Tóc Mây Thêm Hương

Chương 100



Nghĩ đến đây, phụ tá thấp giọng nói: "Ta nghe người ở kinh thành tới nói, bệ hạ cố ý lập Cửu hoàng tử làm Thái tử, nói câu không cung kính thì gần đây long thể bệ hạ cũng không tốt, không lâu nữa tân quân cũng nên gánh vác quốc sự. Từ góc độ suy tính của quốc quân, cũng không hy vọng lưu lại cục diện rối rắm ở biên quan cho tân quân. Chúng ta thân là thần tử, tự nhiên cũng phải lắng nghe lòng đế vương... Nhưng hiện tại Thiết Diện Quân càng đánh càng hăng, nghe nói hoàng tộc Thiết Phất bên kia cũng không chống đỡ được, cho nên mới đồng ý hòa thân. Nếu như người Thiết Phất chịu cùng chúng ta hợp tác, như vậy tiêu diệt Thiết Diện cũng là việc ở trong tầm tay..."

Không đợi phụ tá nói xong, Triệu Đống đã hung hăng đẩy ngã nghiên mực trên bàn: "Hợp tác với những người Thiết Phất lòng lang dạ sói? Chẳng lẽ ngươi không tận mắt chứng kiến những đạo phỉ kia cướp bóc thôn trang, đồ sát con dân Đại Ngụy ta hay sao?"

Phụ tá xém chút nữa bị nghiên mực nện trúng, chỉ có thể kiên trì khuyên giải: "Cũng không phải là chúng ta có ý tưởng này! Chẳng lẽ tướng quân không cảm thấy bệ hạ phí sức sắp xếp hòa thân như thế, chính là muốn bình định nội bộ trước, để tân quân được yên ổn lên ngôi, rồi mới nói đến cái khác sao!"

Triệu Đống có thể không biết sao? Thế nhưng ý kiến của hắn và bệ hạ lại hoàn toàn tương phản. Nếu như lúc trước bệ hạ chịu tiếp nhận lời khuyên của hắn, chiêu mộ nghĩa quân của Tào Thịnh thì việc thu phục hai mươi châu chỉ ở trong tầm tay, làm sao lại phải kéo dài đến hôm nay?

Người Thiết Phất trời sinh mạnh mẽ.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Triều đình Đại Ngụy cho rằng có thể lấy lễ nghĩa, nhân từ, đạo đức ra thuyết phục, nhưng thực chất người trong vương đình người ta chỉ coi đó là những lời đánh rắm mà thôi, đó là biểu hiện của sự nhu nhược! Chỉ có cách đập tan hoàn toàn hổ lang này dưới bụi đất, dẫm nát đầu bọn chúng dưới chân, thì mới đổi lấy được hòa bình và an ổn nơi biên cương!

Đáng tiếc từ đầu đến cuối những lời ngôn luận chủ chiến lần này của Triệu Đống chỉ là cao siêu quá nên ít người hiểu được, người trong triều thưởng thức tán đồng chỉ có rải rác số ít. Bây giờ càng không có người đứng ra, cùng hắn phản đối ý chỉ của bệ hạ...

Bất quá bực tức hết một lượt xong, nhưng vẫn còn phải đối mặt với hiện thực. Khi nghe người báo phát hiện hành tung của Thiết Diện quân, Triệu Đống vẫn phải đi đánh trận.

Có lẽ là vì ngăn cản người Thiết Phất cùng Đại Ngụy nghị hòa, gần đây Thiết Diện quân hành động nhanh nhẹn, không ngừng phái binh đến phía bắc Hắc Thủy.

Mỗi lần tuyến đường Thiết Diện quân hành quân và chiến đấu đều được thám tử theo dõi báo lại cho Triệu Đống, nhưng thật ra Triệu Đống mang theo một tâm thái thưởng thức xem kỹ trận chiến đẹp mắt này.

Mà đội ngũ hòa thân kia, cuối cùng vẫn bị Thiết Diện quân làm xáo trộn.

Mặc dù công chúa được sắc phong kia hữu kinh vô hiểm*, được người phát hiện nàng ấy với nha hoàn và tỳ nữ bị ném ở cửa thành Lương châu, thế nhưng của hồi môn mười vạn lượng bạc lại bị Thiết Diện quân cướp bóc đến không còn một đồng nào.

