Tớ Và Cậu Ấy Không Thân

Chương 3: Nói với cậu xong cậu cũng chẳng hiểu



Xếp chỗ ngồi xong, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu mọi người đi lên bục giảng giới thiệu bản thân, lần lượt theo trình tự từ trái sang phải.

Các bạn học mỗi người một tính cách, người nào phóng khoáng, hoạt bát vui vẻ thì sẽ nói nhiều thêm mấy câu, người nào trầm mặc hướng nội thì cơ bản là nói không quá ba câu.

Bắt đầu từ bạn học đầu tiên lên bục giới thiệu, Hà Diệp đã đang lặng lẽ chuẩn bị lời thoại cho mình rồi.

"Chào mọi người, tớ tên là Ngô Viên Viên, Ngô trong Ngô Tam Quế, Viên Trong Trần Viên Viên*."

*Ngô trong Ngô Tam Quế, Viên Trong Trần Viên Viên: Ngô Tam Quế là một vị tướng người Trung Quốc, là người đã cho người Mãn vào Trung Quốc và giúp họ thành lập nhà Thanh, sau đó lãnh đạo một cuộc nổi dậy chống lại nhà Thanh trong nỗ lực bắt đầu triều đại của riêng mình; Trần Viên Viên tên tự là Uyển Phân, là một mỹ nhân thời Minh mạt - Thanh sơ trong lịch sử Trung Quốc. Nàng từng được xưng tụng là một trong Tần Hoài bát diễm và cũng bị quy cho là một trong những nguyên nhân dẫn đến việc danh tướng Ngô Tam Quế dẫn quân Thanh chiếm Trung Nguyên, nhiều nhà nghiên cứu cho rằng Viên Viên là mỹ nhân để lụy anh hùng. Tên của Ngô Viên Viên được ghép chữ từ tên của hai nhân vật lịch sử này.

Hà Diệp đang cảm thấy hơi căng thẳng vì người tiếp theo chính là bản thân mình thì bị lời mở đầu của bạn cùng bàn mới chọc cho buồn cười.

"Mặc dù thành tích học tập của tớ không tốt cho lắm, nhưng con người tớ vô cùng nhiệt tình, sau này các bạn học gặp phải đề nào không biết làm, hoan nghênh tới tìm tớ để thỉnh giáo, với tư cách là người xếp thứ tám từ dưới đếm lên của lớp chúng ta, tớ nhất định sẽ vắt óc suy nghĩ để giải đáp cho mọi người."

Giáo viên chủ nhiệm đang cầm bình giữ nhiệt uống nước:...

Giữa hàng loạt tiếng cười đầy thiện ý của các bạn cùng lớp, Ngô Viên Viên đi xuống dưới bục giảng, nháy ánh mắt cổ vũ về phía Hà Diệp.

Hà Diệp nối tiếp cô ấy đứng lên bục giảng.

Còn chưa mở miệng nói, trong không gian lớp học im phăng phắc lặng như tờ, hàng ghế phía sau đột nhiên có nam sinh phát ra một tiếng ho bất ngờ.

Đây rõ ràng là tín hiệu gì đó, các bạn học đồng loạt quay đầu lại, giáo viên chủ nhiệm cũng nghi hoặc cũng nhìn chằm chằm về phía Châu Hướng Minh, người vừa mới giả vờ ho.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Châu Hướng Minh ngơ ngác đưa tay sờ lên đầu: "Thật là ngại quá, cổ họng của tớ không được thoải mái, mọi người không cần để ý tới mình, cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi."

Hà Diệp đang đứng trên bục giảng, không những có thể nhìn thấy Châu Hướng Minh, mà ánh mắt của cô cũng nhìn thấy rõ mồn một Lục Tân đang ngồi ngay bên cạnh Châu Hướng Minh.

Anh mặc chiếc áo T-shirt màu trắng mà lúc sáng gặp nhau, đầu hơi cúi xuống, trong tay cầm một chiếc bút, hình như đang làm đề.

Còn Châu Hướng Minh, đang nở nụ cười xán lạn nhìn cô.

Hà Diệp bỗng nhiên hiểu ra ý của Châu Hướng Minh, chắc chắn cậu ta cũng đã hiểu lầm gì đó chỉ vì sáng nay Lục Tân chủ động chào hỏi cô.

Hà Diệp bất giác nhìn về phía người bạn tốt Chu Tình của mình đang ngồi ở hàng đầu tiên.

Chu Tình quả nhiên lại lộ ra nụ cười kiểu "tớ biết ngay mà" kia.

