Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 163: Bảy người



Dường như Đinh Thụy Long điên rồi!

“Cậu chủ, nếu như là án mạng có thể sẽ hơi phiền toái một chút.” Tưởng Xuyên nhắc nhở một câu.

Tôi sẽ giải quyết phiền phức! Ông cứ nghe tôi! Hôm nay chắc chắn Ngô Thần phải chết! Đinh Thụy Long gào thét, thoạt nhìn thì anh ta điên cuồng, nhưng thật ra anh ta cũng có lý trí.

Cách tốt nhất để giết người là tạo ra những chuyện ngoài ý muốn như "tự sát" hoặc "tai nạn xe cộ". Chỉ cần sắp đặt hoàn hảo, vậy thì ai cũng không tra được, còn tài xế gây ra tai nạn xe cộ thì bỏ trốn, không tìm được người này vậy thì khó mà tra xét.

Nếu là chuyện ngoài ý muốn vậy thì không có phiền phức.

Tưởng Xuyên đến Đông Hải làm việc, ông ta không muốn rước lấy phiền toái. Có thể làm sạch sẽ không cần phải dọn dẹp rắc rối.

Nhưng bây giờ Đinh Thụy Long lại bảo Tưởng Xuyên sắp xếp người chém Ngô Thần.

Đây là án mạng!

Đông Hải không nằm trong phạm vi thế lực nhà họ Đinh, chuyện ồn ào này có thể liên lụy đến rất nhiều người. Mặc dù không thể tra ra Đinh Thụy Long, nhưng trừ phi người ra tay đều chạy trốn, cấp tốc ra nước ngoài, nếu không thì chắc chắn phải có người gánh tội thay.

Nhưng Đinh Thuỵ Long lại muốn để Tưởng Xuyên làm như vậy!

Thật ra ông ta rất "lý trí"!

Loại "lý trí" này được xây dựng trên cơ sở là anh ta chắc chắn phải làm Ngô Thần chết. Lấy chuyện Ngô Thần phải chết làm tiền đề lớn. Đinh Thụy Long rất rõ ràng, hôm nay chuyện này qua đi, chắc chắn hai chị em Lý Nhược Băng, Lý Nhược Thái sẽ không để cho anh ta có cơ hội động vào Ngô Thần lần hai! Dù sao thì Đông Hải cũng là địa bàn của Lý Nhược Thái!

Cho nên!

Cần thiết phải!

Chém Ngô Thần ngay lập tức!

Nhân lúc hai chị em nhà họ Lý còn chưa sắp xếp tốt, chưa áp dụng biện pháp bảo vệ toàn diện cho Ngô Thần, thì lập tức ra tay.

Chắc chắn cái giá phải trả là có! Nhưng Đinh Thụy Long cảm thấy anh ta có thể tiếp nhận được, hơn nữa là đáng giá.

"Được rồi cậu chủ, tôi sẽ sắp xếp" Tưởng Xuyên đồng ý.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Đinh Thụy Long, Tưởng Xuyên bước nhanh ra khỏi phòng khách của biệt thự, đánh gần ban công, kéo cửa thủy tinh của ban công lại, sau đó mới gọi điện thoại.

Những chuyện ông ta sắp xếp sau đây sẽ cực kì quan trọng.

Số người biết càng ít càng tốt!

Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.

"Này, lão Đao..." Tưởng Xuyên nói.

"Ông Xuyên..." Giọng đối phương rất dày nặng, trước tiên chào hỏi một tiếng.

"Những người hành động đều bị Lý Nhược Thái bắt." Tưởng Xuyên nói.

"Cái gì?" Lão Đao giật mình sau đó lại chần chừ: "Vậy tôi, mẹ kiếp..." Lão Đao cũng không biết nói thế nào, cho nên mắng một câu.

Thật ra là anh ta không còn gì để nói, sống vào chuyện chém giết, sớm muộn gì cũng có ngày như vậy.

Nói đúng ra thì, người bị bắt không phải là người của Tưởng Xuyên mà là người của "Lão Đao"! Bởi vì chuyện lần này, chuyến đi đến Đông Hải rất nguy hiểm nên Tưởng Xuyên mời người bên ngoài đến làm chuyện này.