*Hữu kinh vô hiểm: Bị kinh hãi nhưng không gặp nguy hiểm. 

Triệu Đống nghe được tin tức này, cảm thấy mình đánh chó nhưng lại hời được bánh bao thịt*, trong lòng có một cỗ sảng khoái khó tả.

*Trả được thù lại còn có thêm món hời.

Tối thiểu nhất, bạc của bách tính Đại Ngụy không bị đưa cho người Thiết Phất lòng lang dạ sói, là một điều đáng mừng.

Ngoài vui vẻ ra, hắn không khỏi sinh ra lòng tán thưởng đối với vị Thiết Diện chiến thần kia.

Mặc dù hiện tại không biết chỉ huy tác chiến và thủ lĩnh của đối phương là ai, nhưng Triệu Đống có thể chắc chắn, người kia tuyệt đối không phải Tào Thịnh.

Trận pháp hoàn toàn khác biệt với trước kia, hiện tại Thiết Diện quân là lấy ít địch nhiều, nhanh chóng tập kích bất ngờ, khiến cho quân địch không khỏi bỡ ngỡ.

Mà kỳ quái nhất chính là Thiết Diện quân dường như có con đường để thám thính từng bước hành động kế tiếp của quân đội Đại Ngụy.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Cho nên mỗi lần Triệu Đống có hành động lớn chút, Thiết Diện quân luôn luôn có thể tránh đi bằng một cách vi diệu, không đối cứng với quan binh Đại Ngụy, chiến thắng với tổn thất rất nhỏ.

Triệu Đống đã âm thầm đổi người trong doanh tướng vô số lần, nhưng lại không tra ra là ai để lộ tin tức.

Đã mấy lần như vậy, Triệu Đống nhìn bản đồ đến xuất thần, luôn cảm thấy giống như đã từng được quan sát cách đánh này của Thiết Diện quân, nhưng rốt cuộc là đã gặp qua ở đâu, thì hắn nghĩ không ra.

Hôm nay cũng vậy, hắn đang suy diễn phán đoán tuyến đường hành động tiếp theo của Thiết Diện quân trên sa bàn. Đúng lúc này, nhi tử Triệu Quy Bắc của hắn và Hàn Lâm Phong cùng nhau bước vào.

Nhìn thấy phụ thân đang diễn luyện trên sa bàn, Triệu Quy Bắc cũng không quấy rầy, tràn đầy phấn khởi nhìn một hồi.

Nhưng nhìn quân cờ đen đại diện cho Thiết Diện quân di chuyển trên sa bàn, Triệu Quy Bắc không khỏi cảm thán, thuận mồm vuốt mông ngựa anh vợ, nói: "Ca, ta thấy chiến thần Thiết Diện này đúng là thiên tài gần như ngang với huynh! Huynh nhìn vòng vây chiến ở Hắc Thạch sơn lần này đi, có điểm tương đồng với đội hình của huynh!"

Đôi khi, lời nói của đồ đần lại là trọng điểm, đâm toạc thiên cơ!

Hàn Lâm Phong không ngờ tới kẻ ngốc này đột nhiên toát ra lời như vậy, mi tâm không khỏi nhăn lại, đầu tiên nhìn sang phía Triệu Đống.

Nhưng Triệu Đống tựa như không nghe thấy lời nhi tử thuận mồm nói, vẫn chuyên tâm sắp xếp trận chiến trong tay.

Ngược lại Hàn Lâm Phong nhìn về phía Triệu Quy Bắc, thản nhiên nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta đã dẫn quân được mấy lần chứ?""

Triệu Quy Bắc cũng cảm thấy bản thân hắn sánh anh vợ với một tên đầu tặc, khen người khen không đúng chỗ, cười ngây ngô hì hì hai tiếng, liền đi châm trà cho phụ thân.

Triệu Đống nhận trà, uống hai hớp, lúc này mới quay đầu hỏi nhi tử gần đây có trở về thăm công chúa cùng thê tử hay không.

Bởi vì Hàn Dao đã xuất giá, nên theo Ngư Dương công chúa đi Huệ thành, cũng có thể tùy thời tận hiếu với công chúa. Bình thường, thời điểm Triệu Quy Bắc thăm hỏi mẫu thân, mới có thể gặp với thê tử mới một chút.

