Tình Yêu Nơi Đâu

Chương 58



Cô không ngờ nhất cử nhất động của mình lại được anh ngấm ngầm theo sát nhưthế. Đột nhiên bị hỏi, cô nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Đợi mãi chẳng thấy câu trả lời, khóe môi anh nhếch lên nụ cười khổ. Khi chuẩnbị từ bỏ, giọng nói rất đỗi thân quen ấy bất chợt vang lên: "Em sẽ thử".

Nỗi kinh ngạc pha lẫn vui mừng, anh gần như sững lại, "Khánh Đệ...".

"Em cúp máy trước. Câu trả lời của em sẽ không thay đổi. Khi nào anh làmđược, anh đến hỏi em."

Tiếng tút tút dài vọng tới, rồi ngay lập tức im bặt. Trong tĩnh lặng, bên taiKhương Thượng Nghiêu vẫn còn văng vẳng câu trả lời cuối cùng của cô. Trái timđang khô héo như tàu lá đợi ngày lìa cành của anh như được sống lại, cảm giácsung sướng nở rộ, anh từ từ nhếch môi cười, để mặc tâm trạng vui vẻ ấy phá vỡmọi kích động, nụ cười rạng rỡ.

"Anh Khương!” Vương Bá Long ở Vấn Sơn xa xôi không thể kiên nhẫn thêm.

"Nói với bọn họ, đợi ba ngày nữa, hãy căng hết ra mà đợi cho tôi, ai khôngmuốn làm thì nói sớm, cút về theo xe." Thuộc hạ mà Vương Bá Long chọn đều lànhững kẻ đáng tin cậy, có điều đợi từ tháng Giêng tới giờ, ai cũng bắt đầu khôngcòn kiên nhẫn nữa.

"Vậy nếu ba ngày sau..."

"Việc này không cần anh lo." Khương Thượng Nghiêu dặn dò Vương Bá Long, rồiquay đầu thông báo với Quang Diệu, "Anh đi thẩm tra lại lần nữa, con gái lớn củaLưu Trung Hán đã học gần xong năm thứ nhất đại học rồi, tìm hiểu xem kẻ nào đứngsau giúp đỡ học phí cho con gái hắn. Cái tình này đến lúc phải trả rồi".

Sắp xếp xong mọi chuyện, anh nhấn mạnh ga. Trời đêm trên cao tốc ThạchNguyên, đèn điện sáng trưng, chiếc Cayenr màu chì lao vun vút.

"Em đợi anh" Lời hứa ngấm ngầm được mặc định trong tim anh.

Còn Khánh Đệ, sau khi tắt máy, đứng trước bàn máy tính nhìn ra màn đêm ngoàicửa sổ hồi lâu. Chỉ ba từ ngắn ngủi "Em sẽ thử" đã thể hiện tình yêu bất tậnchưa bao giờ chết trong lòng cô. Cô đã từng giữ chặt, cũng từng hoảng hốt bỏchạy, nhưng khi nhìn thẳng vào sự tồn tại của nó, lòng cô ngược lại còn bìnhtĩnh hơn.

Bận rộn hồi lâu, đêm đã về khuya, giờ đến đó thanh toán thật chẳng cần thiết.Cô gọi điện cho Đàm Viên Viên, nghe nói mọi người chuẩn bị ra về, Tần Thạnh vừavề xong, Khánh Đệ ngồi xuống bên cửa sổ, tâm trạng rối bời.

Khánh Đệ viết gần một trăm từ chuẩn bị gửi tin nhắn cho Tần Thạnh, nhưng rồicuối cùng lại xóa đi từng chữ một. Cô nghĩ, cách thức khéo léo này có thể hợp lýnếu chỉ để giải quyết sự ngượng ngùng hôm nay, song đối mặt với thực tế, cô cócần hèn nhát thế không?

Khi Tần Thạnh bắt máy, anh trầm mặc hồi lâu, như chờ cô giải thích.

"Xin lỗi, người bạn cũ của em tới chơi, ở lại lâu quá"

"Anh sắp đến dưới lầu nhà em rồi, lát nữa gặp hẵng nói." Giọng Tần Thạnh vẫnbình tĩnh như thường.

