Tóc Mây Thêm Hương

Chương 65: Ai khốn nạn hơn



Điều khiến bọn người Phất Kim không ngờ tới đó chính là, đám người bọn họ còn chưa tiến vào dịch quán đã sớm nhận ra sơ hở, trở tay bắt giữ bọn chúng.

Hiện tại Hàn Lâm Phong đã biết được mục đích lục Hoàng tử làm to chuyện, điều phối đám tay chơi toàn thành đến Gia Dũng châu.

Chuyện hắn thăm dò được thiên cơ này không thể để chỗ lục Hoàng tử bên kia phát giác ra.

Nghĩ vậy, hắn kêu Khánh Dương ở một bên châm lửa, lấy con dấu ngụy tạo từ đám người Phất Kim cùng với sáp, phong bức thư thật lại.

Sau đó hắn bình tĩnh đặt bức thư thật lại lên bàn, còn thư giả thì nhét vào trong ngực.

Vừa rồi trong lúc đánh nhau, Triệu Quy Bắc bởi vì bảo vệ Hàn Dao, cánh tay bị chém một nhát. Hàn Dao vô cùng áy này, từ xe ngựa lấy ra một hộp thuốc nhỏ, muốn giúp cậu ta bôi thuốc.

Nhưng nghĩ đến nam nữ thụ thụ bất thân, nàng ta liền chậm tay, đưa thuốc cho gã sai vặt của Triệu Quy Bắc, nhờ gã giúp băng bó.

Hàn Lâm Phong thấy Triệu Quy Bắc không hề để ý động tĩnh phía hắn, liền phất tay gọi dịch trưởng còn chưa tỉnh hồn tới.

Hắn đưa dịch trưởng vào gian phòng bên cạnh, cùng gã ta bàn bạc kỹ lưỡng: "Lần này dịch trạm bị cướp, nếu trình báo lên trên, ngươi cũng biết tội mình nặng như thế nào rồi chứ?"

Dịch trưởng bả vai chùn xuống, vẻ mặt của gã ta co rúm lại.

Mỗi dịch trạm là nơi chuyển quân báo thư từ, để người khác công chiếm như thế, tội lỗi của gã ta khó thoát, chỉ sợ lưu vong sung quân còn nhẹ.

Hàn Lâm Phong nhìn bộ dạng của gã ta liền đoán được tâm tư, thế là chậm rãi chỉ cho gã ta con đường sống: "Nếu để đạo tặc trói lại nhốt dưới hầm, nhất định khó thoát khỏi cái chết, nhưng nếu chiến đấu chống lại bọn cường đạo, chỉ còn lại dũng sĩ hai người liều chết, lại là chuyện đáng khen..."

Dịch trưởng ánh mắt sáng lên, không khỏi nhìn về phía Hàn Thế tử.

Hàn Lâm Phong hòa hoãn nói: "Ngươi cũng nhìn thấy, ta mang theo nữ quyến, muội muội vẫn chưa xuất giá, nếu để chuyện gặp sơn phỉ này truyền ra, sẽ ảnh hưởng xấu đến khuê danh của bọn họ. Không ngại ta sẽ bán ân tình này cho ngươi, chỉ cần coi chúng ta mới tới sau đó, vừa hay bắt gặp các ngươi đang liều chết chém gϊếŧ, lúc đó khó khăn lắm mới gϊếŧ lùi được bọn chúng. Chút nữa ngươi đi bố trí hiện trường lại, sau đó sai người đến các châu huyện lân cận, đem những thi thể của đám sơn phỉ này trình báo lên trên là đủ. Đến lúc đó, ngươi chỉ cần nói thuộc hạ của mình dũng mãnh, cùng bọn chúng liều đến lưỡng bại câu thương, nói sao cho thỏa đáng nhất là được."

Dịch trưởng hoàn toàn không ngờ rằng, vị Thế tử này vậy mà lại khéo hiểu lòng người như thế, ngay cả phụ mẫu thân sinh của gã ta còn không đối xử tốt với gã ta như vậy.

Thời điểm tuyệt vọng đột nhiên rơi xuống một cơ hội chuyển mình như vậy, dịch trưởng mừng rỡ như điên, liên tục vội vàng đồng ý.

