Tịnh Thủy Hồng Liên

Quyển 2 - Chương 89: Suy tưởng dưới trăng



Đêm khuya mùa hạ, gió lạnh xua tan hơi nóng của ban ngày, đây vốn là nơiđặc biệt tĩnh mịch mê người, đặc biệt là ở trong hoàng cung thần bí khódò. Chẳng qua, người thân ở trên cao lại không thể giống như những hạnhân tầm thường, có thể ngủ sớm.

Trong vãn điện thiên các nơihoàng đế trú ngụ, đèn hỏa hơi sáng, truyền ra tiếng nói chuyện hạ thấp.Xung quanh trừ cung nữ đang trực ra thì không còn ai, các thị vệ toàn bộ đều thủ ở ngoại vi, đảm bảo sẽ không nghe được mật đàm này. Một nữ quan bưng chung canh hầm đi vào vãn điện, rẽ qua ngõ quanh, bước qua bậcthềm cửa cao cao, đi vào thiên điện tẩm cư của hoàng đế, chỉ thấy hoàngđế và Mộ Dung Nhuệ Việt đang ngồi thúc gối bên cạnh giường mà đàm.

Hoàng đế không để tâm liếc nhìn một cái, nữ quan nhất thời lo sợ, vội vã đặt chung canh hầm lên bàn thấp, cúi đầu lui ra.

Thấy nữ quan đã đi khỏi, Mộ Dung Nhuệ Việt mới tiếp tục nói: “Nam Hàn lầnnày tiến công, khả năng rất lớn là do Nam Hàn Thần Hoàng giáo xúi giục.Xem ra trận tranh đấu giáo tông Thần Hoàng giáo, chúng ta cũng phải nhất định hạ lực tranh đoạt.”

Hoàng đế tiếp tục xem thư quyển trêntay, đây là tập tư liệu Mộ Dung Nhuệ Việt sau khi chỉnh lý quy kết dânglên, liên quan đến nội đấu của các phân chi phe phái trong Thần Hoànggiáo hai mươi năm nay.

“Phía Nam Hàn thấy chúng ta nhờ vào ThầnHoàng giáo đã có thể thu hút dân tâm, nên cũng muốn học theo như thế.Vừa hay hai mươi năm trước, một chi phái Thần Hoàng giáo nước ta bị đuổi ra khỏi giáo môn, liền dứt khoát đi theo Nam Hàn, ở bên đó khai tôngthiết miếu.”

“Hiện tại lại xúi giục tiểu hoàng đế đó đánh trả Đại yến? Là muốn báo thù hay muốn hiển uy?” Hoàng đế hừ lạnh một tiếng,“Gan chó của chúng thật lớn.”

“Phụ hoàng, ngụy Thần Hoàng giáo do Nam Hàn lập nên này không thể không trừ. Sau trận chiến này, phải đểgiáo tông của Đại Yến Thần Hoàng giáo đến Nam Hàn biện luận với chúng,lột sạch uy phong của chúng. Nếu làm tốt, cũng có thể chiêu dụ được dân tâm Nam Hàn.”

“Hoàng nhi nói rất phải, cứ làm như thế đi.” Hoàng đế tiếp tục lật mấy trang, càng xem càng không cho là đúng, cuối cùngtẻ nhạt vô vị đặt xuống.

Thiên hạ giáo phái, chẳng qua là dùng lý luận kỳ quái để bó buộc con người mà thôi. Bạch Y giáo như thế, ThầnHoàng giáo cũng thế, tóm lại đều không thoát khỏi sự lợi dụng của hoàngthất. So với giáo phái nhân gian tự thành lập Bạch Y giáo này mà nói,Thần Hoàng giáo dễ khống chế hơn nhiều. Nói đến cùng, Thần Hoàng giáocũng chẳng qua là một giáo môn do Đại Yến Lệ Vương ba trăm năm trướcđứng sau màn thao túng mà nên__ một công cụ tồn tại để nắm giữ nhân tâmthiên hạ mà thôi.

