Tóc Mây Thêm Hương

Chương 16: Công thức hương cao



Chưởng quỹ cùng Hương Thảo nói chuyện ở trong viện, Lạc Vân nghe được rõ ràng, nhưng đầu óc vẫn nặng nề, thực sự không dậy nổi, chưởng quỹ thúc giục gấp, Hương Thảo nghĩ nghĩ, xung phong nhận việc, thay đại cô nương đến cửa hàng điều phối.

Dù sao chìa khóa bí mật cũng nằm ở nguyên liệu cùng thủ pháp sơ chế ban đầu, những cái khác thì giao cho tiểu nhị làm được. Chỉ là Hương Thảo mặc dù đã làm nó một lần, nhưng lúc làm lại thì vẫn bỏ sớt.

Hương Thảo biết những thủ pháp này, nếu không luyện tập cho quen tay mấy lần thì không dễ nhớ, cho nên dứt khoát viết chế pháp vào giấy, nhét vào trong ngực, lúc không nhớ được thì có thể xem lại một chút.

Trước khi đi, Điền ma ma vẫn chưa yên tâm, dặn dò Hương Thảo coi chừng tờ công thức kia, đừng để cho người không liên quan nhìn thấy.





Hương Thảo giòn tan gập đầu đáp lại, rồi theo chưởng quỹ đến cửa hàng.

Có Hương Thảo theo dõi, Lạc Vân rốt cuộc có thể an tâm tĩnh dưỡng, chờ cơn đau đầu thuyên giảm. Hương Thảo đi hai ngày liền, mỗi ngày đều sẽ đưa cho nàng một chút thành phẩm còn sót lại, để đại cô nương kiểm nghiệm. Mau mắn Hương Thảo làm việc cẩn thận, kỹ lưỡng làm theo, thành phẩm không bị thay đổi.

Chỉ là ngày hôm đó khi trở về, Hương Thảo tựa hồ thiếu ngủ, một mặt mệt mỏi, trở vào phòng đã nằm xuống ngủ ngay.

Điền ma ma nhịn không được lầm bầm, điều phối hương chứ đâu phải cày ruộng, sao lại mệt mỏi thành dạng này?

Lạc Vân rất yêu quý nha hoàn thϊếp thân của mình, cảm thấy Hương Thảo có lẽ mệt mỏi sinh bệnh, vội vàng mời lang trung tới.

Lang trung này từng là lão giang hồ vào Nam ra Bắc, kiến thức sâu rộng, cận thẩn ngửi ngửi hơi thở của nàng ta, cau mày nói: "Nha đầu này có phải ăn đồ ăn bị hỏng không, nhìn xem... Giống như là trúng độc!"



Lạc Vân giật nảy mình, sau khi lang trung đó cho Hương Thảo uống chén thuốc giải độc để nôn ra, Hương Thảo có vẻ đã khá hơn nhiều. Lúc hỏi nàng ta đã ăn cái gì, nàng ta nói hôm nay thèm ăn, trước khi đến cửa hàng đã gọi một chén tàu hủ và khoai lang nướng để ăn, sau khi đến cửa hàng lại uống một cốc nước đường đặc, cái khác tạm thời nghĩ không ra.

Lang trung nói vấn đề không lớn, nhưng cần phải điều dưỡng chút mới có thể hồi phục.

May mắn Lạc Vân đầu óc hai ngày nay cũng đã minh mẫn hơn, không cần Hương Thảo phải chạy đến cửa hàng nữa.

Nhắc tới cũng kỳ quái, khi Tô Lạc Vân đến cửa hàng, chưởng quỹ lại xoa tay cười nói, hai ngày này không ai đặt Đạm Lê hương cao, không cần cô nương hao tâm tổn sức.

Lạc Vân không nói gì thêm, xoay người đi mua vải cho Quy Nhạn may xiêm y.



Mấy ngày sau đó, người Thủ Vị Trai cũng không tìm tới. Lạc Vân biết rằng trong chuyện này nhất định có gì đó!

Thế là nàng bảo Điền ma ma tìm cho mình một đồng hương quen biết – một ma ma xa lạ, sau khi cho bà ta bạc, bảo bà ta đến Thủ Vị Trai mua hương cao, thuận tiện tìm hiểu nội tình.

Lão phụ kia rất nhanh nhẹn, không đến nửa canh giờ đã trở về.

Bà ta nói với Điền ma ma: "Ta dựa theo phân phó của lão tỷ tỷ ngươi, đi đặt Đạm Lê hương cao, nhưng tiểu nhị kia lại nói, Đạm Lê cao không còn làm nữa, nhưng có một loại hương cao cũng dễ ngửi như Đạm Lê hương cao, hơn nữa còn trộn bột trân châu, thoa vào da giúp dưỡng nhan, giá tiền cũng chỉ đắt hơn một phần mười."