Nghe Triệu Quy Bắc nói tình hình gần đây của Ngư Dương công chúa, thấy nàng hình như có chút nhớ mẫu hậu cùng bệ hạ ở kinh thành, Triệu Đống nói: "Bệ hạ nóng lòng cùng người Thiết Phất nghị hòa, nếu thần tử đến nghị hòa tiến hành thuận lợi, ước chừng qua mùa hạ là có thể thu binh, quay lại kinh thành."

Triệu Quy Bắc lại không thích nghe lời này, nói lẩm bẩm: "Nếu quan văn có tác dụng đến vậy, thì còn cần những võ tướng chúng ta ở đây làm gì? Còn nghị hòa? Nếu người Thiết Phất thành tâm nghị hòa thì sao bên này nghênh đón Đại Ngụy công chúa, còn bên kia lại tính toán đánh lén lương thảo của Đại Ngụy ta?"

Có lẽ là không cam tâm mười vạn lượng bạc còn chưa tới miệng đã bay, dường như người Thiết Phất muốn dùng khẩu phần lương thực của Đại Ngụy bồi bổ cho chính mình.

Ngay ngày hôm trước, Hàn Lâm Phong hộ tống lương thảo đến doanh tướng, nửa đường lọt vào bẫy bị người Thiết Phất đánh lén.

May mắn Hàn Lâm Phong kịp thời phát giác nguy hiểm, truyền mệnh lệnh để xe lương thảo tạm thời ngừng vận chuyển, viết thư thông báo cho Triệu Quy Bắc dẫn đội đến đây tiếp ứng, vậy mà có thể đánh một trận phản kích lại vô cùng đẹp mắt.

Trận phản kích này quá đẹp, quả thực là giúp Triệu Quy Bắc thoải mái toàn thân vui sướng, quét sạch mệt mỏi mấy ngày liên tiếp do tác chiến với Thiết Diện quân.

Chính vì điều này, nên hôm nay Triệu Quy Bắc mới phóng đại công lao của vị anh vợ này.

Triệu Đống chỉ vào thánh chỉ của bệ hạ mới truyền đến nói: "Mặc dù tranh chấp cùng người Thiết Phất sắp kết thúc, nhưng Thiết Diện quân vẫn là mối hoạ lớn trong lòng bệ hạ. Trước đó có mấy trận chiến sự thất bại, khiến trong triều rất là bất mãn, bất quá bây giờ Thiết Diện quân không ngừng tiến công, vừa vặn hậu phương trống rỗng. Ta định cho hắn ngã ngựa, vừa vặn tiến đánh chủ doanh của Thiết Diện quân tại phía nam ở Hắc Thạch sơn."

Triệu Quy Bắc nghe phụ thân nói vậy, lập tức đặt chén trà xuống lần nữa quay ra trước sa bàn. Lúc này hắn mới hiểu rõ được mưu kế của phụ thân, thì ra là chuẩn bị giả bộ truy kích chủ lực của Thiết Diện quân, thực tế lại nửa đường vòng qua Hắc Thạch sơn, đến thẳng hang ổ của bọn địch, hạ chủ doanh.

Hàn Lâm Phong cũng ở bên cạnh quan sát một hồi, lại đưa ra ý kiến phản đối: "Tướng quân, ngài trở mặt tập kích như vậy, chẳng phải là chia rẽ binh lực ra. Hiện tại sở dĩ người Thiết Phất co đầu rút cổ tại Hắc Thạch sơn không dám có hành động lớn, ngoại trừ Thiết Diện quân uy hiếp, cũng là bởi vì tướng quân ngươi đóng quân trọng binh ở bên cạnh tây nam Hắc thạch sơn, hình thành uy hiếp hai bên đối với người Thiết Phất, để bọn hắn không vào được, lại không dám dễ dàng từ bỏ Hắc Thạch sơn!"

Ý của Hàn Lâm Phong rất rõ ràng, một khi Triệu Đống có hành động, bọn chúng liền có thể thoát khỏi gông cùm xích sắt, thả chủ lực của bọn chúng ra.

Hiện tại kết quả của cuộc nghị hòa còn chưa được định ra. Đến lúc đó, một khi người Thiết Phất không cần cố thủ Hắc Thạch sơn, có thể chuyển bước hành động, muốn “nhốt” lại hơn vạn thiết kỵ cũng là khó khăn!"

