Tình Yêu Nơi Đâu

Chương 56



Chơi với nhau mấy năm, Lâm Nhạc biết càng những người thân cận, Khương ThượngNghiêu càng ăn nói đơn giản thẳng thừng, uống nước nhớ nguồn, bốn chữ này nghecòn vui tai hơn nhiều lời khách khí trên quan trường. Nước lên thuyền lên, sốngtrong môi trường này, giữ lễ chính là cách để cùng nhau tiến bộ, Lâm Nhạc nóivới giọng nghiêm túc và có phần tự hào, "Cục trưởng Phó dặn đi dặn lại, cậu hãychuẩn bị một bộ hồ sơ về tâm lý trong tù và kế hoạch phát triển sự nghiệp trongtương lai. Mấy hôm nữa sẽ trình lên Bộ Tuyên truyền văn hóa và Đoàn thanh niên.Chú ý cách hành văn, phải rõ ràng, lập trường kiên định".

Câu cuối cùng chính là lời nhắc nhở và cảnh cáo của Lâm Nhạc, sợ anh quen vớinhững quy tắc nơi quan trường. Khương Thượng Nghiêu lĩnh giáo ngay, "Mấy hôm nữatôi sẽ đưa lên Nguyên Châu, anh Lâm, hẹn thời gian rồi ra ngoài uống chén rượunhé".

Hai năm lại đây, Khương Thượng Nghiêu không chỉ có quan hệ công việc với PhóKhả Vi, mà còn có quan hệ riêng nữa.

Thứ nhất, Phó Khả Vi có ơn đèo bòng anh. Thứ hai, người thuộc trường pháithực tế như Phó Khả Vi, vừa biết rõ lợi hại trong chế độ doanh nghiệp quốcdoanh, lại am hiểu những đường đi lối rẽ các chiêu trò trên quan trường, kiêm cótập đoàn nhà nước chống lưng, các kênh tin tức rộng, cách kiến giải độc đáo, sựhiểu biết về phương hướng phát triển của kinh tế vĩ mô và những thay đổi của cácnền kinh tế bao giờ cũng ở một tầm cao hơn, mỗi lần chỉ gật bừa một cái, đềugiúp anh thu về rất nhiều lợi nhuận.

Phó Khả Vi đến nay vẫn ở trong khu nhà cũ của Cục Than và Khoáng sản, sau khicon gái lấy chổng và con trai đi du học, nhà rất vắng vẻ. Vừa bước vào trong,Khương Thượng Nghiêu đánh tiếng chào hỏi, cô Hùng, phu nhân của Phó Khả Vi thânthiện nói: "Chú Phó của cậu đang chơi cờ với khách ở trên lầu".

Trước khi đến, anh đã gọi điện nhưng không thấy nói nhà họ Phó có khách đếnchơi. Khương Thượng Nghiêu thoáng do dự, bỗng nghe thấy cô Hùng cất tiếng gọingười giúp việc, tiện tay với cái tạp dề trên thành ghế, nói: "Trưa ở lại đây ăncơm, chú Phó cậu sẽ đích thân xuống bếp, giờ cô đi rửa rau và chuẩn bị đã".

Khương Thượng Nghiêu kinh ngạc, càng thêm tò mò về thân phận của người kháchnày, thế nào mà khiến Phó Khả Vi đích thân xuống bếp. "Cô Hùng, Chủ tịch Phó còncó khả năng này nữa ạ?"

Cô Hùng cười híp mắt, nói: "Chẳng biết phải không? Ông ấy không dễ để lộ đâu.Lên trên xem họ đánh cờ đi, ngồi mãi ở đây cũng chán".

