Tôi Bị Thống Đốc Đại Nhân Tỏ Tình

Chương 57: Lời từ biệt



Tư Mẫn Văn không hay biết nguy hiểm đang ập tới gần. Sáng sớm ngày hôm sau, cô lại bưng trà, rót nước, đánh thức cha mẹ.

Cùng nhau đi dạo quanh mặt hồ yên ả, Tư Mẫn Văn nói: “Cha mẹ giúp con mời một họa sư được không? Con muốn vẽ tranh gia đình mình!”

“Ý con là muốn mời một họa sư… họa lại ba chúng ta sao?”

Mẫu thân hỏi lại, sau đó nhíu mày: “Chỉ có hai ta mới nhìn thấy con…”

“Con sẽ có cách ạ.”

Ngay trong buổi sáng hôm ấy, phu thê Thừa tướng đã thay bộ đồ đẹp nhất của mình, cùng ngồi xuống ghế, làm mẫu cho họa sư. Tư Mẫn Văn mỉm cười ngọt ngào, cũng tự vẽ cho mình một bức. Tuy vẽ không đẹp nhưng quan trọng là cô muốn lưu lại kỉ niệm, để khi về hiện đại còn có cái mà ngắm nhìn.

Vị trí thiếu Tư Mẫn Văn, cô liền bảo cha mẹ đưa bức họa cũ của mình cho họa sư, bảo ông ta tìm cách vẽ xen vào chỗ trống đó. Năm 16 tuổi, cô cũng có một bức họa từ bụng hất lên, thời điểm ấy nét đẹp còn khá ngây thơ nhưng không khác mấy so với bây giờ, cho nên hoàn toàn có thể lấy làm mẫu để họa sư lấp vào trong tranh…

Sau gần hai canh giờ vất vả, cuối cùng bức họa gia đình đã ra đời. Phải nói rằng họa sư này có tay nghề rất đỉnh, bức vẽ chân thật không hề gượng gạo chút nào.

Mẫu thân cô xúc động, bắt đầu khóc nấc lên, không kìm được nước mắt. Sau này, bà cũng chỉ có thể thấy con gái thông qua bức họa một màu này thôi!

Sau khi họa sư ra về, Tư Mẫn Văn liền quỳ xuống, dập đầu với cha mẹ. Lúc này, khuôn mặt của cô hơi tái nhợt, trong lòng ngập tràn sự bồn chồn, bất an.

“Hôm nay, con - Tư Mẫn Văn xin dập đầu cảm tạ cha mẹ, cảm tạ phụ mẫu đã có ơn sinh thành, dưỡng dục nên con… Cả đời này, Tư Mẫn Văn xin khắc cốt ghi tâm, mãi mãi không bao giờ quên! Thiên đạo làm chứng, nếu trái nửa lời, nguyện làm trâu ngựa!”

Từng lời lẽ vang lên đanh thép, gọn ghẽ mà lại không chút chần chừ, còn nhiều lời muốn nói nhưng cô không thốt thêm lời nào nữa, chỉ đành lẳng lặng cất giấu trong lòng, cúi đầu lạy cha, lạy mẹ, trực tiếp thể hiện thông qua hành động thực tế.

Đáng sợ không phải việc rời xa gia đình mà đáng sợ là biết rõ lúc nào mình phải rời xa. Nó giống như cái hạn định khiến con người ta luôn trong tâm thế e dè, cẩn thận từng bước, đồng thời không dám lãng phí một giây phút nào!

Tư Mẫn Văn sợ bản thân sẽ không trụ được rồi rời đi bất cứ lúc nào. Cô thút thít ngẩng mặt lên, nghẹn ngào: “Thứ cho con gái bất hiếu, không thể phụng dưỡng cha mẹ những lúc tuổi cao sức yếu, trái gió trở trời, ốm đau bệnh tật! Con gái thật sự bất hiếu…”

“Không!”

