Tộc Trường Phu Nhân Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 42



Đan Kỳ đã cảm nhận được từ lâu linh khí tràn đầy bên trong đan điền. Bụng nhỏ của cậu hơi hơi nóng lên, có cảm giác giống như băng được hòa tan. Cậu tự mình nhắm mắt lại tự mình điều tức trên lôi đài một lúc. Người trên khán đài cho dù là antifan hay là fan, đều bị dáng vẻ như thần tiên của Đan Kỳ mê hoặc.

Cậu từ từ khơi thông kinh mạch, dùng chân khí vận hành một vòng trong cơ thể, sau đó mới mở mắt ra, nhẹ nhàng cúi chào khán đài, rồi rời khỏi nơi thi đấu lần này.

Mọi người trên khán đài lập tức đi theo, khi Đan Kỳ tới lôi đài của trận đấu thứ hai, tất cả mọi người đều đi theo qua đây.

Người ghép đôi của trận thứ hai là một Linh Chiến Sĩ cấp B, lần này Đan Kỳ dùng chiến thuật ban đầu đả đảo đối phương, không sử dụng kỹ năng của bản thân.

Khản giả cũng không thất vọng, cũng không có ai bình luận về thực lực tối đa của Đan Kỳ. Mọi người đều có thể nhìn ra được, thực lực bản thân của cậu hình như sâu không lường được. Ngay bây giả cả những chuyên gia phân tích cũng không biết phải đưa ra kết luận như thế nào, chỉ có thể nói cậu thiếu niên này rất có năng lực.

Trận thi đấu thứ ba tương đối kịch tính, cậu vậy mà lại gặp lại Linh Chiến Sĩ cấp A lúc trước cố ý thua cậu. Giữa sân lại tiếp tục ồn ào, thế nhưng trận ồn ào này không hướng về phía Đan Kỳ, mà là hướng về phía đối phương.

“Anh bạn này cậu đừng cố ý thua nữa, anh trai đánh số không cần cậu làm như vậy.”

“Nhưng mà lần trước cậu cố ý thua, làm hại mọi người hiểu lầm người ta, kỳ thật cậu ấy rất có thực lực!”

“Tại sao lại cố ý thua chứ? Lần này cậu sẽ không cố ý thua phải không?”

“Cũng không hẳn như vậy, cậu ta đã thắng hai trận, nếu cố ý thua Số thần, cũng có thể thăng cấp tới trận đấu cấp cao.”

…..

Đan Kỳ cười cười với đối phương nói: “Thật là trùng hợp?”

Trên mặt đối phương cũng không tự nhiên, sờ sờ ót, nhưng cũng rất rộng rãi nói: “Thật là xấu hổ quá!”

Thấy đối phương cũng không vì lời người khác mà tức giận, Đan Kỳ cũng thở nhẹ một hơi nói: “Cảm ơn anh lần trước đã cố ý thua tôi một ván, nếu không tôi cũng không thắng nhẹ nhàng như vậy.” Lúc ấy cậu đang ở thời kỳ quan trọng, những sức lực tiết kiệm được, mới cho cậu có cơ sở thắng được trận thứ ba.

Đối phương cười ha ha nói: “Đừng nói như vậy, cậu lại nói như vậy tôi sẽ xấu hổ muốn chết. Nào tới đây hôm nay tôi muốn dùng hết sức để đối phó, nhất định phải phân cao thấp với cậu một phen!”

Đan Kỳ gật đầu liền chọn nút khai chiến.

Trận này tuy rằng không mạo hiểm như trận đầu tiên, nhưng vì tôn trọng đối thủ, Đan Kỳ cũng dùng tới chiêu hoa nở kia. Nhưng mà cậu dùng chiêu hoa nở kia khiến cho người xem liền sôi trào.

Đan Kỳ thắng trận thi đấu này, đã khơi dậy một cuộc bàn luận sôi nổi có một không hai.