"Vậy được, em đợi anh." Khánh Đệ khoác chiếc áo mỏng bước xuống lầu. Cô muamột cây kem ở cửa hàng tạp hóa nhỏ, rồi lặng lẽ đứng đợi ở bên đường. Cô đang xévỏ ngoài của chiếc thìa, thì chiếc Volkswagen của Tần Thạnh lướt tới, dừng ngaycạnh cô.

Cửa kính xe trượt xuống, Tần Thạnh nhìn cô vài giây, nụ cười mở rộng dần.

"Anh có muốn một cái không?" Khánh Đệ hỏi qua cửa xe.

Anh khẽ gật đầu.

Cô mua thêm cây nữa, sau đó đi vòng qua bên kia, "Hôm nay nổi gió, bụi nhiềuquá".

Mùa xuân ở thành phố Tứ Cửu thường có những ngày bụi giăng đầy trời. TầnThạnh hỏi, “Ra kia tìm chỗ nào ngồi nhé?".

"Thôi, ngồi trong xe nói chuyện cũng được." Khánh Đệ đưa cho anh cây kem,"Thử xem, em thích vị này nhất".

Ánh mắt anh sâu hút, "Nghe nói những khi tâm trạng không vui, phụ nữ thườngthích ăn đồ ngọt".

"Ăn nhiều đồ ngọt trong lòng sẽ không thấy đắng nữa." Khánh Đệ nói, rồi tựcười mình, "Em đã từng nói với người nào đó những lời tương tự. Luôn thế, dù làmgì đều vô thức nghĩ đến anh ấy. Quá lâu rồi, anh ấy đã bám rễ trong lòng, dầndần trở thành một phần của tính mạng, dùng mọi cách cũng không sao cắt bỏ được,nên đành chấp nhận sự tồn tại của anh ấy".

"Tối nay bỏ dở giữa chừng là vì anh ta?"

Khánh Đệ lẳng lặng gật đầu.

"Anh ta là người thế nào?"

Thẳng thắn? Nguy hiểm? Lỗi lạc? Xảo quyệt? Nếu như trước kia dùng những từchính diện để tả về anh, thì giờ đây chúng lại được thay thế bởi những từ đốinghĩa, "Anh ấy... rất phức tạp".

Tần Thạnh bắt đầu tò mò, "Nghe nói, em đã rời bỏ Vấn Sơn trước ngày tổ chứchôn lễ?".

"Bành đại ca kể với anh chuyện của em rồi à?"

"Tiểu Phi chỉ nói qua thôi, anh cũng không hỏi thêm. Một là, làm thế khôngtôn trọng em. Hai là, xét về mặt tâm lý, anh vẫn muốn ngày nào đó may mắn đượcnghe chính em kể lại." Giọng anh thận trọng và chậm rãi.

"Phải cảm ơn sự tôn trọng của anh rồi. Nếu chỉ làm bạn với anh thôi mà cũngbị điều tra, em hoàn toàn không thể chấp nhận được." Thấy vẻ mặt bối rối hiếmthấy của anh, Khánh Đệ bật cười. "Phải, ngày đó đã chụp xong ảnh cưới rồi, độtnhiên xảy ra một chuyện khiến em thấy mình đã bỏ qua sự thực phũ phàng, em làvật trang trí cho anh ấy."

Sau tiếng thở dài, không khí trong xe lại chìm vào tĩnh lặng.

"Anh nghĩ, một người phụ nữ như em sẽ hiểu những yêu cầu của trái tim mìnhhơn ai hết."

"Anh quá đề cao em rồi, em cũng là người bình thường, hơn nữa chỉ là mộtngười phụ nữ bình thường không thể bình thường hơn."

Trên thế giới này, người phụ nữ có thể cuốn hút anh ngay từ cái nhìn đầutiên, khiến anh mở rộng trái tim thật sự hiếm như lông phượng sừng tê. Tần Thạnhmỉm cười, không tranh cãi thêm.

"Em hiểu ý anh, nếu đã hiểu nhược điểm của anh ấy, khó chấp nhận cuộc hônnhân với anh ấy, thì hà tất phải lặp lại sai lầm?". Sau tiếng thở dài khe khẽ,cô như đang trải lòng với Tần Thạnh, giống như đang mở cửa trái tim mình, "Thờigian đầu khi quyết định rời đi, không phải vì không còn yêu, mà bởi đã nhìn thấybi kịch xảy tới trong tương lai. Đến bây giờ, tình cảm này đối với em vẫn là mộtẩn số. Nhưng hai năm nay, dù nói tĩnh tâm ổn định, có tương lai, nhưng niềm vuixuất phát từ cuộc sống và niềm vui xuất phát từ tâm hồn vẫn khác nhau về bảnchất".

