Tô Tô

Chương 42: Cầm thú



Nụ hôn này thật mãnh liệt, có chút nóng bỏng, giống như một ngọn lửa, đốt cháy Ân Tô Tô từ đầu đến cuối.

Bề mặt quầy rượu không rõ kết cấu, sờ vào có cảm giác lạnh lẽo và cứng rắn, khi cô bị đặt lên trên, một chút mát lạnh nhẹ nhàng thấm qua quần áo, thấm vào da thịt và máu của cô. Trong nhà rất ấm áp, nhưng chính vì sự ấm áp của không gian mà sự lạnh lẽo đột ngột này khiến cô giật mình, khiến cô không khỏi rùng mình.

Lưỡi cô ở giữa môi răng anh, đụng chạm đều là lửa.

Mà cơ thể ngồi trên mặt bàn lạnh, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, như băng Bắc Cực.

Đốt cháy và đóng băng, cuồng nhiệt và lạnh tột độ, liệu trên thế giới còn có sự tra tấn nào mâu thuẫn và tàn nhẫn hơn nữa không?

Khi môi Phí Nghi Chu ban đầu áp xuống, tâm trí Ân Tô Tô hỗn loạn, cô ngơ ngác để anh hôn, cố gắng duy trì lý trí và cố gắng suy nghĩ.

Không biết sao anh có thể, đột ngột như vậy...

Mất kiểm soát.

Nhưng chẳng bao lâu, chức năng suy nghĩ của não Ân Tô Tô đã bị nụ hôn cưỡng chế bá đạo này làm gián đoạn, má cô như bốc cháy, đôi mắt mở to vì kinh ngạc và hoảng sợ

Có thể cảm nhận được kén ngón tay quen thuộc đó rất rõ ràng.

Sau vài giây hoài nghi, xấu hổ và tức giận, Ân Tô Tô vùng vẫy trong tiềm thức, mười ngón tay mảnh khảnh hoảng loạn đưa xuống và chạm vào một viên kim cương trắng trên khuy măng sét của bộ âu phục đen của anh.

Xương cổ tay người đàn ông đầy sức lực, niết trong tay, đầu ngón tay cô có thể cảm nhận được sức mạnh bùng nổ ẩn chứa trong cánh tay này. Trước đây, cô chưa bao giờ tưởng tượng được rằng một tâm hồn cao thượng và lạnh lùng như vậy lại sánh được với một thân xác hoang dã khó thuần như thế.

Giống như sứ, lẽ ra phải yếu đuối và tinh tế, nhưng anh lại không phải, bất kể chiều cao và hình thể, cô đều kém xa anh, ngay cả một cổ tay của anh cũng cần được cô ôm hết sức bằng cả hai tay mới có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình.

Cuối cùng sau khi thoát khỏi răng môi hống hách của anh và có thể lấy lại hơi thở, Ân Tô Tô cố gắng hết sức để thoát khỏi anh, vừa đỏ mặt vừa thấp giọng phản đối: "Mới sáng sớm anh làm gì vậy? Mọi người đều phải ra ngoài làm việc."

Phí Nghi Chu vẫn ôm chặt cô, vùi mặt vào cần cổ mềm mại ấm áp của cô, anh không nói gì mà hít một hơi thật sâu, hơi thở nóng hổi phả vào động mạch cảnh của cô, khiến nó nóng bừng và ngứa ngáy.

Tim Ân Tô Tô đập dồn dập, giống như nhịp trống dày đặc, bị anh dùng vòng tay ôm chặt làm lồng giam.

Phí Nghi Chu không nói gì cũng không có động tác gì tiếp theo, anh chỉ ôm cô, không ngừng dùng chóp mũi cọ xát cổ cô, sống mũi cao chạm nhẹ vào làn da mỏng manh, thân mật đến không thể tin được.

Mặt Ân Tô Tô càng đỏ hơn.

Cô thiếu kinh nghiệm trong chuyện này, nhưng cô không phải là kẻ ngốc không hiểu gì cả, là một phụ nữ trưởng thành, mặc dù không biết Phí Nghi Chu nổi lên tà hỏa gì, nhưng cô cũng cảm nhận được cơn cáu kỉnh của người đàn ông lúc này, không để anh nếm chút ngon ngọt, cô nhất thời sẽ không thể trốn thoát được.

Ân Tô Tô phải đến phim trường lúc 8 giờ sáng, nếu giằng co với anh một lúc chắc chắn sẽ đến muộn.

Cô là nữ chính, không thể chỉ vì vấn đề của mình mà trì hoãn tiến độ của toàn bộ đoàn làm phim.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng không còn cách nào khác, Ân Tô Tô đành phải nghiến răng nghiến lợi hít một hơi thật sâu, cô lấy hết can đảm nhất, đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy mặt Phí Nghi Chu, đẩy anh ra khỏi cổ mình, kéo anh về phía trước mí mắt.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Ân Tô Tô giật mình khi nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông.

Rất bất ngờ.