Đánh xong trận đấu này, lại có thời gian nghỉ ngơi một ngày. Sau ngày này Đan Kỳ liền hiểu rõ, sức chiến đấu này cũng đủ để cậu đánh tới cấp cao. Chỉ là có một chút không tốt, cậu chẳng những được toàn bộ cư dân mạng chú ý, còn bị Kình Trạch chú ý.

Kình Trạch cẩn thận phân tích phương thức chiến đấu của Đan Kỳ, đồng thời gửi một lời bình ngắn gọn, nói cậu là kỳ tài trăm năm khó gặp một lần.

Mà một điểm khiến cậu bị chú ý là vì thân phận sinh sản giả của cậu, mỗi người đều nghi ngờ, cậu sao có thể là sinh sản giả? Có người cứng rắn nói cậu nên làm một video nói rõ ràng để chứng minh thân phận của mình. Nhưng mà có người lại nói rằng không có ai có tư cách buộc Đan Kỳ phải đứng ra chứng minh thân phận của mình. Nhưng mọi người cũng không sốt ruột, chờ tới trận đấu chung kết, xếp hạng trước một trăm nhất định sẽ có một vị trí nhỏ của Đan Kỳ.

Nói tới cũng thật kỳ quái, những người điên cuồng vì Đan Kỳ cũng là những người lúc trước đã diss Đan Kỳ. Những người này thật sự chỉ dựa vào cái miệng. Đúng là anh hùng bàn phím, cho dù ở thời đại nào cũng có.

Sau khi đánh xong trận này Đan Kỳ cảm thấy thể lực còn ổn. Từ khi trên đầu cậu mọc mầm ra, cậu cảm thấy tinh thần lực và thể lực của cậu tăng lên rất nhiều. Lúc trước mỗi ngày đánh ba trận, khẳng định về sẽ phải ngủ mê man hết một ngày, lúc này thì tinh thần tỉnh táo, không hề có chút cảm giác mệt mỏi nào.

Đan Kỳ theo bản năng sờ sờ mầm hoa trên đầu mình, chỉ cảm thấy tiểu bạch tuộc trong bụng mình lại sông cuộn biển gầm, tay đấm chân đá.

Cậu không muốn xem diễn đàn ở không gian ba chiều, cũng không muốn nhận bất cứ phỏng vấn gì, trực tiếp nói Duệ Khôn từ chối cho cậu. Chỉ có sau khi hoàn toàn thăng lên cấp cao, thì cậu mới có thể đi để ý những chuyện khác.

Quả nhiên đánh xong ba trận Đan Kỳ thành công thăng cấp vào trận thi đấu với những linh chiến sĩ cấp cao.

Những Linh Chiến Sĩ thăng cấp lần này, cộng với những Linh Chiến Sĩ đã ở cấp cao từ ban đầu, sau nửa tháng, sẽ thi đầu với nhau một lần nữa.

Bụng Đan Kỳ đã năm tháng, còn có hai tháng, bé con của cậu sẽ sinh ra. Mà ba tháng sau, danh sách cuối cùng tham gia trận đấu chung kết cũng chính thức được công bố.

Xếp hạng lần này của Đan Kỳ ở cấp trung, cũng không phải rất nổi bật. Nhưng cậu lại từ từ đi lên, chưa bao giờ bị loại, khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc.

Mà sau khi nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm Đan Kỳ tỉnh lại, liền nhìn thấy Lâm Uyên Kỳ và Lăng Phong Hàn đang đứng ở đầu giường nhìn cậu.

Đan Kỳ bị dọa hỏi: “Hai người đây là…. Muốn làm gì?”

Lâm Uyên Kỳ nghĩ nghĩ nói: “Làm!”

Đan Kỳ:….

Tiểu sắc phôi này!

Không đợi Đan Kỳ lấy lại tinh thần, cậu đã bị hai người bạn tốt kéo ra lều ươm giống. Đồng thời chờ ở lều ươm giống còn có Nhuyễn Nhuyễn đang ôm ba con tiểu nhân ngư. Nhuyễn Nhuyễn để nhóm tiểu nhân ngư vào ba xe nôi, vẫy vẫy tay với Đan Kỳ nói: “Đan Kỳ, tới xem thành quả dạy dỗ của cậu này!”