Nhà họ Phó ở căn hộ trên cùng, cô Hùng bình thường rảnh rỗi thích trồng rautrồng hoa, nên ngoài ban công một nửa bày những loại gỗ trống mục, một nửa làphòng kính ấm. Khương Thượng Nghiêu men theo cầu thang cạnh bếp lên trên, chỉthấy qua lớp kính, Phó Khả Vi đang nhíu chặt đôi mày, trên tay kẹp một quân cờđen, do dự không đặt xuống. Người ngồi đối diện cánh tay đặt lên tay ghế, tócnhuộm đen, vai rộng, rất cao lớn vạm vỡ.

Bóng dáng kia như đập thẳng vào mắt Khương Thượng Nghiêu, bước chân đang ngậpngừng trên cầu thang của anh bỗng dừng hẳn lại, cố gắng trấn tĩnh tâm trạng củamình, đi lên thêm hai bậc, tiếng bước chân lớn dần. Hai người ngồi bên cửa sổkhông hề ngẩng đầu lên, vẫn đang chăm chú vào bàn cờ, Khương Thượng Nghiêu từ từtiến tới, lặng lẽ ngồi xuống cạnh họ.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ hôm nay có ý gì, không cần nói cũng hiểu. Khương ThượngNghiêu điềm tĩnh tập trung ánh mắt nhìn vào bàn cờ. Sau vài giây nín thở, đôitay đang run rẩy chắp sau lưng mới bình tĩnh trở lại.

Anh không hiểu nhiều về cờ vây, nhưng nhìn thế cục trên bàn cờ, trận thế cóvẻ đang rất khốc liệt, chẳng trách cả hai người họ lại trầm ngâm tập trung đếnthế, Phó Khả Vi còn đang do dự, hai mày nhíu chặt.

Khương Thượng Nghiêu đang chăm chú quan sát, bất chợt bầu không khí yên tĩnhbỗng bị phá vỡ bởi câu nói đột ngột của Phó Khả Vi: "Tiểu Khương!". Nói rồi ôngđặt quân cờ xuống bàn cờ, xua tay: "Tập trung quá, không để ý cậu đến, ngồi đi,ngồi đi".

Người kia lập tức trừng mắt tức giận nói: "Lão Phó, anh khá lắm, làm thế nàychẳng phải ăn gian sao?".

"Ăn gian? Tôi sao có thể ăn..." Phó Khả Vi nhìn những quân cờ đang tung tóetrên bàn, khuôn mặt tròn tròn bỗng phá lên cười: "Nhỡ tay, nhỡ tay".

Vẻ mặt của ông chẳng có gì là ngượng ngùng xấu hổ cả, đôi mắt nheo lại thoánghiện những tia sáng giảo hoạt, ý như muốn bảo "Anh làm gì được tôi nào".

Khương Thượng Nghiêu cười thầm, sự bức bối trong hơi thở và cảm giác căngthẳng trong lồng ngực như bị hành động của Phó Khả Vi xua tan, lập tức biếnmất.

Bất kỳ ai nhìn thấy bộ dạng này của Phó Khả Vi, đều không thể liên tưởng tớinhân vật mặt sắt tính cách vừa cứng rắn vừa khó chịu, hai năm trước liên tiếpcho dừng hoạt động của hơn bốn mươi mỏ than vi phạm quy định, chẳng chút lưutình.

Có lẽ hai người chơi với nhau đã lâu, nên Ba Tư Cần cũng quen với kiểu chơithua là tìm cách ăn gian của Phó Khả Vi, bèn rộng lượng phá lên cười, đẩy bàn cờhỏng trên bàn ra, "Dù sao khách của anh cũng đến rồi, giữ cho anh chút thể diệnvậy", nói rồi quay sang nhìn Khương Thượng Nghiêu, nụ cười dần tắt.

"Bí thư Ba!" Khương Thượng Nghiêu nhìn thẳng vào mắt ông, giọng cung kính."Chủ tịch Phó!"

"Cậu chính là Khương Thượng Nghiêu của Công ty Than luyện cốc Vấn Sơn?"