Người vẫn là người đó, khuôn mặt vẫn như vậy, nhưng sâu trong đôi mắt dường như đã chìm xuống hai vũng mực dày, tối sâu đến mức không thể nhìn thấy đáy. Gương mặt và đôi tai trắng trẻo lạnh lùng đều ửng đỏ bất thường.

Phí Nghi Chu lặng lẽ nhìn cô, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, không có nhiều thay đổi so với thường ngày.

"Anh..." Người này hiếm thấy dáng vẻ đỏ mặt, Ân Tô Tô chớp mắt, chăm chú nhìn anh, trong giây lát, cô thậm chí quên mất sự xấu hổ của mình, buột miệng, "Sao mặt anh đỏ thế?"

Phí Nghi Chu trầm mặc hai giây, giọng nói khàn khàn không kìm được dục vọng, nhưng ngữ khí lại lãnh đạm, trịnh trọng trả lời: "Có lẽ là lần đầu tiên chạm vào, cho nên khá căng thẳng và ngượng ngùng."

Ân Tô Tô: "..."

Ngài ngượng ngùng sao còn có thể vồ lấy tôi như sói đói như vậy? Ngài có ổn không đấy?

Nghe những lời bình tĩnh của đại công tử, Ân Tô Tô suýt chút nữa sặc nước bọt mà chết. Im lặng một lúc, cô cụp mắt xuống, cố gắng hết sức kìm lại câu nói "Độ dày da mặt ngài có lẽ có thể đỡ đạn được luôn ấy" đang sắp bật ra khỏi miệng, ngược lại nói: "Được rồi, tôi hiểu rồi. Dù sao anh vẫn còn trẻ, thỉnh thoảng có xúc động trần tục là chuyện bình thường."

"Sáng sớm bị em khỏa thân dụ dỗ." Phí Nghi Chu thản nhiên nói, cúi đầu lại gần cô, "Không xúc động sợ là có vấn đề gì đó."

Khi Ân Tô Tô nghe thấy từ "khỏa thân", cô chợt hiểu ra mọi chuyện. Cô không khỏi xấu hổ, đỏ mặt vặn lại: "Anh nói chuyện đàng hoàng đi, ai quyến rũ anh? Sự thật trước mắt là sáng nay tôi thức dậy bình thường, bình thường vào phòng để quần áo thay quần áo, là anh lặng lẽ trốn trong đó."

Logic của cô luôn có một loại ngây thơ thần kỳ, Phí Nghi Chu nghe xong không nói nên lời muốn bật cười, nhìn chằm chằm cô trả lời: "Em mới nên nói chuyện đàng hoàng. Tôi nói lại cho em một lần nữa, sáng nay tôi đang đeo đồng hồ trong phòng để quần áo, chính em khỏa thân đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi, dụ dỗ tôi."

"..." Anh đang nói bậy cái gì vậy?

Cô rõ ràng có mặc quần nhỏ, khỏa thân gì chứ, dụ dỗ gì chứ?

Theo góc độ của Ân Tô Tô, cô không hề sai trong vấn đề này, khi cô thức dậy vào buổi sáng, chiếc áo ngủ của cô đã xộc xệch, sau khi cô cởi ra liền trực tiếp đi đến phòng để quần áo thay đồ. chỗ nào có vấn đề? Không hiểu sao lại bị anh nhìn thấy, thậm chí còn bị đội cái mũ "dụ dỗ", thực sự tức giận.

Tuy nhiên, một vài giây tức giận là đủ.

Trong số này không phải trọng điểm.

Trọng điểm là cô phải nhanh chóng đối phó với đại thiếu gia mặt dày vô liêm sỉ này, tìm cách trốn thoát.

"Được rồi, ngài nói gì thì chính là cái đó, là tôi dụ dỗ ngài." Ân Tô Tô tốt tính thỏa hiệp, gật đầu, "Bây giờ ngài hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, xin hỏi còn muốn thế nào mới có thể để tôi đi?"

Không biết là vì ánh nắng ban mai chiếu vào anh quá ôn hòa, hay là vì mặt Phí Nghi Chu vẫn còn đỏ bừng, nhưng tóm lại, sắc mặt anh lúc này trông rất dịu dàng. Ánh mắt nhìn cô với mí mắt cụp xuống cũng ấm áp, hòa hoãn hơn một chút so với lúc anh hôn cô mãnh liệt vừa rồi, nhưng vẫn có thể đốt cháy làn da của cô như cũ.

Phí Nghi Chu giơ tay phải lên, tóc cô đen nhánh, dày và rất dài, giống như rong biển ở đáy biển sâu, bị anh quấn lấy rồi cuộn tròn trong lòng bàn tay, anh nhẹ nhàng đẩy sang một bên. Nốt chu sa nhỏ sau gáy lộ rõ.

Anh thích nốt ruồi nhỏ này trên người cô, đó là điểm đẹp đầu tiên anh tìm thấy khi khám phá cô, mờ mịt mà không hề riêng tư.

Phí Nghi Chu cúi đầu, đặt đôi môi mỏng lên nốt ruồi nhỏ, nhẹ nhàng mổ vào. Như con bướm vỗ cánh, như giọt mưa xuyên qua cỏ.