Bị tình huống nhỏ ngoài dự đoán này làm rối loạn mạch suy nghĩ, Hà Diệp quên mất bản thảo mình đã chuẩn bị và soạn sẵn trong đầu, cô vô thức mượn luôn cách giới thiệu của Ngô Viên Viên để dùng: "Chào mọi người, tớ tên là Hà Diệp, Hà, Hà trong họ Hà, Diệp trong thụ diệp (lá cây)..."

Khi cô lên tiếng, Lục Tân mới nâng mắt lên, đồng thời cũng bỏ bàn chân đang dẵm lên giày của Châu Hướng Minh ra.

Không biết rằng khuôn mặt của cô gái đứng bên bục giảng trở nên đỏ bừng là bởi vì tiếng ho giả quá lố của Châu Hướng Minh ban nãy, hay là bởi vì lời giới thiệu kém chất lượng của mình, nói xong họ tên liền vội vội vàng vàng bước xuống bục giảng.

"Da mặt mỏng thật."

Châu Hướng Minh nghiêng đầu sát vào Lục Tân, âm thầm chia sẻ kết quả mà cậu ta rút ra được sau khi quan sát bạn học Tiểu Diệp của anh.

Lục Tân: "Biết vậy là tốt, sau này bớt trêu cậu ấy lại."

Châu Hướng Minh cố ý bày ra vẻ mặt lưu manh: "Trêu thì đã làm sao, liên quan gì tới nhà cậu?"

Lục Tân: "Nếu nhất định phải phân tích quan hệ thì là, cậu là người tớ giới thiệu với cậu ấy, tớ không muốn cậu ấy bởi vì nhân phẩm của cậu có vấn đề mà nghi ngờ luôn nhân phẩm của tớ."

Châu Hướng Minh: "Coi như cậu giỏi, có bản lĩnh thì cậu cứ giả vờ tới tận kỳ thi đại học năm sau luôn đi."

Lục Tân nhắm mắt làm ngơ, bỏ ngoài tai lời nói của Châu Hướng Minh, tiếp tục xem các bạn học khác tự giới thiệu bản thân.

Chẳng mấy chốc đã tới lượt hàng của họ.

Châu Hướng Minh đi lên trước, con người cậu ta tính tình cợt nhả không nghiêm túc nên khi nói chuyện cũng khá là hài hước, là kiểu người dễ dàng thu hút được sự chú ý của các bạn nữ.

Nhưng điều mà Lục Tân chú ý tới là Hà Diệp, trước đó cô vẫn luôn lịch sự nghe những bạn học khác giới thiệu bản thân, thế mà khi Châu Hướng Minh đi qua chỗ ngồi của các cô, Hà Diệp lại cúi đầu nhìn sách.

Tức giận rồi sao?

Sau khi Châu Hướng Minh về vị trí của mình, Lục Tân rời khỏi chỗ ngồi.

Hà Diệp vẫn nhìn sách như cũ, chỉ là, khi Lục Tân đi lướt qua bên cạnh cô, ánh mắt của cô không nhịn được mà chuyển động mấy giây theo chiếc áo T-shirt màu trắng của anh.

Thực ra không liên quan gì tới Lục Tân, hoàn toàn chỉ là do bạn bè của hai người nghĩ nhiều mà thôi.

Nhưng càng như vậy, Hà Diệp càng muốn chứng minh giữa mình và Lục Tân thật sự không có gì hết.

Vậy nên, lúc Lục Tân đang nói, cô cũng không ngẩng đầu lên nhìn.

"Tôi là Lục Tân, Lục trong đại lục, Tân trong "phong yên vọng ngũ tân*", sau này đều là bạn học với nhau, trong việc học tập nếu mọi người gặp khó khăn gì có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào."

*Phong yên vọng ngũ tân: Một câu thơ trong bài thơ "Tống Đỗ thiếu phỉ chi nhậm Thục Châu".

Ngũ quan của Lục Tân mang vẻ lạnh nhạt, giọng nói cũng lạnh nhạt, tạo cho người khác một cảm giác xa cách, nhưng nói năng lại lịch sự và hòa nhã, không hề xa cách vạn dặm giống như trong lời đồn.

Hà Diệp càng thêm chắc chắn, cả ba lần Lục Tân chủ động chào hỏi cô thực sự đều chỉ là vì xuất phát từ phép xã giao lịch sự của anh giữa những người bạn học với nhau mà thôi.

Lục Tân nói xong, khi đi về chỗ ngồi, không cần cố ý nhìn cũng biết cô vẫn đang đọc sách.

Cả lớp có tất cả năm mươi sáu bạn học, chỉ có mình anh và Châu Hướng Minh là "nhận được" sự đãi ngộ không thèm nhìn họ của cô.