Còn Hàn Lâm Phong thì đêm bức thư ngụy tạo của người Phất Kim thiêu hủy trước mặt dihcj trưởng, yêu cầu dịch trưởng đem bức thư thật chuyển đến châu Gia Dũng, như vậy, dịch trạm không bị để lộ cơ mật, thiên hạ thái bình.

Sau khi thương lượng thỏa đáng hết thảy với dịch trưởng, hắn biết còn một cái lỗ thủng chưa được lấp đầy, thế là gọi Triệu Quy Bắc tới.

Tiểu tử này tính tình giống hệt cha cậu ta, đầu óc cực kỳ thông minh, muốn thuyết phục cậu ta giữ miệng như bình cũng cần phải dùng kỹ xảo một phen.

Quả nhiên, sau khi hắn nói chuyện này làm tổn hại đến thanh danh của thê tử và muội muội mình, Triệu Quy Bắc thần sắc căng thẳng, cảm thấy không thỏa đáng.

"Đám người đó công chiếm nơi này, nhất định là có thứ gì đó cơ mật, chúng ta nên trình báo lên trên đển thẩm vấn thật kỹ..."

"Lúc ngươi đang băng bó vết thương, Khánh Dương đã thẩm vấn qua, bọn hắn là đào binh Phất Kim chạy trốn đến đây, muốn chiếm dịch trạm đến cuớp bóc tài sản của khách thương... Bây giờ bọn chúng đã đền tội, cần gì phải hại dịch trưởng nơi này..."

Nói đến đây, Hàn Lâm Phong thở dài một hơi, nói: "Dịch trưởng kia cũng rất đang thương, thân muội phu của hắn cũng làm đương sai ở đây, cũng sẽ bị bắt như những người khác. Nếu bẩm báo chi tiết, hắn có vẻ cũng khó giữ được tính mạng, đáng thương cho nhà hắn có thêm một quả phụ. Chừa cho hắn chút quân công, giúp hắn giữ được tính mạng, cũng chỉ là vì ngươi ta tiện tay mà thôi... Chẳng lẽ tiểu tướng quân đây đang muốn quân công đánh lui người Phất Kim, không chịu nhường cho?"

Triệu Quy Bắc đâu phải là hạng người tham công? Bị Hàn Lâm Phong nói như vậy, lại thêm dáng vẻ vô cùng đáng thương của dịch trưởng ở sau lưng đang nhìn mình, cậu ta giống như bị bế lên đài cao sượng mặt.

Hàn Lâm Phong nói chuyện không nhanh không chậm, thế nhưng lại từng bước đi đến chuyện của người khác rất cao minh.

Hắn nhìn đúng Triệu Quy Bắc kinh nghiệm sống chưa nhiều, tâm tư đơn thuần, liền dùng chút phép khích tướng, khiến cậu ta không thể không gật đầu đồng ý, coi rằng đang cứu một mạng người.

Thế là dịch trưởng nước mặt chảy dài, sau khi hướng về phía hai vị ân nhân dập khấu đầu, lập tức ngựa không dừng vó thông báo cho đoàn quân phía trước, rằng mình mang theo bộ hạ liều chết chiến đấu, cùng với sự giúp đỡ của thị vệ của Hàn Thế tử đánh lui gián điệp của Phất Kim.

Về phần số ít người sống sót còn lại, lúc Triệu Quy Bắc vào nhà uống nước, Hàn Lâm Phong đưa mắt ra ngoài.

Khánh Dương ngầm hiểu, giả vờ nới lỏng dây thừng của bọn chúng, thừa dịp bọn chúng định đứng dậy chạy trốn, lập tức hô to: "Không hay rồi, tặc nhân muốn chạy!"

Lời còn chưa dứt, thuận lý thành chương*, tất cả những người sống sót còn lại đều bị một đao mất mạng.

*Mọi chuyện diễn ra trôi chảy.

Đến khi Triệu Quy Bắc vội vàng chạy đến, đám tội phạm người Phất Kim này đều đã chết. Cậu ta nghi ngờ nhìn Hàn Lâm Phong: "Tại sao không để bất kỳ kẻ nào sống sót?"

Hàn Lâm Phong chậm rãi giương mắt hỏi Khánh Dương: "Tiểu tướng quân hỏi ngươi đó! Tại sao không bất kỳ ai sống sót?"