Nụ hôn sau gáy này chẳng là gì so với sự hung bạo, dã man khi anh nghiền nát môi cô trước đó.

Nhìn từ góc độ của Thượng đế, sẽ được đánh giá là có tính thẩm mỹ.

Nhưng đương sự Ân Tô Tô chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Anh đã cạo râu, không còn một sợi râu nào chạm vào da thịt, chỉ có đôi môi mềm mại và mát lạnh của anh khiến cô cảm thấy khó chịu.

Có cảm giác bất lực như bị người đàn ông này đun nước luộc chín.

"..." Ân Tô Tô lén hít một hơi thật sâu, ngón tay cô thả cổ tay anh ra, leo lên, vòng tay quanh cổ anh.

Quầy rượu nói cao không cao, nhưng nếu ngã xuống sẽ rất đau. Anh đang hôn gáy cô, tay chân cô yếu ớt đến mức không còn cách nào khác đành phải ôm anh.

"Tôi chưa bao giờ thích màu sắc quá sáng." Phí Nghi Chu đột nhiên lên tiếng, trầm thấp và từ tính, giống như hợp âm của đàn cello, "Nhưng màu sắc trên cơ thể em luôn khiến tôi ấn tượng."

"..." Ân Tô Tô ngơ ngác chớp mắt, sự bối rối tràn ngập trong đôi mắt mờ mịt của cô.

Màu sắc? Có ý gì?

Môi và răng của người đàn ông tiếp tục lưu lại trên nốt ruồi nhỏ sau gáy cô, một giây cũng không nỡ rời đi, anh khẽ nhắm mắt lại, chậm rãi nói tiếp: "Tôi sẽ vô thức chú ý đến quần áo của em, trang điểm mắt, trang điểm môi. Theo tôi, em là một tồn tại kỳ lạ, tôi không thích màu sáng, nhưng chúng ở trên người em lại trông rất đẹp. Tựa như một tấm bảng vẽ trắng tinh và sạch sẽ, bất kê tô màu nào cũng đều xinh đẹp."

"... Anh." Ân Tô Tô không thể hiểu những lời nói khó đoán của anh, thật sự không thể chịu đựng được nữa. Vì thế cô nghiêng đầu tránh ra vài inch, sau đó ngước mắt lên nhìn anh, "Rốt cuộc anh muốn bày tỏ điều gì?"

"Tôi muốn biết các loại màu sắc trên người em." Phí Nghi Chu trầm giọng nói.

Ân Tô Tô không hiểu ra sao, lẩn bẩm hỏi: "Trên người tôi có màu gì?"

"Ví dụ như," Người đàn ông lướt nhẹ ngón trỏ lên má cô, xuống vị trí gần trái tim cô, nhẹ nhàng chạm vào qua lớp vải váy màu sáng, động tác của anh rất tao nhã và điềm tĩnh, ý ám chỉ, "Màu sắc ở đây."

Ân Tô Tô trố mắt ngay tại chỗ.

Khoảnh khắc tiếp theo phản ứng lại, toàn thân cô từ đầu đến chân đều bị ngọn lửa hừng hực bao trùm, da đầu như chảy khắp cơ thể, căng cứng và tê dại.

Tự nhiên mặt cô nóng bừng đến mức mất tri giác, cô nhất thời không nói nên lời, cuối cùng thốt ra lời xấu hổ: "Anh luôn là một quý ông lịch sự và dịu dàng nhất, sao lại đưa ra yêu cầu như vậy, có phải hơi không lịch sự không?"

"Trước kia giữ lễ là do thân phận hạn chế. Hiện tại, em là người của tôi." Môi Phí Nghi Chu ghé sát vào tai cô, giọng nói trầm thấp gần như mê hoặc.

Mấy ngày nay Ân Tô Tô chuyển đến Phí trạch, cô chỉ tranh thủ quay lại căn hộ ở ngõ Chương Thụ một lần để lấy quần áo, cũng mang theo chiếc váy này từ nhà.

Một chiếc váy nhỏ cài cúc, trên xương quai xanh có mấy chiếc cúc kim cương hình vuông, kéo dài theo chiều dọc thành một đường thẳng, không hiểu sao chiếc trên cùng đột nhiên bị lỏng, bung ra.

Ân Tô Tô không dám ngẩng đầu lên nữa.

Cảm giác này làm sao có thể diễn tả được, giống như một món quà bị đặt trước mặt anh, để anh từng chút một mở ra.

"Nếu điều này được coi là thất lễ, thì tôi chỉ có thể yêu cầu em cố gắng hết sức để thích nghi." Những ngón tay giống như ngọc trúc nắm cằm cô và nâng khuôn mặt đỏ như hoàng hôn của cô lên. Phí Nghi Chu rũ mắt xuống, buộc cô phải nhìn vào mắt anh, dùng lời lẽ dịu dàng cường thế nhất nói ra: "Từ nay trở đi, tôi sẽ không giữ lễ với em nữa."

*

Suốt buổi sáng, Ân Tô Tô dường như đắm chìm trong nỗi bối rối sâu sắc, tâm trí không rõ ràng.