Mẫu thân nhìn cô bằng đôi mắt mờ đục, vội bước tới, ôm cô vào lòng. Áp đôi má vào má cô, tuy không cảm nhận được hơi ấm, xúc cảm da thịt chạm nhau cũng chỉ như là đá tảng lạnh lẽo, song bà vẫn không ngừng vuốt lấy tóc cô, như bà vẫn hay thường làm.

“Mẫn Văn, con không có lỗi, đó đều là do số trời. Mệnh cách của con đặc biệt, không ai có quyền trách con bất hiếu! Con vĩnh viễn chiếm một vị trí quan trọng trong gia tộc này, cho dù con ở nơi đâu! Chúng ta… chúng ta yêu con rất nhiều!”



Thừa tướng vuốt mặt, khóe mắt đỏ hoe, ông không nói nhưng liên tục gật đầu khẳng định câu nói của ái thê mình.

Tư Mẫn Văn ghé tai mẫu thân thủ thỉ gì đó, nói xong cô khẽ quệt mắt, đỡ bà đứng dậy. Bà mỉm cười đồng ý, bấy giờ cô mới chậm rãi rời khỏi phòng tìm Doan Thước.

Cô nàng đang ngẩn ngơ đứng trước bức tường được xây quanh phủ Thừa tướng, đứng đúng cái nơi mà Tư Mẫn Văn ngã xuống. Cô lại gần, Doan Thước không nhìn thấy cô, nhưng không hiểu sao nàng bỗng cảm nhận một luồng khí lạnh vây quanh, toàn thân phút chốc run lên theo bản năng cơ thể.

“Doan Thước!”

Tư Mẫn Văn hít vào một hơi rồi gọi một cách dịu dàng hết sức có thể, chỉ lo sẽ dọa cô nàng chạy mất. Doan Thước giật mình, nàng giương mắt quét qua bốn phía, suy nghĩ về chất giọng quen thuộc này, vốn là nha hoàn thiếp thân cho nên nhanh chóng nhận ra bất thường trong đó!

“Tiểu thư… là… là người sao? Người về tìm Doan Thước sao?!”

Cô nàng ngoảnh nhìn, đôi mắt bừng sáng, cả người như mầm cây mới trỗi dậy, không còn cái vẻ ủ rũ của hôm qua nữa.

Tư Mẫn Văn nghiêng nghiêng đầu, đứng ngay phía đối diện Doan Thước.

“Ta đang ở trước mặt em đây, ta là tiểu thư của em! Em có nhớ ta không?”

“Doan Thước nhớ người lắm! Tiểu thư… người ở đó sống có tốt không? Có ai bắt nạt người không?” Nàng có vẻ chẳng sợ gì khi đột nhiên Tư Mẫn Văn lại xuất hiện, qua một lúc vẫn thao thao bất tuyệt với đống câu hỏi của mình.

“Em đã đốt rất nhiều ngân lượng, người đã nhận được chưa?”

“Doan Thước…”

Tư Mẫn Văn nắm lấy tay nàng ta, lúc này, bằng một cách thần kì nào đó, nàng thực sự cảm giác bàn tay đầy tê dại, mơ hồ thấy như đang được tiểu thư nắm tay.

Tư Mẫn Văn bảo nàng không được khóc: “Đừng khóc, em cần nghe rõ nhưng lời mà ta sắp nói tới đây!”

“Vâng, em đang nghe.”

“Doan Thước, ta chỉ có một thỉnh cầu mà thôi! Ngày tháng sau này, mong em thay ta chăm sóc phụ mẫu của ta thật tốt! Em có làm được không?”

“Em làm được, tiểu thư, em sẽ không khiến người thất vọng! Người cứ tin tưởng ở em!”



Doan Thước gật đầu lia lịa đảm bảo với cô, mắt nàng ta nhìn thẳng như thể thật sự nhìn thấy cô. Rồi nàng ta cũng nghẹn ngào: “Không ngờ tiểu thư còn về thăm em…”

“Tất nhiên ta phải về thăm em rồi… Doan Thước, em nhất định phải sống tốt! Ta chết rồi em cũng đừng buồn… Thực ra ta chỉ sang một thế giới mới, nơi đó có người bảo vệ ta, nên là em hãy yên tâm!”

