Tóc Mây Thêm Hương

Chương 93



Xưa nay phu nhân Tuấn quốc công luôn kiêu căng ngạo mạn, từ trước đến nay luôn là người bình thường trong bữa tiệc, vậy mà giờ đây lại trở thành tâm điểm bàn tán trong miệng người khác.

Kết quả là, khi bà nhìn thấy bất cứ ai liếc nhìn mình rồi nói chuyện trong tiệc trà, bà đều nghi ngờ rằng họ đang nói về phủ của Tuấn quốc công, sắc mặt bà càng trở nên tệ hơn.

Vốn dĩ bề ngoài của bà ấy không mấy hòa ái dễ gần, giờ đây khiến mọi người càng nhìn càng thấy sợ.

Kể từ đó, sau khi Tam công tử từ hôn đã không còn trở thành miếng bánh ngọt được mọi người tranh giành như trong tưởng tượng của Tuấn quốc công phu nhân.

Những gia tộc môn đăng hộ đối với phủ Tuấn quốc công đều lẩm bẩm trong lòng: “Trong những nhà quyền quý ở kinh thành, đó không phải là gia tộc giàu có nhất, hà tất lại chọn một gia tộc tàn nhẫn như vậy cho con gái mình?

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Ánh mắt của Tuấn quốc công phu nhân trước nay luôn rất cao, nếu thấp quá bà ta sẽ không quan tâm đến, vì vậy hôn sự của Tam công tử cũng chỉ có thể để đó mà thôi.

Nhưng sau đó, quốc công phu nhân đã tìm ra nguồn gốc của những tin đồn này.

Việc Ngư Dương công chúa theo trượng phu đi đánh trận ở Lương Châu đã bất ngờ bị tiết lộ khi giao thiệp với mấy vị phu nhân có quan hệ tốt ở kinh thành.

Ngư Dương công chúa đang ở Lương Châu, về sau cũng biết được rằng tiểu bối của Hàn gia bị buộc từ hôn vô duyên vô cớ từ miệng của Tông vương phi.

Mặc dù Ngư Dương công chúa và Bắc Trấn vương phủ chỉ có thể coi là họ hàng xa của cùng một dòng tộc, không thân thiết nhưng nàng ấy là người luôn bao che  khuyết điểm, thêm vào đó, khi Tông vương phi kể chuyện này, bà đã khóc lóc bày tỏ sự bất bình của mình khiến mọi người cảm thấy tức giận.

Công chúa gửi mật thư qua lại với người bạn thân nhất của mình ở kinh thành, chỉ trích những sai lầm của phủ Tuấn quốc công, đồng thời khuyên bạn bè cẩn thận hơn khi giao thiệp với những người thuộc phủ Tuấn quốc công. 

Vì vậy, bí mật của việc từ hôn từ từ được lan truyền.

Sau khi Tuấn quốc công phu nhân biết chuyện, bà ta tức giận đến mức ném vỡ vài bộ ấm trà quý trong nhà.

Tuy nhiên, bên kia là ái nữ của bệ hạ, dù có tức giận đến mấy bà cũng phải kìm lại.

Nhưng mối thù lần này bà ta sẽ ghi nhớ, mỗi lần từ trong mộng tỉnh lại bà ta đều nghiến răng nghiến lợi tính toán một phen..

Hơn nữa, về phía Lương Châu, tuy tiểu quận chúa đã từ bỏ hôn ước, nhưng Bắc Trấn vương cũng không có thời gian lo hôn sự cho đứa con gái nhỏ của mình.

Kể từ lần cuối cùng gặp phải kinh sợ ở Huệ thành, Tông vương phi luôn cảm thấy tim đập nhanh và lo lắng, thêm vào đó, cha bà buộc phải từ quan và hôn sự của nhi nữ không được giải quyết. Điều này khiến bà càng thêm đả kích, cả ngày tinh thần bất ổn, phải mời lang trung đến khám.

Các vị lang trung đều nói rằng, vương phi chỉ là tức giận trong lòng nên mới khiến cơ thể có chút mỏi mệt, không có vấn đề gì nghiêm trọng đáng lo ngại.