Quên cô và Phí Nghi Chu kết thúc chuyện hoang đoàng đó như thế nào, quên cô có nói lời tạm biệt với anh hay không, thậm chí quên mất cô đã bay xuống lầu ăn sáng như một bóng ma như thế nào. Làm thế nào lên xe đi đến trường quay với Trần Chí Sinh.

Cô chỉ nhớ rất rõ ràng, hôm nay khi Phí Nghi Chu rời khỏi tầm mắt của cô, làn mực dày đặc trong mắt anh đã nhạt đi, trở lại sự trong trẻo như xưa, vẻ mặt tràn đầy vẻ chưa thỏa mãn.

Ngồi ở ghế sau chiếc Maybach, Ân Tô Tô nhớ lại gì đó, mặt cô nóng bừng không hiểu nổi, cô lặng lẽ giơ kịch bản trong tay lên che mặt.

Che mặt, vẫn ngơ ngác như cũ, trong đầu tràn ngập đôi mắt lạnh lùng mà mãnh liệt đó.

May mắn thay, lời nói bất ngờ của Trần Chí Sinh đã kéo Ân Tô Tô ra khỏi vòng xoáy vô biên.

"Sếp Ân." Trần Chí Sinh gọi cô một tiếng, chăm chú lái xe, vẻ mặt lãnh đạm thờ ơ.

Ân Tô Tô nghẹn lời khi bị Trần Chí Sinh gọi là "sếp", cuối cùng cô cũng định thần lại, buông kịch bản xuống đọc, buồn bã nói: "... Sếp của anh về bản chất vẫn là vị kia, anh gọi tôi như vậy, tôi khiếp sợ lắm, mau thôi đi."

Trần Chí Sinh nhếch khóe miệng, lười biếng nở nụ cười, đáp lại cô: "Được. Tô Tô."

"Như vậy dễ nghe hơn." Ân Tô Tô thấp giọng lẩm bẩm, cũng cong môi, "Nói đi A Sinh, chuyện gì vậy?"

Trần Chí Sinh cho biết: "Đồng nghiệp cũ của tôi gần đây đã đến thủ đô. Anh ấy nói người trong nhà bị bệnh, bác sĩ ở quê đã điều trị mấy tháng nhưng không có tiến triển gì, nghĩ cũng ở gần đây nên định đến lấy số chuyên gia kiểm tra thử."

Ân Tô Tô: "Đồng nghiệp? Có phải chiến hữu cũ của anh trong Liệp Ưng không?"

Trần Chí Sinh gật đầu, "Là đồng đội."

"Ồ, ồ." Ân Tô Tô hiểu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ở đây có rất nhiều bệnh viện tốt và bác sĩ nổi tiếng, nhưng không dễ đăng ký. Bệnh viện tư của Phí thị cũng khá tốt, nếu là bạn anh, anh chỉ cần nói với Phí Nghi Chu một tiếng, để anh ấy sắp xếp cho anh chắc không thành vấn đề."

Trần Chí Sinh nói: "Chỗ Phí tiên sinh tôi đã nói rồi, nói với cô chủ yếu là muốn xin cô cho nghỉ ba giờ để tôi có thể cùng đến bệnh viện. Cô xem có thể được không?"

"Đương nhiên là có thể!" Ân Tô Tô đồng ý, "Kiểu bạn bè này của các anh, người ta từ xa khó có thể đến đây một chuyến, anh không đi cùng sao mà được. Anh muốn nghỉ ngày nào, thời gian nào?"

Trần Chí Sinh: "Ngày mai từ 1 giờ chiều đến 4 giờ chiều."

"Ừm, được." Ân Tô Tô nói, dừng lại một chút, rồi hỏi như nghĩ ra gì đó, "Ba giờ có đủ không? Người ta đưa người nhà đến đây, chủ nhà là anh không mời người ta một bữa cơm sao?"

Trần Chí Sinh nghe vậy, vẻ mặt vô cảm suy nghĩ hai giây rồi nói: "Không cần. Việc của tôi bây giờ là bảo vệ sự an toàn của cô, xin nghỉ quá lâu cũng không tốt. Chỉ ba giờ thôi."

"Có gì không tốt chứ. Tôi lại không phải là Phí Nghi Chu, cả ngày đều có nguy cơ bị bắt cóc tống tiền. Hơn nữa trong khoảng thời gian này tôi đều có mặt ở trường quay, anh cũng biết đấy. Như vậy đi, ngày mai anh có thể rời đi sau bữa trưa, buổi tối chỉ cần đến đón tôi tan làm là được. Đi mời đồng đội của anh và người nhà anh ấy một bữa cơm đi." Ân Tô Tô nói rồi đột nhiên lấy ra một chiếc ví từ trong túi xách của mình, lấy ra một xấp tiền đưa tới, "Đây, anh cầm lấy."

Trần Chí Sinh:?

Trần Chí Sinh nhướng mày, vẻ mặt viết: Ý gì đây?

