắc đến, Tiểu Tán lại thấy hổ thẹn với lòng, hổ thẹn với Tư Mẫn Văn. Lúc đó cô ta bị sự ghen tỵ mù quáng che mờ mắt, sau được Thống đốc dạy dỗ lại, còn được ngài ấy bao dung, tiếp tục tạo điều kiện cho kế sinh nhai. Đến giờ, Tiểu Tán vẫn còn nhớ rõ, biết ơn vô cùng.

“Thế mà ta không hay biết một chút gì, cho dù chỉ là phong thanh. Đứa con này của ta làm việc cũng nhanh nhẹn thật! Chắc khi ấy nó cũng không ngờ sau này nó sẽ thực sự hẹn hò với con!”