Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 112: Em học như thế nào?



Edit: Kidoisme

Chu Khán Thanh chẳng hiểu Đoàn Văn Tranh nói cái gì, tự dưng nhảy đâu ra hỏi mình vớ va vớ vẩn.

Hoặc là y đã nói quá nhiều nên giờ không biết lúc ở phòng huấn luyện mình nói cái gì nữa luôn.

“Nói chia sẻ cho tôi tài liệu học tập.”

“………….”

Đoàn Văn Tranh thiện ý nhắc nhớ Chu Khán Thanh. Y bĩu môi, không biết có nên cảm ơn anh hay tiếp tục khịa: “Đoàn Văn Tranh, tôi bảo này, cậu mặt dày nó cũng vừa vừa thôi, không share Weibo cho tôi còn dám mở mồm ra đòi tôi tài liệu?”

“Trí nhớ tôi không tốt, cậu bảo tài liệu là cái gì?”

Chu Khán Thanh cổ quái, hoài nghi liệu thằng này nó có bị ai nhập hồn vào không mà đến chuyện đấy còn quên. Y đánh giá một lúc lâu, cuối cùng mở miệng nói: “Thì là cái ấy ấy…”

“Ấy?” Đoàn Văn Tranh nheo mắt đầy nguy hiểm.

“Đương nhiên chính là…” Chu Khán Thanh nở nụ cười ha hả: “Thứ mà đàn ông hay xem…đương nhiên loại của cậu tôi không xem, nhưng tôi có mua cho cậu vài bộ, sao cậu có thể gạt phăng công lao của tôi chứ?”

Đoàn Văn Tranh không trả lời y mà ngược lại, khóe miệng anh hơi nhếch, tự thì thầm một mình: “À, thế à…”

Chu Khán Thanh mờ mịt: “Ý gì? Sao trông cái mặt cậu nó dâm dê thế…chẳng phải mới hôm trước cậu…”

Đoàn Văn Tranh cắt ngang lời y: “Ừ, có chuyện đấy thật.”

“………….”

Anh thân mật vỗ vai Chu Khán Thanh: “Đi ngủ đi.”

Chu Khán Thanh ngạc nhiên bị anh xô về phòng, vừa đi y vừa cảm thấy sao cái thằng này càng ngày càng quái dị.

Cười đúng như thằng biến thái.

Đã thế trong lúc y vừa định mở cửa phòng, Đoàn Văn Tranh từ đâu lại chui ra quơ quơ di động –

“Đúng rồi, video hôm trước cậu đưa cho tôi lỡ tay xóa mất, cậu gửi lại đi.”

“………”

Mẹ kiếp!

Trận tứ kết diễn ra đúng lịch, đội LGW của bọn họ phát huy rất ổn định, thuận lợi lấy được tấm vé quý giá tiền vào vòng Bán kết.

Tiết Lan thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Đây là trận đấu đầu tiên vắng mặt Ôn Diễn, trước đây khi Tiết Lan làm đột kích xung phong đều rất thích theo đuôi hắn, hiện tại người bên đội hai lên thay sẽ theo đuôi cậu, lúc thi đấu còn phải chăm sóc thêm một người, Tiết Lan mãi mới làm quen được.

Nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên chính là Chu Khán Thanh thích ứng với vị trí đột kích bảo vệ rất nhanh, cậu tưởng y sẽ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể phối hợp nhuần nhuyễn với Lộ Du nhưng mà không, hai người bọn họ không hề để lộ bất kỳ sơ hở nào trong trận tứ kết.

Mọi người ai ai cũng khen nức khen nở.

Chu Khán Thanh bất đắc dĩ cười trừ: “Sao, tôi không đáng tin thế cơ à?’

Lộ Du xấu hổ hắng giọng: “Tất nhiên là không rồi, chỉ là tôi thấy cậu không am hiểu vị trí này cho lắm…”

“Nào có người thực sự mù tịt thứ gì…” Chu Khán Thanh cười tự giễu: “Là tại tôi, tôi cho rằng…”

Chu Khán Thanh liếc nhìn Tiết Lan, không nói hết lời mà chọn đánh trống lảng: “Trước đây tôi không đúng, giờ tôi phát hiện ra vị trí này rất hợp với mình.”

Sau đó y cười ha ha chuyển sang chuyện khác.

Nhưng Tiết Lan hoàn toàn hiểu y quan tâm đến cảm nhận của cậu, không nói hết câu ‘cho rằng trước đây còn Ôn Diễn.’