Hoàng đế hiếm khi có thể cùng trưởng tử củamình ngồi trên giường mà đàm chuyện, mắt thấy chuyện đã ổn thỏa, nghĩnghĩ tới sự cô đơn tịch mịch trong cung, trong mấy hoàng tử cũng chỉ cóMộ Dung Nhuệ Việt là hợp tâm ý hắn nhất, bất giác tình thân cận tự nhiên mà sinh, chỉ về chung canh hầm bên cạnh nói: “Hiếm khi tới đây, uốngmột chén cùng phụ hoàng rồi đi.”

Mộ Dung Nhuệ Việt nghe thế mới mở nắp lên, một cổ khí thanh mát lập tức theo nhiệt khí lan tỏa khắp nơi.

“Điềm chung? Tứ hoàng đệ có lẽ sẽ thích.” Hắn nhăn mày, không phải rất thíchđồ ngọt, nhưng vẫn dùng muỗng múc ra chén giao cho hoàng đế, tự mìnhcũng múc một chén.

“Không ngọt lắm, tin tưởng khẩu vị của phụhoàng đi.” Hoàng đế bất đắc dĩ cười cười. “Dùng hạt Thiên Biện Liên tươi nhất năm nay hầm đó.”

“Thiên Biện Liên?” Mộ Dung Nhuệ Việt lậptức có chút buồn cười, loại vật chỉ nở rộ vào buổi tối này, khi nở rộđồng thời cũng cháy lên ngọn quỷ lửa u lam, đặc biệt tương xứng với tứhoàng đệ mà hắn vừa nhắc tới. (Thiên biện liên: sen trăm cánh)

Hắn múc lên một cọng sen đã bị cắt thành từng khúc, trắng khiết vô ngà nhưngọc, vào miệng quả nhiên không ngọt lắm, chỉ có vị thương ngát mangtheo khí tức của thủy trì màu lam.

Phụ tử hai người hiếm khi ở chung, lặng lẽ dùng canh, không nói câu nào.

Nhưng vào thời khắc đêm khuya, trong sự yên tĩnh kéo dài, đột nhiên truyền tới một trận xao động ồn ào!

Mộ Dung Nhuệ Việt cảnh giác dừng động tác khua muỗng, dựng tai lắng nghe.

“Phụ hoàng, âm thanh này từ trong hoàng cung truyền ra sao?” Hắn không dámxác định hỏi, cảm thấy khá bất mãn với sự hỗn loạn gây náo trật tự trong hoàng cung.

Hoàng đế dỏng tai nghe kỹ một lúc cuối cùng mới nghe thấy. Hắn buông chén cười nói: “Đại khái là từ trong phủ viện của SíDiệm truyền tới, cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, cứ mặc hắn làđược.”

“Tứ hoàng đệ? Sau hắn nửa đêm lại làm ra tiếng động này?”

“Mấy năm nay ngươi ra ngoài kiến phủ, lẽ nào không nghe nói tới chuyện trong cung?” Hoàng đế vuốt râu, thần sắc thản nhiên. “Cũng phải, những chuyện này vốn không phải là phạm vi ngươi nên quan tâm. Trong lòng hắn khôngvui thì sẽ gây chuyện như thế.”

Bán nguyệt âm u, trên con đườnghẹp an vị ở giữa phủ tam hoàng tử và phủ tứ hoàng tử xa hoa, Mộ Dung SíDiệm theo thói quen mắc ô kim huyền vật bất ly thân ở trên tường haiphủ. Hiện tại, sẽ không có Chu tổng quản gì hoặc Mộ Dung Bạc Nhai gì đến quản chuyện của hắn nữa.

Hắn có thể cứ như vậy ôm một cây cầm ngồi khoanh gối giữa không, trên sợi ô kim huyền gác một bình rượu, uống đến trời sáng.

Trong tay cầm phiến mai rùa nhỏ gảy lên dây đàn, lại vang lên thanh âm nhưđánh bông. Nói ra thì, lúc nhỏ hắn không biết đánh bông là tiếng vangnhư thế nào, nhưng có người nói hắn đánh đàn còn khó nghe hơn tiếng đánh bông, hắn liền nhớ kỹ.

Nhưng đánh bông dù sao cũng không là gìcả, tại sao có người vô vị tới mức ngay cả bông cũng muốn đánh, hắn vẫnlà không hiểu. Cũng không có ai muốn hắn hiểu. Người xung quanh hắn chỉcần hắn biết phải làm sao giết người là đủ rồi.

