Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Từng Yêu Đương Với Đỉnh Lưu

Chương 1: Hiện trường tai nạn xe cộ



Mùa xuân ở Kính Thành ẩm ướt và lạnh lẽo, từ giữa tháng ba mưa đã rơi lâm thâm không dứt.

Khi Trình Bất Ngộ mở mắt ra, thư viện trống hơn một nửa, các học sinh khác đều đã rời đi.

Chu Tiểu Nguyên ngồi đối diện nhìn cậu cười: "Cậu không phải vừa nằm mơ đấy chứ? Lúc nãy bỗng dưng cậu đưa tay chộp lấy đồ vật này kia, không chịu buông cây bút trong tay ra, gọi mấy lần cũng không tỉnh. Tớ thấy hôm qua cậu thức khuya học thoại, chắc là nghỉ ngơi không đủ nên mới để cậu ngủ một lát."

Trình Bất Ngộ cúi đầu, lúc này mới nhận ra mình vẫn đang cầm một cây bút trong tay.

Đó là một cây bút máy rất cũ, màu xanh đậm, nắp bút cắm vào lòng bàn tay cậu, để lại một vết đỏ mờ mờ.

Cậu nghĩ một hồi rồi nói: "Mơ thấy mấy chuyện hồi cấp ba."

Chu Tiểu Nguyên ghé sát vào: "Thời cấp ba thì có chuyện gì đẹp mà mơ chứ? Hay là cậu yêu sớm, mơ thấy bạn trai cũ hả?"

Trên gò má trắng nõn của Trình Bất Ngộ vẫn còn lộ ra dấu vết khi áp mặt xuống quá lâu, ánh mắt mơ hồ chưa tỉnh ngủ, trông giống như một bé hồ ly vừa mở mắt.

Trình Bất Ngộ lúc này mới tỉnh táo, không có biểu cảm gì, chỉ đứng dậy vươn vai.

Câu có khuôn mặt trong trẻo, toát lên vẻ đẹp lạnh lùng, hôm nay cậu mặc một chiếc áo len màu trắng, khi vươn vai thu hút bao nhiêu là ánh nhìn.

Cậu vừa mơ thấy ngày mình bị đưa về nhà họ Trình.

Trình Bất Ngộ là con ngoài giá thú, khi đó vừa bị đưa về nhà họ Trình học diễn xuất. Bởi vì thân phận đặc biệt của cậu, nhà họ Trình cũng không muốn bị tung tin đồn gièm pha, ông Trình quyết định gửi cậu cho Cố Như Trác, nhờ Cố Như Trác chăm sóc, hướng dẫn cậu như một đàn em.

Nhưng Cố Như Trác lại cực kì không thích cậu — cha mẹ anh qua đời sớm, gần như được nhà họ Trình nuôi dưỡng, làm sao anh có thể thích một "đứa con của người thứ ba" được?

Khi đó, Cố Như Trác vừa mới ra mắt không lâu, nhưng đã toả sáng như mặt trời ban trưa.

Mở cửa nhìn cậu, anh lười biếng cầm trong tay bình tưới, một bên tưới từng nụ hoa của anh, một bên nói ra ba điều quy ước: "Đừng gọi tôi là đàn anh."

"Đừng để giới truyền thông săn được ảnh."

"Đừng giả vờ đáng thương."

Ngoài ba điều này ra, tất cả những thứ còn lại đều là các mảnh kí ức vụn vặt.

Trong mơ, cậu bước vào biệt thự nhỏ của Cố Như Trác, sau khi bước chân ổn định, khung cảnh trước mắt lại biến thành sảnh chờ của sân bay, cậu biết giấc mơ này đã nhảy vọt đến ngày Cố Như Trác rời đi.

Trong mơ, vẻ mặt Cố Như Trác vẫn giống như lần đầu cậu gặp anh, cả người đều lười nhác, nói: "Chỉ có ba điều mà cậu cũng không làm được."

Anh đã rời khỏi nhà họ Trình từ rất lâu rồi, không biết vì sao hôm nay cậu lại đột nhiên mơ thấy giấc mơ này.

Trình Bất Ngộ cất bút, nói: "Đi thôi."

Thấy phản ứng của cậu, Chu Tiểu Nguyên buồn cười, đứng lên dỗ dành: "Thôi mà, nếu thật sự gặp phải ác mộng bạn trai cũ thì cũng đừng sợ, lát nữa đi chùa cúng bái, trừ tà, tiện thể phù hộ cho buổi thử vai tối nay của chúng ta thành công nhé."

"Đúng rồi, buổi chiều cậu có tiết không? Buối tối thử vai có muốn tớ tới đón không?"

Trình Bất Ngộ gật đầu: "Ừm, cậu đi trước đi."

"Được, vậy cậu nhớ kĩ thời gian, đừng đi trễ đó. Tớ nói cậu nghe cái này, lần này cơ hội thắng của cậu cực kỳ lớn, lần trước phó đạo diễn xem thử vai của cậu, liền chống lại ý kiến của đạo diễn luôn, nhất quyết muốn gửi cho cậu một tấm thiệp mời đặc biệt, ai cũng không cản được!"