"Niềm vui của tâm hồn?"

"Đúng thế."

Nếu đã từng yêu nghiêm túc, ta sẽ biết cảm giác vui vẻ ấy đáng quý, đáng trântrọng biết nhường nào. "Còn những vấn đề phải lo lắng kia liệu có bị tổn thươngthêm lần nữa? Em nghĩ, nếu đã hưởng thụ sự tốt đẹp và niềm vui mà tình yêu manglại, thì cần có sự chuẩn bị trước, gánh vác trách nhiệm cùng nỗi đau khổ có thểsẽ đến."

Khánh Đệ nghiêng đầu về phía Tần Thạnh đang chăm chú nhìn mình, "Giống nhưgia đình và sự nghiệp của anh vậy, mang lại vinh quang cho anh, nhưng đồng thờicũng đặt trên vai anh trách nhiệm và sự vất vả".

Ánh mắt Tần Thạnh như hoàn toàn thấu hiểu tâm tư của cô. Đúng theo những gìcô nói, khi anh hưởng thụ vinh quang và lợi ích, anh cũng phải bỏ ra rất nhiềutâm sức để bảo vệ vinh quang và lợi ích ấy, trong đó bao gồm cả cuộc sống hônnhân kéo dài mười năm của mình, bao gồm cả việc luôn phải kìm nén bản thân. Anhbỗng dấy lên cảm giác chua xót trong lòng. Vào lúc này, anh bỗng thấy ngưỡng mộvô cùng sự phản nghịch của cậu em họ, ít nhất thì cũng dũng cảm thể hiện tìnhcảm của mình, chứ không giống như anh, cố gắng kìm nén, giấu kín những suy nghĩthật sự, cố tỏ ra rộng lượng chấp nhận sự từ chối.

'"Em trước kia... có chút kén chọn trong tình cảm, chỉ chấp nhận mặt tốt củatình yêu, mà chẳng chịu chấp nhận một chút khuyết điểm hay vết ố bẩn nào. Có lẽbởi em hiểu rằng cuộc đời này mình chỉ có thể yêu một lần này thôi."

Cô buồn bã nói.

Trầm mặc hồi lâu, Tần Thạnh nghiêm túc nhìn người con gái bên cạnh, "KhánhĐệ, anh thật tiếc vì chúng ta ở quá xa nhau không được gặp em sớm hơn".

"Em cũng rất tiếc. Chẳng giấu gì anh, lần đầu tiên hẹn hò riêng với anh, emcũng đã suy nghĩ rất nghiêm túc. Suy nghĩ sâu sắc, xử lý mọi việc vẹn toàn, đượcgặp anh là duyên phận đáng trân trọng của em, em thật may mắn. Nhưng, trong vấnđề tình cảm, em phải có trách nhiệm với chính bản thân mình. Dù sau này anh ấycó đạt tới ngưỡng mà em yêu cầu hay không, hiện tại em không thể phớt lờ sự tồntại của anh ấy. Hơn nữa, nếu em tiếp tục lừa dối mình, cũng chính là gây tổnthương cho anh."

Anh tự trào, "Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, anh nhận được tấm thẻ ngườitốt".

Khánh Đệ cười tươi, sau đó trang trọng nói: "Em xin lỗi"

"Không phải nói câu đó với anh, chỉ cần em vẫn coi anh là bạn."

"Điều đấy thì chắc chắn rồi."

Tần Thạnh thoải mái gật đầu, vẻ mặt điềm tĩnh, lịch lãm vô cùng. "Hai hôm nữaanh sẽ chính thức về Vấn Sơn nhậm chức. Nếu không có gì thay đổi, mấy năm tớianh sẽ phải cắm rễ ở tỉnh Tế Tây. Nếu về, thì em là khách, anh là chủ, phải đếnđể anh đãi em bữa cơm nhé."

"Khi nào anh quay về Bắc Kinh, cũng thế nhé."

Hai người nhìn nhau cười, Khánh Đệ nghĩ một lát, rồi nói thêm: "Vấn Sơn rấtphức tạp, anh phải chú ý bảo trọng".

Bóng đen mà thành phố Vấn Sơn nhỏ bé để lại trong lòng cô suốt quá trìnhtrưởng thành luôn âm u như bầu trời nơi thành phố ấy.