Triệu Quy Bắc cũng cảm thấy lời anh vợ nói rất có lý, liên tiếp gật đầu.

Thế nhưng hiển nhiên Triệu Đống đã cân nhắc lợi hại trong đó, nên mới đưa ra quyết định: "Các ngươi cũng biết, bệ hạ liên tục hạ chiếu, trách cứ ta không hành động. Áp lực như thế, nếu ta không có hành động nữa, cũng là phụ lòng bệ hạ. Người Thiết Phất đã đồng ý hòa thân, cũng là muốn nhanh chóng kết thúc cuộc phân tranh này, trước mắt  tiêu diệt Thiết Diện quân vẫn là quan trọng nhất... Hai người các ngươi đi xuống trước đi, vận chuyển tốt lương thảo từ hậu phương mới là chức trách của các ngươi. Về phần chuyện của tiền tuyến, ta còn muốn cùng phụ tá thảo luận và bố trí lại kỹ càng, sẽ thông báo lộ trình vận chuyển lương thảo với các ngươi sau."

Trong lòng Triệu Quy Bắc biết rõ mình không thể lay chuyển được ý định của phụ thân, chỉ có thể ủ rũ đi cùng Hàn Lâm Phong ra khỏi doanh trướng.

Nhưng mà hắn cũng biết phụ thân phải chịu vô vàn áp lực, hiện tại bệ hạ liên tục hạ chỉ trách cứ, thử hỏi thần tử nào có thể chịu đựng được?

Xem ra phụ thân cũng là rơi vào đường cùng, chỉ có thể toàn lực tiêu diệt Thiết Diện quân.

Nhưng không có cách nào xác định được chủ doanh của Thiết Diện quân, phụ thân hẳn là phải trắc trở một phen mới có thể tìm được vị trí đó.

Cái gọi là thời cơ xuất binh, nhất định phải nắm thật chắc. Cho nên ngay ngày hôm đó, Triệu Đống liền ở trong trướng bắt đầu bày binh bố trận.

Hàn Lâm Phong nhìn những phụ tá và tướng quân vội vàng tiến vào lều chỉ huy, quay đầu nói với Triệu Quy Bắc: "Gần đây thế tử phi không thoải mái, ta muốn trở về thăm nàng, công việc lương thảo trong doanh trại, còn cần ngươi giúp ta để ý một chút."

Triệu Quy Bắc cũng đã quen Hàn Lâm Phong thường thường có việc quay về Lương châu, đương nhiên là không chút do dự, nhanh chóng đồng ý.

Đêm đó, chủ doanh Thiết Diện quân bắt đầu nhổ trại rời doanh, di chuyển sang địa bàn khác.

Tào Thịnh nhìn doanh trại chuẩn bị chuyển đi, nói với Hàn Lâm Phong mang theo mặt nạ đen: "Nếu như Triệu Đống có ý định quyết chiến với ngươi, ngươi cứ nhượng bộ như vậy cũng không phải biện pháp tốt. Nếu như thật sự có một trận chiến, dựa vào thực lực bây giờ của Thiết Diện quân, cũng không phải đánh không lại Triệu Đống?"

Hàn Lâm Phong trầm giọng nói: "Triệu tướng quân cũng không phải là hạng người mục nát trong triều, ta tất nhiên là có một phần kính trọng đối với hắn. Vả lại cho tới nay, hắn cũng đã nhường rất nhiều cho Thiết Diện Quân, ta phải cảm kích điều đó. Nhưng mà nhìn vào cục diện trước mắt, chắc hẳn hắn cũng sẽ bị triều đình cắt chức, nếu đổi lại là người khác đến, ngược lại có khi bớt đi phần ân tình ràng buộc."

Tào Thịnh nhẹ gật đầu, trong lòng lại cảm khái, sao bản thân lúc trước có thể cho rằng tiểu tử Cầu Chấn kia cùng thế tử là cùng một hạng người?

Mặc dù người làm nên đại sự đều không câu nệ tiểu tiết, nhưng tấm lòng nhân nghĩa hiếm có này là điều mà ba đời Cầu Chấn đều không có được.

Hàn Lâm Phong đã có ý muốn kéo dài, làm hao tổn sức của Triệu Đống, vậy Tào Thịnh hắn chắc chắn sẽ toàn lực phối hợp!