Khánh Dương không nghiện xem hí như Thế tử, hắn ta gãi gãi da đầu, vốn từ có chút nghèo nàn, đành dùng ngón tay gảy sống đao, thô lỗ nói: "Hôm qua... Tối hôm qua mới mài đao, mà mài nhanh quá, giữ nhiệt không tốt..."

Triệu Quy Bắc nghe vậy, cậu ta mặc dù tâm tư đơn thuần, nhưng lại không phải là kẻ ngốc, luôn cảm thấy trong chuyện này dường như có gì đó, nhưng rốt cuộc lại là chuyện gì?

Cậu ta gãi gãi đầu, nhất thời nghĩ không thông.

Nhưng có một điều, lần này dịch trạm gặp phải tặc nhân, Hàn Lâm Phong có thể tự mình động thủ!

Loạt thân thủ lưu loát đó không thua kém gì bọn Khánh Dương! Đây là kẻ hay la cà ở ngõ hoa liễu, công tử phóng đ/ãng xin tiền bên đường sao?

Nghi vấn quanh quẩn trong lòng cậu ta mấy ngày nay đã có đáp án – Hàn Lâm Phong này, là một người vô cùng tài giỏi!

Vậy tại sao trước kia hắn ở trong kinh thành, lại sống trong suy sụp hoang đường qua ngày?

Sau khi rời khỏi dịch trạm, nhân lúc Triệu Quy Bắc đi trước lấy nước, Tô Lạc Vân ở trong xe nghe Hàn Lâm Phong kể lại tường tận chuyện bức thư thật giả ở dịch trạm, lòng nàng thắt lại.

Bắc Trấn Vương phủ quả thật giống như quả hồng mềm dễ bóp, ai cũng muốn đạp một cước.

Thì ra nhiệm vụ khó hiểu lần này của Thế tử lại là như thế.

Nàng nhẹ giọng hỏi: "Làm sao bây giờ? Sao ngài lại không cản bức thư đó lại? Nếu bức thư của lục Hoàng tử đến tay Vương Quân, chẳng phải ngài trở thành con cá nằm trên thớt rồi sao?"

Hàn Lâm Phong nói: "Thư này không cản được. Nhưng ta đã xem trộm mưu kế của bọn hắn, đương nhiên sẽ không bị động... Bọn hắn không muốn ta chuyển lương thảo đến được Gia Dũng châu, vậy thì ta phải cố gắng một chút, đưa đủ lương thực đến, để khi Vương Quân tướng quân bại trận không lấy được cớ gì..."

Hắn nói thì nhẹ tênh, nhưng muốn thực hiện được vài câu ngắn ngủi này thì phải trải qua muôn vàn khó khăn chồng chất khó lường.

Tô Lạc Vân chậm rãi tựa đầu vào ngực hắn, lúc này bánh xe cuồn cuộn, mắt thấy cách Lương châu càng lúc càng gần. Và trong thâm tâm Lạc Vân biết, bọn họ đang tiến đến mắt bão ngày càng gần...

Đi như vậy hai ngày, bọn họ cuối cùng cũng đến địa giới Lương châu. Triệu Quy Bắc muốn đến đại doanh phía Bắc trước, nên đánh phất tay cáo từ với Hàn Lâm Phong, đồng thời nói thẳng, đợi lúc cậu ta rảnh rỗi, sẽ đến Tây Lương thảo doanh tìm Hàn Lâm Phong, cùng hắn luận bàn võ công.

Hàn Dao thấy cậu ta sắp đi, liền tranh thủ đưa hộp thuốc của mình cho cậu ta: "Triệu công tử, ngươi cầm cái này đi, ta sắp tới nhà rồi, mang theo cũng vô dụng!"

Triệu Quy Bắc không chút do dự, lập tức nhận lấy, rồi lại lấy cái túi của mình treo trên lưng ngựa đưa cho Hàn Dao: "Đây là mứt hoa quả và mấy trái quất mẫu thân mang cho ta, ta không phải trẻ nhỏ, không thích ăn những thứ này, ngươi cầm lấy ăn đi!"

Hàn Dao cảm thấy món quà tặng riêng như vậy có vẻ không hợp lý, thế là cố ý xị mặt nói: "Ta cũng không phải trẻ nhỏ, ngươi giữ lại tự mình ăn đi!"

