Tình Thâm Phùng Thời

Chương 88



Ôn Khinh Hàn dự định đợi cho đến khi vết thương gần như lành hẳn, sau đó sẽ cùng Thời Thanh Thu chuyển đến bên kia.
Bởi vì trước kia chỉ có một mình cô ở, hơn nữa bài trí trong nhà chủ yếu là theo sở thích của cô, hiện tại có thêm Thời Thanh Thu, cô đương nhiên muốn để Thời Thanh Thu xem muốn thêm thứ gì. Nhưng nếu vết thương của cô không khỏi hẳn, mọi việc nhà sẽ rơi vào người Thời Thanh Thu, cho nên hai người cùng thương lượng, đợi đến khi vết thương của cô không ảnh hưởng đến sinh hoạt liền chuyển qua.
Trong thời gian này, Phương Cảnh cho Thời Thanh Thu tin tức. Ngày đó, ý định ban đầu của bà lão là muốn tấn công Thời Thanh Thu, nhưng cuối cùng lại đả thương Ôn Khinh Hàn, bà lão kia đúng là có rối loạn tâm thần ở mức độ nhất định.
Sau khi cảnh sát kiểm tra đối chiếu sự thật, bà lão được đưa tới bệnh viện tâm thần địa phương chăm sóc. Mọi chuyện hẳn nên kết thúc ở đây, nhưng Ôn Khinh Hàn vẫn nhớ những gì mà bà lão đã mắng trong lúc bị chế phục, cuối cùng sau khi điều tra cũng có kết quả.
Cháu trai của bà lão này là một fan trung thành của Thời Thanh Thu, hắn thường nghiện sưu tầm những thứ liên quan đến Thời Thanh Thu. Vốn dĩ được coi là một học sinh có thành tích cao, vì chậm trễ thời gian dài như vậy, hắn liền bị tụt lại phía sau.
Ôn Khinh Hàn đem kết quả điều tra cho Thời Thanh Thu xem, sau khi thương lượng xong xuôi hai người quyết định đến thăm nhà đứa nhỏ đó.
Cha mẹ của hắn đã đi ra ngoài làm công từ lâu, trong nhà chỉ có hắn cùng ông bà nội. Ông nội tuổi tác đã cao, tinh thần bà nội không tốt lắm, khả năng quản thúc không mạnh mới khiến hắn trầm mê theo đuổi minh tinh.
Ôn Khinh Hàn cùng Thời Thanh Thu tìm hắn theo thông tin địa chỉ, đó là một khu dân cư tương đối bình thường. Hẳn là cuối tuần mọi người đi chơi nên không gặp nhiều người qua lại.
Thời Thanh Thu cất điện thoại, bấm chuông cửa, Ôn Khinh Hàn thần sắc lãnh đạm đứng ở một bên. Cánh cửa được mở ra, một cậu bé khoảng mười tuổi trông nhút nhát thò đầu ra ngoài. Sau khi nhìn thấy Thời Thanh Thu mỉm cười, đôi mắt của hắn liền mở to, trong lúc nhất thời giống như vui mừng đến mức quên mất biểu cảm, không ngừng xoa xoa tay.
"Thanh ... Thanh Thu tỷ, có thật là chị không? Em không phải đang nằm mơ đúng không?" Cậu bé hít một hơi thật sâu vẫn không thể tin được, đôi mắt chớp chớp, nhìn chăm chú vào Thời Thanh Thu.
"Đương nhiên không phải là mơ, hiện tại là ban ngày a" Thời Thanh Thu cười nhẹ, đưa tay sờ đầu hắn, lễ phép cúi người hỏi: "Chị vào được không? Còn có tỷ tỷ bên cạnh, cô ấy đi cùng với chị."
"Được được, đương nhiên có thể vào, em biết chị ấy. Chị ấy cùng chị kết hôn, em biết." Cậu bé ngu ngơ cười, mở toang cửa, "Thanh Thu tỷ, mau vào đi."