Ngay sau khi Hàn Lâm Phong sắp xếp xong xuôi việc ở chủ doanh liền mang theo người hầu vội vàng chạy về doanh trại lương thảo Thiên Tây.

Đến nửa đường, hắn ngừng tại một rừng cây nghỉ ngơi, cất mặt nạ đi đổi sang quân phục của Đại Ngụy.

Ai ngờ đi được một đoạn, ngay tại chỗ núi hoang, Triệu Đống mang theo một đội nhân mã, áo giáp vàng kim đao sáng loáng ngăn ở phía trước đường: "Hàn thế tử, ngươi không phải muốn về Lương châu thăm hỏi thê tử sao? Sao đêm hôm khuya khoắt lại tới đây đi dạo?"

Khi Hàn Lâm Phong nhìn thấy Triệu Đống vốn nên dẫn binh đến Hắc Thạch Sơn, nhất thời trong lòng đã hoàn toàn hiểu rõ.

Xem ra những lời ban ngày tướng quân nói đều là để gạt người!

Triệu Đống thật sự là đang lừa Hàn Lâm Phong. Hôm nay lúc thăng doanh bố phòng, lời hắn nói với thuộc hạ và các tướng sĩ đều là chuyện không liên quan.

Nói cách khác, liên quan tới chuyện đánh lén chủ doanh, hắn chỉ nói cho Triệu Quy Bắc cùng Hàn Lâm Phong.

Sau khi hai người rời khỏi doanh trướng, Triệu Đống lập tức sai người tìm Triệu Quy Bắc về, hỏi cặn kẽ những việc thường ngày liên quan tới Hàn Lâm Phong.

Triệu Đống thật sự bị những lời tâng bốc trong lúc vô tình của nhỉ tử hồi ban ngày làm cho tỉnh táo.

Tại sao hắn lại không nghĩ tới sớm, Hàn Lâm Phong có khả năng gặp gỡ Thiết Diện quân, âm thầm cấu kết chứ?

Cho nên muốn xem xem có thể đánh rắn động cỏ hay không!

Triệu Đống sai người dùng bông dày bọc vó ngựa lại, sau đó một đường tiến đến chủ doanh gần đó của Thiết Diện quân dò xét.

Quả nhiên phát hiện bọn chúng nhanh chóng nhổ trại để rời đi, hiển nhiên đã nắm bắt được động tĩnh gì đó.

Mãi cho đến khi một đội nhân mã đột nhiên chạy về phía Lương châu, Triệu Đống lúc này mới dẫn người bắt đầu đuổi theo, lại phát hiện người kia mang theo mặt nạ sắt đặc biệt… Có vẻ hắn chính là chỉ huy thần bí không ai biết mặt của Thiết Diện quân.

Trước đó, hắn chỉ cho rằng Hàn Lâm Phong đã âm thầm thông đồng với địch thôi.

Vừa rồi, nhờ ánh trăng hắn ở phía xa mới có thể trông thấy chiến thần Thiết Diện từng thấy vô số lần trên chiến trường cưỡi ngựa vào rừng cây, nhưng người bước ra  lại là... Người mặc binh phục của Đại Ngụy Hàn Lâm Phong!

Thân ảnh cao lớn của hắn ở dưới ánh trăng lại cực kỳ rõ ràng, không thể khiến người khác nhầm lẫn được!

Một khắc này, Triệu Đống mới thật sự tỉnh ngộ, mọi chuyện đều đã hiểu rõ!

Sao hắn lại không phát hiện sớm, vóc người của chiến thần Thiết Diện kia lại cực kỳ giống với Hàn Lâm phong như vậy.

Thời gian dài đến thế mà bản thân hắn lại bị một tiểu tử trẻ tuổi đùa bỡn ở trong lòng bàn tay!

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Triệu Đống tức giận quá mức muốn nổ tung lồng ngực. Hắn không còn ở xa xa theo dõi, mà giục ngựa tiến lên ngay lập tức, ngăn cản đường đi của tiểu tử dối trá này!

Người thông minh không nói dối, Hàn Lâm Phong cũng lười nói dối để che lấp, chỉ cho Khánh Dương ở sau lưng một ánh mắt, rồi ôm quyền với tướng quân Triệu Đống nói: "Thượng tướng quân rất thông minh, tại hạ tự hổ thẹn không bằng..."