Những gì liên quan tới Vấn Sơn, anh còn có nhiều kênh đưa tin hơn cô. Vấn Sơnbao năm nay vẫn bị thâu tóm bởi lão bí thư già Ngụy Kiệt, một tay ông ta khuynhđảo giới chính trường Vấn Sơn. Với cấp bậc và lý lịch của Tần Thạnh, hoàn toàncó thể tiếp nhận chức vụ cao nhất ở thành ủy, cấp trên cũng có ý định điều NgụyKiệt vào Ban chấp hành của thành ủy, nhường vị trí hiện tại cho Tần Thạnh. Nhưngcác thế lực cạnh tranh, kết quả thương lượng cuối cùng là, kinh nghiệm làm việctại địa phương không đủ, nên Tần Thạnh nhậm chức thị trưởng của thành phố VấnSơn, đứng thứ hai, sau Ngụy Kiệt.

Tần Thạnh hoàn toàn hài lòng và phục tùng với bố trí của tổ chức.

Vốn là người nhìn xa trông rộng, người như anh không phải lo trước phiền sau,chỉ cần cố gắng làm việc đúng nguyên tắc, không vi phạm những sai lầm mang tínhnguyên tắc, còn thăng tiến nữa, thứ mà anh thật sự thiếu chính là kinh nghiệmtrong lãnh đạo. Đây cũng là điều quan trọng quyết định sau này anh có thể leolên cao thế nào, đi xa bao nhiêu. Chỉ dựa vào nguồn tài nguyên phong phú hơnngười, nắm vững việc xây dựng kinh tế tạo ra thành tích, thì nền móng của anhmới vững vàng.

Trong thế chân kiềng, làm sao có thể nhanh chóng thiết lập uy tín, đạt đượcthành tích đây? Bao nhiêu người đang mở to mắt để nhìn anh thể hiện năng lực.Còn về Nhiếp Nhị mà Khánh Đệ từng nhắc đến, trong mắt một người có gia thế nhưanh, vai trò của hắn ta chỉ là kẻ ăn mày đầu đường xó chợ, không đáng phảinghĩ.

Ánh mắt Tần Thạnh sáng lên tự tin khác thường, "Anh hiểu, cũng chuẩn bị sẵnsàng cả rồi".

Khương Thượng Nghiêu về đến Vấn Sơn, trời đã gần sáng. Cả đi lẫn về hơn mườitiếng đồng hồ, nhưng anh không thấy mệt, ngược lại tinh thần còn rất phấnchấn.

Khương Phượng Anh đón chiếc túi trên tay con, ngạc nhiên hỏi: "Con trai tôihôm nay làm sao thế? Còn mua cả đồ ăn mang về nữa?".

Khương Thượng Nghiêu tắm rửa thay quần áo xong đi ra, Khương Phượng Anh đangngồi bên bàn, ánh mắt dò xét quanh quẩn trên người con trai. Đợi anh ngồi xuống,bà mới đưa cho anh bát xúp, hai khuỷu tay chống lên bàn, chăm chú quan sát anhmột lúc, rồi hỏi: "Cả đêm không về nhà, hôm nay tâm trạng lại vui vẻ thế, đi tìmKhánh Đệ phải không?".

Thấy Khương Thượng Nghiêu cứng lưỡi bà lườm con một nói giọng khinh bỉ,"Không ai hiểu con bằng mẹ, thấy con nhấc chân lên là biết con muốn tiểu tiệnhay đại tiện rồi".

"Mắt mẹ sắc quá."

Kỳ lạ, lại còn biết nói đùa nữa. Khương Phượng Anh ngạc nhiên.

"Con phải đến xưởng xem thế nào." Có lẽ đoán được câu hỏi tiếp theo của mẹyKhương Thượng Nghiêu nhét vội miếng bánh vào miệng, chuồn là hơn cả.

Thời kỳ đầu đổi mới, xưởng than luyện cốc phải rời ra khu công nghiệp ở ngoạiô thành phố. Sau khi bán đấu giá khu đất cũ trong nội thành, anh dùng tiền xâyxưởng mới, mua thiết bị mới và lập quỹ bảo vệ môi trường. Ban đầu anh vấp phảisự phản đối quyết liệt, rất nhiều người không hiểu tại sao có tiền lại khôngtăng thêm phúc lợi cho cán bộ công nhân viên, thậm chí còn có lời đồn thổi rằnganh lấy của công làm việc tư, tư lợi vào túi mình. Vào lúc quan trọng nhất ấy,chính Phó Khả Vi đã đứng ra, quyết liệt ủng hộ quyết sách lần này của anh.