Chu Khán Thanh vốn không phải người như thế.

Y không phải người cẩn thận, nhưng lại luôn là người tinh tế, quan tâm đến tâm trạng của người khác.

Chu Khán Thanh từng là đứa trẻ vô tư, tự do tự tại không bị gò ép trong bất kỳ khuôn phép nào. Từ khi Ôn Diễn đi, y như thay đổi thành một người khác cũng chỉ là để giúp bọn họ, mong có thể gánh vác một phần cho cả đội.

Tiết Lan cầm di động gọi điện qua cho Ôn Diễn để thông báo tin tức.

Đúng lúc này, Ôn Diễn gọi về.

Tiết Lan nhảy nhót vui vẻ, vội vàng nhận điện thoại: “Đội trưởng!”

Giọng nói của cậu khiến mấy người đang mải buôn chuyện không hẹn mà cùng quay lại nhìn.

Tiết Lan thấy cả đám đều dựng ngược lỗ tai lên nghe lén, vội vàng bật loa ngoài.

“Giờ anh đã không còn là đội trưởng rồi.” Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười của Ôn Diễn: “Vừa nãy anh xem các cậu bắn trận tứ kết qua livestream, đội trưởng, chúc mừng mọi người thuận lợi tiến vào vòng bán kết.”

“Không, trong lòng em anh mãi là đội trưởng.” Tiết Lan xấu hổ nói: “Ca phẫu thuật thế nào rồi? Mọi người rất lo cho anh.”

“Bác sĩ bảo hồi phục rất tốt.” Giọng nói Ôn Diễn dịu dàng hơn ngày xưa rất nhiều, điều này làm Tiết Lan yên tâm hẳn.

Biết Ôn Diễn thuận lợi nơi đất khách quê người, Tiết Lan mới nhẹ nhõm thở phào: “Thế khi nào anh về?”

“Giải trong nước chắc là không kịp đâu, nhưng trước vòng chung kết thế giới, anh sẽ về.” Ôn Diễn dừng một chút: “Exist, em…”

“Không được thật hả…” Chu Khán Thanh nghe vậy hơi uể oải than: “Lâu quá.”

“Chu Khán Thanh, đấu mấy giải trong nước này mà cậu cũng cần đội trưởng về sao?” Đoàn Văn Tranh bên cạnh khịt mũi coi thường.

“Wind thích về thì về! Cậu chỉ được cái xen vớ xen vẩn!” Tạ Tri Niên đập Chu Khán Thanh một cái, mấy người cũng bắt đầu anh một câu, tôi một câu kể lể chuyện thi đấu cho Ôn Diễn nghe, sống động y như thật.

Ôn Diễn chăm chú nghe họ kể, thỉnh thoảng mới chen vào hỏi vài câu.

Tạ Tri Niên nghiêm túc đảm bảo bọn họ sẽ nỗ lực thi đấu hơn nữa để vươn tới trận chung kết thế giới, bảo Ôn Diễn không cần lo lắng, cứ việc an tâm dưỡng thương.

Cái giọng điệu hệt như bọn họ không phải là đi đánh tứ kết mà là mai đã vào vòng chung kết, nắm chắc luôn tấm vé vào vòng chung kết thế giới.

“Thôi được rồi, hiện tại bốn đội mạnh nhất trong nước đã hiện diện đủ bộ gồm: LGW, Lôi Đình, BTR và Ảo Ảnh.” Sau khi cúp mày Tạ Tri Niên nghiêm túc hẳn lên, phong cách nói chuyện so với lúc nãy cứ như hai người khác nhau: “Thực lực của ba chiến đội này chúng ta không được khinh thường, các cậu cũng chuẩn bị đi, đã đồng ý sẽ lấy được quán quân quốc gia cho Ôn Diễn rồi thì đừng để hắn thất vọng.”

Đối với tốc độ lật mặt còn nhanh hơn cả lật bánh tráng của anh ta, ai ai cũng không tỏ ý kiến, chỉ gật đầu hò đồng ý.

Tạ Tri Niên nói thêm: “Bốc thăm chọn cặp đấu rất sát với ngày thi đấu, chúng ta hoàn toàn không có khả năng chuẩn bị.”

“Điều này đại diện cho…” Tạ Tri Niên nghiêm túc nói: “Trong khoảng thời gian chuẩn bị, các cậu phải nghiên cứu hết cả ba đội, Lôi Đình, BTR cùng với Ảo Ảnh. Còn nữa, Reset, giải solo của cậu cũng không được phép thả lỏng.”