Tuy nhiên, dù có tốn bao nhiêu bạc để mua thuốc tốt đi chăng nữa thì lúc nào Vương phi cũng uể oải, không còn sức lực, đôi khi còn lo lắng, cáu gắt, trông thấy nữ nhi thì mắng mỏ.

Tâm bệnh này chậm lành, sẽ phải tĩnh dưỡng một thời gian, khiến Hàn Dao bắt đầu đi đứng rón rén hơn.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Từ khi Vương phi bị như vậy, việc lớn nhỏ trong phủ cũng lười biếng không quan tâm.

Bắc Trấn vương không kiên nhẫn với những chuyện này nên đã hỏi Tông vương phi nên giải quyết như thế nào.

Tông vương phi nằm ở trên giường yếu ớt nói: "Ta không phải là người duy nhất trong phủ, chàng không phải vẫn còn nàng dâu trưởng sao? Nó rất có năng lực, cửa hàng trong tay nó cũng được sắp xếp rất tốt, cứ giao sổ sách cho nó quản là được..."

Bắc Trấn vương khá bất ngờ, không ngờ rằng phu nhân của mình lại có thể dễ dàng buông bỏ quyền lực.

Tuy nhiên, bà ấy đề cập đến cách giải quyết này cũng tốt, thế là Bắc Trấn vương chuẩn bị nhắc chuyện này với con dâu.

Khi Bắc Trấn vương rời đi, Tông vương phi vốn đang bị bệnh đột nhiên bò dậy hét với người hầu thân cận của mình là Thịnh ma ma: "Mau, mang cặp búa đấm bóp có đầu ngọc bọc trong da mềm đến, để cho tiểu nha hoàn đấm bóp chân cho ta, nằm cả ngày, thắt lưng sắp lỏng ra rồi.”

Thịnh ma ma là biểu muội của Hề ma ma, người đã về nhà để dưỡng bệnh và cũng là người hầu cũ trong phủ, giờ bà ta có thể khắc phục được thiếu sót của Hề ma ma và cũng quen việc rồi. Có Hề ma ma chỉ việc, bà ta hầu hạ Vương phi cũng rất chu đáo.

Tuy nhiên, bà ta vừa nghe tin Tông vương phi muốn giao quyền cho con dâu, trong lòng nhất thời có chút hoảng, dứt khoát không cần tiểu nha hoàn nào cả, tự mình cầm lấy cây búa đấm bóp chân cho Vương phi, đứng cạnh giường nhẹ giọng nói: "Người chính là chủ nhân của vương phủ, còn đang ở độ tuổi thích hợp, sao có thể giao quyền sớm như vậy?"

Tông vương phi lại khinh thường cười lạnh một tiếng: "Ngươi cho rằng ta ngu ngốc sao? Nếu có gia sản lớn, cuộc đời ta sẽ tự nhiên thuận buồm xuôi gió. Nhưng ngân khố trống rỗng, làm gì có chuyện cần ta kiểm soát? Vương gia của chúng ta từ trước đến nay là người không có quan tâm với tiền bạc, trước đây cha ta xảy ra chuyện nên ông ấy đã nộp một nửa tiền phạt. Đều nạo vét cả phủ để có tiền gom góp rồi. Còn quá sớm để thu tiền thuê đất, mọi người trong phủ đều muốn ăn uống no nê, chẳng lẽ một cái phủ lớn không có gì để ăn nên muốn của hồi môn của ta đổ đầy vào sao?"

Hóa ra lúc này vương phủ lại thiếu hụt nghiêm trọng, Tông vương phi không đủ khả năng đảm đương nên mới nhân cơ hội giả ốm để Tô Lạc Vân đảm nhận việc đó.

Bà ấy nhiều tiền như vậy, nếu trong phủ không có tiền thì làm sao chịu được?

Dù gì Tông vương phi cũng là nữ tử nhà quan, việc đòi của hồi môn của con dâu như mẹ chồng ở thôn quê là điều không hay, nên bà kiếm cớ cao giọng giao chuyện lộn xộn, rối ren cho con dâu lớn Lạc Vân.