Triệu Quy Bắc thúc ngựa, khẽ vươn tay ném túi đồ ăn vặt vào trong xe ngựa: "Đã nói cho ngươi, sao lại nhiều lời như vậy?"

Nói xong, cậu ta cười vung vẩy roi thúc ngựa đi một mạch.

Hàn Dao suýt chút nữa bị túi đồ ăn vặt nện vào đầu, có chút tức giận mà nhìn bóng lưng Triệu Quy Bắc.

Cậu ta không giống với đại đa số công tử trong kinh thành, cậu ta có một sự liều lĩnh nam tính, so với vị hôn phu dáng dấp nhỏ gầy của nàng ta, dường như mạnh mẽ hơn nhiều.

Hàn Dao thu mắt không nhìn nữa, cố ý chỉnh đốn suy nghĩ: Làm gì có công tử phú quý nào dáng dáp khỏe mạnh như vậy...

Lúc này xe ngựa đã vào Lương châu. Tô Lạc Vân từ trong xe ngựa thò đầu ra, hít thở không khí ngoài xe.

Khác với kinh thành ấm áp, nơi này gió rõ ràng khô lạnh hơn rất nhiều, kèm theo đó là mùi bụi bặm và mùi khói khét lẹt.

Nàng có chút bối rối, Hàn Dao ở một bên trả lời: "Lương châu có nhiều lò gạch, chúng ta vừa tình cờ đi ngang qua các lò nung."

Tô Lạc Vân gật đầu, nghe nơi xa truyền đến những làn điệu dân ca mang khẩu âm Lương châu, nàng nhớ đến những phong tục tập quán của Lương châu mà Hàn Lâm Phong đã kể cho nàng nghe.

Dân phong nơi này thuần phác, ừm, nói thẳng ra thì nơi này rất nghèo, bởi vì đất đai cằn cỗi, sản lượng lương thực không cao, hơn phân nửa là dựa vào gạch đất sét bán lấy tiền trang trải cho gia đình.

Năm đó Ngụy Tuyên đế thật đúng là đã chọn được một bảo địa phong thủy để nhường ngôi cho con cháu về sau, đến mức chim không thèm ỉa.

Lúc xe ngựa vào thành, có thể nghe rõ tiếng đùa giỡn của đám trẻ đuổi theo xe ngựa.

Đây là điều không tưởng ở kinh thành. Đứa trẻ kinh thành đều biết phải tránh xe ngựa của quan quyến.

Xem ra Lương châu đúng là chỗ hoang vu, ngoại trừ thỉnh thoảng có thương nhân đi qua thì hiếm thấy có một đoàn người ngựa qua lại đông như vậy, điều này đã thu hút đám trẻ con nơi đây đuổi theo.

Hàn Dao không ngạc nhiên, nàng ta lấy một nắm lớn từ túi đồ ăn vặt Triệu Quy Bắc cho ném ra ngoài, đám trẻ con kia cười lớn nhao nhao ngồi xổm xuống nhặt, cuối cùng không còn quấn lấy xe ngựa nữa.

Hàn Dao thuận tay lấy thêm vài viên, bóc lớp giấy bơ bọc bên ngoài ra, cắn một cái, ưm, cũng khá ngon!

Xe ngựa cuối cùng cũng tới Bắc Trấn Vương phủ, Hương Thảo tò mò quan sát cổng Vương phủ, lập tức thất vọng, vẻ ngoài bình thường này thật sự là Vương phủ sao?

Nàng ta thừa dịp tiểu Quận chúa không chú ý, nhỏ giọng nói với Lạc Vân: "Vương phủ này... còn không bằng phủ của một tri huyện thất phẩm trong kinh thành..."

Lạc Vân nói với Hương Thảo: "Không được phép bình phẩm."

Hương Thảo lè lưỡi một cái, không dám nói nữa.

Hàn Lâm Phong xuống ngựa, liền tới trước xe đỡ Tô Lạc Vân xuống, Hàn Dao thì đã sớm xuống xe ngựa, vội vã đi gặp phụ vương.

Lúc bước vào phủ, Hàn Lâm Phong nắm chặt tay nàng, thấp giọng hỏi: "Có sợ không?"