Đoàn Văn Tranh đáp: “Rõ.”

Tạ Tắc Nghiêu cực kỳ vừa lòng với phản ứng của mọi người, anh ta dặn đi dặn lại mọi người đi ăn liên hoan bữa lẩu rồi đi ngủ sớm, chuẩn bị một tinh thần đẹp ngày mai bắt đầu luyện tập.

Sau trận tứ kết, [Ánh sáng tận thế] dành cho bốn đội mạnh nhất thời gian chuẩn bị là một tháng, trận đấu chung kết cũng được ấn định vào giữa tháng bảy.

Vòng chung kết thế giới sẽ diễn ra sau hai tháng, Tiết Lan nhẩm tính, nếu thế thì Ôn Diễn sẽ quay lại câu lạc bộ vào khoảng tháng chín?

Tiết Lan nghĩ đến ngốc luôn, không để ý từ khi nào Đoàn Văn Tranh đã tiến lại gần.

“Đừng lo, cho dù chúng ta có gặp đội nào thì đều không có vấn đề lớn.” Tay anh tự nhiên đặt ra sau ghế Tiết Lan, cúi người thân mật hỏi cậu: “Thời gian chuẩn bị còn xa lắm, đi ăn cơm đã nhé?”

Tiết Lan vội vàng dừng động tác lại, nhìn nụ cười tươi roi rói của anh.

Trông Đoàn Văn Tranh…không ổn lắm.

Mà cũng không phải, chỉ là bình thường khi nói chuyện Đoàn Văn Tranh vẫn như thế, nhưng chiếu theo ra đa hôm nay của Tiết Lan, anh hò cậu đi ăn cơm chắc chắn không chỉ có chuyện ăn cơm.

Hôm nay tâm trạng của Đoàn Văn Tranh rất tốt, nụ cười cứ phải nói là như hoa mùa xuân, kể cả Chu Khán Thanh có khịa anh thế nào thì anh cũng toàn coi như y đánh oánh rắm, không khí câu lạc bộ hòa hảo dễ gần, hoàn toàn không có mùi xăng cháy như thường lệ.

Mấy ngày gần đây vì để tập trung thi đấu nên hai người không có thời gian riêng, Tiết Lan thấy anh không có vẻ tức giận mới yên tâm hẳn, tạm thời đặt chuyện tình cảm sang một bên.

Nhưng…. cậu thực sự cảm thấy Đoàn Văn Tranh không đúng!

“Em, em không đói.”

“Sao thế?” Đoàn Văn Tranh coi như không nhận thấy ánh mắt lo lắng của Tiết Lan, kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Hai người không ăn cơm à?” Chu Khán Thanh vừa đi ra ngoài cửa thì thấy cặp người yêu này vẫn còn ngồi im, quan tâm hỏi: “Đi nhanh lên!”

“Các cậu ăn trước đi.” Đoàn Văn Tranh tươi như hoa đáp, sau đó lại nhìn chằm chằm Tiết Lan.

Tiết Lan vội vàng đứng lên.

Đoàn Văn Tranh nhanh tay kéo ghế cậu, cố định nhóc con lại trên ghế, cười nhạt: “Em bảo em không đói cơ mà?”

“………..”

Giờ em bảo đói anh có cho em ăn không?

Đoàn Văn Tranh như đoán ra suy nghĩ của cậu, anh nhếch miệng như gã săn mồi cho thức ăn của mình đủ thời gian chạy trốn rồi lại trêu chọc nó, để nó trở về với bàn tay mình.

“Trận chung kết tận một tháng sau mới diễn ra.” Đoàn Văn Tranh nhìn đoàn người nối đuôi nhau rời khỏi phòng huấn luyện xong mới ôm Tiết Lan lại gần mình: “Nếu em không đói thì mình nói chuyện khác?”

“Nói, nói gì cơ?”

Tiết Lan không hiểu nhưng mà cậu không có ngu, cẩn thận liếc nhìn ai đó. Cậu ngồi tít ra bên ngoài, chỉ cần phát hiện ra nguy hiểm ngay lập tức sẽ chạy luôn.

Hệt như một con thỏ co rúm lại.

“Nói chuyện….” Đoàn Văn Tranh không để ý lắm càng ngày càng tiến gần, giọng nói bên tai cậu dần biến thành những nụ hôn vụn vặt: “Em xem video đó…học đến đâu rồi?”