Nghe những gì Vương phi nói, Thịnh ma ma mới chợt hiểu ra, bà ta liền khen ngợi sự thông minh của Vương phi.

Tô Lạc Vân xuất thân là một thương nhân, vốn dĩ không xứng với hoàng tộc. Bây giờ nàng được gả đến phủ, thấy vương phủ thiếu thốn, nếu nàng không kiếm được ít tiền để bù đắp vào, sao nàng có gan đứng dưới mái nhà rộng lớn của vương phủ!

Hơn nữa nếu là trước kia cho dù không có người quản lý phủ, vương gia cũng sẽ không yên tâm để con dâu quản gia.

Dù sao thì Lạc Vân cũng xuất thân là nữ tử của một gia đình nhỏ, vả lại nàng ấy lại có vấn đề về mắt.

Quá trình nhi tử bà thành hôn có chút không thể tưởng tượng nổi. Ngày thường thấy bọn nó ở chung, đều là nhi tử dính lấy người ta, thận trọng cẩn thận giống như một tiểu tử nghèo bắt cóc nương tử, rất sợ nàng bỏ trốn.

Bắc Trấn vương không biết mối nhân duyên hoang đường này sẽ kéo dài bao lâu, vì vậy đương nhiên ngài sẽ không thực sự coi Lạc Vân là người trong nhà.

Nhưng sau này, ngày tháng hòa thuận lâu dài, ngược lại, ngài càng ngày càng hiểu tại sao nhi tử mình nhất quyết lấy một nữ tử thường dân bị mù.

Tuy cô nương này bị mù nhưng trí tuệ sáng suốt hơn bao nữ tử lành lặn khác.

Ban đầu Bắc Trấn vương chỉ nhìn tướng mạo của nữ nhân, vì suy tính của bản thân nên muốn chọn nữ tử của dòng tộc, ai ngờ lại lấy một oán phụ vào cửa. Sau này, khi nàng làm nương tử của Hàn Lâm Phong, ngài mới hiểu rằng không nên chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của một nữ tử mà còn phải biết giá trị của khí chất dịu dàng của nàng ấy.

Bây giờ, nhìn con dâu lớn, ngài thở dài xúc động: “Một nữ tử có thể được coi là một người bạn tốt trời ban, ngoài dung mạo và tính cách thì chính là người đó có trí tuệ tuyệt vời.”

Nhìn cách nàng đối phó với hai vị Tuần sử, cộng với chuyện Hàn Dao chấm dứt hôn ước, Tông vương gia hoàn toàn hiểu rõ con dâu cả của mình là người như thế nào.

Tuy không có phúc sinh ra trong gia môn danh giá nhưng nàng lại là người từng trải trong giới giàu có của kinh thành.

Về phần tiền bạc, người ta vận hành sổ thu chi 120.000 lượng, trong tay quản lý biết bao nhiêu cửa hàng, sổ sách của vương phủ đơn thuần chỉ là các khoản nhỏ để luyện tay thôi.

Vì vậy, Vương gia liền lén tìm tới Lạc Vân, trước tiên nói cho nàng biết ý của Tông vương phi.

Vốn tưởng nàng dâu sẽ đảm nhận công việc nhà cửa chắc cũng phải hốt hoảng một phen, nhún nhường một chút hoặc giả vờ mừng rỡ khôn xiết và cảm kích sự tin tưởng của mẹ chồng. Không ngờ, con dâu cả nghe xong nhưng không nói lời nào, chỉ cười đầy ẩn ý. 

Dù là người từng trải qua sóng gió nhưng ngài vẫn không thể hiểu ý của Lạc Vân, thấy nàng cười không ngừng, Vương gia liền hỏi nàng ấy có ý gì.

Lạc Vân suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Nếu phụ thân không chọn được người thích hợp, con nguyện thay người chia sẻ nỗi lo và gánh vác mớ hỗn độn này.” 

Vương gia nghe được trong lời nói của nàng như có chuyện gì đó, liền nói: "Ta nghĩ con sẽ còn khước từ một chút."

