Tịnh Thủy Hồng Liên

Quyển 3 - Chương 169: Cầu sinh



[Đan Châu]

Khi Bạch Vũ Kỳ chìm vào khốn cảnh, Hắc Vũ Kỳ cùng thuộc một nước lại thếnhư chẻ tre, đối trận với quân Trấn Nam vương của Mộ Dung Nhuệ Việtchiến thắng liên tục.

Vốn Đại Yến Đan Châu thành có thể coi làphòng tuyến kiên cố nhất của Mộ Dung Nhuệ Việt, sau ngày đêm cố gắng đúc thốc, cuối cùng cũng đúc ra được ống pháo có vẻ giống với tạo hìnhthiết pháo của Nam Hàn. Nhưng sau khi kéo lên tường thành thực chiến,các binh sĩ của Trấn Nam Vương mới phát hiện, cho dù ngoại hình tươngtự, cho dù từ cao bắn xuống, nhưng tầm bắn thì thua xa thiết pháo NamHàn. Không chỉ như vậy, độ chính xác cũng hạ thấp rất nhiều, đạn pháochạm đất xong cũng không phát nổ.

Trận chiến này chỉ cần mấytướng tiên phong luân phiên nổ pháo cự ly xa, chủ tướng căn bản khôngcần xuất chiến. Diêm Phi Hoàng liền cùng Kim vương gia cưỡi ngựa đứnggiữa quân, nhìn đạn pháo binh sĩ mang ra, nói: “Mộ Dung Nhuệ Việt chorằng mua được một kỹ thuật viên của chúng ta thì có thể tạo ra thiếtpháo, thực là ngây thơ vô tà a!”

Kim vương gia cười ha ha: “Bọnchúng nào biết, bí mật bên trong, ngay cả vương gia ta cũng không thểnào biết rõ toàn diện, thì sao một tên thợ rèn có thể nắm vững được.”

Chẳng hạn, muốn bảo trì độ chuẩn xác, vách trong ống pháo phải có khắc đườngxoắn ốc. Nếu muốn ống pháo kiên cố để có thể chống đỡ lực nổ của hỏadược, phối chế hợp kim cũng là một bí phương. Ngay cả đạn pháo, cũng cóđạn đặc ruột dùng để công thành phá tường và đạn giết người phạm vi lớncó nhồi đầy hỏa dược bên trong. Mà những thứ này, đều là những phần chia ra cho từng thợ rèn khác nhau nắm vững, không cho ai biết toàn diện,thì sao có thể tạo ra vũ khí chiến tranh uy lực to lớn.

Diêm PhiHoàng nói: “Đại khái trước buổi tối có thể phá thành, nếu đối phươngkhông đầu hàng, tiếp theo là chiến đấu trên đường phố. Vương gia, chuyện còn lại không còn liên quan đến đội pháo binh của ta nữa, nhưng kỹthuật viên chạy trốn đó, hy vọng có thể do ta đích thân xử lý.”

“Ngươi hình như không mấy cao hứng đối với thắng lợi của trận này?”

“Không phải… chỉ là, thấy có người mô phỏng kỹ thuật của chúng ta, cảm thấyrất đáng ghét.” Hắn nhíu mày nói, dường như còn đang ngẫm nghĩ chuyệngì.

Kim vương gia cũng coi như đã quen với hắn như vậy, nên đểmặc hắn đi. Hơn nữa chuyện nếu đúng như Diêm Phi Hoàng sở liệu, thì đích thật không còn chuyện của hắn nữa. Đợi tới tối, khi tường thành bị công phá, thủ thành Đan Châu thành cuối cùng dẫn binh đầu hàng, ngay cảchiến trên đường cũng không cần.

Diêm Phi Hoàng tuy là mưu sĩ đầu tịch, nhưng xử lý tạp vụ chính vụ, đặc biệt là mấy chuyện thu thập tàncuộc sau trận chiến là không thèm quản. Kim vương gia cũng vui vẻ đề bạt một đống lớn văn sử chính vụ tài cán.