Sự thực chứng minh, chủ trương xây dựng hệ thống xử lý nước thải, tái sử dụngnước thải công nghiệp của anh sau khi được đưa vào sử dụng, hằng năm tiết kiệmđược hàng trăm vạn tấn nước. Năm ngoái Sở Tài nguyên Môi trường của tỉnh đã biểudương mười doanh nghiệp xuất sắc trong việc bảo vệ môi trường, công ty anh cũngnằm trong danh sách đó. Trong tài liệu báo cáo trình lên tỉnh ủy, quan điểm chútrọng việc bảo vệ môi trường cũng được anh nhắc đi nhắc lại nhiều lần.

Anh đã cố gắng lèo lái Công ty Than luyện cốc đứng vững suốt hai năm qua,nhưng vẫn không tránh được những lời đồn thổi ngấm ngầm. Người tử tế thì khenanh có con mắt nhìn xa trông rộng, không vì lợi ích trước mắt. Người cay nghiệtlại nói sử dụng quyền công để tư lợi việc riêng. Khương Thượng Nghiêu chỉ cườitrước những lời bình phẩm ấy. Kỳ thực, không phải do anh chủ tâm làm thế. Thờigian đầu, anh cũng không nhìn thấy, chỉ là đột nhiên, nghĩ tới câu nói của KhánhĐệ. Khi ấy, cô đến Nguyên Châu học, trong thư gửi cho anh có nói, "Bầu trời VấnSơn luôn khói bụi mịt mù, khiến trái tim người ta cũng buồn bã theo, khiến ngườita có suy nghĩ muốn chạy trốn khỏi đó".

Những tấm lưới chắn gió lọc bụi xung quanh nhà máy than để không khiến bầutrời Vấn Sơn thêm âm u, hệ thống xử lý nước thải giúp dòng sông Tích Sa khôngthêm vẩn đục. Lúc ấy, anh đã nghĩ, có thể sau này, một ngày nào đó, bầu trời VấnSơn xanh, nước Vấn Sơn trong, cô sẽ thường xuyên về nhà hơn.

Hai năm nay anh thường xuyên suy nghĩ như thế, nghĩ lại từng cảnh trong quákhứ, chỉ có những kỷ niệm ngọt ngào mới trị được ký ức khổ đau. Nhưng, hôm nayanh không có cảm giác chìm đắm trong buồn thương, mà ngược lại còn thấy tràn đầyhy vọng, và chan chứa niềm vui.

Tiểu Đặng lén liếc anh một cái qua gương chiếu hậu, Khương Thượng Nghiêucười, tâm trạng thay đổi quá lớn, từ sáng sớm cho tới bây giờ, đã có hai ngườinhận ra sự khác lạ của anh rồi.

Từ xa nhìn thấy cột khói của mấy lò đốt than, anh thu tâm trạng vui vẻ lại,bắt đầu tính toán bước tiếp theo.

Công ty Than luyện cốc đã bước vào hoạt động ổn định, tài chính và quản lýđều do những người đáng tín cậy phụ trách, anh chỉ cần quản lý vĩ mô và xử lýquan hệ với cấp trên. Tập đoàn Kim An có ý định đầu tư xây nhà xưởng ở Vấn Sơn,mặc dù nói năm sau sẽ cho người tới điều tra bối cảnh của Vấn Sơn, nhưng đấycũng không phải là thông tin chính xác. Việc đầu tư xây dựng nhà máy thép vớiquy mô lớn, trước khi đi đến quyết định cuối cùng làm rất nhiều việc vặt, tháiđộ chỉ châm ngòi mà không đốt như vậy, chẳng phải để đợi người "dò đường" theolời của Diệp Thận Huy hay sao.

Là một nhân vật như thế nào, lại có thể khiến Diệp Thận Huy đích thân làm tốtđi tiền trạm? Khương Thượng Nghiêu có vài phần tò mò.