Chu Tiểu Nguyên đi đến cửa thư viện cùng cậu, bung dù.

Sân trường bên ngoài thư viện trống không, Chu Tiểu Nguyên 'chậc' một tiếng, "Mọi người chạy hết rồi."

Trình Bất Ngộ thu mình trong áo khoác, không muốn nhìn đồng hồ mà chỉ hỏi: "Sắp đến giờ học rồi à."

"Không phải, hình như có minh tinh nào đến đây, rất nhiều người tới hội trường khu Tây hóng hớt." Chu Tiểu Nguyên xem giờ rồi nói: "Nhưng cũng hơi lạ thật, trước đây có không ít người nổi tiếng tới trường, nhưng được nhiều người xúm lại như này thì đúng là lần đầu tiên, cứ như thể đến trường này hô mưa gọi gió vậy."

Bọn họ đều là sinh viên năm hai, cũng không xa lạ gì với những sự kiện kiểu này. Bản thân Tinh Truyền(1) đã là trường đại học truyền thông nổi tiếng nhất cả nước, luôn có những nhân vật tai to mặt lớn, hay các đỉnh lưu(2) về trường tham gia sự kiện. Khi còn là sinh viên năm nhất, họ còn rảnh rỗi đi xem một chút, nghe thử kinh nghiệm của những ngôi sao đã toả sáng thành công. Bây giờ họ chỉ có vô số tiết học chuyên ngành và bản thảo nháp, thử vai và luận văn. Đối mặt với đòn hiểm của hiện thực, tận hưởng cuộc sống gì đó đều phải ném ra sau đầu, tự nhiên không còn ham thích những sự kiện này nữa.

(1) Tinh Truyền: tinh trong minh tinh, truyền trong truyền thông. Tên gọi tắt của trường (giống như Đại học Bắc Kinh gọi tắt là Bắc Đại), tạm thời chưa rõ tên đầy đủ của trường nên mình để nguyên.

(2) đỉnh lưu: chỉ những ngôi sao sở hữu lượng truy cập vào các bài đăng thảo luận rất cao, được nhiều người biết đến (còn về việc diễn xuất tốt hay không, danh tiếng có tốt hay không thì còn chưa chắc:))))

—----------

Trình Bất Ngộ có hai tiết học liên tiếp, sau giờ học buổi tối, cậu ôm sách đi ra khỏi toà nhà giảng dạy liền trông thấy rất nhiều người chen chúc trong khuôn viên trường, rất khó đi tiếp.

Hoàng hôn lộng gió, khuôn viên trường thường không mở cửa cho người ngoài, giờ đây lại chật kín người hâm mộ và giới truyền thông.

Có mấy cô gái giơ máy ảnh lên, nghiêng người lại gần hỏi cậu: "Anh trai nhỏ, anh là sinh viên trường này sao? Anh ra mắt chưa? Chụp với tụi em một tấm được không?"

Trình Bất Ngộ đội mũ, kéo khẩu trang lên, cả khuôn mặt chỉ còn nhìn rõ đôi mắt, cười nhẹ nói: "Xin lỗi, tôi đang vội."

Tình hình giao thông bây giờ thật sự không tốt, rất có thể cậu sẽ không bắt được taxi, cậu đành quét mã lấy một chiếc xe đạp công cộng, rồi từ từ vượt qua đám đông đi về phía trước.

Bị từ chối, mấy cô gái cũng không thất vọng mà chỉ cười nhẹ với nhau: "Thấy chưa, bị từ chối là cái chắc."

Cô gái đề nghị chụp ảnh chung không phục: "Rõ ràng mấy cậu đều muốn chụp với anh ấy! Trường này nhiều người nổi tiếng như vậy, nhìn anh ấy xem..." Giọng cô ấy bỗng nhỏ lại: "Đẹp trai như vậy, sao có thể không nổi tiếng được chứ?"

Cô vẫn nhìn về hướng Trình Bất Ngộ vừa đi, cau mày như đang suy nghĩ gì đó: "Nhưng tớ cứ cảm thấy hình như tớ từng nhìn thấy anh ấy trên tin tức..."

Bên kia, bóng dáng Trình Bất Ngộ dắt chiếc xe đạp thật yên tĩnh, chỉ lộ ra bên ngoài một đôi mắt diễm lệ nhưng lạnh nhạt.

Lông mi cậu thật dài, mí mắt hơi cụp xuống, nhìn giống như cành liễu được gió vuốt ve, làm nổi bật đôi mắt sáng ngời rạng rỡ.