Tính ra, đây là lần đầu tiên nàng gặp cha mẹ chồng sau khi thành hôn, nữ tử bình thường khó tránh khỏi trong lòng thấp thỏm.

Nhưng Lạc Vân chỉ cười cười, không nói lời nào. Dù sao nói không lo lắng cũng có chút quá giả. Song với tính cách của Lạc Vân, từ trước đến này phải nghĩ thông suốt rồi mới vượt khó tiến lên, không có đạo lý sợ hãi.

Coi như trong lòng đã chuẩn bị tốt, nàng không ngờ vừa bước vào sảnh đường, liền nghe thấy một giọng nam lạnh lùng: "Nghiệt tử quỳ xuống!"

Hàn Lâm Phong bên người lập tức dừng chân, vén trường sam quỳ xuống. Tô Lạc Vân cũng chỉ có thể quỳ xuống theo hắn.

Xem ra người vừa nói hẳn là công công* của nàng – Bắc Trấn Vương Hàn Nghị.

*Cha chồng.

Bắc Trấn Vương xem ra biết rất nhiều chuyện hoang đường của Hàn Lâm Phong ở kinh thành, bây giờ trông thấy hắn quả thật dắt một phụ nhân mù về, trong lòng nhất thời tức giận, không để ý đến tân nương, lạnh giọng nói với nhi tử: "Ngươi đến kinh thành hai năm, chẳng học được cái gì, chỉ biết làm ra mấy chuyện hoang đường vô lý! Mặt mũi Bắc Trấn Vương phủ chúng ta đều bị ngươi vứt sạch! Người đâu, lấy roi da của ta ra đây, ta phải giáo huấn tên nghịch tử bất hiếu này thật nặng mới được!"

Làm cha giáo huấn nhi tử, Tô Lạc Vân đây dĩ nhiên không có chỗ chen vào, cho nên nàng không nói gì, chỉ có thể nghe tiếng rơi da lốp bốp vυ"t vào lưng truyền đến từ bên cạnh.

Trước kia nàng có nghe tiểu cô nói qua chuyện Bắc Trấn Vương đánh Hàn Lâm Phong suýt chết, nhưng đó cũng chỉ là chuyện thuở thiếu thời, không ngờ Hàn Lâm Phong một đường phong trần mệt mỏi trở về, vừa bước vào gia môn liền phải chịu roi da quất.

Nàng nhịn rồi nhẫn, tiếng roi da kia quá chói tai, dù nam nhân không lên tiếng, cũng có thể tưởng tượng đau đớn đến mức nào.

Nàng lại nhẫn nhịn, cuối cùng nhịn không nổi, bất ngờ cao giọng mở miệng nói: "Cả gan xin hỏi một tiếng, Vương gia ngài đánh là vì lý do gì?"

Bắc Trấn Vương cũng là vì tức giận, ông ta biết nhi tử này chịu đòn giỏi, cho nên không kiềm chút lực nào.

Không ngờ rằng, vừa đánh vài roi, phụ nhân mù trông thanh tú yếu ớt bên cạnh lại đột nhiên mở miệng.

Ông ta không khỏi khựng lại, trầm mặt nói: "Hai người các ngươi thành thân như thế nào, chẳng lẽ trong lòng không rõ? Lão tử đánh nhi tử, cần lý do gì?"

Lạc Vân vững vàng nói: "Con và Thế tử là do chính Bệ hạ ban hôn, hoàng ân long sủng vô cùng. Lúc thành lễ, mặc dù không thể quỳ trước Vương gia cùng Vương phi, nhưng đã bái thiên địa, cung kính quỳ lạy, chưa từng cắt giảm một bậc lễ nghĩa... Chẳng lẽ Vương gia chưa được uống trà con dâu dâng, cho nên trách cứ Thế tử sao? Nếu là như vậy, chút nữa con dâu sẽ bù đắp cho Vương gia là được."

Vương gia không ngờ cô nương mù này lá gan lại tương phản với vẻ bề ngoài lớin như vậy, roi da của ông ta co lại, nữ nhi Hàn Dao bên cạnh bị dọa đến mức giống như chim cút rụt cổ.

Tiểu nha đầu lừa đảo này không biết xuất hiện từ chỗ nào, thế mà mặt không biến sắc, lấy Hoàng đế ra để dọa ông ta.