Triệu Đống nghiến răng nghiến lợi nói: "Hàn thế tử, ngươi không muốn giải thích gì với ta sao?"

Hàn Lâm Phong thản nhiên nói: "Vậy phải xem đứng ở trước mặt ta là Triệu Đống - kẻ có lòng với thiên hạ, đầy nhiệt huyết muốn chiến thắng kẻ địch, hay vẫn là thượng tướng quân quyền cao chức trọng?"

Triệu Đống không nghĩ tới hắn gặp tình huống này mà còn có thể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, không khỏi trợn tròn mắt nói: "Cái này có gì khác nhau?"

Hàn Lâm Phong tiếp tục nói: "Nếu là nam nhi nhiệt huyết Triệu Đống, ta sẽ nói nguyên do mọi chuyện, không cần giải thích, hắn tự nhiên biết. Nhưng nếu là phò mã của bệ hạ, tướng quân cao quý, lấy vinh hoa làm trọng, lý do ta làm như vậy cũng không cần giải thích nhiều lời."

Mắt Triệu Đống mở to như chuông đồng, rốt cục bắt đầu có chút nheo lại, cuối cùng lại là ngửa mặt lên trời thở dài: "Không nói đến chuyện ta vẫn luôn coi trọng ngươi, nếu ngươi đã có tài hoa như vậy, vì sao không chọn con đường đúng đắn? Chẳng lẽ... ngươi có ý đồ mưu phản?"

Đúng lúc này, một người hầu sau lưng Hàn Lâm Phong nói: "Nếu như Thế tử chúng ta có lòng mưu phản, sao lại ba lần bảy lượt thủ hạ lưu tình, buông tha cho các ngươi? Những người các ngươi đều là đệ tử ở kinh thành phú quý, căn bản không phải là người Bắc địa chúng ta! Có biết người dân nơi này sống cực khổ lang bạt như thế nào không? Đạo tặc chém giết, bắt nạt bách tính đều không phải là chính đạo! Chẳng lẽ trong kinh thành uống rượu, chơi gái thì được xem là chính đạo?"

Thế mà những lời này có thể khiến tướng quân nhất thời đỏ mặt, á khẩu không trả lời được.

Hàn Lâm Phong khiển trách thuộc hạ nhiều lời, sau đó nói: "Nếu tướng quân muốn tuyên chiến cùng ta, tại hạ tuyệt đối sẽ không bó tay chịu trói, tất nhiên sẽ phụng bồi. Thế nhưng tướng quân hẳn là nên nghĩ tới, nếu lúc này Bắc địa không có Thiết Diện quân, người Thiết Phất có thể nghị hòa với Đại Ngụy hay không, đến lúc đó thế cục sẽ như thế nào?"

Ngay lúc này, thừa dịp bọn hắn nói chuyện, Khánh Dương lập tức trượt xuống ngựa, quay lại con đường bên dưới sườn đồi.

Nơi này cách chủ doanh rất gần, kỵ binh trinh sát tuần tra xung quanh cũng thỉnh thoảng đi dò xét. Khánh Dương hẳn là đi không bao xa liền có thể đụng được, sau đó viện quân đến, hắn cũng không e ngại Triệu Đống có thể bắt được mình.

Không còn gì hơn việc này nữa, thân phận của mình vạch trần, bên trong triều đình nhất định sẽ nổi lên sóng to gió lớn.

Không phải vạn bất đắc dĩ, Hàn Lâm Phong cũng không muốn chuyện phát triển đến một bước kia, cho nên trước khi quân tiếp viện tới, hắn ngược lại muốn nói chuyện một phen với Triệu Đống.

Đáng tiếc Triệu Đống cũng không ngốc, tự nhiên liếc nhìn đến thị vệ sau lưng Hàn Lâm Phong thiếu một người.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Hắn cười lạnh mở miệng nói: "Ngươi tìm viện quân, ta cũng không phải không chuẩn bị mà đến, phía sau của ta còn có số lớn quân chủ lực đang tùy thời đợi mệnh!"

Hàn Lâm Phong nhẹ gật đầu: "Như thế rất tốt, vậy tướng quân có bằng lòng nghe kế hoạch của ta trước khi diễn ra trận chiến sinh tử hay không?"