Kẻ đầu sỏ gây chuyện còn đang nháy mắt ra hiệu với anh: "Sao năm nay cậu nói nhiều thế? Trước kia toàn thấy cậu khai mỗi cái họ tên là hết chuyện mà."

Lục Tân lấy một chiếc tai nghe ra, nhét nó vào bên tai gần với bạn tốt của mình nhất.

***

Ngày bắt đầu năm học của năm nay đúng vào hôm chủ nhật nên buổi tối không được xếp tiết tự học.

Chiều tối trước khi tan học, những việc như thành viên của ban cán sự lớp, nhóm trực nhật đều đã được quyết định xong.

Hà Diệp không tham gia tranh cử ban cán sự của lớp, còn nhóm trực nhật thì được xếp theo số thứ tự trong danh sách lớp, cô nghiễm nhiên được xếp vào nhóm một, phụ trách dọn vệ sinh phòng học vào mỗi thứ hai hàng tuần.

Nhóm trưởng nhóm một là Lục Tân.

Giờ giải lao, Lục Tân gọi tám người bạn học cùng nhóm ra ngoài hành lang, bàn bạc và phân chia nhiệm vụ làm vệ sinh của ngày mai.

"Một người chăm sóc cây xanh và bật tắt đèn, ai nhận?"

Công việc này khá là nhẹ nhàng, Hà Diệp động lòng, nhưng lại ngại không dám giành lấy.

"Để tớ đi, tớ rất là thích chăm sóc và ngắm cây xanh nha." Trần Huyên vừa nở nụ cười vừa giơ một cánh tay lên.

Cô ấy là học bá xếp số hai trong lớp.

Không có ai tranh với cô ấy.

"Một người dọn dẹp bục giảng và lau bệ cửa sổ trong phòng học."

Một anh chàng học bá xếp số ba trong danh sách lớp, dáng người còn thấp hơn cả Hà Diệp một chút tên Vương Văn Bân giơ tay nhận việc.

"Ba người lau bảng, buổi sáng và buổi chiều mỗi buổi một người, một người còn lại phụ trách lau vào tiết tự học buổi sáng và buổi tối, ai nhận?"

Hà Diệp rũ mắt xuống, dựa vào đó để thể hiện rằng cô không hề có hứng thú với công việc này.

Cô ngại không dám nhận phần việc dễ dàng nhẹ nhàng, nhưng cũng không tích cực đến mức nhận phần công việc phải hít bụi nhiều nhất.

Ba học sinh nam đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhận cùng nhau chia sẻ công việc này.

"Hành lang và bệ cửa sổ bên ngoài, một người đảm nhiệm."

Hà Diệp và một bạn nữ khác gần như là giơ tay lên cùng một lúc.

Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, Hà Diệp khiêm nhường nói: "Cậu làm đi."

Bạn học nữ nở nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn cậu, vậy tớ không khách sáo nữa nhé.". Truyện Điền Văn

Hà Diệp cảm thấy như vậy cũng không tệ, giờ giải lao cô cũng không cần phải ra ngoài kiểm tra hành lang nữa, vừa hay có thêm một chút thời gian để đọc sách.

Lục Tân thấy mấy người họ đã tự thương lượng với nhau xong rồi thì nhìn qua một lượt tờ danh sách trong tay, nói: "Ba người còn lại phụ trách quét dọn sàn của phòng học sau khi giờ tự học buổi tối kết thúc, lau sàn để tôi, còn các cậu quét sàn nhé?"

Hà Diệp đang định gật đầu thì một bạn nữ khác nhỏ giọng nói: "Cứ để cậu lau sàn mãi cũng không hay cho lắm, hay là ba người chúng ta luân phiên đổi cho nhau đi?"

Trong lòng Hà Diệp cảm thấy cắn rứt lương tâm, tính giác ngộ của cô vẫn chưa đủ cao.

Lục Tân thoáng đưa mắt nhìn cô, nói: "Không sao đâu, tôi quen là người cuối cùng rời đi rồi."

***

Đến khi tan học, Hà Diệp thu dọn cặp sách xong, đi xuống dưới lầu cùng với Chu Tình và Ngô Viên Viên.

Chu Tình: "Bây giờ mới vừa bắt đầu vào học mà tớ đã cảm nhận được sự mệt mỏi rồi này."

Ngô Viên Viên: "Giống nhau cả thôi, nếu không phải do nhoài người trên bàn học không được thoải mái thì tớ có thể ngủ suốt cả một buổi chiều."