"Ý của ngươi là, hai người các ngươi là do Bệ hạ ban hôn, cho nên ta không được đánh nó? Mấy chuyện hoang đường hắn làm ra ở kinh thành, chuyện nào mà không đáng bị đánh cho một trận?"

Lạc Vân tiếp tục nói: "Vương gia nói đúng, cha dạy con không phải tội. Ngài thật sự phải giáo huấn nhi tử. Chuyện Thế tử làm ra mấy chuyện hoang đường không phải một ngày hai ngày, Vương gia nếu như muốn quản gia, cần phải sắp xếp tuần tự. Nhưng hiện tại Gia Dũng châu đang bị đe dọa, Thế tử lần này trở về cũng đang mang nhiệm vụ của Binh bộ, ít ngày nữa liền phải đến tiền tuyến giám sát việc vận chuyện lương thảo, nếu thương thế trên người ngài ấy quá nặng, để người khác nhìn thấy, nghe nhầm đồn bây, bị người ngoài hiểu lầm là Vương gia bất mãn với mối hôn sự Bệ hạ ban, như vậy thì không hay!"

Bắc Trấn Vương nheo mắt, lần này ông ta có thể mười phần chắc chắn, cô nương mù này đích thật là đang hù dọa ông ta, mà lại còn hù dọa có lý có cứ.

Cái câu "Thế tử làm ra mấy chuyện hoang đường không phải một ngày hai ngày", là đang chỉ trích ông ta không biết dạy con, gieo gió gặt bão. Như vậy thì tại sao phải làm ra vẻ như thế?

Nàng lại lôi nhiệm vụ của Binh bộ mà Hàn Lâm Phong nhận, là đang ám chỉ rằng Thế tử không tệ như những gì ông ta nói.

Một câu cuối cùng "bị người ngoài hiểu lầm", là một đòn nặng nề nhớ đời cho cha chồng. Dù sao gia phong của Bắc Trấn Vương phủ là thu mình làm người, không được phạm vào nghi kỵ của hoàng thất.

Nghĩ đến đây, Vương gia cười lạnh thành tiếng: "Lá gan của ngươi thật là lớn, chẳng lẽ cảm thấy mình được Hoàng đế ban cho Bắc Trấn Vương phủ ta, liền có thể tùy tiện mở miệng sao?"

Lạc Vân lần nữa hành lễ, sau đó cúi đầu nói: "Thế tử mặc dù là nhi tử của Vương gia, nhưng cũng là tướng công của con. Ngài có thể giáo huấn nhi tử con dâu, dù sao chúng con cũng là tiểu bối, chỉ cần ngài chỉ ra chỗ sai. Con dĩ nhiên cũng đau lòng cho tướng công của mình, thấy ngài ấy bị đánh, còn không nói lời nào, con đâu phải là phụ nhân lòng dạ sắt đá? Đây chỉ là lẽ thường mà thôi..."

Lần này, Bắc Trấn Vương gia bị con dâu mới này chọc cho bật cười. Ông ta từ trên xuống dưới đánh giá tân nương một phen.

Trước kia ông ta cho rằng nhi tử bị sắc đẹp mê hoặc, nên mới cưới tiểu phụ này.

Nhưng bây giờ xem xét, nữ tử này con mặt không còn linh động, nhưng tâm nhãn lại vô cùng nhạy bén, hơn nữa cái miệng này răng được khảm sắt hay sao? Nó như muốn cắn đứt một khối thịt vậy!

"Hay cho câu lẽ thường mà thôi! Nếu như ta lại đánh, chẳng phải cho thấy ta còn không hiểu chuyện bằng một tiểu phụ nhân ngươi?"

Đến đây, cơn nóng giận đã được phụ nhân mù này giải quyết.

Vẻ ngoài của Lạc Vân rất tốt nên nàng cũng có chút lợi thế.

Nếu để một người xấu xí nói ra mấy lời ngỗ nghịch như vậy, có thể sẽ khiến người ta nhịn không được mà đánh họ.

Nhưng nếu là một mỹ nhân thanh tú đáng thương như vậy nói ra, nếu đột nhiên thay đổi sắc mặt, cũng có chút cảm thấy mình không phải nam nhân.