Ba Tư Cần nhìn anh từ trên xuống dưới, Khương Thượng Nghiêu khiêm tốn hơi cúingười, "Vâng, Bí thư Ba".

"Đã gặp hồi Tết rồi." Ba Tư Cần ra hiệu.

"Tiểu Khương, ngồi đi." Là chủ nhà nên Phó Khả Vi cũng không thể không kháchsáo.

Khương Thượng Nghiêu không dám tùy tiện, rót thêm trà vào cốc, rồi mới ngồi:"Cháu đến đường đột, làm mất nhã hứng của hai người".

"Tôi mới chính là kẻ phá rối, đột nhiên nổi hứng đánh cờ, một ngày nghỉ đẹptrời thế này, muốn tìm lão Phó so mấy ván." Ba Tư Cần cười có lỗi, vẻ mặt bớtvài phần uy nghiêm, hòa nhã hơn nhiều.

Với địa vị của Ba Tư Cần, căn bản chẳng cần phải nói những lời giải thíchnày, thêm giọng điệu hòa nhã và nụ cười ôn hòa của ông, có thể thấy đằng sau còncó việc gì đó khác. Khương Thượng Nghiêu trong lòng khẽ động, sắc mặt cung kínhthêm vài phần.

Phó Khả Vi ha hả cười lớn, "Anh đúng là cờ thấp lại cứ hay thích chơi".

"Quân tử có khi cũng bị lừa. Luận về cờ, tôi đúng là còn kém anh một bậc." BaTư Cần nghiêm túc thừa nhận, thấy nụ cười đắc ý của Phó Khả Vi dần trở nên gượnggạo, ánh mắt ông để lộ những ánh vui.

Lời đồn đại trong giới quan trường ở Tế Tây nói rằng, Phó Khả Vi là thanhkiếm sắc trong tay Ba Tư Cần. Thời gian đầu khi nhậm chức, ông đã mượn oai thanhkiếm sắc ấy để dẹp bỏ nạn các mỏ than nhỏ tăng lên không ngừng, điều tra ra rấtnhiều những quan chức dùng việc công để mưu lợi riêng, uy nghiêm từ đó mà lậpnên. Thấy hai người trong lúc cười nói có vẻ như rất ăn ý, rõ ràng chứng minhđược những lời đồn trong giới quan trường kia.

Phó Khả Vi quay đầu nhìn Khương Thượng Nghiêu, trịnh trọng hỏi: "Tài liệuchuẩn bị xong chưa?".

Khương Thượng Nghiêu gật đầu đáp vâng, lấy tập tài liệu đã được Lâm Nhạc gọtgiũa đánh bóng ra, hai tay đưa cho Phó Khả Vi.

Phó Khả Vi đón lấy, lại đưa cho Ba Tư Cần.

Ba Tư Cần không mở ra xem, chỉ thoáng trầm ngâm, rồi dịu giọng nói: "Nghe nóiđược tập đoàn năng lượng đề cử là ứng viên cho danh hiệu thanh niên kiệt xuấtnhất tỉnh, đồng chí Tiểu Khương, đồng chí có cảm tưởng gì?".

Cái gọi là đồng chí, là cách xưng hô chính thức trong nội bộ Đảng viên. Ở vịtrí cao như Ba Tư Cần, đương nhiên không thể gọi bề dưới Khương Thượng Nghiêu là"Khương tổng", gọi tên e rằng không được hay cho lắm. Một câu "đồng chí TiểuKhương" vừa chính thống lại vừa thân thiết. Đây là ám hiệu dành cho KhươngThượng Nghiêu, ông không coi anh như một thương nhân bình thường.