Hà Diệp đã xem trước bài học của ngày mai một lần đồng thời đã làm xong những bài tập tương tự, chỉ biết phối hợp với họ bằng cách giữ im lặng.

Chu Tình: "Viên Viên cũng học ngoại trú sao?"

Ngô Viên Viên: "Đúng vậy, đáng tiếc là không sống cùng một khu với Hà Diệp, cậu ấy đi về phía đông còn tớ đi về phía tây, nếu không thì còn có thể bầu bạn với nhau thêm một đoạn đường."

Chu Tình: "Ngưỡng mộ hai cậu quá đi mất, nhà tớ cách trường xa nên chỉ có thể ở lại trong trường thôi."

"Nội trú rất tốt đấy chứ, có thể ngủ sớm dậy muộn hơn so với chúng tôi, không sợ phải dãi nắng dầm mưa, nhiều nhất cũng chỉ phải giành phòng tắm thôi."

Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng của nam sinh nói chen vào, ba cô gái đồng loạt quay đầu lại, liền nhìn thấy Châu Hướng Minh và Lục Tân.

Người nói xen vào hiển nhiên là Châu Hướng Minh.

Hà Diệp là người đầu tiên thu ánh mắt lại.

Chu Tình cãi lại Châu Hướng Minh: "Tốt như vậy sao cậu không học nội trú? Chỉ biết nói lời châm chọc là tài."

Châu Hướng Minh: "Mẹ tôi xót tiền ký túc xá nên không chịu làm thủ tục học nội trú cho tôi."

Chu Tình:...

Cô ấy tức anh ách quay đầu lại, cho đến tận khi đi ra khỏi tòa nhà dạy học Chu Tình mới nhớ tới một chuyện, quay đầu hỏi Châu Hướng Minh: "Lúc Hà Diệp nhà chúng tôi lên bục giới thiệu bản thân, tại sao cậu lại phá đám?"

Châu Hướng Minh: "Phá đám cái gì chứ? Cổ họng bị ngứa nên mới ho có một tiếng cũng không được à?"

Chu Tình:...

Hà Diệp chào tạm biệt với cô ấy: "Chúng tớ đi lấy xe đạp đây."

Chu Tình biết Hà Diệp không thích nghe mấy lời này nên cười rồi vẫy tay với cô.

Châu Hướng Minh: "Còn có vấn đề gì không? Không có thì chúng tôi cũng đi đây."

Chu Tình hậm hực trừng mắt lườm cậu ta một cái rồi mới nhìn sang Lục Tân.

Lục Tân khoác cặp ở một bên vai, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra ban nãy chẳng hề liên quan gì tới anh vậy.

"Thế nào, lúc nãy tớ giả vờ đủ giống chứ, không hề bán đứng cậu chút nào."

Bỏ cặp sách vứt vào trong rổ xe đạp, Châu Hướng Minh vừa cong eo mở khóa cho xe đạp, vừa giành công với Lục Tân đang đứng bên cạnh.

Lục Tân vẫn trưng ra vẻ mặt với biểu cảm nghe không hiểu cũng không quan tâm kia.

Châu Hướng Minh xùy một tiếng trêu chọc anh.

Hai người đạp xe ra khỏi trường, phát hiện Hà Diệp đi ngay phía trước họ, chỉ cách khoảng hơn năm mươi mét.

Cùng lúc đó có quá nhiều học sinh cũng đang rời khỏi trường, bóng dáng của Hà Diệp bị kẹp trong giữa đám đông, lúc ẩn lúc hiện.

Vì không có tình huống đặc biệt gì xảy ra nên tốc độ đạp xe của cô gái không được nhanh cho lắm, Châu Hướng Minh nhìn Lục Tân đang đạp xe chẳng nhanh cũng chẳng chậm, hỏi: "Sao hôm nay cậu giống y hệt ốc sên vậy?"

Hai người họ từ hồi cấp hai đã cùng nhau học ngoại trú, lần nào cũng là những tuyển thủ đầu tiên lao ra khỏi trường học vào giờ tan học cao điểm.

Lục Tân: "An toàn là quan trọng nhất."

Châu Hướng Minh:...

"Vịt chết cứng mỏ*, thích người ta rồi thì cứ nhận đi, tuổi thanh xuân làm gì có ai không từng thích cô gái nào chứ? Vốn chẳng phải chuyện gì mất mặt, đã thế giữa hai chúng ta có quan hệ như thế nào, có đến nỗi cậu phải như vậy không?"

*Vịt chết cứng mỏ: Chỉ người cãi chày cãi cối, có chết cũng không nhận sai.

Lục Tân coi như không nghe thấy gì.