Hai người đi theo cậu bé vào nhà, đi vào liền bị dọa sợ làm cho ngây người. Không phải vì cách trang trí hay phương diện nào khác, mà vì có rất nhiều áp phích của Thời Thanh Thu trong nhà. Một số là hình ảnh quảng bá của phim, một số là quảng cáo tuyên truyền, còn có một số là hình ảnh trích từ video ra.
Ánh mắt của Ôn Khinh Hàn nhanh chóng quét qua một lượt, xem ra đứa nhỏ này thật sự rất mê luyến Thời Thanh Thu.
Cậu bé rót hai cốc nước ra đặt lên bàn, mặt đỏ bừng, nhìn rất ngoan ngoãn, "Cái kia, Thanh Thu tỷ, chị ngồi đi, không biết khi nào ông nội mới về... "
Trên mặt Thời Thanh Thu mang theo ý cười, nàng kéo Ôn Khinh Hàn nói với hắn, "Em có thể gọi cô ấy là Khối Băng tỷ, mấy bạn nhỏ khác cũng gọi như vậy a."
Ôn Khinh Hàn mím môi không nói gì. Mấy bạn nhỏ khác ở đâu ra? Chỉ có một mình Dương Hiểu mà thôi.
“Ách, được, Khối Băng tỷ" Cậu bé gãi đầu mỉm cười.
Thời Thanh Thu lại liếc nhìn xung quanh, kéo Ôn Khinh Hàn ngồi trên ghế sô pha, sau đó kéo cậu bé lại gần, hỏi: "Em tên là Trương Hạo Vũ, đúng không?"
Cậu bé gật gật đầu, Thời Thanh Thu lại hỏi: "Em rất thích chị sao?"
Vừa hỏi vấn đề này, cậu bé liền đỏ mặt, do dự một lúc lại giống như đã hạ quyết tâm, nặng nề gật đầu, "Đúng vậy, Thanh Thu tỷ, em rất thích chị... rất thích...
Thời Thanh Thu nở nụ cười ấm áp, lại hỏi hắn: "Thích như thế nào?"
Ôn Khinh Hàn không có phát ra tiếng động, mà là lẳng lặng đứng lên, nhẹ bước đi tới bên cửa sổ.
Nàng duy trì nụ cười thân cận cùng chân thành mà nhìn cậu bé, bộ dáng này luôn làm cho fan hâm mộ không cách nào kháng cự.
Cậu bé cũng vậy, lúc này dễ dàng bị nụ cười của Thời Thanh Thu thu phục, giây tiếp theo tựa như đem lời trong lòng đổ sạch sẽ: "Mỗi một bộ phim của chị em đều không bỏ lỡ, từ lúc chiếu lên đến buổi chiếu tiếp theo, mỗi một tấm hình tuyên truyền của chị em đều có, em còn mang ông bà nội đi xem cùng, chị thích cái gì em liền thích cái đó. Em thật sự rất rất thích chị, em còn từng nghĩ, nếu có thể nhìn thấy chị, em muốn nói với chị là chờ em lớn lên ..."
Hắn muốn nói lại thôi, càng nói càng xấu hổ.
Thời Thanh Thu ôn hòa hỏi: "Sau đó thì sao? Chờ em lớn lên thì sao?"
Cậu bé cắn chặt môi, lấy hết can đảm nói với nàng: "Chờ em lớn lên, sau đó sẽ cưới chị."
Vừa mới nói xong, Ôn Khinh Hàn liền xoay người lại, vẻ mặt phức tạp nhìn hắn.
Thời Thanh Thu buồn cười đặt ngón tay lên môi "suỵt" một tiếng, sau đó nghiêm túc nói cho hắn biết: "Hạo Vũ, em đừng nói lời như vậy, Khối Băng tỷ sẽ tức giận đấy." Nàng mỉm cười chỉ vào hướng Ôn Khinh Hàn, nói với hắn: "Chị đã gả cho cô ấy rồi, cho nên em không thể có loại suy nghĩ này nữa."
“Em biết rồi, em sẽ nhớ kỹ.” Cậu bé ủy khuất cúi đầu trầm mặc, nhìn cực kỳ thống khổ.