Lạc Vân cười nói: "Trước kia Tông gia xảy ra chuyện, phụ thân quyết định nộp một nửa tiền phạt cho ngoại tổ phụ. Tuy rằng phụ thân có hiếu, nhưng ngân sách của chúng ta hầu như đã thâm hụt hết rồi...Có lẽ mẫu thân không xử lý được những khoản này nên mới bệnh. Nếu con có thể giúp hai người tăng thu nhập, giảm chi tiêu và tiết kiệm được một khoản thì con sẽ giải quyết việc này. Chờ ngân sách vận hành bình thường, khi công khai sổ sách, không chừng mẫu thân cũng khỏi bệnh, lúc đó con sẽ trả lại tất cả các khoản cho người... Chỉ là về sau trong phủ sẽ khó khăn một chút, mở tiệc chiêu đãi hay quà cáp cũng phải cân nhắc. Con chưa suy nghĩ chu đáo, mong phụ thân thứ lỗi.”

Nếu con dâu không nói, Bắc Trấn vương thật sự không biết gia môn sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Nghe kỹ điều này, ngài cũng rất ngạc nhiên.

"Trong phủ thâm hụt? Cái này sao có thể?"

Lạc Vân mỉm cười: "Lúc đó, dưới gầm bàn mẫu thân đã đá phụ thân hai lần. Nhưng phụ thân đã phớt lờ. Con đoán là do mẫu thân phụ trách các khoản, biết trong phủ chi ra nhiều tiền như vậy nên có chút bất lực, muốn phụ thân tiết kiệm một chút…”

Bắc Trấn vương hoàn toàn chết lặng, hóa ra phu nhân đá mình là có ý này! Tại sao lúc đó bà ấy không nói rõ ràng! bà ấy có bị câm đâu? Chỉ dùng chân đá thì có ích gì!

Mà con dâu lần này đã tỏ ý rõ ràng - đừng nghĩ rằng nàng đang tiếp quản một chiếc bánh ngọt thơm ngon!

Thật khó khăn cho một nữ tử khéo nấu mà không có cơm, giờ gia môn làm sao sống nổi bởi sự nghèo khó và rộng lượng của phụ thân. Tương lai, nếu có người giả vờ rộng lượng, hãy từ tốn lại một chút, trong phủ không có dư tiền đâu!

Lúc này, Lạc Vân lại chậm rãi nói: "Vòng quay ngân sách của phủ đã không hoạt động trong một thời gian, con thân làm con dâu phải giúp đỡ một chút. Nhưng con đã nói với Lâm Phong về việc này, lúc đó chàng ấy đã vội vàng nói rằng nếu con dùng của hồi môn lấp chỗ thiếu hụt, con sẽ khiến chàng mang tiếng bám váy thê tử, chàng không dễ gì mới thoát khỏi cái danh công tử ăn chơi trác táng, không muốn để bị hiểu lầm là vô giá trị kiêm ăn bám. Con bị chàng mắng mỏ nên cuối cùng chỉ có thể nghe theo chàng ấy. Chúng ta chỉ có thể tăng thu, giảm chi, tiết kiệm sống qua ngày.”

Bây giờ Lạc Vân đã có thể sử dụng phu quân như lá chắn mà không hề chớp mắt.

Nàng có tiền nhưng đó là của hồi môn của nàng, cho dù tiền bạc trong Bắc Trấn vương phủ nhất thời không thể xoay sở cũng không nên dùng tiền của con dâu để lấp vào.

Không phải Lạc Vân keo kiệt mà là nàng biết bây giờ Thế tử đang làm chuyện đại sự, tiêu tiền như nước, cho dù có thần tài sau lưng hỗ trợ thì thời gian lâu dài cũng sẽ như lấy trứng chọi đá.

Từ nay tiền của nàng sẽ không ai có thể động vào. Nếu Du Sơn Việt đổi ý không hỗ trợ nữa, thì nàng sẽ là kim chủ của phu quân mình, không thể để tiền bạc làm khó anh hùng hảo hán.

Hơn nữa, lần này Vương gia đã giúp nhạc phụ tiền bạc mà không bàn bạc với người nhà, nếu đã muốn lấp số tiền thiếu hụt cho nhạc phụ thì cũng nên nếm trải một chút khổ cực.