Ngoài ra, cùng với việc mở rộng cơ sở hạ tầng, vấn đề xây dựng đường sắt trêncao cần một lượng gang thép rất lớn. Làm thế nào chọn được thời cơ thích hợp,nhờ vào quan hệ với cục trưởng Cục vận tải là chú Mạnh, tiếp cận rút ngắn khoảngcách với Diệp Thận Huy, từ đó góp một phần vốn vào nhà máy gang thép và chia sẻmột phần lợi nhuận, cũng là điều anh cần phải lo liệu gấp.

"Anh Khương, điện thoại." Tiểu Đặng nhắc nhở anh

Người gọi tới là đại đồ đệ đi theo Vương Bá Long hơn mười năm nay. KhươngThượng Nghiêu vừa nhìn tên hiện trên màn hình, trái tim như nhảy nhót vuisướng.

"Anh Khương, cuối cùng cũng đợi được rồi." Đầu dây bên kia, Tứ Nhi cố gắngkìm nén niềm vui qua giọng nói. Từ mười lăm tháng Giêng tới hôm nay, hơn mộttháng trời túc trực 24/24, luân phiên nhau, thực sự chẳng dễ dàng gì.

"Chắc chắn?"

"Chắc chắn. Xe đi về hướng Vấn Sơn, chỉ khoảng nửa tiếng nữa là lên đường caotốc."

"Đổi xe!" Khương Thượng Nghiêu ra lệnh, "Trên xe có người của Cục Cảnh vệ BộCông an, cẩn thận! Đi theo tới đường cao tốc thì rút".

Tứ Nhi dứt khoát "Vâng" một tiếng rồi lập tức cúp máy sau đó thông báo chonhững người mai phục theo dõi giải tán.

Khương Thượng Nghiêu hít một hơi thật sâu, quay sang nói với Tiểu Đặng: "Vềthành phố", rồi nắm chặt tay, cố gắng điều hòa hơi thở hết lần này tới lầnkhác.

Vợ của Đội trưởng Lương tiếp quản một khách sạn ba sao ở Vấn Sơn, nhìn thìnhỏ nhưng bên trong thứ gì cũng có, phòng bố trí hài hòa dễ chịu. Khương ThượngNghiêu thuê luôn mấy phòng trong thời gian dài để đám huynh đệ rảnh rỗi lên đóchơi bài

Về Vấn Sơn liền vào khách sạn, bước chân Khương Thượng Nghiêu chẳng ngơinghỉ, có lẽ đang tính toán thời gian. Từ Nguyên Châu đến Vấn Sơn, đi đường caotốc hết một tiếng đồng hồ, lúc này, Ba Tư Cần có lẽ đang trên đường.

Từ mười lăm tháng Giêng tới nay, gần hai tháng trời, hôm nay Ba Tư Cần, ngườiquyền cao chức trọng, uy phong lẫy lừng cũng có dũng khí đối diện với hành độngđê hèn hơn ba mươi năm trước của mình. Sau khi kích động vì kết quả của việc chờđợi lâu tới mức anh bắt đầu buông xuôi và có ý định từ bỏ, Khương Thượng Nghiêukhông còn chút cảm giác vui mừng nào trong lòng chỉ tồn tại sự bất lực và bất ansâu sắc.

Khương Phượng Anh đang ở nhà lau dọn, hoàn toàn không rằng con trai đã sắpxếp những gì cho mình.

Lao động vất vả cả một đời, gần về già cuộc sống vật chất bỗng dưng thay đổi,sau khi nghỉ hưu Khương Phượng Anh chẳng biết làm thế nào cho đỡ buồn chán. Địnhkhôi phục lại những sở thích hồi còn trẻ, nhưng thị lực giờ đã kém, cầm con daokhắc mà lần nào cũng không thể xuống tay.

Tiết trời đầu xuân, cây cỏ xanh tươi. Khương Phượng Anh lau nhà xong, cô giúpviệc cũng vừa cho bà cụ ăn bữa sáng.

Bỗng thấy buồn chán, Khương Phượng Anh nói với mẹ: "Mẹ, hôm nay trời đẹp, congiúp mẹ sắp xếp lại mấy chậu hoa ở ban công nhé".

Bà cụ mỉm cười, giơ tay chỉ về hướng ban công. Khương Phượng Anh hiểu ý mẹ,nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời mùa xuân ấm áp khiến lòng người như bừngsáng theo. "Con đẩy mẹ ra đấy, hai mẹ con mình tắm nắng rồi trò chuyện."

Cô giúp việc trải một tấm thảm, sau đó đi chuẩn bị cơm trưa.