Nói xong, bà ta lấy ra một cái bình sứ to bằng quả mận, đưa cho Điền ma ma.

Lúc Lạc Vân cẩn thận ngửi hương cao tên là Nhuận Tuyết này, mùi hương xông vào mũi không khác Đạm Lê hương cao của nàng chút nào. Đây chính là bình mới rượu cũ mà!
Tô Lạc Vân chậm rãi đặt bình sứ xuống, nghĩ ngợi rồi hỏi Hương Thảo: "Hai ngày kia ngươi đến của hàng điều phối, có người nào nhìn thấy công thức của ngươi không?"

Hương Thảo ngây người nghĩ nghĩ, đột nhiên sắc mặt trắng nhợt, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất: "Tiểu thư, nô tỳ... lần cuối cùng đi đến cửa hàng, không cẩn thận ngủ thϊếp đi... Không lẽ đã có người thừa dịp nô tỳ ngủ, trộm lấy công thức?"

Điền ma ma ở một bên nghe, tức giận đến xém chút nữa véo mặt Hương Thảo: "Cái con bé này! Ngày bình thường tỉnh táo cực kỳ, sao là lười biếng đến mức ngủ thϊếp đi như vậy? Không đúng... Ta nhớ hôm đó ngươi sau khi trở về liền đổ bệnh, chẳng lẽ ngươi ăn thức ăn bị hỏng, cho nên mới ngủ thϊếp đi?"

Hương Thảo khóc nói: "Nô tỳ... Nô tỳ cũng không biết, nô tỳ chưa từng có thói quen ngủ vào ban ngày, nhưng lần đó quả thực là bất tỉnh nhân sự!"
Lạc Vân lại cẩn thận hỏi một lần nữa, đến lúc nghe Hương Thảo nói đã uống một cốc nước đường của tiểu nhị đưa tới rồi mới ngủ, cảm thấy có chút kỳ lạ.

Theo như lời Hương Thảo nói, nàng ta chưa từng có thói quen ngủ vào ban ngày, vì sao lại đến một nơi không quen thuộc như Thủ Vị Trai lại có thể cắm đầu ngủ say?

Mà lang trung lại nói nàng ta bị ngộ độc thức ăn, chẳng lẽ có liên quan tới cốc nước đường kia?

Sau khi Lạc Vân hỏi rõ, hỏi nữa cũng không tra ra được gì, liền trực tiếp đến cửa hàng. Chưởng quỹ một mặt tươi cười, lại trừng mắt nói công thức là do sư phó của cửa hàng tự mình nghiên cứu ra.

Về phần hôm đó Hương Thảo ngủ thϊếp đi, ai cũng không quấy rầy nàng ta, ai biết vì sao nàng ta ban ngày lại đi ngủ?

Lạc Vân đối mặt với mấy kẻ già đời này, không nói lời nào. Đợi lúc nàng dẫn Điền ma ma đi đến góc tường, một vị sư phó họ Lý tiện tay bỏ vào trong tay nàng một tờ giấy, sau đó nhìn trái phải một phen, không thấy ai, nhỏ giọng nói: "Hôm đó ta vô tình nhìn thấy, có người bỏ vào trong nước của nha đầu Hương Thảo kia cái này... Tiểu nhân còn muốn kiếm ăn ở cửa hàng, mời cô nương tự tra, ngàn vạn lần đừng nói ta ra..." Sau đó ông ta lập tức rời đi.
Lạc Vân bất động thanh sức, trong lòng có chút thông suốt: Lý sư phó kia lúc còn trẻ là học đồ của mẫu thân mất sớm của nàng, gia cảnh ông ta không tốt, mẫu thân đã giúp đỡ ông ta rất nhiều.

Lạc Vân hỏi Điền ma ma, ra là thứ ông ta vừa đưa là một bao giấy vàng của một tiệm thuốc bình thường, dùng để gói thuốc.

Nhưng bao giấy hình như lấy ra từ thùng rửa chén, phía trên dính không ít thức ăn.

Lạc Vân ngửi ngửi một chút, lập tức ngửi thấy trên giấy có một mùi thuốc. Nàng tìm một tiểu nhị ở một tiệm thuốc hỏi một chút, mới biết đây là mùi cỏ ô.