Tông Khánh Thứ Sử làm quan nhiều năm như vậy vẫn luôn tham ô, đương nhiên là tích cóp được vô số tài sản. Kết quả là khi tiểu cữu Tông Cẩn Niên khóc lóc tội nghiệp vì nghèo khổ, Vương gia lại hào phóng giúp đỡ mà không do dự.

Mặc dù theo quan điểm của con rể và tỷ phu thì việc làm này là rất tốt. Thế nhưng người đường đường là người đứng đầu của Bắc Trấn vương phủ, vì vậy người phải hiểu rằng nhà mình phải có đủ cơm ăn thì mới có thể giúp đỡ người khác được.

Cha chồng nàng dù có nghèo túng thế nào cũng đường đường là một Vương gia, không phải dân thường. Từ nhỏ người đã được nuôi dưỡng như cành vàng lá ngọc, không màng đến chuyện thường ngày, rất thờ ơ với khái niệm tiền bạc.

Lần này là một cơ hội tốt, Lạc Vân dự định không bỏ ra một đồng, thắt lưng buộc bụng để cho bọn họ biết phải trải qua năm nạn đói như thế nào! 

Không ngờ Bắc Trấn vương bị con dâu "quở trách" mà không tỏ ra gì.

Người lúng túng ho hai tiếng vì xấu hổ, rồi nói: “Về sau con sẽ là quản gia nên việc con quyết định là điều đương nhiên!”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Lạc Vân làm theo nhưng chỉ đưa ra một yêu cầu, đó là khi nàng kiểm tra sổ sách phải có mặt Vương gia ở đây, nếu không thể đồng ý, nàng sẽ không nhận việc tiếp quản này.

Bắc Trấn vương nhíu mày hỏi tại sao?

Lạc Vân mím môi cười: "Con không có uy thế của mẫu thân để ép được người, thế tử cũng không ở trong phủ, trong phủ đều là các lão gia nhân, nếu phụ thân không giúp đỡ con, con sẽ như hổ giấy cầm chày sợ hãi, có thể dọa được ai? Nếu phụ thân chịu để cho con giả hổ ra oai vài ngày, ngày sau con nhất định sẽ không dám làm phiền người."

Bắc Trấn vương tạm thời cũng không có chuyện gì khẩn cấp, mà ông cũng muốn xem cô con dâu nhỏ hành xử như thế nào, vì vậy ông sẵn sàng đồng ý.

Tiểu cô nương cũng soạn sẵn vài câu thoại cho Vương gia, rồi bắt đầu chuẩn bị gọi người hỏi sổ sách.

Vương phủ có nhiều sổ sách như vậy, khi tiếp quản, nàng lật các trang theo nhiều cách khác nhau, nàng chỉ vuốt để lật trang, còn tay kia gõ bàn tính. Sau một thời gian, nàng tìm ra một vài khoản không chính xác trong sổ sách, gọi riêng những người quản sự đến cho tất cả đứng trong sân, rồi gọi từng người vào hỏi.

Dù sao Bắc Trấn vương cũng không hiểu được nàng đang hỏi cái gì, chỉ cần vài câu nói đã khiến những người quản lý sổ sách mua hàng liên tiếp lấy tay áo lau mồ hôi, xem ra tất cả câu hỏi đều là về kiểm soát mức độ mua đồ.

Từ đó, nhiều khoản cũ bị xén bớt thực sự đã bị phát hiện.

Nếu thế tử phi ngồi ở đó một mình, những lão già kia tự nhiên sẽ đầy dối trá và ngụy biện.

Nhưng bây giờ, Vương gia đang ngồi ở một bên với vẻ mặt ủ rũ, mỗi khi những người quản sự đó líu lưỡi, thế tử phi luôn thản nhiên cầm lấy tách trà, sau đó Vương gia ngồi bên cạnh từ tốn nói ra câu thoại mà con dâu đã soạn sẵn: "Ngươi cho rằng bản vương và thế tử phi sẽ tin ngươi nếu chỉ nói mà không có bằng chứng sao?"