Khương Thượng Nghiêu nhất thời không thể hình dung nổi cảm xúc trong lòngmình lúc này, với trái tim đập thình thịch,anh vẫn không quên thân phận và địavị của bản thân. Anh khẽ cúi đầu, lựa lời nói: "Bí thư Ba, Chủ tịch Phó, làthanh niên đã một lần sẩy chân, nhận được vinh dự này, cháu thấy rất xấu hổ.Không có quan tâm vô tư của Đảng và sự trợ giúp đắc lực của các vị lãnh đạo,không có quyết định đúng đắn của tập đoàn năng lượng, cháu sẽ không có đượcthành tích ngày hôm nay. Cảm ơn Đảng và các vị lãnh đạo đã cho cháu cơ hội táisinh này".

Đi lại với giới quan trường đã lâu, những lời sáo rỗng như thế anh nói hếtsức chân thành và nghiêm túc. Nhưng đối mặt với toàn những lão tướng trong quantrường, họ sao có thể không nhận ra sự khác biệt giữa lời cảm kích từ đáy lòngvà lời khách sáo chứ? Vẻ mặt nghiêm túc của Phó Khả Vi nở nụ cười kỳ lạ, Ba TưCần khẽ sững lại, ngay sau đó gật đầu, khen ngợi: "Tài liệu bên tập đoàn nănglượng đưa tới, tôi đã xem qua, Công ty Than luyện cốc đang trong thời kỳ đổimới, rất nhiều quan niệm quản lý và chiến lược kinh doanh mới đều do cậu đềxuất. Tuổi trẻ mà rất khá".

Khương Thượng Nghiêu hiểu ngay tất cả đều do Phó Khả Vi thêm thắt cho anh,bất giác cảm kích liếc nhìn ông ta một cái, khiêm tốn đáp lại: "Là do Chủ tịchPhó và các vị lãnh đạo của tập đoàn năng lượng đã dốc sức hỗ trợ Công ty Thanluyện cốc trong thời kỳ đổi mới cơ cấu tổ chức, vì vậy những chế độ và cách thứcquản lý mới này mới có thể thuận lợi áp dụng".

Khi nhắc đến công lao, anh đặt tên Phó Khả Vi lên đầu trước các lãnh đạo củatập đoàn năng lượng, bởi vì cái ơn anh dành cho ông xuất phát từ tận đáy lòng.Thời kỳ đầu áp lực rất lớn, đặc biệt phải đối mặt với sự phản đối cũng như đảkích mãnh liệt của hành chính, nhưng Phó Khả Vi đã kiên quyết, cuối cùng phảiđập bàn, những âm thanh phản đối ấy mới dần lắng xuống.

"Thanh niên khiêm tốn lễ phép là tốt, nhưng cũng không nên mất đi sự tự tinvà lòng nhiệt tình. Công ty Than luyện cốc cải tổ hai năm, lợi nhuận tăng gấpmấy lần. Quan điểm lãnh đạo của Đảng luôn ủng hộ những việc làm thực tế, còn vềmặt thành tích, đồng chí Tiểu Khương, biểu hiện của đồng chí rất tốt." Ba Tư Cầnkhẳng định thành tích trong công việc của anh, "Đồng chí Tiểu Khương, cậu nóicho tôi nghe xem, mấy năm nữa còn có mục tiêu và kế hoạch phát triển gì?".

Khi đến Khương Thượng Nghiêu hoàn toàn không ngờ lại cuộc nói chuyện này,nhưng tương lai của Công ty Than luyện cốc là điều anh luôn băn khoăn suy tính.Chỉ cần nghĩ giây lát, anh soạn xong bài phát biểu. Liếc thấy trong ánh mắt PhóKhả Vi có sự cổ vũ và chờ đợi, anh đứng thẳng người lên, đơn giản giải thíchnhững suy nghĩ của mình về kế hoạch phát triển công ty trong tương lai.

Phó Khả Vi xen vào: "Bí thư Ba, Tiểu Khương, hai người nói chuyện, tôi đi xàomấy món rau, chút nữa vừa uống vừa nói tiếp".