Thứ này nếu dùng ít, có thể giúp giảm đau tê liệt, được phần lớn lang trung sử dụng, có thể làm cho bệnh nhân buồn ngủ, tránh đau do bị thương ngoài da. Nhưng nếu sử dụng nhiều, có thể khiến một người lập tức mất mạng!
Lạc Vân ngẫm nghĩ liền hiểu ra: Có lẽ đã có người trông thấy lúc Hương Thảo phối hương có lấy ra một tờ giấy, lúc này mới dùng biện pháp bỉ ổi, bỏ một ít cỏ ô vào trong nước đường của Hương Thảo, lừa sau khi nàng ta ngủ, trộm sao chép công thức.

Tiếp đến chính là ly miêu tráo Thái tử*, thêm mánh lới bột trân châu trong Đạm Lê hương qua, quay lại bán nó như một sản phẩm mới Nhuận Tuyết hương!

*Ly miêu tráo Thái tử: Đây là một đoạn chương hồi trong Thất hiệp ngũ nghĩa của tác giả đời Thanh tên Thạch Ngọc Côn, sáng tác về Bao Chửng – Bao Thanh Thiên. Vào thời vua Tống Chân Tông, Lý Thần phi và Lưu Hoàng hậu cùng lúc có thai. Khi cả hai hạ sinh, Lưu Hoàng hậu sinh ra một Công chúa mà chết yểu, còn Lý Thần phi sinh ra được một Hoàng tử. Lưu Hoàng hậu sợ hãi, bèn cùng hoạn quan tráo con của Lý Thần phi bằng một con ly miêu, vu khống Lý Thần phi sinh hạ quái thai yêu nghiệt. Lý Thần phi bị đuổi ra khỏi cung, lưu lạc dân gian, con trai bà trong cung được phong làm Thái tử kế vị, tức Tống Nhân Tông. Lưu lạc nhiều năm, thân thể tàn úa, đến gần cuối đời Lý Thần phi gặp được Bao Công, được vị quan này minh oan, trở vào cung trở thành Hoàng Thái hậu, còn Lưu Thái hậu vì sợ bị trừng phạt nên đã tự sát.
Trong truyện này, ý nói chưởng quỹ đã đánh tráo Đạm Lê hương cao của Lạc Vân bằng Nhuận Tuyết hương, lừa dối mọi người.

Lý sư phó kia xem ra là người hiểu chuyện, nhớ tới ân tình của Hồ thị mất sớm, không đành lòng nhìn nữ nhi mắt mù của Hồ thi bị người ta khi dễ như thế, lúc đó mới nhặt lại gói thuốc của tên trộm vứt đi, giao cho nàng.

Nếu biết thuốc gì, muốn hỏi người nào đã mua thuốc cũng đơn giản, bao thuốc kia có dấu ấn của tiệm thuốc.

Chưa đầy một lát, Điền ma ma dẫn Hương Thảo trở về, nói là một gã sai vặt trong viện Đinh thị mua ba tiền bột cỏ ô.

Tô Lạc Vân không khỏi cười lạnh – lúc trước nàng và phụ thân đã thỏa thuận, cao mới này nàng hưởng hai phần lợi. Nhưng bây giờ Đạm Lê hương cao không còn bán nữa, lợi tức dĩ nhiên cũng không được chia.
Nếu như nàng không đoán sai, mánh khóe quỷ quyệt thế này tuyệt đối không phải phụ thân làm. Ông ta mặc dù tính toán tinh thông, không quá yêu mến nhi nữ của vong thê, nhưng sẽ không làm những chuyện của bọn bè lũ xu nịnh như vậy.

Như vậy còn sót lại, chính là kế mẫu Đinh Bội. Vì muốn dồn nàng vào chân tường, kế mẫu thật sự đã nhọc lòng!

Nghĩ đến đây, Tô Lạc Vân nắm nắm đấm thật chặt, lạnh lùng nói: "Đi, về Tô gia hỏi cho rõ."

Hương Thảo há mồm nghe tiểu thư phân tích, run lên vì tức giận, cũng đi theo tiểu thư cùng nhau về phủ, còn Điền ma ma nhận một việc cần phải làm mà Lạc Vân đã an bài, không cùng đi theo.

Thời điểm các nàng đến là lúc đang dùng cơm chưa. Tô đại gia không chịu được cảnh thiếu nước dùng trong chỗ làm, cho nên hồi phủ dùng cơm.

Hôm nay Tô Hồng Mông tâm tình không tệ, nghe nói Tô Lạc Vân trở về, vừa kẹp lấy đồ ăn, vừa hỏi nàng: "Ăn cơm chưa, chưa ăn thì nói, để nha hoàn lấy cho con một đôi bát đũa."
Tô Lạc Vân yên lặng nén lửa giận trong lòng, ngồi bên cạnh bàn, sau đó mở miệng hỏi phụ thân có biết chuyện cửa hàng không còn bán Đạm Lê hương cao không.