Vương gia vốn luôn đối xử tao nhã với mọi người, nhưng nay lại thô lỗ đến mức dọa cho những lão bộc sợ hãi phải quỳ xuống van xin tha tội.

Sau đó, thế tử phi đặt tách trà xuống, không nhanh không chậm bác bỏ những ngôn từ qua loa, tắc trách của bọn họ.

Cô nương này dường như đã sớm chuẩn bị, nàng ấy có thể nói tất cả các khâu của từng đường dẫn mua hàng của họ. Giá cá, thịt, rau cỏ bốn mùa đều biết rõ, mà vải vóc và dược liệu là những loại dễ ra tay nhất, thế tử phi thực sự có thể ném sổ sách của từng cửa hàng ra.

Cái này... rõ ràng là bình tĩnh, vì sớm đã kiểm tra thực hư từ trước rồi!

Làm thế nào mà có thể nói dối được một bậc thầy lão luyện như vậy?

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Kết quả, chỉ trong hai ngày Tô Lạc Vân kiểm tra các khoản trong vương phủ, thu hồi được sáu bảy trăm lượng bạc từ quản sự và nô bộc tham lam tiền bạc.

So với việc Hoàng thượng khoan dung “vàng bạc xá”, thì nữ nhân này còn nghiêm khắc hơn nhiều.

Lấy lại tiền và bị ăn gậy cũng không tính, Lạc Vân đã đuổi hơn chục người ra khỏi phủ, không cần đến nữa.

Ban đầu Bắc Trấn vương cũng chỉ ngồi không nhưng khi nhìn con dâu kiểm tra các khoản, ông càng kinh ngạc, cuối cùng đợi mọi người đi ra ngoài hết rồi, ông tức giận đập bàn: "Đồ dốt nát ngu xuẩn, sao bà ấy dám quản lý phủ thành như vậy!"

Lạc Vân không có ý làm xấu mặt mẹ chồng, chỉ là vừa lấy bàn tính vừa nói: "Mẫu thân quản lý rất cẩn thận nhưng có một số khoản nếu không ra chợ thì không thể nắm rõ tiền bạc chi bao nhiêu. Con xuất thân là một thương nhân, cả ngày kiếm sống ngoài chợ, cho nên con mới biết những thứ này. Về phần điều tra chi tiết, cũng không hoàn toàn là để đòi lại mấy trăm lượng bạc. Bây giờ đang là thời chiến, lại có Ngư Dương công chúa sống ở phủ của chúng ta, không tránh khỏi bị người ngoài bàn tán. Con cũng nhân cơ hội này đuổi những người có tâm địa không trong sạch. Có thể coi là lập lại quy củ cho những người còn lại. Trong phủ không có nhiều chủ nhân, số nô bộc nên giảm bớt đi, như vậy mới có thể tiết kiệm được tiền bạc. Bây giờ biên giới đã đóng cửa, rất bất ổn, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra sau này, có chút tích góp trong tay, chúng ta sẽ không phải lo lắng.”

Số tiền nàng thay Tông gia lấy lại thực sự không phải là ít. Nếu vẫn nuôi mấy con chuột đào tường như trước thì sớm muộn gì vương phủ cũng bị ăn sạch.

Trên thực tế, Bắc Trấn vương cũng không sai khi mắng mỏ Tông vương phi, ông chỉ muốn bà không mắc sai lầm lớn trong việc quản lý sổ sách.

Nhưng có quá nhiều lão nô bộc xung quanh bà như Hề ma ma và Thịnh ma ma, đến mức những người phụ trách các công việc quan trọng trong phủ đều là những lão nô quyền lực này.

Những người này thông đồng, cấu kết với nhau sẽ không tránh khỏi nảy sinh những ý đồ xấu.

Trong số những người mà Lạc Vân đuổi ra ngoài có hai người con trai của Thịnh ma ma và hai cháu trai của Hề ma ma.

Đây cũng là lý do cơ bản nhất khiến Lạc Vân để Bắc Trấn vương ngồi một bên và nghe lời nói của mình. Dù sao, việc nàng có thù oán với những lão nô như Hề ma ma thì mọi người trong phủ đều biết rõ.