Triệu Đống nhìn chằm chằm thanh niên hiên ngang trước mắt, mặc dù bị hắn nhìn thấu, thế nhưng trên gương mặt anh tuấn của người thanh niên này không thấy chút bối rối nào.

Hắn trời sinh là một nam nhân có khí chất và tài năng, đáng tiếc lúc mình ở kinh thành, vậy mà không cảm thấy điều đó, coi hắn như một con chim sẻ ngu ngốc...

Triệu Đống bình tĩnh nhìn một hồi, không nén nổi lòng yêu quý người tài, quyết định xuống ngựa, chia sẻ tâm tư cùng tiểu tử này một phen, nhìn xem có thể khuyên hắn dừng mọi chuyện lại trước khi quá muộn, thu tay ngay lúc này không.

Nếu như hắn có thể kịp thời tỉnh ngộ, bản thân cũng mở ra một con đường, sẵn sàng giúp đỡ hắn và Bắc Trấn vương phủ.

Dù sao nếu như bệ hạ biết việc này, cả phủ Bắc Trấn vương đều bị chém đầu, ngay cả nhi tử hắn mới cưới tiểu quận chúa, cũng không thể may mắn thoát khỏi!

Có ý định như vậy, hắn đột nhiên tung người xuống ngựa, nắm chặt bội đao bên hông, đi vài bước về phía Hàn Lâm Phong.

Mà Hàn Lâm Phong cũng vui vẻ xuống ngựa, thậm chí cởi bội đao của mình ném cho thị vệ sau lưng, sau đó tay không tấc sắt, thản nhiên đi tới.

Ngay cạnh khu rừng này, là dòng nước Hắc hà chảy xuôi cuồn cuộn, hai người cùng đứng cạnh nhau dưới ánh trăng sáng.

Đến tận lúc này thì Hàn Lâm Phong cũng không giấu diếm chút nào, kể lại chuyến du hành đến Bắc địa khi còn nhỏ, giấu phụ thân dấn thân vào nghĩa quân, gây dựng Thiết Diện quân mà người Thiết Phất nghe đến đã sợ mất mật.

Triệu Đống cảm thấy hắn ở kinh thành chưa từng nghe qua chuyện như thế này, lá gan cua tiểu tử này...thật sự là vô cùng lớn!

Thế hệ này của Hàn gia lại cho ra một nhân vật tầm cỡ như vậy! Quả nhiên là khiến cho người ta kinh ngạc vô cùng!

Ngoài việc sửng sốt, Triệu Đống còn thực sự tiếc nuối hơn - nhân vật như vậy, nếu không phải sinh ở môn phái nào đó, thì cho dù hắn xuất thân nghèo khó cũng có thể thể hiện bản thân.

Nhưng hắn lại là cháu của tiên đế Thánh Đức, bây giờ trong tay lại có một nghĩa quân không thể khinh thường. Triệu Đống là người hiểu rõ nhất sức mạnh hiện giờ của Thiết Diện quân.

Một khi đội quân này có dã tâm, cầm vũ khí nổi dậy ở biên cương, thì sẽ là lũ mãnh thú không ai có thể ngăn cản được!

Cho nên Triệu Đống cũng không nói chuyện, chỉ là im lặng nghe thế tử nói.

Hàn Lâm Phong giới thiệu ngắn gọn về mối quan hệ của mình và Tào Thịnh, lại nói: "Năm đó tiên tổ Thánh Đức bị mắc kẹt, Ngụy Tuyên đế vì muốn bức bách Thánh Đức bệ hạ nhường ngôi, chủ động nghị hòa với người Thiết Phất, cắt đất bồi thường, thuận lợi nhường ngôi. Hoàng vị của đương kim bệ hạ, có thể nói là dùng hai mươi châu của Bắc địa để đổi lấy."

Triệu Đống sao có thể không biết điển cố này? Hắn cắn răng nói: "Cho nên ngươi làm như thế, chính là vì đoạt lại hoàng vị?"

Hàn Lâm Phong thẳng thắn cười: "Hoàng vị kia thì có cái gì đáng để tranh cướp? Nếu như thiên hạ thái bình, ta tình nguyện ở nhà tiếp tục bồi thê tử, dưỡng dục nhi nữ, sống những tháng ngày yên bình! Nhưng bây giờ bách tính ở bắc địa có ngày tốt lành sao? Nếu như không thể bình yên sống qua ngày, bọn họ đều muốn tự cứu mình, tướng quân nghĩ sao?"

