Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 93: Cảm ơn thì không cần đâu



Bà Tô suy đoán chính Lý Nhược Băng là người đã bảo Ngô Thần đưa Tô Thanh Ảnh đi và bà ta cảm thấy suy đoán này của mình chắc không sai vì nếu không sẽ chẳng có cách nào giải thích cho thái độ lúc này của Lý Nhược Băng vì vậy bà ta hỏi thẳng.

“Bà Tô, trước tiên tôi muốn đính chính lại cách nói của bà.” Lý Nhược Băng ngồi đối diện với bà ta, cô ta bình thản trả lời: “Đầu tiên bạn trai tôi không hề cưỡng ép đưa con gái bà đi, tôi và cô Thanh Ảnh đây đã hẹn nhau gặp mặt, nhưng bởi vì tạm thời tôi có chút việc nên tôi đành phải nhờ bạn trai đến tìm con gái bà.”

“Đúng! Con và cô Nhược Băng đã hẹn nhau.” Tô Thanh Ảnh đang ngồi ở ghế sô pha bên cạnh lập tức lên tiếng phụ họa theo.

Bà Tô lập tức liếc nhìn cô ta bằng ánh mắt chăm chú.

Tô Thanh Ảnh lập tức trở nên ỉu xìu, trông rất mất tự nhiên và cũng không dám lên tiếng.

“Ồ, vậy sao?” Bà Tô lại nhìn Lý Nhược Băng rồi nói: “Vậy sao tôi lại nghe nói chính cậu Ngô đã ép buộc kéo con gái tôi chạy trốn.”

“Bà Tô, con gái bà không phải là con rối bị người ta cưỡng ép mà cô ấy không biết hét lên hay sao?”

“Nhưng có thể con gái tôi bị mấy lời ngon ngọt lừa gạt, bị người ta bán đi còn giúp người ta tính tiền.”

“Con gái bà hai mươi bảy tuổi rồi, không phải là bé gái thiếu hiểu biết, bà Tô bà cảm thấy có khả năng đó sao? Bị lừa?”

“Con gái của tôi quá tốt bụng.”

Bà Tô và Lý Nhược Băng nhìn nhau.

Giọng điệu của hai người khi nói chuyện với nhau không có vẻ gì là bực tức nhưng mới nói được vài câu đã đối chọi gay gắt rồi.

Bà Tô không hề hỏi Tô Thanh Ảnh xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bà ta thậm chí còn không cho Tô Thanh Ảnh nói chuyện.

Bởi vì bà ta biết con gái bà ta đã “làm phản” và sẽ không theo lời bà ta nữa.

Còn cô ta! Chắc sẽ không ở trước mặt người ngoài đổ hết lỗi lên đầu con gái bà ta chứ!

Nếu không người sai sẽ là con gái bà ta Tô Thanh Ảnh. đam mỹ hài

Bà ta còn có thể trách ai?

Bà ta không thể bới lông tìm vết được, có những lời không tiện để hỏi.

“Bà Tô, bà có muốn biết nguyên nhân tôi hẹn gặp con gái bà không?” Lý Nhược Băng đột nhiên đổi chủ đề và hỏi thẳng bà Tô.

“Mời cô Lý nói, mong được nghe chi tiết.” Tay cầm chén trà của bà Tô ra hiệu, nói xong bà ta tao nhã nhấp một ngụm trà, ánh mắt bà ta nhìn Lý Nhược Băng từ đầu đến cuối không có vẻ gì bực tức.

“Thực ra...” Lý Nhược Băng dừng một lát rồi mới tiếp tục nói: “Chuyện nhà họ Tô mấy người không liên quan đến tôi. Tôi vốn dĩ không muốn xen vào nhưng cô Thanh Ảnh đã nhiều lần nói riêng với tôi, cô ấy nói cô ấy rất ngưỡng mộ tôi, muốn trở thành một người phụ nữ giống như tôi, một người phụ nữ không thua kém người khác, có thể quyết định cuộc sống của mình, một người phụ nữ giống có thể đạt được thành công trong sự nghiệp giống như một người đàn ông!”

“Tôi và cô Thanh Ảnh có rất nhiều điểm tương đồng, ở rất nhiều phương diện cô ấy giỏi hơn tôi rất nhiều, nhưng cô ấy... không có cuộc sống riêng của mình! Tôi không biết liệu bà Tô có hiểu ý tôi nói không...”