Nếu nàng tiếp quản công việc, vừa lên đã xử lý những lão nhân trong phủ, chắc chắn khó tránh khỏi bị nghi ngờ là có ý định trả thù riêng.

Nhưng Bắc Trấn vương ngồi bên cạnh từ đầu đến cuối, sau khi nghe chi tiết, ông ấy biết những người này đã phạm sai lầm gì mà bị đuổi ra khỏi phủ, điều này cũng khiến những người phía sau khỏi kiện cáo, nàng và Vương gia khỏi phải hao tâm tổn trí giải thích lại lần nữa.

Trong một thời gian, những người dưới quyền quản lý của Bắc Trấn vương biết rằng thời đại đã thay đổi, tân quản sự thế tử phi cũng không phải người lương thiện, vì vậy mọi người phải chú trọng làm việc hơn nữa.

Về phần người bị đuổi ra khỏi phủ, tự nhiên cũng không từ bỏ ý định.

Hề ma ma đang tĩnh dưỡng ở nhà thấy đám cháu mình thất thần trở về thì không thể mặc kệ.

Vì vậy, bà ta dựa vào mặt mũi của  mình, chống nạng, để con dâu đỡ chạy đến bên cạnh Tông vương phi khóc lóc, kể lể.

Hề ma ma nước mắt giàn giụa, chỉ nói về công ơn cứu mạng của phu quân mình với lão vương, cộng thêm con cháu bà cũng không thua kém, sẽ không phụ lòng thế tử phi.

Hề ma ma khóc cạn nước mắt: "Lão nô vừa đi mà Vương phi đã không thèm quan tâm rồi? Bệnh tình của người chưa khỏe, cả vương phủ đều thay đổi, những lão nô như chúng ta lại không có chỗ dung thân!

Lúc này, Thịnh ma ma ở bên cạnh cũng quỳ xuống, khóc lóc nói con trai mình bị oan uổng, bị thế tử phi đuổi ra khỏi phủ, thật là xấu hổ không còn mặt mũi nào.

Đúng lúc này, một tiểu nha hoàn mang canh tổ yến cho Vương Phi.

Tông vương phi rất thích chưng diện, dù đã có tuổi nhưng bà cũng rất chú trọng đến nhan sắc, nên cứ hai ngày bà lại uống một bát nước yến đặc, chà là và nước hoa quả một lần. 

Nhưng nước cốt trong chén canh hôm nay có vẻ loãng quá. Chờ Vương phi dùng thìa múc lên - đây không phải tổ yến, rõ ràng là một bát canh nấm trắng!

Vương phi cho rằng những người bên dưới đã lừa gạt, liền tức giận vỗ bàn hỏi: "Các ngươi cho rằng ta mù sao? Ta còn không phân biệt được tổ yến và nấm trắng ư? Ai đã trực nhà bếp hôm nay? Sao dám lừa ta như vậy!"

Kết quả, người trong bếp chạy lon ton chạy tới, quỳ xuống giải thích: "Không phải nô tỳ lừa gạt Vương phi, thật sự hôm nay không có tổ yến trong nguyên liệu giao xuống bếp, nô tỳ đã nói với quản sự rằng cách hai ngày người đều sẽ uống canh tổ yến. Nhưng quản sự nói mấy tháng nay ngân sách trong phủ trống rỗng, tất cả nguyên liệu đều phải mua theo danh sách đã được thế tử phi phê duyệt, không có dư tiền mua tổ yến nên hắn liền nghĩ ra cách dùng nấm trắng thay thế. Người quản sự nói rằng sau vài tháng sẽ thu tiền của người thuê đất, sau đó sẽ mua tổ yến đắt tiền cho Vương phi bồi bổ.”

Tông vương phi vốn dĩ vừa nghe được lời than thở của lão nô, trong lòng bốc hỏa, giờ thấy đồ ăn dưỡng sinh của mình cũng bị bớt xén, lập tức vô cùng tức giận, lạnh giọng nói: "Người đâu, đi mời thế tử phi đến phòng ta."