Tư Mẫn Văn vừa nói vừa rút bông hoa lan trắng cài trên tóc ra, đặt vào lòng bàn tay của Doan Thước. Sau đó, cô buông tay, bông hoa liền hiện hình trong tay nàng ta.

Doan Thước trông thấy bông hoa, nước mắt lập tức ồ ạt tuôn rơi. Nàng mấp máy khóe môi, hỏi: “Tiểu thư, đây là trang sức em thêu tặng người sao?”

“Đúng vậy, bây giờ ta trao nó lại cho em.”

Nhìn bầu trời trong xanh, nghĩ thầm chắc cha mẹ cũng đã chuẩn bị xong, cô bèn bảo Doan Thước cùng mình đi vào.

Trong chính căn phòng quen thuộc của cô, trên bàn trang điểm bày những món đồ thuộc về con gái. Phấn và son môi đựng trong hũ ngọc, trang sức bằng vàng, ngọc và đá quý lấp lánh được xếp ngăn nắp trong hộp, cho thấy chủ nhân nó vốn là một người yêu thích làm đẹp, có đôi mắt nhìn vô cùng sành sỏi, tinh tế.

Thấy Doan Thước bước vào, phu thê Thừa tướng cũng rõ là nàng ta đã biết chuyện, nhưng chắc hẳn nàng ta không thể nhìn thấy Mẫn Văn. Mẫu thân vẫy Doan Thước lại, đưa cho nàng hai bộ y phục, nói: “Đem một bộ cho tiểu thư, còn ngươi cũng thay một bộ.”

Doan Thước đặt bộ y phục đỏ phía sau màn che, rồi nàng bước sang bên còn lại, tự mình thay. Tuy nàng không hiểu bọn họ đang làm gì, nhưng có lẽ đây là nghi lễ quan trọng đưa tiễn tiểu thư hay chăng?

Rất có cảm giác nghi thức… Giống một lời từ biệt hơn…

Hồng y thướt tha trên người Tư Mẫn Văn, mỗi bước đi đều vô cùng uyển chuyển, mượt mà, tà trên, tà dưới khớp với nhau, một màu đỏ thuần bắt mắt khiến hình ảnh cô dưới ánh nhìn của mẫu thân trở nên rất đỗi xinh đẹp. Tư Mẫn Văn mỉm cười ngồi xuống bàn trang điểm, mẫu thân bắt đầu chải tóc cho cô, còn phụ thân thì ở bên ngoài, bởi vì là đấng nam nhi cho nên không tiện vào trong.

Suối tóc đen tuyền dưới bàn tay của mẫu thân được nâng niu tỉ mỉ, sau đó mẫu thân lần lượt trang điểm, cài trâm cho cô. Mẫu thân vẫn dịu dàng, cẩn thận như vậy. Nhìn bản thân hiện lên trong chiếc gương đồng, mặt hoa da phấn, quả thật là xinh xắn động lòng người.

Chí ít thì trong kinh thành này, Tư Mẫn Văn được phong là mỹ nhân chứ chẳng đùa!

Lúc này, Doan Thước đứng một bên, lặng lẽ nhìn. Nàng thấy Đại phu nhân cầm lược rồi cầm trâm, cầm phấn lên, nhưng không nhìn thấy người đâu. Đó là bởi vì nàng không nhìn thấy Tư Mẫn Văn, tiểu thư cũng có nói với nàng rồi, nàng không thấy sợ. Đổi lại, nếu đột nhiên gặp tình cảnh này, chắc chắn là sợ xanh ruột…

“Doan Thước, ngươi đi mở cửa!”

Nghe Đại phu nhân nói, nàng lập tức nhanh nhẹn bước ra mở cửa. Sau đó thấy phu nhân từ từ bước ra, nàng nhỏ giọng: “Tiểu thư, người vẫn ở đây chứ?”

“Ta vẫn ở đây mà, hơn nữa, ta cũng vừa mới trang điểm, tiếc là em không nhìn thấy.”