Đó là trong địalao hoàn cảnh không tốt lắm, có một tù đồ bị đánh rất thảm, đau đến mứcphát nộ, sau đó mở miệng mắng chửi, cái gì cũng có thể nói tới, nhưngchính là không nói những thứ mà Xán di và hoàng trưởng huynh của hắnmuốn nghe. Chính là lúc bị mắng đó. Mộ Dung Sí Diệm mơ mơ hồ hồ chorằng, hơn nửa năm qua đi, kỹ xảo đánh đàn của hắn chắc cũng đã tăng được một tầng, ít nhất có thể sánh bằng tiếng đánh bông.

Trăm suy không thể lý giải__ bông còn có thể đánh ra tiếng được sao?

Ngừng đánh đàn, duỗi tay cầm lấy bình rượu trên sợi ô kim huyền, sờ tìm nửa ngày, cái gì cũng không sờ được.

Một cỗ gió mát thổi qua, y bào rũ xuống bị gió thổi bay phất phơ. Hắn nghihoặc nhìn xuống dưới chân__ Ô kim huyền mà hắn đang ngồi cao cách mặtđất chừng ba người, mặt đất tối tăm cách hắn khá xa. Định thần, hắnkhông dễ gì mới nhìn rõ được mảnh sành xám đen tán loạn trên mặt đất,còn có một phiến nhỏ tựa hồ đã bị gió thổi khô vết nước.

Bình rượu bị rớt rồi?

Hắn nhìn sang cánh tay đang với ra, vẫn còn duy trì bộ dáng nửa bung trảo,chợt nhớ tới những cảnh tưởng đứt đoạn, đầu óc một trận choáng váng, xém chút ngã xuống đất.

Trong tay rõ ràng vẫn còn tàn lưu nhiệt độcủa người, tựa hồ còn tàn lưu vết máu ngày hôm đó. Bất luận sau đó hắnnhư phát giận giết bao nhiêu người, cố ý nhiễm thêm bao nhiêu vết máu,nhưng đều không tác dụng, hắn vẫn còn cảm thấy được trong tay đang nắmchặt hai phiến xương cốt đã sớm bị vứt đi, rõ rõ ràng ràng!

Không đúng!

Tù đồ đó tính là gì của hắn chứ? Vừa không phải huynh trưởng từng dạy dỗhắn, cùng hắn vui chơi, cũng không phải Xán di dưỡng dục hắn, bảo hộhắn, càng không phải là phụ hoàng đứng phía sau ủng hộ hắn, giải quyếthậu quả của mỗi lần nhiệm vụ!

Là tên tù đồ đó tự tác chủ trươngxuất hiện trước mặt hắn, bướng bỉnh lì lợm không chịu phục tùng mệnhlệnh của Xán di, thậm chí còn muốn đoạt đi sự chú ý của tam hoàng huynhhắn, vì tên tù đồ đó, mà tam hoàng huynh của hắn cuối cùng hoàn toànhoàn toàn rời khỏi tầm nhìn của hắn. Tại sao một tên tù đồ không biếtnặng nhẹ như thế, hiện tại còn muốn chiếm cứ thời gian hắn bình tĩnhuống rượu đánh đàn?

Vì đại chiến cận kề, trong Lạc Bình kinh tiến vào thời kỳ giới nghiêm hiếm có.

Bố cục của Lạc Bình kinh phân làm ba tầng, bên ngoài nhất là kinh thành,cũng chính là nơi ở của những bình dân thương nhân không quan hàm. Trung giới là hoàng thành, những quan thần thế gia và thương nhân cực phú cóphẩm giới mới có thể trú trong đây. Bên trong nhất là cung thành, nơi ởcủa hoàng đế. Vì tiện cho việc khống chế mỗi khi xảy ra chuyện gì, nơiđóng quân của cấm quân và thủ thành phân tán ra giữa các khu vực.

Còn bên ngoài thành môn Lạc Bình kinh phồn hoa, vì phía nam thông có LạcHà, rất nhiều nông dân địa chủ tập trung ở đây, cảnh tượng cũng vì thếmà có nhân khí hơn ngoại thành ngoại vi thành thị rất nhiều.

Hơn nữa, ngoại thành ngoại vi cũng không dùng tới lệnh giới nghiêm hạn chế như trong Lạc Bình kinh.