Bắc Trấn Vương trước nay cũng không thích tính toán chi li với nữ nhân, thế là hướng về phía Hàn Lâm Phong nói: "Được rồi, ngươi đã thành gia, có thê tử bảo vệ, nếu ta lại đánh ngươi, lại cho thấy không biết thời thế!"

Dứt lời, Bắc Trấn Vương phất tay ném roi đi, trở lại ngồi ở chủ vị, nói với Tô Lạc Vân: "Là vì ta chưa uống trà của con, cho nên con mới mở miệng một tiếng "Vương gia"? Lại đây đi, dâng trà lên, ta mới danh chính ngôn thuận quản giáo đứa con dâu như con!"

Đúng lúc này, Tông Vương phi một mực yên lặng không lên tiếng mở miệng nói với Vương gia: "Vương gia cũng nóng tính quá, sao vừa vào cửa đã dạy dỗ nhi tử rồi? Đi đường ngựa xe mệt mỏi, nếu đánh cho bệnh, như vậy thì hay sao? Người đâu, lấy thuốc tới cho Thế tử."

Hàn Lâm Phong nói với Vương phi: "Mẫu thân không cần lo lắng, phụ thân cũng là quan tâm nhi tử nên mới răn dạy vài câu, cũng chỉ là đánh mấy roi, không sao, xin hai vị uống trà tân nương dâng lên, để chúng con bù đắp chút hiếu đạo."

Thế là trà cuối cùng cũng được đưa đến trước mặt Vương gia cùng Vương phi.

Tông Vương phi lúc nhận trà, không khỏi quan sát đại nhi tức phụ một chút.

Tô Lạc Vân này quả nhiên rất đẹp, mặc dù đôi mắt của nàng không thể nhìn thấy nhưng chugns giống như mặt trăng được phản chiếu trong nước mùa thu, tư thái dáng vẻ cũng tốt, một nữ tử da trắng mỹ mạo như vậy, cũng coi như nổi bật trong kinh thành, khó tránh mê hoặc Hàn Lâm Phong đến thần hồn điên đảo.

Liên quan đến sự tích của tân nương này, bà ta nghe không ít từ trong miệng của Hề ma ma, không có lời nào tốt đẹp cả.

Bây giờ xem ra, tiểu nha đầu này quả thật lợi hại.

Nhưng nghe nói Tô Lạc Vân là nữ tử thương hộ, từ nhỏ đã theo phụ thân buôn bán, nên pha trộn chợ búa, luyện đến miệng lưỡi bén nhọn cũng không có gì hiếm lạ.

Tông Vương phi bình thường trước nay tự quét tuyết trước cửa, đối với nhi tử nhận làm con thừa tự Hàn Lâm Phong đây cũng không quản giáo quá nhiều.

Chỉ cần tân nương tử đây không tiếp cận bà ta quá sâu, bà ta cũng lười lập quy củ với đứa con dâu này.

So ra, bà ta quan tâm nữ nhi Hàn Dao vì sao không nghe lời mình khuyên, từ kinh thành chạy về Lương châu hơn?

Nhưng Hàn Dao được sự ủng hộ của ca ca tẩu tử, liền cắn chết nói chưa nhận được thư của mẫu thân đã trở về rồi.

Hơn nữa Tuấn Quốc công phủ kia cũng đã viết thư cho Bắc Trấn Vương phủ chuyện hoãn hôn sự. Người ta đã không có ý lập môn hộ, nàng ta ở lại kinh thành để làm gì? Đương nhiên là cùng ca ca tẩu tử trở về rồi.

Tông Vương phi có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, yến hội đoàn viên còn chưa ăn xong đã gọi nữ nhi vào trong phòng, dự đinh hỏi kỹ chuyện ở Tuấn Quốc công phủ.

Hàn Lâm Phong cũng bị phụ vương gọi vào thư phòng tra hỏi.

Sau khi cửa phòng đóng lại, Bắc Trấn Vương Hàn Nghị thái độ cũng không gay gắt như lúc ở ngoài, chỉ mở miệng lạnh lùng hỏi: "Phụ nhân mù kia... là con nguyện ý cưới?"

Hàn Lâm Phong rót trà đưa cho phụ thân, nói: "Có được phụ nhân này, nhi tử vừa lòng thỏa ý!"

Hàn Nghị nhíu nhíu mày. Tiểu phụ nhân kia đúng là nhan sắc mỹ lệ, chẳng lẽ nhi tử lại bị sắc đẹp mê hoặc sao?