"Mặc dù tôi không đủ khả năng trả mức lương hàng năm mà sếp anh cho anh, nhưng tôi vẫn có thể mời anh và bạn anh một bữa cơm." Ân Tô Tô nói với vẻ mặt nghiêm túc, "Cầm tiền, đưa đi ăn vịt quay, thịt dê gì đó."

Trần Chí Sinh im lặng vài giây, sau đó nói rất lịch sự và bình tĩnh: "Không cần, tôi rất có tiền. Ý tốt của cô tôi xin nhận."

Ân Tô Tô: "..."

Được rồi, suýt quên mất người ta là đại lão trong quân đã nghỉ hưu của Liệp Ưng, hiện tại có mức lương hàng trăm vạn một năm, là một cao phú soái tiêu chuẩn.

Là tôi tự chuốc lấy nhục.

Ân Tô Tô im lặng thu lại xấp tiền giấy.

Đến phim trường.

Phòng thay đồ nữ không tiện cho nam giới, như thường lệ, Trần Chí Sinh tìm một chiếc ghế gấp ở bên ngoài, tùy tiện nhắm mắt nghỉ ngơi, hai chân dài thon thả rất tùy ý chồng lên nhau.

Ân Tô Tô và Hứa Tiểu Phù gặp nhau ở cửa phòng thay đồ, họ mỉm cười hàn huyên một phen, vừa mở cửa phòng thay đồ ra, họ đã nghe thấy vài giọng nói trầm thấp từ bên trong truyền đến.

Chuyên gia trang điểm số 1: "Các cô đã nghe đoạn ghi âm đó chưa? Vãi, đủ bạo luôn."

Chuyên gia trang điểm số 2: "Tần Viện bây giờ ngầu thật đấy."

Chuyên gia trang điểm số 1: "Lại nói có vẻ kỳ lạ. Người ta luôn đồn cô ta có quan hệ tình cảm với lão chủ tịch của Hoàng Sơn, vì sao ông chủ lớn không bảo vệ cô ta. Xã giao không nói đến, hot search thậm chí cũng không giúp xóa luôn."

Chuyên gia trang điểm số 2: "Nghe nói là bởi vì Tần Viện đắc tội người có quyền lực hơn lão chủ tịch Hoàng Sơn, Hoàng Sơn hiện tại không có cách nào, đành phải bỏ của chạy lấy người."

Chuyên gia trang điểm số 1: "Hả? Trong vòng chúng ta còn có ai lớn hơn lão chủ tịch Hoàng Sơn? Là ai vậy?"

Chuyên gia trang điểm số 2: "Tôi không biết chính xác người này là ai, nhưng tôi đoán chắc chắn có quan hệ với Ân Tô Tô."

Chuyên gia trang điểm số 1: "Ồ đúng, đoạn ghi âm đó tuồn ra, Ân Tô Tô cũng coi như đã báo được thù. Chẳng lẽ đằng sau cô ấy cũng có người?"

Lúc này, một diễn viên phụ ở bên cạnh cũng tham gia thảo luận, trầm giọng nói: "Các cô không biết hả, Ân Tố Tố vừa mới ký hợp đồng đóng phim "Phàm độ", là nữ chính! Các cô ngẫm lại xem, "Phàm độ" đến từ công ty nào?"

Hai cô gái chuyên gia trang điểm chợt bừng tỉnh, gọi một cái tên: "Phí Văn Phạn!"

Vừa dứt lời, Hứa Tiểu Phù ở ngoài cửa giơ tay gõ cửa.

"Cộc cộc."

Ba năm cô gái tụ tập trong phòng nghe thấy tiếng động liền quay lại, khi nhìn thấy người tới là Ân Tô Tô, sắc mặt hơi thay đổi, tản ra như không có chuyện gì xảy ra.

Ân Tô Tô ngồi xuống trước ghế, vẻ mặt vẫn như thường lệ, bắt đầu trang điểm.

Vì quả dưa to nằm trong danh sách hot search kia mà mọi người trên phim trường đều trở thành vua bàn tán, tụ tập lại để bàn luận mỗi khi rảnh rỗi với những mối quan tâm khác nhau. Một số quan tâm cuối cùng Tần Viện có thể trở lại hay không, một số quan tâm về việc ai sẽ thay thế đại tỷ của Hoàng Sơn Media trong tương lai, một số quan tâm sự kiện Tần Viện lật xe này có nghĩa là ván cờ giữa Hoàng Sơn và FEI Phạn đã phân cao thấp hay không.

Ân Tô Tô là người bình tĩnh nhất trong toàn trường quay, cô không chỉ cống hiến hết mình cho cốt truyện diễn tập cảnh quay mà còn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi cắn hạt dưa xem một bộ phim sitcom "người đẹp ngại ngùng đến gần trai đẹp".

Nam chính của bộ phim sitcom hiện đang ngồi trên ghế gấp với tư thế rất lười biếng và nhàn nhã, thân hình cao lớn uể oải tựa vào lưng ghế, lông mày cụp xuống, đang chơi game di động.

Một lúc sau, một cô gái trẻ mặc áo khoác trắng tiến đến.

