Tình Yêu Siêu Cấp Ngọt Ngào Của Lộ Tiểu Thư

Chương 146: Thấy nó, tựa như thấy em



Trong lòng Lộ Kiêu Dương đang suy nghĩ đến những vấn đề mà lúc thường cô ít khi nghĩ đến, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Là cuộc gọi của Annie.

Hôm qua cô đã hẹn với Annie, để hôm nay Annie tới đón cô.

"Được, lát nữa em trực tiếp tới đây đi."

Lộ Kiêu Dương cúp điện thoại, nói với Thẩm Trường Hà: "Lát nữa Annie tới đón tôi, tôi còn có tiết học."

.....

||||| Truyện đề cử: Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn |||||

Sau khi ăn xong, Lộ Kiêu Dương trở về phòng thu dọn đồ đạc, cô lấy túi xách ngày hôm qua ra, lấy điện thoại và mấy thứ bên trong.

Gần đây, nhờ phúc của Thẩm Trường Hà và A Ly mà quan hệ giữa Lộ Kiêu Dương và ba mẹ cũng hòa hoãn đi rất nhiều.

Hôm qua lúc cô trở về, ba còn cùng cô tán gẫu chuyện 《 Cuộc thi thơ ca 》, phàn nàn về việc cô không trả lời được một số câu hỏi trong đó.



A Ly cũng là fan trung thành của chương trình này, có thể trò chuyện cùng ông ngoại cậu.

Tình huống hiện tại tốt hơn rất nhiều so với lần đầu tiên cô trở về, bị ba mẹ ghét bỏ đuổi ra ngoài.

Vì thế, Lộ Kiêu Dương cũng biết, cô muốn cùng Thẩm Trường Hà tách ra là không thể nào.

Nếu cô thật sự làm như vậy, đoán chừng sẽ làm cho người nhà mất hứng, mà cũng để cho cái loại người tiểu nhân như Lương Thiến cực kỳ vui vẻ.

Cô ngồi xuống giường, nhìn giàn nho xanh thẳm ngoài ban công.

Đã kết trái, nhưng phải đợi vài ngày nữa mới chín muồi.

Thẩm Trường Hà đẩy cửa ra đi vào, thấy cô ngồi ở đó, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Anh đi tới, nói: "Đang nhìn gì?"

Lộ Kiêu Dương nhìn anh một cái, nói: "Tại sao anh lại trồng cây nho ở đây?"

Cây nho khắp ngọn núi này còn chưa đủ sao?

Thẩm Trường Hà nhìn cây nho trên ban công, nói với Lộ Kiêu Dương: "Đây là em trồng."

"..." Lộ Kiêu Dương có chút ngoài ý muốn, cô trồng?

Thẩm Trường Hà nhìn giàn nho trên ban công, đây là giống đầu tiên anh tạo ra.

Trong đó cũng có tâm huyết của cô.



Trong sự nghiệp của anh, cô đã giúp đỡ anh rất nhiều, có đôi khi anh gặp phải vấn đề nan giải, cô cũng sẽ rất kiên nhẫn ở bên cạnh anh cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn.

Tên của cây nho này được lấy từ tên của anh, đặt là Trường Hà số 1.

Cô chọn một cây để trông ở đây, "Sau này em không trở về, anh thấy nó, tựa như thấy em."

Về sau, đoàn đội của Thẩm Trường Hà đã nghiên cứu ra giống mới.

Nhưng gốc cây này vẫn luôn ở đây.

Lộ Kiêu Dương mở điện thoại ra, nhìn cây nho trên giấy dán tường kia, lúc trước cô tới đây, cây nho cũng không có lớn như thế nên cô không nhìn thấy, bây giờ nhìn lại, cô mới nhận ra đó thực sự là cùng một loại cây nho.

Cô bất đắc dĩ nở nụ cười, nghĩ thầm, bản thân trước đây có bao nhiêu yêu người đàn ông này chứ!

Thẩm Trường Hà vào phòng thay đồ, thay bộ tây trang ra, mặc quần áo ở nhà.

Lộ Kiêu Dương nhìn điện thoại di động, anh bất chợt ngồi xuống bên cạnh cô. Vươn tay ra ôm cô vào lòng.

"...." Cô nhìn về phía Thẩm Trường Hà, anh không nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt cô, cằm chôn ở trên vai cô, vô cùng thân mật.

Thẩm Trường Hà thay quần áo xong, nhìn rất mệt mỏi, không còn một chút sức sống như vừa nãy.

Lộ Kiêu Dương rất phục anh, chẳng lẽ trên người anh thực sự có bỏ thêm một lớp phong ấn?

Cô đưa tay đẩy anh một cái, thấy anh không có phản ứng, nói: "Có phải anh thật sự cứ như vậy mà dựa vào tôi?"

"Ừ."

Ừ?

Ừ cái quỷ gì!

Ai tới nói cho cô biết, tại sao người này có thể đúng lý hợp tình thế này?

Ánh mắt Lộ Kiêu Dương rơi vào trên mặt dây chuyền gấu trúc trước ngực Thẩm Trường Hà.

Cô nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, đã bị anh giấu đi.

Đột nhiên có chút tò mò, "Sao anh vẫn đeo sợi dây chuyền này vậy?"