Nhóm người của lão Đao đến từ biên giới tỉnh Vân, bọn họ có quan hệ rất sâu với tổ chức phi pháp ở biên giới nước Miên, trước đó hai bên từng hợp tác.

“Tôi sẽ cho ông tiền thuê gấp đôi.” Tưởng Xuyên nói, sau đó hỏi: “Bây giờ ông đang ở đâu?”

“Trung tâm thương mại Hâm Mậu, ở trong xe, tại bãi đậu xe… Tôi đã phái người nhìn chằm chằm thằng nhóc kia.” Lão Đao nói.

"Có mang theo đao không?" Tưởng Xuyên hỏi.

"Mang thì mang, nhưng mà không mang súng… Có thể bảo người đưa tới." Lão Đao trả lời.

"Lập tức chém thằng nhóc kia. Tôi không biết ông làm thế nào, cố gắng làm gọn gàng chút. Làm xong thì đi ngay!” Tưởng Xuyên nói: “Với lại đừng dùng súng, không thể giết người bằng súng…”

Liên quan đến vụ án về súng, chỉ cần tra được thi thể bị giết bằng súng, vậy thì đó sẽ là án lớn, sẽ làm bên trên coi trọng!

Chắc chắn Tưởng Xuyên sẽ không dùng súng ở Đông Hải, ông ta chỉ sợ lão Đao liều mạng, vì tiền mà làm bậy. Bọn họ làm xong thì phủi mông chạy, người gánh phiền phức là nhà họ Đinh.”

“Chắc chắn tôi sẽ không dùng súng, tôi hiểu rõ.” Lão Đao chần chừ nói: “Nhưng, ông Xuyên chắc chắn chứ? Cứ ra tay như vậy?”

“Ông yên tâm, sau khi thành công, tôi sẽ sắp xếp người đưa các ông đến phía nam, để các ông ra nước ngoài, sau này chuyện này sẽ không còn liên quan gì với các ông, chúng tôi sẽ xử lý những rắc rối sau này. Có vấn đề gì không?”

“Không có vấn đề gì.” Nghe Tưởng Xuyên hỏi, lão Đao cười: “Tôi chỉ xác nhận lại, nếu các ông không sợ phiền phức thì tôi không có vấn đề gì.”

“Vậy được, ra tay đi!”

“Tốt!”

Tại trung tâm thương mại Hâm Mậu, rạp chiếu phim ở lầu năm.

Ngay khi Ngô Thần mua một ly cà phê, ngồi trong đại sảnh của rạp chiếu phim chưa được bao lâu, thì một người đàn ông mặc áo khoác đen đi lên tầng năm, cũng tiến vào đại sảnh của rạp chiếu phim đặc sắc này.

Anh ta vào cửa rồi nhìn quanh một chút, sau đó cũng đi mua một ly cà phê, lại ngồi vào chỗ cách Ngô Thần không xa, không uống cà phê mà lấy điện thoại ra xem, thỉnh thoảng còn nhập chữ, giống như đang nhắn tin cho ai.

Ngô Thần vừa uống cà phê vừa liếc nhìn anh ta.

Không cần xem nhiều, Ngô Thần cũng biết đây là người theo dõi anh.

Sau khi tiến vào đường Thương Mậu Đông, anh mới đổi tuyến đường, anh biết, ngoài trừ mấy chiếc xe mà anh đã biết biển số, chắc chắn còn có mấy chiếc theo anh. Sau khi đổi đường, anh cũng chưa lái đi được bao xa thì đã tiến vào trung tâm thương mại. Đối phương cũng dễ dàng theo dõi anh.

Ngô Thần ngồi gần một tiếng trong đại sảnh, lúc gần chín rưỡi sáng, điện thoại của Ngô Thần đột nhiên vang lên.

Là Lý Nhược Thái gọi đến.

Ngô Thần nghe, nhân tiện nói: “Tôi biết rồi.” Sau đó thì anh cúp máy.

Lý Nhược Thái gọi đến là vì nói cho anh biết, bốn chiếc xe đều bị cản lại, người trong xe bị bắt hết.