"Thật vất vả cho Chủ tịch Phó quá." Khương Thượng Nghiêu đứng dậy, lễ phéptiễn Phó Khả Vi xuống lầu.

Đợi bóng dáng nặng nề của Phó Khả Vi khuất dần dưới cầu thang, Khương ThượngNghiêu rót trà cho Ba Tư Cần, rồi ngồi xuống.

"Đại tập đoàn hóa?" Ba Tư Cần cảm thấy rất hứng thú.

"Vâng, Bí thư Ba." Khương Thượng Nghiêu ngồi dịch về phía trước, thể hiện sựhào hứng của mình, "Tích hợp tài nguyên toàn diện, lực đủ rồi, giờ phải xem hiệuứng của các bộ phận. Nhưng vẫn còn vấn đề tối ưu hóa tài nguyên, không chỉ than,còn điện, khí, phải điều phối thống nhất quản lý, sử dụng tài nguyên càng hợp lýcàng giảm tiêu hao và tính cạnh tranh khốc liệt, tạo ra nhiều giá trị hơn".

Tư duy của anh rõ ràng, ngôn ngữ đơn giản súc tích, nghĩ cũng biết những lờinày không phải nhất thời có thể nói ra được. Ba Tư Cần gật đầu liên tục, bàn tayđặt trên tay ghế vô tình cuộn thành nắm đấm. Hai năm trước, lão Phó đã nhắc đếnngười thanh niên này. Khi ấy tình hình tài nguyên than của tỉnh rơi vào tìnhtrạng nghiêm trọng, tất cả các mặt từ môi trường tới an toàn, thuế... các vấn đềlộ ra trước mắt, chính chàng thanh niên đang ở trước mặt ông, không tính toánlợi ích, đã khai thác và quản lý mỏ than ở làng Vọng Nam với một cách thức khácbiệt.

Đây là con trai ông.

Khi đi lên, thấy một già một trẻ đang trò chuyện khá ăn ý, Phó Khả Vi cườivui vẻ, gọi hai người xuống nhà ăn cơm.

Cô Hùng mở một chai Ngũ Lương Dịch, Khương Thượng Nghiêu vội vàng đón lấy,rót rượu cho mọi người, rồi kính cả ba ly xong mới ngồi xuống.

"Tiểu Khương, không cần khách sáo, đến chỗ chú không ai là bí thư, chủ tịchhội đồng gì hết." Không đợi Ba Tư Cần lên tiếng, Phó Khả Vi đã ha ha cười nói rõhơn, "Ăn cơm là để sống, trong bữa ăn không nói chuyện công việc".

Tay nghề của Phó Khả Vi quả thật rất khác thường, mấy món ăn gia đình thườngngày qua tay ông bỗng trở nên đầy màu sắc và vô cùng hấp dẫn. Khương ThượngNghiêu có lòng tán thưởng vài câu, nhưng ánh mắt như vô tình lại tựa hữu ý củaBa Tư Cần mỗi lần nhìn về phía anh đều khiến cổ họng anh nghẹn cứng, tâm trạngphức tạp.

"Đại Lỗi đi hẹn hò rồi phải không? Vừa nãy giữ lại ăn cơm mà cậu ta khôngchịu." cô Hùng hỏi, "Cậu ta quả có con mắt nhìn người, cô bé đẹp nhất khoa lọtngay vào mắt cậu ta".

Lần đầu tiên Khương Thượng Nghiêu đến nhà họ Phó, nói về gốc gác mới biết, côHùng vốn là phó giáo sư khoa hóa của Đại học Sư phạm Nguyên Châu, có thể coi làthầy của Khánh Đệ, cô bạn gái của Đại Lỗi đang là sinh viên của cô.

"Tiểu Khương cũng ba mươi hai tuổi rồi, chuyện cá nhân…" Ba Tư Cần ngồi đầubàn đột nhiên nói giọng nghiêm túc, quan tâm hỏi anh.