Ôn Khinh Hàn quay lại, bất đắc dĩ lắc đầu mỉm cười.
Yên lặng một lúc, Thời Thanh Thu nhấp một ngụm nước mà cậu bé rót cho nàng, nhưng chỉ có vậy mà thôi cậu bé liền khôi phục lại nụ cười.
Thời Thanh Thu mang tâm trí đại tỷ tỷ hỏi hắn: "Hạo Vũ, em cảm thấy thích một người, nếu làm cho đối phương phiền lòng... ừm, nói đúng hơn là làm đối phương cảm thấy không thoải mái, mang đến phiền phức cho đối phương, thậm chí còn có thể làm trì hoãn nhiều việc của bản thân, cũng sẽ ảnh hưởng đến những người quan tâm đến mình. Vậy em cảm thấy, đây có phải việc mình nên làm cho người mình thích không?"
Cậu bé kịp thời lắc đầu, "Không, không phải, em không muốn để cho chị cảm thấy không thoải mái."
Thời Thanh Thu tán thành cười, nắm hai bàn tay nhỏ bé của hắn trong tay, chậm rãi nói: "Thích một người, trước tiên phải sửa lại thái độ của mình. Nếu như em thích một người mà làm trì hoãn việc học, chờ đến khi lớn lên, em sẽ nghĩ, thích người này mang lại cho em được cái gì? Ngoài trừ thành tích kém, cái gì cũng không có. Hơn nữa, nếu vì thích một người mà để người nhà lo lắng, như vậy người nhà sẽ nghĩ như thế nào đây? Nhất định sẽ cảm thấy, loại tình cảm này ảnh hưởng đến em, như vậy là không tốt. Hay là nói, nếu muốn thích một người, em phải không ngừng làm giàu cho bản thân, đầy đủ để người em thích cảm thấy an tâm, để người em thích sẽ không trở thành một loại gánh nặng. Em có thể hiểu ý chị chứ?"
Cậu bé giống như cái hiểu cái không, ban đầu chậm rãi gật đầu, sau đó lực đạo càng nặng.
Sắc mặt Thời Thanh Thu hơi đen một chút, nàng chỉ vào Ôn Khinh Hàn nói với hắn: "Tỷ tỷ kia mấy ngày trước vì bảo vệ chị mà bị thương. Chị rất lo lắng cũng rất sợ hãi, chị không muốn lại xảy ra chuyện như vậy nữa". Nàng thu lại ánh mắt nghiêm túc nói với cậu bé: "Đây là hậu quả của việc thích chị không đúng, vậy em có thể đáp ứng chị, đừng để chị vì những chuyện này mà phiền lòng có được không?"
Cậu bé bỗng nhiên thương tâm, biểu hiện sầu bi giống như sắp khóc: "Em làm chị phiền lòng, em biết. Là em không nghe lời ông bà nội, hiện tại ông nội cũng rất phiền lòng, tất cả là do em..."
Thời Thanh Thu kéo hắn lại gần, ôm nhẹ thân hình thấp bé của hắn vào lòng an ủi: "Em thích không sai, chị rất vinh hạnh, nhưng em trong quá trình thích chị lại có chút sai sót. Chỉ cần sau này sửa lại sai sót này, chị sẽ không phiền muộn nữa. Hơn nữa, về sau em thích cô gái hay chàng trai nào khác cũng đều như vậy, đừng để đối phương vì em mà phiền lòng, cũng đừng để gia đình vì em mà lo lắng, em hiểu chưa?"
Nàng nói đến đây, ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Khinh Hàn. Người kia đang hướng ra ngoài cửa sổ, đường nét lạnh lùng được mạ một lớp nhung vàng, chói mắt nhưng không chướng mắt.
Trong lòng nàng bỗng nhiên mềm mại, sờ sờ đầu cậu bé, khẽ mở đôi môi đỏ mọng nói: "Thích, chính là một loại cảm khái. Làm cho đối phương cảm thấy vui vẻ cùng hạnh phúc, mà không phải là phiền muộn cùng u sầu, như vậy mới có thể lâu dài."