Lý Nhược Băng vừa nói rồi lập tức ngồi thẳng hơn, cơ thể cũng hơi nghiêng về phía trước, cô ta nhìn bà Tô chẳm chằm rồi nói: “Cô Thanh Ảnh căn bản không phải là một người đang sống, cô ấy chỉ là một con rối mà bà đã dày công trang hoàng, một con rối mà thậm chí không thể quyết định mình ăn mấy bát cơm.”

Sắc mặt bà Tô đột ngột thay đổi, bà ta quay đầu nhìn Tô Thanh Ảnh.

Rốt cuộc thì con gái bà ta đã nói những gì với một người ngoài như Lý Nhược Băng? Có gì đều nói hết rồi sao?

Tô Thanh Ảnh trốn tránh ánh mắt của mẹ.

“Cô Lý!” Bà Tô lại nhìn Lý Nhược Băng, vẻ mặt bà ta đã trở nên nghiêm túc hơn nhiều: “Xin lỗi cho tôi nói thẳng, người ngoài như cô bớt quản chuyện nhà tôi đi! Mong cô tự trọng!”

Độ nhiên bà Tô trở nên cứng rắn.

“Tôi nói rồi, không liên quan đến tôi nên vốn dĩ tôi cũng không muốn xen vào.” Lý Nhược Băng cũng không sợ bà ta: “Nhưng cô Thanh Ảnh đã nói với tôi rất nhiều lần hi vọng tôi có thể giúp cô ấy... Có lẽ là do đồng cảm sâu sắc với cô ấy, tôi cũng từng trải qua những chuyện như vậy trong nhà mình, thậm chí tôi không thể quyết định cuộc hôn nhân của chính mình.”

“Vì vậy... Thực ra hôm nay tôi gặp cô Thanh Ảnh vốn dĩ là muốn khuyên nhủ cô ấy.”

Lý Nhược Băng nói một hồi rồi sau đó cau mày nhìn bà Tô nói: “Bà Tô, bà vẫn chưa hiểu sao? Thực sự không hiểu? Bởi vì bà quản thúc con gái quá nghiêm khắc, cái gì mà cũng muốn quản lý nên bây giờ cô ấy đã xuất hiện một vài vấn đề về tâm lí rồi! Bà Tô, bà không muốn ép chết con gái mình chứ?”

“Cô...” Bà Tô đột nhiên đứng lên với vẻ mặt cau có tức giận, tay bà ta nắm chặt chén trà, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.

Lý Nhược Băng nói rất nặng lời.

Hơn nữa bà Tô ghét nhất là có người chỉ tay năm ngón với bà ta về vấn đề giáo dục con cái.

Lý Nhược Băng không phải là người đầu tiên nói mấy lời này, bố của Tô Thanh Ảnh cũng chính là chồng bà ta Tô Thụy Văn cũng từng khuyên bà ta!

Nhưng càng khuyên bà ta càng thấy phản cảm, càng tức giận!

Nếu như bây giờ người phụ nữ nói mấy lời này với bà ta không phải Lý Nhược Băng thì có lẽ bà ta đã đập vỡ chén trà rồi!

Thấy bà Tô đứng lên Lý Nhược Băng rất thản nhiên, cô ta dựa người vào phía sau cầm túi của mình rồi lấy ra một cái túi giấy màu trắng nhăn nhúm.

Đó là túi giấy màu trắng của nhà thuốc, thuốc mà Tô Thanh Ảnh mua vẫn còn ở trong đó.

Sau khi Tô Thanh Ảnh đưa cho cô ta, cô ta đã tìm cơ hội nhét vào trong túi xách, bởi vì gấp lại nên có hơi nhăn nhúm.

Bộp!

Lý Nhược Băng ném túi giấy trắng lên bàn.

Có một số hành động khó hiểu.

Bà Tô liếc nhìn túi giấy màu trắng sau đó nhíu mày nhìn Lý Nhược Băng nói: “Cô có ý gì?”

“Bà Tô có biết đây là gì không?” Lý Nhược Băng ra hiệu rồi tự hỏi tự trả lời: “Là thuốc! Là thuốc tôi uống! Dạo này tôi không được khỏe nên đang uống thuốc, nhưng bà biết... thuốc này là do ai mua không?”

Bà Tô nhìn Lý Nhược Băng chằm chằm, bà ta cũng không trả lời, bà ta biết Lý Nhược Băng sẽ tiếp tục nói.