"Bạn gái của Tiểu Khương đang học nghiên cứu sinh ở Bắc Kinh. Nói mới nhớ,ngày xưa ở trường Khánh Đệ được coi là một nữ sinh xuất sắc, tuần nào cũng cóbài đăng trên tạp chí trường." Cô Hùng hỏi tiếp, "Năm nay Khánh Đệ lại không vềăn Tết? Ý của Bí thư Ba là, Tiểu Khương cũng ba mươi hai tuổi rồi, nên suy nghĩđến vấn đề kết hôn thôi".

Ngày trước, vì muốn lấy được thiện cảm của nhà họ Phó, anh từng lôi quan hệvới Khánh Đệ ra làm bình phong. Đúng là đã khiến thái độ của cô Hùng trở nênthân thiết hơn nhiều. Sau này chưa kịp đưa Khánh Đệ đến đây làm khách thì haingười đã vội chia tay. Khương Thượng Nghiêu cũng không giải thích nhiều. Hôm naylại nhắc đến người phương xa, lòng anh buồn bã, cố lên tinh thần, nói: "Khôngvội ạ, đợi ba năm nữa cô ấy học xong cháu sẽ tính''.

"Giờ thanh niên các cậu suy nghĩ thật phóng khoáng, lập nghiệp rồi mới thànhgia cũng tốt." Phó Khả Vi tổng kết.

Ánh mắt Ba Tư Cần hoài nghi, có lẽ ông đang nhớ đến cảnh xảy ra trước cửa nhàhọ Trạch hồi Tết. Khương Thượng Nghiêu dừng đũa, giải thích: "Cháu và Trạch Trícon gái Bí thư chỉ là bạn bè, ngày trước trong trại giam Dã Gia Sơn, cháu đượccô ấy chăm sóc".

Ly rượu trong tay Ba Tư Cần khẽ run, ông khẽ đặt xuống, nhìn chằm chằm KhươngThượng Nghiêu hồi lâu rồi hỏi: "Ở trong ngục vất vả lắm phải không?".

Giọng ông chua xót, nếu nghe kỹ sẽ cảm nhận được tình thương yêu và bất lựctrong đó, thực sự không phù hợp với thân phận cũng như địa vị của ông lúcnày.

Vô tình liếc thấy cô Hùng và Phó Khả Vi đưa mắt nhìn nhau, Khương ThượngNghiêu lập tức hiểu ba người bọn họ hình biết rõ nội tình.

Anh không có ý định cầu xin lòng thương hại và đồng cảm của bất kỳ ai. Trongbầu không khí như ngưng đọng, anh điềm tĩnh trả lời: "Cũng thường thôi ạ. Giờđều thực hiện quản lý nhân đạo hóa, sống trong ngục mấy năm, lao động cải tạo tưtưởng, dù sao cũng giúp người ta tiến bộ".

Cô Hùng nghe câu trả lời vô thưởng vô phạt của anh, ánh mắt dịu dàng kèm cảxót thương. Phó Khả Vi nhìn anh, gật đầu không giấu được sự tán thưởng. Ba TưCần thì ngồi cứng như khúc gỗ, ánh mắt như xuyên thấu lớp vỏ ngoài của KhươngNghiêu, lần tìm vào vùng ký ức xa xôi của anh, rất lâu sau mới chầm chậm nói:"Không dễ dàng gì... cậu... bố mẹ cậu cũng không dễ dàng gì".

Ông vốn định nói "Mẹ cậu không dễ dàng gì", Khương Thượng Nghiêu trong lòngbất giác tự trào, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, nặng nề gật đầu tỏ ý tánđồng. "Bí thư Ba, khiến chú chê cười rồi."

Ba Tư Cần mưu tính thâm sâu, lúc này lại không thể đoán được suy nghĩ thật sựcủa cậu con trai qua vẻ mặt và ngữ khí kia.