Ông ta thản nhiên nói: "Hôn nhân đại sự không phải là trò đùa, con cưới một phụ nhân như vậy, có từng nghĩ tới sau này sẽ phải chịu bao nhiêu giễu cợt không?"

Hàn Lâm Phong mỉm cười: "Thế nhân ngu xuẩn, nếu như họ đều biết Lạc Vân tốt, thì một nữ tử như vậy cũng không tới phiên nhi tử."

Hàn Nghị khoát tay áo, mặc dù ông ta không quá tán đồng với nhi tử, nhưng loại "tình chi sở chí, nhất vãng tình thâm" này, ông ta lúc còn trẻ cũng đã trải qua.

Khi ở thời điểm hoang đường, nói chung đều không nghe lời người khác khuyên.

Đã là nhân duyên hoang đường, mang danh Bệ hạ ban hôn, coi như mặt mũi cũng không có trở ngại, người làm phụ thân như ông ta cũng lười quản.

Nam nhi tại thế, đổi nữ nhân như thay y phục, cưới thê tử cũng không phải chuyện quan trọng nhất, tam thê tứ thϊếp, có thể sống cùng đến hết đời, thường thường cũng không phải là người cưới lúc đầu.

Vương gia quan tâm nhiều hơn về nhiệm vụ của Binh bộ kia, cái này nghe nói hao tổn tinh thân đến muốn mạng.

Lương châu cách Gia Dũng châu không tính là gần, nhưng tin tức vẫn thông suốt, nơi đó bây giờ nguy hiểm sớm chiều, một kẻ không có kinh nghiệm như Hàn Lâm Phong lại bị phái đến nơi đó, thực sự rất kỳ lạ.

Thế là Hàn Lâm Phong nói lại một đoạn mật thư ở dịch trạm cho Bắc Trấn Vương nghe.

Sau khi nghe xong, Bắc Trấn Vương sắc mặt âm trầm, hỏi hắn: "Con đã bị bày bố trên bàn cờ, không thể không trở thành quân cờ, có biện pháp nào phá giải không?"

Hàn Lâm Phong vững vàng nói: "Trước mắt chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến, trù bì đầy đủ quân lương trước, từng bước một hành động..."

Hôm đó, Hàn Lâm Phong cùng Bắc Trấn Vương trong thư phòng bàn bạc rất lâu, cho đến khi đèn thắp lên mới quay lại viện tử của mình.

Dù trong bữa tiệc, Vương gia cùng Vương phi đều dẫn nữ nhi rời đi, nhưng vẫn bị hiềm nghi bỏ mặc tân nương.

Nhưng Tô Lạc Vân cũng không phải là loại người mẫn cảm, sẽ không vì vậy mà buồn bã tổn thương.

Nàng mang theo người hậu thị nữ của mình, dưới sự hướng dẫn của hạ nhân Vương phủ, thu dọn viện tử trước kia của Thế tử.

Sau đó nàng được Hương Thảo đỡ lấy đi tới đi lui trong viện để nhanh chóng quen thuộc địa hình nơi này.

Nàng không thích cảm giác được người khác đỡ lấy, trước đây mỗi khi đi đến một nơi khác, nàng đều làm như vậy, đợi sau khi quen rồi liền có thể tự mình đi bộ như thường ngày.

Lúc Hàn Lâm Phong trở về, Tô Lạc Vân đã sai người chuẩn bị nước thuốc và khăn mặt vẫn còn ấm.

Mấy roi vừa rồi của Vương gia sao có thể không tổn thương đến da thịt?

Sau khi Hàn Lâm Phong cởϊ áσ bào, Tô Lạc Vân duỗi tay lần mò, quả nhiên phía sau lưng đều sưng lên từng lằn đỏ.

"Sao lại ra tay ác như vậy? Thì ra phụ thân thϊếp không phải tệ nhất..."

Lạc Vân nhất thời cực kỳ đau lòng, không cẩn thận thốt lên lời từ trong lòng mình ra.

Hàn Lâm Phong không khỏi bật cười: "Hồng bao phụ vương ta cho nàng còn chưa đủ dày hay sao? Vậy mà nàng lại nói xấu sau lưng công công của mình như vậy!"