Trong Đan Châu thành dầnbị màn đêm bao trùm vô cùng yên tĩnh, trừ tiếng điều binh tuần tự, tiếng gọi nhau giao ca, thì khó nghe được tạp âm của dân chúng. Giống như một tòa thành chết, nhà nhà hộ hộ đều cửa đóng kín kẽ, chỉ sợ chuốc họa vào thân.

Diêm Phi Hoàng tuy ăn mặc theo kiểu bình dân, nhưng binhsĩ ai ai cũng nhận ra được thân vệ vũ trang sau lưng vị mưu sĩ bố y này, nên dễ dàng cho hắn thông qua từng đồn trú vừa đổi người. Mà mục đíchđến của hắn, cũng chẳng qua là đại lao trong thiên viện nha môn thủthành.

Từ đại môn đi vào, đi xuống mười mấy bậc cầu thang, ánhsáng bên trong càng lúc càng mờ. Màu đen giống như bị đóng băng thànhđen kịt, vô thanh vô tức áp bức tới. Duy nhất có thể khiến người ta cảmthụ được hơi thở người sống chính là vị tanh băng lạnh ẩm ướt đang ậptới trước mặt.

Diêm Phi Hoàng tâm tình vô cùng đè nén. Hoàn cảnhthế này hắn chưa từng ở quá lâu, có thể hắn rất may mắn, mỗi lần hắn đặt chân vào chốn thế này, trừ cứu trợ bằng hữu, thì chính là thẩm vấn địch nhân. Nhưng Hoàng Linh Vũ lại ở nơi thế này, thậm chí có thể là tronghoàn cảnh còn ác liệt hơn bị giam cầm gần một năm.

Cảm xúc khôngcam lòng, bất luận đã qua bao lâu cũng không thể tiêu giảm. Nhưng quákhứ chính là quá khứ, cho dù có hối hận, cũng không có tác dụng gì.

Đi xuống thêm mười mấy bậc thang, thanh âm bên dưới càng lúc càng rõ ràng, ngoài tiếng nổ lách tách của ngọn lửa, thỉnh thoảng sẽ có tiếng rên rỉcủa tù phạm vì đau đớn mà phát ra, ngoài ra không còn âm thanh nào khác. Chỉ sợ nếu có người to gan kêu oan, lập tức sẽ bị một trận đòn ngoanđộc.

Trước mặt Diêm Phi Hoàng tự có điển ngục quan tất cung tấtkính dẫn đường, đến bên ngoài một gian tù thất, binh áo lam mở cửa lao,cầm đuốc đi vào, chỉ thấy một người y phục vẫn coi như chỉnh tề bị dâythừng bảng to cột chặt vứt trên đất, miệng còn bị vải bố nhét chặt, vìđề phòng hắn phun ra, còn dùng một sợi vải cột quanh đầu một vòng.

“Cởi cho hắn,” Diêm Phi Hoàng chậm rãi nói, “Miệng.”

Khi trung niên nam tử hao gầy dưới đất nhìn thấy Diêm Phi Hoàng, vẻ mặtcăng thẳng, nghẹn tới mặt tím xanh. Khi nghe Diêm Phi Hoàng bảo ‘cởi cho hắn’, thì lại không dám tin, nhưng cũng kinh hỉ điên cuồng, mắt lộ ratia cảm kích. Khi lại nghe tới chữ ‘miệng’, thì sắc mặt liền trở thànhoán độc.

“Lạc Ai, đã lâu không gặp, ngươi vẫn rất giỏi kỹ thuậtbiểu diễn nét mặt a.” Diêm Phi Hoàng giống như gặp lại lão bằng hữu đãlâu không gặp, biểu tình vui vẻ.

