Tình Vương Vấn

Chương 5




Sau ba ngày thử việc, cuối cùng thì Thường Miên cũng đã được vào làm việc chính thức tại công ty Thiên Thời. Mọi người trong công ty đều chúc mừng cô. Tuy công việc khá là vất vả nhưng Thường Miên không cảm thấy mệt. Mỗi khi cô cảm thấy mệt mỏi có chăng chỉ là mệt mỏi về tinh thần. Thường Miên cô rất tâm đắc một câu nói thế này:

- Thân mệt không mệt

Tâm mệt mới thiệt là mệt.

Hôm nay Thường Miên bắt đầu được đi làm chính thức. Từ khi bắt đầu bước chân vào cửa công ty, Thường Miên luôn giữ trên môi nụ cười thân thiện, gặp ai cũng cúi đầu chào. Đang theo đà rẽ phải thì đột nhiên cô đụng phải một người.

- Ối.. a! Xin lỗi, xin lỗi, thực xin lỗi! Tôi không để ý nên..

Thường Miên vừa xin lỗi rối rít rồi nhìn lên người vừa bị mình tông phải thì bắt gặp một khuôn mặt xám xịt nhưng trông khá quen mắt. Vừa lúc ánh mắt hắn ta cũng đang nhìn về phía cô. Thiên Hi hơi bất ngờ khi vô tình đụng phải cô ngày hôm nay nhưng không ngạc nhiên vì sự có mặt của cô tại đây. Rồi hắn ta nhanh chóng lấy lại nụ cười, khoanh tay lại để chờ phản ứng chậm hơn rùa bò của cô. Dường như não bộ của cô đã hoạt động trở lại và đã kịp thời nhớ ra được hắn. Cô chỉ chỉ tay vào người hắn rồi thốt lên:

- A, không bình thường!

Sau khi nghe cô thốt ra câu nói đó thì những người đứng đằng sau Thiên Hi đều há hốc mồm không thể tin được rằng lại có người dám chỉ tay vào mặt Tổng giám đốc mà nói nhảm như vậy. Thiên Hi nghe vậy, khóe miệng hơi giật giật. Có người đàn ông cao lớn đang định mở miệng giáo huấn Thường Miên thì hắn ta ngăn lại. Hắn ta phất tay ra hiệu cho mọi người lên trước còn mình thì lên sau. Sau khi mọi người đi cả rồi thì hắn nở một nụ cười đẹp như thiên thần nhưng lại có chút vô lại nhìn cô:

- Xin chào cô gái xinh đẹp. Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây. Đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Haha!

Thường Miên rất ngạc nhiên khi lại gặp hắn ta ở đây:

- Thì ra tên không bình thường nhà anh lại được làm việc ở đây sao? Sao đi đến đâu cũng gặp anh vậy? Không biết hôm nay bước chân ra khỏi nhà bằng chân nào không biết? Xui xẻo quá đi!

Không kịp để hắn nói thêm câu gì, cô đã tặng hắn một cái lườm sắc lẹm rồi đi qua người hắn ta nhanh chóng vào văn phòng làm việc.

Thiên Hi cười khổ.

Hắn không biết mình đã trở thành kẻ không bình thường từ bao giờ?

Bước vào văn phòng, vừa ngồi vào chỗ của mình thì chị Khả Hân ngồi ở bên cạnh đã thì thầm vào tai cô:

- Này, Miên Miên biết gì chưa. Hôm nay Tổng giám đốc sẽ xuống văn phòng của chúng ta để kiểm tra đấy. Em mới đến nên không biết đấy thôi, Tổng giám đốc của chúng ta vừa tuổi trẻ, tài cao, lại rất rất đẹp trai, luôn đối xử lịch thiệp, dịu dàng với phái nữ như chúng ta. Ôi, giá như chị trẻ lại khoảng chục tuổi nữa thì tốt, không khéo lại lọt vào mắt xanh của anh ấy cũng nên.

Thường Miên nghe chị ta ba hoa một tràng mà không mấy để tâm, chỉ hùa theo phụ họa mấy câu cho phải phép rồi ai lại làm việc của người nấy. Đến tầm giữa buổi sáng, trưởng phòng Lưu bước vào giữa văn phòng thông báo với mọi người:

- Mọi người, tạm thời dừng lại công việc đang làm đi, tập hợp lại đã nào. Tôi có chuyện muốn nói. Hôm nay Tổng giám đốc sẽ đích thân vào văn phòng của chúng ta để kiểm tra. Cho nên chúng ta làm việc hay nói năng phải thật cẩn trọng. Nếu làm không tốt ảnh hưởng đến phòng, nhẹ thì trừ lương, nặng thì biết rồi đấy.