Cô gái này là một thành viên nhỏ trong đoàn, hiển nhiên đã chú ý đến người này từ lâu, trên đôi má trắng trẻo hiện lên hai đám mây đỏ mơ hồ. Cô ấy mở miệng, thận trọng và ngập ngừng nói: "Anh đẹp trai quá, có thể thêm WeChat được không?"

Nghe thấy âm thanh, người đàn ông nhướng mi liếc nhìn cô gái, lạnh lùng xa cách trả lời: "Xin lỗi, tôi dùng điện thoại lỗi thời, không có WeChat."

"..." Vậy thứ anh đang nắm trong tay bây giờ chính là cô đơn sao?

Cô gái áo trắng thất vọng không nói nên lời, vai rũ xuống, ủ rũ rời đi.

"Chậc chậc." Ân Tô Tô nhấp một ngụm Coca không đường, thở dài như một bà già, "Đây đã là cô gái thứ ba sáng giờ rồi, lại bị từ chối một cách vô tình."

Hứa Tiểu Phù nghiêng đầu lại gần, tò mò: "Cái gì thứ ba ạ?"

Ân Tô Tô hất cằm về phía Trần Chí Sinh, nói: "Đó. Bắt chuyện với vị kia rồi bị từ chối tàn nhẫn, người thứ ba rồi."

Hứa Tiểu Phù nhìn sang, nhìn theo ánh mắt của Ân Tô Tô.

Dưới ánh mặt trời, thân hình người đàn ông duỗi thẳng, hai chân dài quấn trong chiếc quần đen, thon dài đẹp đẽ như thân cây dương, thực sự rất bắt mắt. Anh đang nhìn vào điện thoại với mí mắt rũ xuống, dường như nhận thấy ánh mắt lén lút của ai đó, hơi dừng lại và ngước mắt lên.

Đôi mắt sắc bén như đại bàng, chính xác như cũ, bắt giữ ánh mắt của Hứa Tiểu Phù.

"..." Hứa Tiểu Phù sợ hãi, tim đột nhiên đập mạnh hai lần.

Nhìn thấy ánh mắt cô hoảng loạn, giống như một con thỏ kinh hoảng, anh dường như cảm thấy thú vị, nhướng mày thích thú.

Hứa Tiểu Phù vội vàng quay mặt đi, tim đập loạn xạ, nhưng cố tình làm như không quan tâm, dùng sức hắng giọng: "Chậc, cô gái người ta lấy hết can đảm bắt chuyện, trên tay anh ta đang cầm điện thoại thông minh còn nói không có WeChat, miệng toàn nói phét."

"Đây gọi là kỷ luật tự giác, nếu không thích thì cứ từ chối, không giăng lưới, không vua biển cả." Ân Tô Tô càng nhìn Trần Chí Sinh càng thích, trong mắt tràn ngập tình thương của một người mẹ già, "Một thanh niên tốt, căn chính miêu hồng*"

*Căn chính miêu hồng: Theo nghĩa đen có nghĩa là một người có nền tảng gia đình tốt, là một thuật ngữ được sử dụng trong Cách mạng Văn hóa. Bây giờ được hiểu theo nghĩa là có đạo đức và phẩm chất xuất sắc.

"Em chẳng có ấn tượng với anh ấy." Hứa Tiểu Phù mở điện thoại ra, nhìn hình thần tượng Hàn Quốc trên màn hình, cảm thán nói: "Đây mới là tinh tế."

"Đó là bởi vì em còn trẻ." Ân Tô Tô vỗ vai Hứa Tiểu Phù, nói sâu sắc: "Không biết trân trọng vẻ đẹp hoang dã của đàn ông, đây gọi là thô hiểu không? Ngực, cơ bụng, tuyến nhân ngư, hormone biết đi."

Hứa Tiểu Phù phụt một tiếng, "Chị ngưỡng mộ Trần Chí Sinh như vậy, dứt khoát lôi kéo anh ấy vào ngành đi, trở thành người đại diện cũng được."

Ân Tô Tô sờ cằm, tự nói: "Đề nghị của em không tệ nha, có thể xem xét."

Hai cô gái đang nói chuyện thì bỗng có tiếng bước chân từ xa vọng lại gần, lộc cộc lộc cộc, âm thanh quen thuộc của đôi giày cao gót Jimmychoo.

Ân Tô Tô quay lại, nở nụ cười rạng rỡ với người tới, giơ tay vẫy tay: "Chị Lương!"

Vẻ mặt của Lương Tịnh khá vi diệu, chào hỏi một vài diễn viên trẻ đang chào mình và đi xuyên qua đám đông. Khi cô ấy bước đến gần Ân Tô Tô, cô ấy nhẹ nhàng siết chặt cánh tay Ân Tô Tô, cúi xuống ghé sát vào tai cô và nói một câu với âm lượng chỉ Ân Tô Tô mới có thể nghe được.

"..." Ân Tô Tô nghe vậy, ánh mắt hơi lạnh, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười, bình tĩnh hỏi: "Hiện tại người đang ở đâu?"

Lương Tịnh thấp giọng nói: "Ở phòng nghỉ độc lập của em."