Lạc Ai được tháo miệng ho khanliên tục. Từ sau khi thành trì bị bao vây, sau khi ống pháo Đan Châuthành vừa chế tạo không có tác dụng, hắn đã bị thủ thành nhốt vào đạilao này.

Hắn từng là bằng hữu của Diêm Phi Hoàng, ít nhất hắntừng cho rằng như vậy. Nhưng lăn lộn mười mấy năm, trừ bí phương phốichế hợp kim để đúc ống pháo ra, Diêm Phi Hoàng không còn nói cho hắnbbiết những kỹ thuật quan trọng nào nữa.

“Tìm được cuộc sống ngươi hy vọng chưa?” Diêm Phi Hoàng nhìn xung quanh, mục rữa, dơ bẩn, ẩm ướt, mặt hắn đầy vẻ chế nhạo.

“‘Bại quân chi sĩ’, lấy gì mà nói. Kim Văn Quảng, ta biết ngươi là hồng nhântrước mặt vương gia, muốn giết muốn xẻo chỉ một câu thôi, hà tất lạigiày vò sỉ nhục ta.”

“‘Bại quân chi sĩ’? Hay cho câu bại quân chi sĩ! Ngươi lấy cái gì để bại cho ta? Những thứ đó của ngươi còn khôngphải lấy được từ chỗ ta sao. Nếu ngươi có dũng khí như mình đã nói, tạisao không tự phát minh ra cái gì, mà lại đi lấy trộm thành tựu của người khác để đầu nhập địch quân. Thật giỏi cho câu bại quân chi sĩ, chẳngqua là bại quân chi tặc mà thôi.”

“Ngươi.”

“Ta tới để gặpngươi lần cuối cùng, nếu đã dám làm ra chuyện phản bội, thì nên biết tatuyệt đối không thể dung thứ cho kẻ phản bội. Qua mấy ngày nghỉ ngơi,ngươi sẽ phải đối diện với sự phán định và xử phạt của toàn quân.”

“Phán… định?”

“Ngươi còn không biết, cũng đúng, là chuyện sau khi ngươi ‘đầu hàng’. Điểntham tướng đã đề nghị với vương gia, từ nay về sau phàm là kẻ mắc tộiphản quân, thì sẽ tiếp nhận phán định tập thể của toàn quân từ ngũtrưởng trở lên (ngũ: đơn vị quân đội nhỏ nhất thời xưa, gồm năm người),nếu đa số cho rằng ngươi vô tội, ngươi liền vô tội__ thật là chuyện tốtnhỉ. Hy vọng trước đây ngươi có nhiều quan hệ tốt… chẳng qua sau trảinghiệm trận chiến hôm nay, các ngũ trưởng đều thấy được Đan Châu thànhthế nhưng sử dụng đại pháo của ngươi để đối phó với thiết pháo của chúng ta, ngươi tốt nhất bắt đầu cầu nguyện từ bây giờ, để hình phạt đượcbiểu quyết ra không mấy khó coi.”

Lạc Ai bắt đầu tuôn mồ hôi lạnh.

Một thân vệ binh từ bên ngoài chạy vào, mũi nhọn trên ủng phát ra tiếngvang đặc biệt lớn trong hành lang. Diêm Phi Hoàng quay người lại, đợingười đó đi vào, quả nhiên là Kim vương gia phái tới. Người đó cong lưng nói: “Kim đại nhân, tiếp nhiệm phòng vụ đã hoàn thành, tiệc khánh côngsẽ bắt đầu sau nửa canh giờ nữa.”

Sau khi phá hủy tất cả vũ khívà kho binh khí của Đan Châu thành, hai ngày sau sẽ tiếp tục tiến vềtrung tâm thành thị Lạc Bình kinh nơi ở của Mộ Dung Nhuệ Việt.

Thấy Diêm Phi Hoàng cứ như vậy quay đầu bỏ đi, Lạc Ai khó thể nén nổi sợ hãi giãy dụa hét lớn: “Ngươi không thể đối với ta như thế! Kim Văn… không,Kim đại nhân, chúng ta không phải là bằng hữu sao?”