Tô Hồng Mông thật đúng là không biết.

Mấy ngày nay ông ta nhận được một việc lớn, mỗi khi đầu xuân, Các Dịch viện muốn chọn mua một năm hương liệu cho các cung. Ngoài công thức điều chế theo lệ cũ, các tân quý nhân trong cung đều có yêu cầu của riêng mình, cần phải ghi chép điều chỉnh.

Tô Hông Mông mới lĩnh nhiệm vụ, còn chưa lý giải đầu đuôi, bận rộn tới mức sứt đầu mẻ trán, chuyện của Thủ Vị Trai tất cả đều giao cho Đinh thị xử lý.

Nghe nữ nhi hỏi vậy, ông ta quay đầu nhìn về phía Đinh thị đang bưng canh cho Tô Lạc Vân: "Làm sao? Hương mới kia bán không được sao?"

Đinh Bội đem chén canh đưa đến trước mặt Tô Lạc Vân, cười tủm tỉm nói: "Ta đang muốn nói với mọi người chuyện này. Là như thế này, ở cửa hàng có sư phó dựa trên Đạm Lê hương cao, đã chế được một cao mới, bởi vì hương vị tốt hơn Đạm Lê hương cao, cho nên quý nhân các phủ đều chọn mua Nhuận Tuyết hương cao này. Về phần cao mà Lạc Vân chế biến, giá cả hơi cao, cho nên trên dưới đều không có ai mua. Vậy nên cửa hàng để tiết kiệm nguyên liệu, tự tiện làm chủ, loại bỏ Đạm Lê hương cao."
Hương Thảo bị người ta mưu hại, hại nàng ta vứt bỏ công thức mà đại cô nương khổ công nghiên cứu, trong lòng đã sớm ủy khuất day dứt không chịu nổi, giờ đây nghe Đinh Bội đường hoàng nói như vậy, cũng nhịn không được nữa, tức giận nói: "Đại phu nhân nói đùa, cao mới là cái gì? Rõ ràng là chỉ thêm chút bột trân châu vào cao mà đại cô nương chúng ta điều chế mà thôi. Trước đó các đại sư phụ đều không thể tìm ra phương pháp của đại cô nương, hôm đó nô tỳ cầm công thức ở trong cửa hàng ngủ một giấc, sao các đại sư phụ lại có thể ngay lập tức điều chế ra được? Còn không phải có người hạ dược trong nước của ta, sau đó trộm công thức..."

"Làm càn!" Đinh Bội đặt mạnh đũa trong tay xuống, lớn tiếng quát Hương Thảo, "Nói cái gì mà tà ma ngoại đạo! Thủ Vị Trai là cửa hàng bán hương liệu, không phải hắc đi3m trộm cắp! Ngươi lười biếng ngủ, sao lại vu cho người ta hạ dược! Lại nói công thức kia không phải tiên dược trường sinh bất lão, sao một đám thợ cả quen tay của cửa hàng lại suy nghĩ không ra? Nha đầu ngươi, là cảm thấy cùng đại cô nương ra ngoài sống một mình, không đem đương gia chủ mẫu ta để ở trong mắt!"
Đinh Bội ngày thường thanh âm âm ấm ôn nhu, lúc này tức giận đến lớn tiếng cũng chỉ là rung động ríu rít, khiến người ta trở nên thương tiếc.

Tô Hồng Mông đau lòng, trừng mắt về phía Hương Thảo: "Một hạ nhân, dám ở ngay bàn ăn của chủ nhân lớn tiếng! Cô nương nhà ngươi ngày thường dạy ngươi thế nào hả!"

Hương Thảo biết mình xúc động, lau nước mắt quỳ xuống.

Lạc Vân đem hai cái bình sứ đặt trước mặt phụ thân, bình tĩnh nói: "Phụ thân, người cũng là chuyên gia hương liệu, lại đây ngửi, xem hai loại cao này khác nhau ở chỗ nào?"

Tô Hồng Mông mặt đầy giận dữ, cầm lấy hai cái bình sứ ngửi ngửi, vừa ngửi bên này rồi ngửi bên kia, phát hiện... quả nhiên không hề khác gì nhau.

Vẻ tức giận trên mặt ông ta lắng xuống; Nếu nói mùi vị tương tự, có khả năng đám thợ cả mình nghiên cứu được. Nhưng hương vị lại nhất quán như vậy, chỉ có thể nói là quá trình điều chế giống nhau như đúc.
---------------HẾT CHƯƠNG 16---------------