Ân Tô Tô cụp mắt xuống, ngón tay chậm rãi lần theo lon Coca trong tay, không biết đang nghĩ gì.

Lương Tịnh nói: "Nếu em không muốn gặp, chị sẽ đuổi đi."

"Thời điểm này toàn bộ giới truyền thông Bắc Kinh đang chặn cô ta. Chắc hẳn đã phải tốn rất nhiều công sức mới tránh được nhiều máy ảnh và tay săn ảnh mà đến đây." Ân Tô Tô nói: "Đến cũng đến rồi, đi gặp đi."

*

Ân Tô Tô giải thích ngắn gọn với Hứa Tiểu Phù, rồi theo Lương Tịnh trở lại phòng nghỉ.

Khi mở cửa, quả thực đã có người đợi bên trong.

Đối phương đội mũ, đeo khẩu trang, đeo kính râm, ngày thường là đại minh tinh hào hoa nhất, cao cấp nhất lại mặc một bộ đồ đen tuyền trầm tính và nhàm chán nhất, đứng trong góc ngược sáng, lưng lộ ra hơi cong, hơi cúi xuống.

Nhìn thấy Ân Tô Tô, thân hình cô ta cứng đờ rõ ràng, thế giới nội tâm đã vô số lần xung đột với thần và người, phải rất lâu mới do dự gỡ bỏ vật che mặt.

"Tô Tô..." Tần Viện cố gắng mở miệng, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt.

Ân Tô Tô chỉ thờ ơ nhìn cô ta.

Trong ấn tượng, vị tiền bối này luôn chói sáng, giống như một con công kiêu ngạo không bao giờ cúi đầu. Nhưng lúc này Tần Viện để mặt mộc, hiển nhiên không biết đã khóc bao lâu, đôi mắt xinh đẹp được mệnh danh là "Mắt phượng đệ nhất giới giải trí trong nước" sưng tấy đỏ bừng như hai quả óc chó vỡ, không còn dấu vết xinh đẹp của quá khứ.

Hóa ra, cái gọi là "hồng khí dưỡng nhân*" không hề vô căn cứ.

*Là một thành ngữ Trung Quốc, được sử dụng để miêu tả một môi trường hoặc không gian có màu sắc đỏ tươi, sôi động và tràn đầy năng lượng tích cực. Cụm từ này thường được sử dụng để miêu tả một không gian sống hoặc làm việc có sự phấn khích, sự hưng thịnh và sự sôi nổi.

"Là chị Viện à." Ân Tô Tô rời mắt khỏi Tần Viện, xoay người cúi người ngồi xuống ghế, cong môi nói: "Chị đến gặp tôi, có chuyện?"

"Tô Tô..." Tần Viện bước nhanh về phía trước, ngồi xổm xuống giữ cổ tay Ân Tô Tô, nói trong nước mắt, "Tô Tô, chuyện xảy ra trước đó là lỗi của tôi. Tôi, tôi không nên nhỏ nhen ghen ghét cô, mua những hot search đó hắt nước bẩn vào người cô, càng không nên động thủ với lý do đang thử vai... Tôi biết mình sai rồi, tôi thực sự biết mình sai rồi! Tô Tô, tôi cầu xin cô, tha thứ cho tôi, giơ cao đánh khẽ..."

Tần Viện trong lòng tự nhiên vô cùng tức giận.

Cô ta là người có tính cách kiêu ngạo, bao năm kể từ khi ra mắt, cô ta luôn được nâng niu trong lòng bàn tay của mọi tầng lớp, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nếu không phải lần này cô ta thực sự rơi vào tình thế tuyệt vọng, cô ta sẽ không bao giờ có thể cầu xin Ân Tô Tô một cách thấp hèn như vậy.

Tần Viện đã quyết định trong lòng.

Nhục nhã tạm thời là vì Đông Sơn tái khởi, cô ta có nhan sắc, có tài diễn xuất và mối quan hệ, mặc dù Triệu Thế Cao bỏ rơi cô ta thì thế nào? Giữ được đồi xanh, không lo thiếu củi đốt.

Nhưng điều mà Tần Viện không ngờ là sau khi nghe được lời cầu xin hèn mọn của cô ta, Ân Tô Tô chỉ mỉm cười, gạt tay cô ta ra, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lớp bụi trên cổ tay cô, như thể vừa dính phải thứ gì đó bẩn thỉu chán ghét.

Tần Viện sửng sốt.

Ân Tô Tô nhìn cô ta, cười nói: "Chị Viện, tôi không hiểu chị nói gì. Tôi không biết phải giúp chị thế nào. Xin lỗi."

Tần Viện vốn đã cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình, nhưng khi nhìn thấy thái độ ngây thơ của Ân Tô Tô, cô ta đột nhiên không nhịn được mà bùng nổ. Cô ta đột nhiên đứng thẳng lên, hai mắt như muốn nổ tung, nói: "Ân Tô Tô, đừng ở đây giả vờ ngu ngốc, cô đã tìm người ghi lại đoạn ghi âm đó đúng không? Là cô nhờ người cài máy nghe trộm vào nhà tôi, cô hủy hoại danh tiếng của tôi, tôi đã xin lỗi, cô còn muốn gì nữa?"