Tiếp tục thăm dò, Khương Thượng Nghiêu tuân thủ nguyên bậc, hoàn toàn khôngcó lời nói và hành động sơ suất nào, thản nhiên như người không rõ nội tình. BaTư Cần không thể lý giải được mình đang nuối tiếc, đang cảm thấy may mắn, hayđang hổ thẹn. Cho tới tận khi lên xe ra về, câu nói "Bí thư Ba, để chú chê cườirồi" của Khương Thượng Nghiêu vẫn còn luẩn quẩn trong đầu, cái roi vạch rõ ranhgiới đó mọc đầy gai, cật lực đánh vào lương tâm ông. Ba Tư Cần ngồi ghế sau củaxe số l, nhắm mắt, như nghe thấy tiếng gào rú của linh hồn mình.

Còn Khương Thượng Nghiêu lại bình tâm chờ đợi Phó Khả Vi đọc và duyệt tàiliệu báo cáo mình đã sửa xong, sau đó mới về.

Lên xe, khi không gian được đóng kín, sự điềm tĩnh mà anh ra sức duy trì cuốicùng cũng sụp đổ, tựa như sức lực của toàn thân bị rút sạch, Khương ThượngNghiêu ngả người dựa vào ghế duỗi thẳng hai chân.

Rất lâu sau anh mới lấy lại được tinh thần, cho xe chạy một mạch về VấnSơn.

Cảnh vật bên đường nhạt dần, hiện lên trước mắt anh là những hình ảnh liênquan tới thuở thiếu thời của mình. Bao nhiêu năm trôi qua, từng cảnh, từng cảnhvẫn rõ như vừa mới xảy ra hôm qua.

Trong ký ức, khi đám trẻ ở trường mẫu giáo tan học chờ bố mẹ tới đón, thấynhững thân hình cao lớn từ xa, anh luôn ôm chặt lấy mặt, hào hứng lén nhìn quakẽ ngón tay, in vào mắt anh là cảnh những đứa trẻ khác lao đến gọi bố ơi.

Lớn hơn một chút, Khương Hiền bắt chước giọng người lớn khinh miệt trách mắnganh: "Không giành được thì lại đánh người, mẹ em nói rồi, anh chỉ có mẹ sinhkhông có bố dạy".

Lúc biết xấu hổ, anh trốn vào căn phòng nhỏ, nghe mẹ đứng dưới lầu trước cửanhà hàng xóm lớn tiếng chửi rủa: "Mẹ cha nhà chúng mày, con cái chúng mày có chacó mẹ, nhưng lại là lũ súc sinh, chuyên bắt nạt kẻ thân cô thế cô...".



Khi quá kỳ vọng vào việc gì đó hay người nào đó, việc người ấy làm trở thànhmột dạng lý tưởng, không dễ bị xúc phạm. Từ lúc hiểu chuyện, anh chỉ có một suynghĩ, có thể bắt nạt nhưng chửi rủa bố mẹ anh thì không được. Khương ThượngNghiêu không nhớ đã bao lần vung nắm đấm vì những lời nhục mạ của kẻ khác dànhcho bố mẹ mình, Nghĩ tới đây, anh phá lên cười thầm chế nhạo bản thân, lồng ngựcbỗng chốc rung lên bần bật.

Vì một người như thế, không xứng đáng!

Ba Tư Cần hao tâm tổn trí để sắp xếp cuộc gặp gỡ này, không gì ngoài ý muốnkiểm tra xem anh có phù hợp hay không. Lợi ích quyền lực ngay trước mắt, huyếtthống tình thân chẳng đáng là gì. Không hổ tháng trước, trong lúc còn đang kỳvọng mà vứt bỏ mọi lý lẽ ai đúng ai sai, khi biết tới sự tồn tại của anh, Ba TưCần đã lập tức chạy về Vấn Sơn.