Khi Lạc Vân đến chào hỏi, Vương phi hừ lạnh một tiếng nói: "Ta không dám nhận, ngươi bây giờ đang quản lý phủ và chìa khóa khố phòng, thật là uy nghiêm. Ta nghe nói ngươi không chỉ có đuổi một nhóm gia nhân quyền lực mà còn cắt giảm một nửa chi tiêu trong phủ. Chẳng lẽ sau khi ngươi tiếp quản, vương phủ của chúng ta sẽ nghèo túng, nghèo đến mức đói ăn luôn rồi?”

Thịnh ma ma cũng đứng bên lạnh lùng nói: “Người thật sự dùng nấm trắng để lừa gạt Vương phi, chẳng lẽ Vương phi không phân biệt được sao?”

Lạc Vân liếc mắt nhìn Hề ma ma đang ngồi bên cạnh, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, hẳn là vừa mới cáo trạng.

Lạc Vân suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Trong phủ quả thực không có tiền, mẫu thân không phải lo lắng đến mức "bị bệnh" sao? Lúc trước, ngoại tổ phụ xảy ra chuyện, phụ thân đã trả trước một nửa tiền phạt, nay ngân sách trống rỗng. Con về làm dâu, không có khả năng quản lý tài chính trong nhà như mẫu thân, nên con chỉ có thể nói với Vương gia rằng cần tiết kiệm một chút để sống. Về những khoản nào cần tiết kiệm, khoản nào không thể tiết kiệm, con cũng chưa biết phải làm gì nên đã lập một danh sách trình lên phụ thân, để người xem qua rồi sàng lọc từng cái một. Con không để ý rằng phụ thân cũng đã cắt khoản tổ yến. Đây quả thực là lỗi của con, nhưng trong phòng con có một hộp gồm tám tổ yến, là cữu cữu con gửi tới. Con sẽ sai bọn họ vào bếp hầm lên cho người, cho dù tiểu bối chúng con có tiết kiệm đến mấy cũng không bao giờ dám đối xử tệ bạc với người.”

Tông vương phi thấy nàng nhanh mồm nhanh miệng đối đáp nên bà tự động đẩy hết trách nhiệm cho Vương gia, trong lòng vô cùng tức giận, ai cũng có thể hỏi Vương gia, bà có thể đi không?

Toàn bộ tiền bạc trong phủ đều giao cho Tông gia, nếu bà đi hỏi, chả khác nào chủ động qua đó nghe Vương gia trách mắng. 

Thấy Tông vương phi không nói lời nào, người hầu bên cạnh khéo hiểu lòng người, Thịnh ma ma ngượng ngùng nói: "Thế tử phi thật là có tài ăn nói! Người đảm đương việc trong phủ mà vương phủ đã không còn tiền, người có phải nên suy ngẫm lại biện pháp không? Ta chưa từng nghe qua một phủ vương hầu vì không có tiền mà học theo thường dân bá tánh đi thắt lưng buộc bụng sống qua ngày. Trước kia người vừa ra tay đã cho trại lương thảo hai nghìn lượng bạc, chẳng lẽ không thể lấy ra mấy trăm lượng giúp vương phủ vượt qua ải khó khăn?”  

Xem muốn bàn đến mặt dày thì phải nói đến những nô tỳ này, Vương phi và Vương gia đều xấu hổ không thể mở miệng, còn lão nô tài lập tức nói ngay!

Nếu có mặt tất cả người hầu xung quanh mà mở miệng vay tiền, họ sẽ lúng túng không còn mặt mũi, chưa kể nàng còn là con dâu của Bắc Trấn vương phủ.

Nếu gia đình nhà chồng gặp khó khăn, chẳng phải nàng nên chủ động hào phóng giúp đỡ sao?

Khi Thịnh ma ma nói điều này, khóe miệng Hề ma ma lộ ra vẻ giễu cợt vì bà ta cũng là một bại tướng dưới tay thế tử phi, sau khi bị thế tử phi đá một cước, cũng thức thời không làm được gì, chỉ đứng nhìn biểu muội của mình xông pha chiến đấu.