Ân Tô Tô giơ ngón trỏ lên, lắc hai lần rồi nói: "Đừng kích động. Trước hết, tôi muốn nói rõ rằng việc cài máy nghe trộm trong nhà chị là bất hợp pháp. Tôi là một công dân tốt tuân thủ theo luật pháp, bất kỳ điều gì trái pháp luật tôi sẽ không làm. Cho nên, không phải là tôi."

"Không phải cô? Không phải cô thì là..."

"Trước tiên hãy nghe tôi nói." Ân Tô Tô ngắt lời cô ta một cách vô cảm, nói tiếp, "Thứ hai, nếu chị thực sự biết mình sai và muốn xin lỗi tôi, tôi cũng không phải không thể chấp nhận. Dù sao không có ai là thánh cả, mọi người đều mắc sai lầm."

Nghe vậy, hai mắt Tần Viện đột nhiên sáng lên, cô ta thấy được một tia hi vọng: "Cô, cô bằng lòng cho tôi một bậc thang?"

"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của chị, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi tha thứ cho chị."

"..." Sắc mặt Tần Viện đột nhiên cứng ngắc, lông mày nhíu lại.

Ân Tô Tô thở dài, có chút xúc động nói: "Chị Viện, nói thật với chị, từ giờ chị nhất định không thể sống sót trong vòng tròn này. Tôi có tha thứ cho chị hay không cũng không quan trọng, bởi vì có người ở trên không thể tha thứ cho chị."

"Không..." Tần Viện không thể tiếp nhận sự thật này, nước mắt cùng nước mũi chảy dài trên mặt, cô ta bật khóc, "Tô Tô, cô giúp tôi cầu xin. Tôi biết Phí Văn Phạn ở sau lưng cô, cầu xin cô, cầu xin cô Ân Tô Tô, giúp tôi nói chuyện với Phạn tổng, tôi thực sự biết mình sai rồi."

"Chị đi đi." Ân Tô Tô hờ hững nói, "Lòng thương xót duy nhất tôi dành cho chị là không thông báo cho bất kỳ phương tiện truyền thông nào."

Tần Viện: "..."

Ân Tô Tô: "Nếu chị không rời đi, tôi sẽ gọi điện ngay cho giới truyền thông và nói với họ rằng 'ảnh hậu Tần Viện xuất hiện lần đầu tiên sau sự cố ghi âm', khóc lóc cầu xin tôi tha thứ."

Tần Viện ngồi bệt xuống đất, sắc mặt lặng như nước.

*

Sau đó Tần Viện đi đâu, Ân Tô Tô không biết và hoàn toàn không quan tâm.

Hôm nay hoàn thành công việc còn khá sớm, hai cảnh buổi chiều quay xong chưa đầy 7 giờ.

Mặt trời lặn về hướng Tây, hoàng hôn đã bị đường chân trời nuốt chửng, bầu trời đã hoàn toàn tối sầm.

Bỏ qua những chuyện bát nháo trên hot search, Ân Tô Tô tắt màn hình điện thoại, tẩy trang và làm tóc rồi bước ra khỏi phim trường, tìm chiếc Maybach màu đen trong bãi đậu xe.

Trần Chí Sinh là người thận trọng, để không gây bất tiện cho đoàn và những người đậu xe gần đó, anh ta luôn đỗ xe ở vị trí trong cùng của bãi đậu xe.

Gió buổi tối mát mẻ nên Ân Tô Tô thắt chặt áo gió và mở cửa xe. Khi cúi xuống ngồi xuống, đồng thời thuận miệng trêu chọc người ngồi ở hàng ghế đầu: "A Sinh, tôi thấy anh rất được hoan nghênh trong đoàn phim của chúng tôi. Có rất nhiều cô bé..."

Lời nói phía sau đột ngột dừng lại, bị màn đêm dày đặc nuốt chửng.

Ân Tô Tô hơi giật mình.

Phí Nghi Chu cũng ở trong xe. Dáng người cao thẳng, ngồi ở phía bên phải của băng ghế sau, trên đùi anh đặt một cuốn sách đang mở, là cuốn "Tồn tại và thời gian" của Martin Heidegger.

"Chào buổi tối." Người đàn ông nở nụ cười lịch sự, nhìn thẳng vào cô sau tròng kính, "Lúc trước chúng ta đã hẹn cùng nhau ăn tối, hy vọng em không quên."

Trong khoảnh khắc này, điều cô cố tình không muốn nghĩ tới nữa, điều cô cố quên, ký ức sáng nay hóa thành tai họa, tấn công mạnh mẽ vào não của Ân Tô Tô.

Ân Tô Tô nhìn chằm chằm vào Phí Nghi Chu, cắn nhẹ môi dưới.

Quý ông nhảm nhí, núi tuyết nhảm nhí.

Anh căn bản, quả thực, là một cầm thú chân chính.

Là cầm thú cắn người khi nó phát điên và sẽ để lại nhiều dấu răng trên người cô!!