Bố con anh, kẻ nào cũng khốn nạn như nhau. Ba Tư Cần cân nhắc thiệt hơn,không dám đường hoàng nhìn vào mắt anh gọi một tiếng con trai, anh cũng chẳngdám nhổ vào mặt ông một miếng nước bọt. Cả hai đều vờ vịt giả bộ duy trì vẻ hòanhã.

Chẳng trách khi Khánh Đệ bỏ đi, mẹ anh đã mắng anh rằng: "Không hổ là nghiệtchủng của bố mày!".

Xe lên đường cao tốc, Khương Thượng Nghiêu nhìn biển chỉ dẫn, do dự một lát,rồi quyết định chuyển hướng, chạy vào con đường đến Thạch Nguyên.

Mấy năm nay phải đấu tranh với thăng trầm cuộc sống, mỗi lần gặp chuyện, anhluôn tuân thủ nguyên tắc của mình, không vì lý do của bản thân mà tha thứ chonhững gì mình làm, nhưng có người đã nhận ra bản chất con người anh nhanh hơnanh một bước. Cô nói anh theo đuổi quyền lực tiền tài, nhưng bị nó cắn lại.

Trong nhà kính tầng trên cùng của nhà họ Phó, khi anh tươi cười điềm tĩnh đốimặt với Ba Tư Cần, trên bàn ăn nhà Phó Khả Vi khi anh cười niềm nở chúc rượu BaTư Cần, chưa bao giờ anh lại thấu hiểu một cách sâu sắc câu nói của Khánh Đệ nhưhôm nay.

Trên con đường leo lên cao, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị chết đuối trong thamvọng của mình, trở thành loại người mà chính bản thân vô cùng căm thù và khinhbỉ.

Giống như bố anh.

Khương Thượng Nghiêu hít một hơi thật sâu. Anh cố gắng tìm ra con đường đicủa kẻ mạnh, dù phải khuất phục hay cùng song hành, nhưng ít nhất trong tìnhcảm, anh phải giữ được tấm lòng chân thành.

Anh không cam tâm, và cũng không thể tha thứ cho bản thân khi trở thành kẻtrốn tránh trách nhiệm như Ba Tư Cần.

Anh rất muốn nói với Khánh Đệ một câu "Anh xin lỗi".

Đây là thứ anh nợ cô.

Khương Thượng Nghiêu đến thành phố Tứ Cửu, đúng lúc thành phố đã lên đèn.

Khánh Đệ ngồi trong một nơi ngập tràn ánh sáng như thế, nụ cười rạng ngời nởtrên môi. Tần Thạnh ngồi cạnh cô gần như không thể rời mắt. Khi cô cười, khuônmặt bình thản được phủ lên một lớp ánh sáng của sự yên bình, vẻ thông minh hằntrong mắt. Cô xử lý mọi chuyện theo tình huống, điềm tĩnh như không, khí chấttrầm tĩnh của người con gái ấy không dễ khiến người ta bỏ qua, giống như thứ malực vô cùng hấp dẫn anh.

Anh đã từng cho rằng, phụ nữ chỉ cần có nhan sắc, có học vấn, gia thế tươngđương, vậy là đủ. Song, sau mười năm trải qua cuộc hôn nhân nhạt nhẽo, khi sắpbước vào giai đoạn của tuổi trung niên, anh đột nhiên nhận ra, mình đã bỏ quayếu tố quan trọng nhất, đó là cảm giác dễ chịu thoải mái khi tiếp xúc vớinhau.

Gặp gỡ Khánh Đệ quả thực rất bất ngờ. Tạm thời không bàn đến dục vọng sinh lýdo kinh ngạc lần đầu gặp mặt, mà sau khi anh thấy thật vui vẻ. Hồng nhan tri kỷthì ra không phải là truyền thuyết. Trên thế giới này đúng là có những người tưtưởng hòa hợp, đến nói cười cũng rất đỗi phong tình.