“Bằng hữu?” Ngay cả tên thật của ta cũng không có tư cách biết, còn nói gì tới ‘bằng hữu’?

Diêm Phi Hoàng đối diện cửa lao, ánh lửa bên ngoài phủ lên một vòng sángquanh người hắn. Nhưng lại giống như ánh lửa quanh thân ác quỷ mới từđịa ngục chui lên, khiến Lạc Ai toàn thân run rẩy sợ hãi.

Hắnnói: “Nếu ngươi không làm như thế, chúng ta cũng miễn cưỡng có thể xemlà bằng hữu rượu thịt. Nếu đã phản bội, đã xé nát mặt, thì còn gì đángnói nữa.”

“Ta chẳng qua chỉ đem một khoản kỹ thuật nói cho thủ thành Đan Châu, ngươi đã đối với ta như thế sao.”

“Lúc đầu khi ta tìm các ngươi làm thiết pháo đã nói thế nào?”

“…”

“Xem ra ngươi còn nhớ.”

“Ta vẫn nhớ, nhưng ta không tán đồng cách làm của ngươi. Nếu có kỹ thật cao siêu như thế, đương nhiên muốn phân hưởng với thế nhân, chiếm hữu thìsao có thể tiến bộ được.” Lạc Ai cỗ vũ dũng khí biện giải, “Mấy ngàn năm nay, từng xuất hiện bao nhiêu ‘tổ truyền bí phương’, trừ những cái được công khai, đại đa số cũng đều bị chôn vùi trong chiến hỏa lưu lạc, lẽnào ngươi không cảm thấy đáng tiếc.”

Diêm Phi Hoàng quay ngườingồi xổm xuống, lưng quay về phía ánh sáng, chỉnh lý lại mái tóc rốiloạn cho Lạc Ai, sau đó bắt đầu lạnh lùng, chế giễu, nhếch môi.

“Phân hưởng cái gì, phát dương cái gì? Không phải chỉ là kỹ thuật giết ngườisao.” Hắn nói, “Ta vẫn là câu đó, nếu ngươi có tâm, nghĩ ra rồi khôngphải dùng trong chiến tranh sao, thích tới nước nào tuyên dương là tùyngươi. Nhưng ngươi làm như vậy thì tính thế nào? Hôm nay Đan Châu thànhđuổi kịp chúng ta, ngày mai còn có thể tạo ra vũ khí càng sắc bén hơn__nhưng kết quả thì sao? Vẫn là chúng ta thắng lợi, chẳng qua người chếttrận càng nhiều hơn mà thôi.”

Lạc Ai á họng không nói nên lời.

“Làm người không thể tam tâm nhị ý. Lúc đầu nếu đã hạ quyết tâm đi đến bướcnày, chính là phải thừa nhận hậu quả. Sống cũng được, chết thì thôi,phải đi tiếp, dù sao thì đó là chọn lựa của ngươi.” Diêm Phi Hoàng không để tâm nói.

Câu này nói với Lạc Ai cũng thích hợp, nói với bảnthân cũng thích hợp, thật đúng là câu khuyên giải vạn dùng vạn linh. Hắn bâng quơ nghĩ.

“Ta hối hận cũng không được sao! Ta chỉ muốn sống tiếp mà thôi.”

“Trên đời này không phải bất cứ chuyện gì cũng đều xoay chuyển xung quanhngươi. Ngươi phải biết, mục đích của ta rất rõ ràng, thời gian lại khẩncấp như thế, hơn nữa còn hành binh hiểm chiêu, cho nên tuyệt đối khôngdung thứ phiền hà thêm chuyện. Thời gian lâu rồi, cũng nên giết vài congà dọa đám khỉ không an phận__ con ‘gà’ đầu tiên, ủy khuất ngươi làmrồi.”