Vì cách trường ngày một xa nên học sinh trên đường cũng tách nhau ra gần hết rồi.

Đằng trước đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, Hà Diệp dừng xe lại.

Lục Tân thấy vậy cũng dừng xe bên lề đường.

Hai tròng mắt của Châu Hướng Minh đã sắp rớt ra ngoài luôn rồi: "Cậu làm cái trò gì vậy? Chúng ta còn cách ngã tư tận năm mươi mét nữa cơ mà, đạp qua đó vừa hay đúng lúc đèn chuyển xanh!"

Lục Tân nhìn bóng lưng của Hà Diệp, lạnh nhạt nói: "Tránh hiềm nghi."

Châu Hướng Minh không hiểu cho lắm: "Cậu không muốn cậu ấy phát hiện ra cậu thích cậu ấy?"

Lục Tân: "Không đến mức là thích."

Châu Hướng Minh: "Thế thì là gì? Chủ động bắt chuyện, cố ý đi chậm theo người ta về nhà, những điều này áp lên người cậu thì toàn bộ đều là chứng cứ cho thấy rằng cậu đã rung động rồi còn gì."

Lục Tân liếc mắt nhìn cậu ta một lát, cuối cùng đưa ra kết luận: "Nói với cậu xong cậu cũng chẳng hiểu."

Châu Hướng Minh: "Đừng mà, cậu nói với tớ đi, tớ chắc chắn hiểu được."

Lục Tân cười cười, nhìn thẳng về phía trước, không thèm để ý tới cậu ta nữa.

***

Hà Diệp không hề biết Lục Tân và Châu Hướng Minh ở ngay phía sau mình không xa, cô chỉ mải miết đạp xe tiến thẳng về nhà, đến trước cửa siêu thị thì chào bố một câu rồi về nhà chuẩn bị bữa tối trước.

"Hôm nay đi học lại buổi đầu tiên như thế nào, trong lớp có nhiều người quen không con?"

Vừa ăn cơm mà con gái mang đến, Hà Dũng vừa quan tâm hỏi.

Hà Diệp: "Gần như là không có, nhưng mà Chu Tình học cùng lớp với con, bạn cùng bàn mới của con cũng rất là hòa đồng ạ."

Hà Dũng: "Tốt quá, có Tiểu Tình ở đó thì bố không cần phải lo con bị người khác bắt nạt hoặc là không có ai giúp đỡ rồi."

Hà Diệp bất lực với bố ruột của mình: "Năm nào bố cũng lo chuyện này."

Hà Dũng: "Ai bảo con thật thà quá cơ, bố sợ con phải chịu thiệt."

Hà Diệp: "Con cũng có thật thà đến mức đó đâu."

Cô kể chuyện phân công nhóm trực nhật cho bố mình nghe.

Hà Dũng: "Con người nhóm trưởng của các con khá là tốt đấy, chịu chủ động nhận công việc lau sàn, trẻ con bây giờ cơ bản đều được nuông chiều từ nhỏ, làm gì có đứa nào ở nhà mà biết lau nhà đâu, trừ khi hiểu chuyện được như con."

Hà Diệp cũng thừa nhận, Lục Tân quả thực rất chí công vô tư.

"Nhóm trưởng xếp số mất vậy?"

"Số một ạ, xếp hạng toàn khối chưa từng rơi ra khỏi tốp năm."

"Giỏi như vậy sao, có phải có thể đỗ vào Thanh Hoa Bắc Đại không?"

Hà Diệp ngưỡng mộ gật đầu, dựa theo thành tích thi đại học mấy năm trước của Nhị Trung, những người thuộc tốp ba mươi của toàn trường hầu hết đều có thể vào được Thanh Hoa và Bắc Đại, cơ hội của những người trong tốp năm mươi cũng rất lớn, còn những người phía sau cơ bản là không có may mắn đó.

Trông thấy sắc mặt của con gái đang nắng lại chuyển thành nhiều mây*, Hà Dũng vội vàng nói: "Vẫn còn một năm nữa mà, chúng ta cùng nhau tiếp tục cố gắng, nói không chừng còn có thể nhảy vọt lên tốp năm mươi đấy!"

*Đang nắng chuyển thành nhiều mây: Đang vui vẻ bỗng trở nên ủ dột nặng nề.

Miệng Hà Diệp thì bảo bố mình đừng ôm hy vọng gì nhiều, nhưng trong lòng lại âm thầm tự cổ vũ cho bản thân.

Cho dù không vào được Thanh Hoa hay Bắc Đại thì vẫn còn những trường đại học chất lượng tốt khác, tiếp tục cố gắng chắc chắn không phải chuyện làm sai!