Đan Kỳ còn mơ màng hỏi: “Thành quả giáo dục gì chứ?” Cậu vừa mới tham gia thi đấu xong, còn đang mơ màng, xoa xoa đôi mắt nhìn về phía bọn họ. Cũng đã đánh gần một tháng, cả người cậu đều thả lỏng, chỉ muốn chuyên tâm dưỡng thai, thuận lợi sinh ra tiểu bạch tuộc.

Lâm Uyên Kỳ và Lăng Phong Hàn từ từ nhắm hai mắt lại, Đan Kỳ và Nhuyễn Nhuyễn nhìn về phía bọn họ. Giây tiếp theo hai người mỗi người gọi ra một gốc cây ma thực cà chua. Cà chua gặp nhau lập tức đỏ mắt, hai người cứ như vậy mà luận bàn. Cũng may bọn họ linh hoạt, mỗi người lại gọi ra một gốc cây ma thực rau chân vịt. Sau khi có phòng ngự, bọn họ mới tránh được đánh bị thương người nhà.

Hai người chỉ luận bàn một lát, cũng không thật sự đánh nhau. Để Đan Kỳ nhìn thành quả của bọn họ một chút, sau đó lại để chiến sủng trở về trong không gian.

Đan Kỳ cũng ngoài ý muốn, không nghĩ rằng bọn họ nhanh như vậy đã nắm giữ được nguyên lý kêu gọi. Cậu rất vừa lòng mà gật đầu nói: “Các anh quá tuyệt vời! Chỉ cần nắm chắc thêm một chút nữa, chúng ta có thể nhận những sinh sản giả khác. Không biết mọi người có hứng thú cùng tôi xây dựng một học viện cho sinh sản giả hay không. Cái tên sinh sản giả này thật sự là không hay. Không thì sửa lại cách gọi đi?”

Vẻ mặt Nhuyễn Nhuyễn hâm mộ đi  lên phía trước nói: “Tôi sắp chờ không kịp, khi nào thì bắt đầu tổ chức? Tôi sẽ là người đầu tiên báo danh!”

Lâm Uyên Kỳ và Lăng Phong Hàn nói: “Này, nhóc, cậu cảm thấy có thể thoát được sao? Thế nhưng cậu không phải làm học viên, mà là cũng giống như chúng tôi, dạy học sinh làm sao để đủ tư cách trở thành chiến sĩ.”

Nhuyễn Nhuyễn đung đưa một tiểu nhân ngư trong ngực nói: “Hiện giờ tôi không biết gì cả, làm sao mà làm thầy được?”

Lâm Uyên Kỳ nói: “Cậu yên tâm đi! Tất cả đã có chúng tôi, trước khi xây dựng, nhất định sẽ đào tạo được cậu.”

Đan Kỳ vui vẻ nhìn bọn họ nói: “Có mọi người ở đây, tôi cảm thấy làm gì cũng rất thú vị.”

Muốn làm một việc gì đó đã có ba người giúp, lần đầu tiên Đan Kỳ có nhiều bạn như vậy. Mình cuối cùng cũng có thể làm được một việc gì đó mà không cần có Thần Tướng bảo vệ.

Nhuyễn Nhuyễn nói: “Cũng vì có cậu, chúng tôi mới có thể chiến đấu lần nữa!”

Đan Kỳ búng tay một cái nói: “Có rồi, sau này tên của chúng ta sẽ gọi là Không Linh giả!”

Ba người nhìn lẫn nhau rồi sôi nổi gật đầu nói: “Ừ, Không Linh giả dễ nghe!”

Trong hai tháng này, Đan Kỳ liền đem kỹ thuật gieo trồng và kỹ năng kêu gọi dạy toàn bộ cho bạn bè. Bản thân cậu cũng đã đạt được ma thực khoai tây và ma thực lúa nước. Hai loại ma thực này một là cận chiến tăng phòng ngự, một là tấn công nhóm. Cận chiến tăng phòng ngự cũng có thể gọi là T, tấn công nhóm chính là có thể gây thương tích cho nhiều mục tiêu.