“Là con gái bà mua đấy.” Quả nhiên Lý Nhược Băng mở miệng nói, cô ta đối mặt với bà Tô: “Hôm nay lúc tôi khuyên bảo cô ấy ở nhà bạn trai tôi đã nói đến chuyện tôi uống thuốc.”

“Tôi phát hiện mình không bỏ vào túi xách vốn định bảo vệ sĩ đi mua rồi đem đến cho tôi nhưng lúc gọi điện thoại con gái bà nghe thấy, bà đoán xem cô ấy có phản ứng gì?”

“Cô ấy bảo cô ấy đi mua, cô ấy nhất định muốn đi mua thuốc cho tôi, còn nói...đời này của cô ấy chưa từng một mình đi đến nhà thuốc mua thuốc! Đối với cô ấy một nhà thuốc có thể bắt gặp ở bất cứ con đường lớn nào, lần đầu tiên trải nghiệm đi mua thuốc một mình đều là những điều rất mới mẻ!”

Sắc mặt bà Tô thay đổi, bà ta nhìn con gái bằng ánh mắt khác thường rồi cũng nhìn Lý Nhược Băng.

“Bà đoán xem hôm nay cô ấy còn làm gì?”

“Vậy mà cô ấy còn nấu cơm cho tôi và Ngô Thần ăn! Rửa rau, xào rau đều do cô ấy làm!”

“Cô ấy còn hỏi chúng tôi đồ ăn cô ấy làm có ngon không, chúng tôi nói ngon lúc đó cô ấy rất vui, thực sự vô cùng vô cùng vui sướng!”

“Cô ấy còn dọn dẹp phòng, giặt quần áo cho chúng tôi, chúng tôi không ngăn cản được cô ấy, cô ấy chính là... bị ngột ngạt quá mức bà hiểu không bà Tô?”

“Cô ấy biết rõ cho dù có như thế nào, cô ấy có chạy trốn khỏi nhà... thì cuối cùng cũng sẽ phải trở về nhà và chịu sự quản lý của bà.”

“Vì vậy hôm nay cô ấy dường như muốn làm tất cả những việc mà một người bình thường có thể làm nhưng bà không cho phép cô ấy làm! Bà có biết hành vi phản ngược báo thù này đáng sợ thế nào không?”

“Bà Tô bà hãy tự hỏi bản thân mình xem bà thực sự không cảm thấy bà quản thúc cô ấy quá nhiều hay sao?”

Lý Nhược Băng nói những lời này rất nghiêm túc, giọng điệu trịnh trọng, có thể nói từng câu từng chữ đều đang chạm vào đáy lòng của bà Tô.

Bà Tô chưa từng dám nghĩ tới hôm nay con gái mình lại làm nhiều chuyện không nên làm như vậy, vẻ mặt bà ta cũng thay đổi theo lời Lý Nhược Băng nói.

Lúc Lý Nhược Băng nói xong vẻ mặt bà ta cũng không còn tức giận như lúc đứng dậy nữa, cảm xúc vô cùng phức tạp.

Bà ta lại nhìn con gái thì thấy Tô Thanh Ảnh nghe mấy lời Lý Nhược Băng nói khóe mắt đã đỏ hoe.

Mặc dù Lý Nhược Băng nói nửa thật nửa giả nhưng cũng đã nói trúng nỗi lòng cô ta.

Lúc này bà Tô cảm thấy có chút mềm lòng và áy náy nhưng bà ta lập tức kìm nén cảm xúc này lại.

“Nói như vậy...” Bà Tô ngồi xuống, kéo dài giọng nói: “Tôi phải cảm ơn cô đúng không? Cô Lý!” Bà ta bình tĩnh và trở nên tao nhã.

“Cảm ơn thì không cần.” Lý Nhược Băng trả lời một câu.

Bà ta đột nhiên nói rất nhanh, nhìn về phía Ngô Thần nói: “Cậu Ngô, mặc dù tôi biết cậu và cô Lý có lẽ là có ý tốt....”

“Nhưng... Tôi không biết cậu có thể giải thích cho tôi biết lúc cậu và con gái tôi ở sân golf sao cậu lại vừa ôm vừa bế con gái tôi? Cậu còn... động chân động tay với con gái tôi, còn đánh vào... mông nó? Cậu đã đánh đúng không? Cậu có thể giải thích chút không?”

Bà Tô hỏi xong không khí trong phòng đột nhiên thay đổi.

Thậm chí vẻ mặt của Lý Nhược Băng cũng khác thường.