Triệu Đống cau mày nói: "Nếu như thế tử cũng có lòng chống lại người Thiết Phất, hãy dâng chiếu lên triều đình..."

Thượng tướng quân nói đến đây, đúng là có chút nói không lên lời được nữa. Nếu như dâng tấu triều đình sẽ có kết cục gì, hẳn là trong lòng hắn rõ ràng nhất.

Hàn Lâm Phong cũng cười khổ một tiếng, cất giọng nói: "Đại trượng phu sinh ra trên đời, tất nhiên phải rèn luyện để tiến lên, càng phải tự biết mình có thể làm được gì. Hiện tại chính là cơ hội để giành lại quê hương, chính quyền Thiết Phất thay đổi, tân vương nắm quyền cũng không yên ổn. Nếu đánh nhau với Đại Ngụy, nội bộ bọn họ cũng không nhất trí. Hiện tại Thiết Diện quân thế như chẻ tre, thu phục hai mươi châu không còn là giấc mộng... Tướng quân, ngài chủ trương trong triều, không phải cũng là không muốn nghị hòa cùng người Thiết Phất sao? Vì sao đến Bắc địa, ngài lại trở nên bó tay bó chân, không còn giống như Triệu tướng quân trước đây ta quen biết rồi?"

Triệu Đống bị Hàn Lâm Phong nói đến lông mày nhíu lại.

Nếu nói lời thật lòng, tất cả những việc người trẻ tuổi này làm, đều là những việc hắn đã làm ở trong mơ trăm ngàn lần. Thế nhưng bây giờ, hắn lại phải nghiêm mặt khiển trách hoàng thất tử tôn vì sao dám can đảm lập nghĩa quân…

Ngẫm lại đều là những lời châm chọc đầy dối trá!

Mà Hàn Lâm Phong nói đến kế hoạch tác chiến kế tiếp của Thiết Diện quân, Triệu Đống càng nghe càng trầm mặc.

Còn có cái gì có thể đau khổ hơn so với việc chí hướng lý tưởng đang ở ngay trước mắt, mà mình lại tự tay đập nát nó?

Bắc Trấn thế tử đúng là sống theo ý muốn của chính mình!

Đúng lúc này, nơi xa bó đuốc lấp lóe, tiếng vó ngựa từng trận. Hiển nhiên là viện quân của Thiết Diện quân đã tới.

Dựa theo lẽ thường, dùng võ mồm xong, chính là đấu võ, tiếp đến là một trận đọ sức bằng thực lực.

Triệu Đống tay nhanh hơn não, bội đao nhanh chóng gác ở trên cổ Hàn Lâm Phong.

Hàn Lâm Phong không có ý trốn tránh, chỉ là thản nhiên tiếp nhận, nhưng cuối cùng hắn nói một câu bằng một cách đầy thâm ý sâu xa: “Người đời dễ dàng bị che mờ con mắt, nếu như trăm năm sau có người phán đoán lịch sử của Bắc địa Đại Ngụy, tướng quân cho rằng ngài sẽ được người người tán dương lương thân trung thành yêu nước, hay là tội nhân thiên cổ không đếm xỉa đến lãnh thổ của trăm dân?"

Đâu cần trăm năm sau mới bình luận phán đoán? Hiện tại trước cửa quân doanh Đại Ngụy đều bị đá ném chồng chất như núi.

Chỉ trơ mắt thấy thôn xóm bị đốt, không đi cứu trợ bách tính, cũng đã đủ để lại tiếng xấu muôn đời!

Triệu Đống không phải người đọc sách, hắn từ nhỏ là nghe kể chuyện lớn lên!

Nghe Hàn Lâm Phong nói xong, nỗi tức giận mấy ngày nay bị bệ hạ hạ chỉ trách móc cứ thế cuồn cuộn xông lên.

Lúc này chắc chắn hắn có thể chặt đầu thủ lĩnh của Thiết Diện quân để trở về giao nộp!

Thế nhưng... đây là điều mà hắn thực sự muốn sao? Tựa như lời nói của Hàn Lâm Phong, về sau mỗi khi hắn nhớ tới đêm nay, sẽ hối hận chỉ vì sự ngu ngốc của mình mà không thể lấy lại cố thổ.