Mọi người nghe trưởng phòng Lưu nói vậy ai cũng rất căng thẳng. Mặc dù mọi người đều biết Tổng giám đốc là người lịch thiệp, hòa nhã nhưng đã liên quan đến công việc là nghiêm khắc đến đáng sợ. Đã có không ít tấm gương đi trước rồi nên không ai dám dẫm lên vết xe đổ nữa.

Tất cả các nhân viên trong phòng đều tự giác dàn thành hai hàng ngang đứng đối diện nhau để chào đón Tổng giám đốc. Vừa mới chuẩn bị xong, rất mau lẹ một đoàn người khoảng bảy, tám người bước vào. Đi vào sau cùng chính là Tổng giám đốc mà mọi người vẫn tung hô như thần thánh. Mọi người không ai biết rằng từ khi nghe danh Tổng giám đốc đến bây giờ, trong đầu Thường Miên hiện lên vô số gương mặt ngọc thụ lâm phong trong trí tưởng tượng của cô. Hắn ta bước vào với một gương mặt nghiêm túc, dáng người cao, cân đối nhưng lại tỏa ra khí chất ít ai có được. Hơi gật đầu, một giọng nói rất êm tai, dễ nghe được truyền ra:

- Mọi người vất vả rồi!

Đang cúi đầu cùng mọi người mà khi giọng nói cất lên, Thường Miên ngẩng phắt đầu lên vừa lúc đối diện với tầm mắt của hắn ta. Thấy hắn cũng đang nhìn mình cô vội vàng cụp mắt, cúi đầu xuống thấp nhất có thể. Mong là hắn sẽ không nhận ra cô, không nhận ra. Cảm xúc của Thường Miên bây giờ thật khó có thể tả nổi: Ngạc nhiên có, bất ngờ có, hoang mang có và đau tim cũng có. Cô khóc thầm trong lòng. Cái tên này đích thị là vận hạn của cô. Hắn rời tầm mắt sang chỗ khác rồi bắt đầu công việc mà hắn nên làm. Lúc này, việc cần làm đã xong. Ngay khi mọi người nghĩ hắn sắp đi, Thường Miên nghĩ mình sắp thoát một kiếp nạn thì hắn bổ sung thêm:

- À, còn một việc cuối cùng nữa. Phòng của tôi vừa mới sa thải một người, chỗ đó đang để trống. Tôi muốn lấy một người ở phòng này lên thay thế. Trưởng phòng Lưu thấy sao?

Còn sao trăng gì nữa? Đây chẳng phải muốn lấy người ở phòng của anh ta thì cứ nói thẳng, không giao ra thì được chắc. Còn ra vẻ hỏi. Tuy trong đầu nghĩ vậy nhưng lão Lưu nào dám nói ra. Đành phải cười vẻ nịnh nọt:

- Đương nhiên là được rồi. Tổng giám đốc muốn lấy ai cũng được, tùy cậu lựa chọn. Tôi rất vinh hạnh khi được cống hiến hết mình cho công ty.

Tạ Thiên Hi chả để tâm anh ta nói nhảm cái gì mà đi từ trên xuống dưới. Ai cũng mong người đó không phải là mình. Bởi vì như mọi người đã biết. Trợ lý bên cạnh Tổng giám đốc ngoài trợ lý đặc biệt là Lý Gia Kiệt ra thì không ai tồn tại được lâu. Hắn ta cứ đi qua người nào là người đó thở phào nhẹ nhõm. Đi mãi cũng đã đến người cuối cùng - An Thường Miên. Hắn ta đứng ở trước mặt cô. Nhìn cô bằng một ánh mắt của một tên thợ săn khi đã bắt được con mồi.

- Là cô gái này!

Sau đó hắn cùng đoàn người tiêu sái bước đi. Mọi người trong phòng đều nhìn Thường Miên bằng ánh mắt vô cùng thương cảm. Tất cả đều bịn rịn chia tay cô và chúc cô lên đường bình an, may mắn.