Mấy phút sau… điện thoại của Ngô Thần lại vang lên, lần này là Lý Nhược Băng.

Rất hiển nhiên, Ngô Thần biết sau khi gọi điện cho anh xong, Lý Nhược Thái gọi Lý Nhược Băng nói rõ tình hình.

Ngô Thần bắt máy.

“Cậu đang ở đâu?” Lý Nhược Băng lạnh lùng hỏi.

“Trung tâm thương mại Hâm Mậu, rạp chiếu phim, sao vậy?” Ngô Thần mỉm cười nói.

“Xung quanh có nhiều người không?” Lý Nhược Băng lại hỏi.

“Cũng được, có nhân viên.” Ngô Thần trả lời.

“Được rồi, cậu đứng đó, đừng đi đâu cả, tôi lập tức qua.” Nói xong, Lý Nhược Băng cúp máy mà không đợi Ngô Thần nói tiếp.

Ngô Thần nhìn thoáng qua điện thoại, lại cười một chút.

Lý Nhược Băng dẫn người đến bảo vệ anh. Mặc dù Ngô Thần cũng không cần cô bảo vệ, nhưng cô có lòng thì Ngô Thần cũng nhận.

Ước chừng chưa đến mười phút.

Có lẽ Lý Nhược Băng sắp đến. Ngô Thần tính cả thời gian Lý Nhược Băng xuống lầu, anh lại uống một hớp cà phê rồi đặt ly xuống, đứng lên, chỉnh lại âu phục, đút tay vào túi rồi ra ngoài.

Đi!

Lý Nhược Băng lập tức đến, bên cạnh cô còn có vệ sĩ… Cho nên Ngô Thần cũng không tốn thời gian ở chỗ này, dù sao chờ Lý Nhược Băng đi lên, hai người cũng phải đi cùng. Mặc dù có thể không đợi được kế hoạch sau cùng của Đinh Thụy Long, nhưng cũng không quan trọng.

Khi Ngô Thần ra khỏi rạp chiếu phim, nhấn nút thang máy.

Người đàn ông bịt khẩu trang kia cầm điện thoại gửi tin nhắn, sau đó cũng đứng lên, đứng cách Ngô Thần vài mét. Ngô Thần đứng trước cửa thang máy, người đàn ông kia thì ở phía sau Ngô Thần.

Thang máy dừng ở tầng ba.

Ngô Thần đưa tay ra, vừa định ấn lên thì màn hình lại hiện mũi tên đi xuống… Có người đã ấn xuống.

Ngô Thần vẫn ấn xuống một cái.

Rồi anh chờ đợi.

Thang máy đến một tầng hầm, có lẽ là có người tiến vào thang máy, sau đó nó lại đi lên, lúc đến tầng bốn thì dừng lại, có lẽ là người trong thang máy đi ra, mười giây sau, thang máy tiếp tục đi lên, đến lầu năm, cửa mở.

Trong thang máy không có một ai.

Ngô Thần nhìn camera bị đập nát trong thang máy, giả vờ không chú ý đến, nhếch miệng đi vào.

Người đàn ông kia cũng đi theo.

Trong thang máy chỉ có hai người.

Cửa thang máy đóng lại, đi xuống, lúc đến tầng bốn thì thang máy ngừng lại, sau khi cửa mở thì có thể nhìn thấy có khoảng sáu người đang chờ, bọn họ đều mặc đồ bình thường, hoặc cao hoặc thấp, tất cả đều là đàn ông, lại đều đeo khẩu trang, còn có mấy người mang theo mũ lưỡi trai.

Sau khi cửa mở, sáu người đi vào thang máy.

Ngô Thần nhường chỗ cho bọn họ, không gian của thang máy vẫn rất lớn, nhưng chứa tám người thì hơi chật chội.

Cửa thang máy đóng lại.

Tiếp tục đi xuống.

Bầu không khí trong thang máy rất yên tĩnh.

Đột nhiên.

Ngoài Ngô Thần ra thì bảy người đều sờ tay lên ngực, rút dao chặt hoặc dao, hoặc chặt hoặc đâm, tất cả đều nhắm vào Ngô Thần.