Đan Kỳ mang năm con chiến sủng lên chiến trường, lực công kích có thể tương đương với một Linh Chiến Sĩ cấp S. Hơn nữa dựa vào sức chiến đấu của cậu thực sực có hơi sâu không lường được.

Hơn nữa túi mầm của Đan Kỳ đã dài ra hoàn toàn, còn có thể nhìn thấy được một đóa hoa nhỏ đang hé ra.

Thật là sợ cái gì thì cái đó tới, nở hoa vậy có nghĩa là thụ phấn. Cậu chỉ là một hoa yêu đực, trước khi hóa hình, có thể lựa chọn giới tính. Lúc ấy, cậu biết thần tướng là giống đực, liền nghĩ muốn giống như Thần Tướng. Vì thế bản thân cũng lựa chọn giống đực. Sau đó cậu mới hiểu được, giống đực động dục rất khổ sở, bởi vì không thể tự thụ phấn cho bản thân, mỗi lần đều cố gắng nhịn qua.

Ngày dự sinh của cậu sắp tới, hy vọng bông hoa này đừng lớn nhanh quá, nếu như là trong lúc ở cữ, vậy thì rất xấu hổ.

Gần đây Kình Trạch rốt cuộc có thời gian hơn, thỉnh thoảng sẽ qua với Đan Kỳ. Sau khi ngày dự sinh của Đan Kỳ càng tới gần, hắn liền buông toàn bộ công việc, buổi tối mỗi ngày đều sẽ tới ở với cậu.

Tuy rằng hai người không giao lưu nhiều, nhưng khi ở chung cũng rất thoải mái.

Giống như những ngày trước kia Thần Tướng và cậu ở cùng nhau, Thần Tướng hoặc là luyện chế một ít đan dược cậu nghe không hiểu, hoặc là nghiên cứu một ít thần khí thượng cổ. Còn mình thì ở bên cạnh tu luyện tập võ, nói chêm vài câu chọc cười.

Đan Kỳ vuốt bụng ở trên ban công lầu hai xem bọn họ luyện tập thuật kêu gọi, cậu tính toán sau khi trận đấu chung kết kết thúc, liền chính thức bắt đầu tổ chức học viện không linh.

Buổi tối Kình Trạch tới đây có hơi trễ, Đan Kỳ liền cảm thấy không yên tâm. Khi gần tới 10 giờ tối, Kình Trạch mới gửi tin nhắn cho cậu, nói là sẽ về trễ một chút, kêu cậu ngủ trước đi.

Đan Kỳ không ngủ được, liền nhắn tin cho Kình Trạch: “Chừng nào thì anh về? Tôi cảm thấy không thoải mái lắm.”

Kình Trạch đang xử lý một việc tương đối quan trọng, hắn nghĩ nghĩ đem những tài liệu liên quan gửi vào máy tính cá nhân của mình, rồi trả lời: “Tôi lập tức trở về, chờ tôi.”

Quả nhiên khi Kình Trạch trở về, Đan Kỳ liền vỡ ối.

Cậu ôm bụng vẻ mặt đau đớn nhìn Kình Trạch nói: “Tôi có thể…. Muốn sinh…..”

Nhóm Nhuyễn Nhuyễn cũng ở bên cạnh Đan Kỳ, Kình Trạch kêu bác sĩ đỡ đẻ tới đây. Lúc bác sĩ tới đây, bảo bảo của Đan Kỳ cũng đã bắt đầu lộ đầu nhỏ ra.

Kình Trạch tự mình canh giữ bên người cậu, hắn nắm chặt tay Đan Kỳ, cũng thường thường lau mồ hôi trên trán giúp cậu. Cho tới khi âm thanh trẻ con lảnh lót vang lên, Đan Kỳ mới rốt cuộc buông lỏng nắm tay, ngất đi.