Hoa cỏ ngoài ban công từ trước tới nay vẫn do bà cụ chăm sóc, Khương PhượngAnh cũng hiểu chút ít, bèn xé một túi bùn mới con trai mang về, vừa trộn phânbón vào trong đó vừa nói với mẹ: "Ban sáng đi chợ, con gặp cô Hướng ở khu tậpthể cũ, cứ khen con phát về hậu vận. Con bảo nhà nào cũng có cảnh khó nói củanhà ấy, nhàn rỗi quá khiến người ta buồn chán, cũng chẳng biết sau khi nghỉ hưu,mẹ sống thế nào nữa".

Bà cụ chỉ chỉ vào đống chậu hoa, cười tươi.

Khương Phượng Anh cũng cười, "Con không thích cái này, nếu có một thằng cumũm mĩm cho con bế thì thích hơn, thay tã thay bỉm phục vụ nó, còn có ý nghĩahơn nhiều".

Bà cụ gật đầu liên tục, ánh mắt thoáng vẻ tiếc nuối, "Nghiêu Nghiêu...".

"Nói ra mới nhớ, cháu trai trưởng của bà sáng nay về, ánh mắt rất khác mọingày." Khương Phượng Anh cố ý để lửng, thấy bà cụ quả nhiên vịn hai tay vào bánhxe, nửa thân người nghiêng về phía trước, bất giác phì cười.

"Thật không?"

Những nếp nhăn giữa trán Khương Phượng Anh thêm sâu, phẫn nộ vô cùng: "Cònchưa kịp hỏi rõ, nó đã bỏ đi mất."

Nói rồi cũng tỏ vẻ tiếc nuối bất lực như bà cụ, "Mẹ nói xem, nếu sớm hiểu ra,dùng tâm đãi tâm, thì đâu kéo dài tới tận ngày hôm nay?".

Đang than vắn thở dài, chuông cửa bỗng reo, Khương Phượng Anh phủi phủi bàntay đầy đất, đứng dậy hỏi với giọng nghi hoặc, "Nghiêu Nghiêu, con về đấy à? Saonói đến nhà máy, về sớm vậy?".

Cuộc đối thoại rì rầm nho nhỏ vọng lại, Khương Phượng Anh ra phòng khách, đếnhành lang, cô giúp việc quay đầu gọi: "Chị Anh, có người tìm chị".

Bà đứng giữa hành lang, cả thân hình như cứng lại nhìn chằm chằm vào ngườiđàn ông cao lớn nơi cửa ra vào, cả sống lưng vừa được ánh nắng mặt trời sưởi ấmbỗng chốc lạnh buốt, như sự tàn khốc của cơn bão khủng khiếp xuyên qua thảonguyên năm 1976.

Đêm mùa đông năm ấy, cuồng phong gào rú, cuồn cuộn vang khắp thảo nguyên hàngngàn hàng vạn đống tuyết, cả trời một màu trắng xóa bay lả tả phất phơ. Lều giasúc bị gió thốc lên, bò và cừu run lẩy bẩy.

Trong bán kính ba trăm kilomet, chỉ có mấy chục hộ gia đình, những thanh niêntrí thức cùng đội với Khương Phượng Anh lần lượt về thành phố, còn lại một mìnhbà ở nhà Đức Lặc Cách Mã, một người mẹ già đã lục tìm hết tất cả đống da trongnhà, làm cho bà một chiếc giường dày dặn để sinh con, lại thêm vào rất nhiềuphân bò khô, khiến đống lửa cháy bùng bùng ấm áp.

Bà đau tới mức mấy lần suýt bấu phập cả móng tay vào đùi, nhưng vẫn cố lết rangoài xúc đầy chậu tuyết Mông Cổ, nấu chảy ra để chuẩn bị cho lần vượt cạn.

Chính vào hôm đó, bà đã lê đôi chân nặng nề xuống nước tới Kỳ Lý tìm ông,nhưng ông đã bỏ đi không lời từ biệt. Mãi sau này bà mới biết ông đã cao chạy xabay đưa cô em kết nghĩa Ô Vân Cách Nhật Lặc và mẹ về Bắc Kinh. Sau đó, bà khổ sởngây ngốc đợi ở thảo nguyên gần một năm, cuối cùng khi trái tim nguội lạnh, bàôm Khương Thượng Nghiêu về Vấn Sơn.