Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy

Chương 34: Tình nhân!



Tiểu Hạ bỗng dưng có cảm giác khủng bố với tương lai. Cô sắp bước tới ngưỡng “đầu ba đít chơi vơi” rồi, nhưng chung thân đại sự lại chưa hề có, nhìn bạn bè đồng nghiệp lần lượt kết hôn, nói không đố kỵ, ái mộ là gạt người! Cô không phóng khoáng như Trần Duyệt, lại không có giác ngộ vốn có ở phụ nữ tuổi hai tám. 

Miệng thì nói tùy tiện tìm một người điều kiện tương xứng để kết hôn là được nhưng nội tâm lại kêu gào đòi hướng tới tình yêu, không chịu hôn nhân mà không có tình cảm. Vì thế mà cô cứ trượt dốc cho đến tận giờ.

“Cao không dám với, thấp không bằng lòng” là phương châm cả đời của cô, năm tháng cũng vì thế vùn vụt trôi qua trước mắt. Ngộ nhỡ chân mệnh thiên tử chỉ xuất hiện khi cô bốn mươi thì sao………

Cô đột nhiên rùng mình!

“Anh quen em, vĩnh viễn nhớ em. Năm đó em hãy còn trẻ, ai ai cũng khen em đẹp. Nay anh đặc biệt đến nói với em, so với dung mạo thuở đó, anh càng yêu khuôn mặt đã hủy dung của em hơn!” Nhược Phi đột nhiên nói.

“Gì cơ?” Tiểu Hạ nghe không rõ.

“Là “Lover” của Marguerite Duras”

Marguerite Duras: nữ văn sĩ người Pháp

“Ừm! Thảo nào nghe quen vậy! Thẩm Nhược Phi! Cậu nói xem, có người đàn ông nào như vậy không? Không yêu dung mạo chỉ yêu nội tâm của một người con gái?”

“Đàn ông là động vật yêu bằng mắt!” Nhược Phi nói.

Tiểu Hạ bèn phẫn nộ bất bình: “Tôi biết ngay mà! Đàn ông các người từ hai mươi đến chín mươi đều chỉ thích mấy em trẻ trung dung nhan xinh đẹp mĩ miều như hoa mới nở mà thôi! Nếu giờ còn duy trì chế độ “ năm thê bảy thiếp” e rằng sẽ có vô số đàn ông con trai đổ xô đến cổng trường đại học cướp “tiểu cô nương” vô tội về nhà làm vợ cũng không biết chừng!”

“Nếu thật lòng yêu chị thì cho dù chị có xấu như thế nào đi chăng nữa cũng vẫn cảm thấy chị là người con gái đẹp nhất thế gian này!” Nhược Phi nhẹ giọng nói.

“Cậu nói cái gì?”

Tiểu Hạ đang mải trù ẻo mấy tên đàn ông háo sắc căn bản không hề để ý Nhược Phi đang nói gì, cô đẩy đẩy Nhược Phi bắt cậu nói lại. Nhược Phi bèn né tránh: “Không có gì, sắp tới rồi!”

Khoảng năm mươi phút là Nhược Phi đã đạp xe tới chỗ cây đa cổ thụ tương truyền có từ nghìn năm nay. Tiểu Hạ xuống xe, ngước nhìn cây đa sum sê rậm rạp tán lá, thân to cỡ khoảng mấy người ôm mới xuể rồi thích thú nói: “To quá………Cây đa này có thật là đã nghìn tuổi rồi không?”

“Ai mà biết được! Có thể chỉ là hình thức câu khách mà thôi!”

“Cậu thật là con người khô khan!……….Ý! Bọn họ đang làm gì vậy?”

Quanh cây đa có rất nhiều du khách đang viết tâm nguyện của mình lên dải lụa màu hồng, sau đó thì thắt lên cành cây, nhắm mắt cầu nguyện cái gì đó. Tiểu Hạ hiếu kỳ nhìn, còn Nhược Phi chỉ thủng thẳng: “Chắc là cầu duyên cầu phúc gì đó thôi!”

“Vậy sao? Tôi cũng muốn!”

“Chị cũng tin nó à?” Nhược Phi tỏ vẻ khinh thường cô: “Không ngờ một giảng viên nhân dân như chị lại đi tin vào mấy trò mê tín phong kiến này đấy!”

“Liên can gì tới cậu!”

Tiểu Hạ đỏ mặt, trong lòng có chút phẫn nộ, cô ngoảnh mặt đi không thèm nhìn Nhược Phi nữa. Đương lúc Tiểu Hạ còn đang giận dỗi, Nhược Phi bèn thở dài, tiến tới chỗ người bán hàng rong, mặt vô biểu cảm cầm về một dải lụa màu hồng nói: “Cho chị!”

“Sao lại đột nhiên tốt vậy?”

“Không muốn thì thôi vậy!” Nhược Phi giả đò rút lại…….

“Đã mua về thì đừng có lãng phí mà……..”