Khung xương khoẻ khoắn, tỉ lệ vừa vặn, lưng thẳng, vai rộng tự nhiên, là một kiểu xinh đẹp rất được lòng công chúng. Loại khí chất này vô cùng chói mắt, đứng trong đám người cũng có thể khiến người khác liếc mắt là chú ý, chẳng hề kém cạnh cả dàn người đẹp ở Tinh Truyền. Cậu mờ nhạt lẫn trong đám đông, giống như miếng ngọc bị phủ bụi, trông rất lạc lõng, không khỏi khiến người ta cảm thấy thương xót.

Lại có người tới bắt chuyện với cậu, Trình Bất Ngộ lắc đầu từ chối. Cậu kiểm tra thời gian, dắt xe đạp đến nơi hẻo lánh.

Thật ra, địa điểm thử vai không xa, bình thường đi taxi chỉ tốn mười phút, nhưng hôm nay lượng người đi đường đông vượt quá dự đoán của cậu, app dẫn đường cũng cho thấy tình trạng giao thông tắc nghẽn, gọi xe taxi đã trở nên bất khả thi.

App dẫn đường còn chỉ ra một số đường nhỏ ngoằn nghoèo trong khu vực này, có điều buổi tối không có đèn, rất ít sinh viên đi đường này.

Chiếc xe đạp mà cậu quét trúng đã rất cũ, chuông bên hông cũng không kêu, cậu bấm thử mấy lần mà không nghe tiếng gì, bèn thôi không thử nữa, chỉ tăng tốc phóng về phía trước.

Ở nơi khác chỉ cách con hẻm kia một bức tường, ánh đèn sáng choang, tiếng hò hét của người hâm hộ dập dờn theo nhịp như sóng vỗ, trái ngược hoàn toàn với sự tĩnh mịch của nơi đây.

Loa phát thanh của trường đột nhiên vang lên: "Xin mọi người...chú ý, bởi vì sự cố ngoài ý muốn, chúng tôi rất tiếc phải thông báo... buổi fan meeting về nước hôm nay tạm thời bị huỷ bỏ..."

Tiếng la hét bên tường yên tĩnh một hồi, sau đó lại càng lúc càng ồn ào, ầm ĩ hơn cả lúc đầu, ai ai cũng như nước sôi nổ tung: "Nói vậy là sao?"

"Huỷ bỏ sự kiện vì lí do cá nhân... Có sự cố khẩn cấp, phát sinh đột ngột, thật sự vô cùng xin lỗi. Mong mọi người có thể hiểu cho..."

Loa phát thanh lặp lại lần nữa, ở nơi xa xa, âm thanh ầm ĩ vẫn vang lên không dứt, lẫn lộn với những tạp âm khác trên đường.

Trình Bất Ngộ không quan tâm tới những chuyện đang xảy ra bên kia, app chỉ đường đang hướng dẫn cậu rẽ sang một con đường khác, cậu dừng lại nhìn nhìn, sau đó rẽ vào một con hẻm sâu hơn.

"Hai mươi phút nữa rẽ phải, đi vào ngã ba đường." Tiếng hướng dẫn đều đều vang lên.

Trình Bất Ngộ bấm chuông theo thói quen, nhưng chuông không kêu — cùng lúc đó, một ánh sáng chói mắt đột nhiên chiếu đến từ bên trái cậu, trước khi kịp nhận ra ánh sáng đó là cái gì, cậu đã giật mình ngã xuống.

Tông xe rồi!

Chiếc xe đạp bị lật, bánh xe vẫn còn quay tít trong không trung.

Còn chiếc xe thương vụ(3) bên trái cậu cũng vừa phanh gấp.

(3) xe thương vụ: kiểu xe van hay dùng cho mục đích đưa đón, thường thấy để đưa đón thần tượng.

Thân xe này màu tối, có logo hai chữ M, đắt tiền đến từng centimet. Trong ánh đèn chói chang, cửa xe nhanh chóng mở ra, một người đàn ông bước xuống.

Người đàn ông kia hỏi: "Sao lại thế này? Cậu có sao không?"

"Xin lỗi, trời tối quá, tôi lại vội, không chú ý đến khúc cua này, chuông xe cũng bị hỏng mất."

Trình Bất Ngộ cố gắng ổn định hơi thở, khuôn mặt cậu tái nhợt, hàng mi đen rưng rưng nước mắt. Thế nhưng dù ở trong tình huống này, giọng nói của cậu vẫn cực kỳ lạnh nhạt, trầm tĩnh, như thể chỉ đang đọc thuộc một bài văn: "Là lỗi của tôi, tôi có thể chịu hoàn toàn trách nhiệm."

Đèn pha rất sáng, cậu nheo mắt, lồng ngực phập phồng thở dốc, mái tóc đen nhánh xoã xuống trán.

Ánh sáng mạnh mờ đi, người đàn ông ngồi xổm xuống, chặn một phần nguồn sáng, hương hoa hồng thoang thoảng trong không khí.

Trình Bất Ngộ mở to mắt.

Cố Như Trác nửa quỳ trước mặt cậu, môi mím chặt, vẻ mặt hoảng hốt.

—---------Hết chương 1—-------