Nước mắt cậu bé trào ra, hắn gật đầu lia lịa, vòng tay qua cổ Thời Thanh Thu khóc nức nở, “Em hiểu rồi, thực xin lỗi, sau này em sẽ đến trường luyện thi, cũng không xem phim của chị nữa. Em sẽ chăm chỉ học hành để không làm ông bà nội phải lo lắng, chờ em lớn lên... "
"Hửm? Lớn lên muốn làm gì?" Thời Thanh Thu nhướng mày nhắc nhở hắn đừng phạm sai lầm.
Cậu bé cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Lớn lên em vẫn thích chị, nhưng sẽ không cưới chị."
Thời Thanh Thu cười một tiếng, nhéo nhéo mặt hắn khích lệ: "Ngoan lắm, cuối tuần có bài tập không? Chị có thể cùng em làm bài tập không?"
“Được a, vậy đến phòng em, đi thôi!” Cậu bé lôi kéo Thời Thanh Thu chạy vào phòng ngủ, ủy khuất vừa rồi đột nhiên biến mất không còn tăm tích.
"Em chậm một chút, cẩn thận đụng vào cửa."
Thời Thanh Thu mỉm cười để cậu bé kéo vào phòng ngủ, nàng nhìn lại, Ôn Khinh Hàn cũng chậm rãi đi theo phía sau, một mực im lặng, nhưng không hề rời khỏi bên cạnh nàng.
Phòng ngủ của cậu bé vẫn dán đầy những tấm áp phích lớn của Thời Thanh Thu, nàng không biết tiền tiêu vặt của cậu bé có được dùng để in những thứ này hay không.
Cậu bé gạt nỗi buồn sang một bên chuyển tới cho Thời Thanh Thu một chiếc ghế cạnh bàn học, hoàn toàn quên mất có một Khối Băng tỷ tỷ trong nhà.
Thời Thanh Thu kiên nhẫn cùng cậu làm bài tập, khi gặp câu hỏi khó nàng liền gợi ý vài câu, câu hỏi của học sinh tiểu học đối với nàng không thành vấn đề.
Ôn Khinh Hàn đi một vòng trong phòng, thỉnh thoảng cúi xuống thu dọn đồ chơi, sách vở trên sàn, vừa mới sắp xếp sách vở ra, liền nghe thấy thanh âm cậu bé nhẹ nhàng vang lên: "Thanh Thu tỷ, em nghe lời, vậy chị sẽ không phiền lòng, cũng sẽ thích em đúng không?"
Thời Thanh Thu "ừm" một tiếng dài tựa như đang suy nghĩ cái gì, sau đó trả lời, "Có thể nói như vậy."
"Cũng giống như thích Khối Băng tỷ sao?"
Ôn Khinh Hàn khẽ lắc đầu, đứa nhỏ này đối với Thời Thanh Thu đúng là "Tình yêu cuồng si" mà.
Thời Thanh Thu mím môi nhìn Ôn Khinh Hàn đang quay mặt đi, im lặng một lúc, xoa xoa tóc cậu bé, nhẹ giọng nói: "Hai loại thích này có chút khác biệt, chờ em lớn lên sẽ hiểu. Hiện tại làm bài tập về nhà cho tốt, nếu không lần sau chị sẽ không đến thăm em nữa."
Nghe Thời Thanh Thu nói, cậu bé lập tức chuyển chú ý vào bài tập: "Ách, vậy em làm bài tập."
Hai người ở trong nhà làm bài tập với cậu bé xong rồi mới rời đi, trước khi đi ông của cậu bé vẫn chưa trở về.
Đã qua buổi trưa, Ôn Khinh Hàn nắm tay Thời Thanh Thu chậm rãi đi dọc theo con đường giữa tòa nhà.
Ôn Khinh Hàn nghĩ đến chuyện hôm nay, không khỏi thở dài: "Thanh Thu, tôi thấy em rất thích hợp dỗ trẻ con. Có trật tự, có khí chất lão sư, lại giống đại tỷ tỷ ở nhà bên."
Thời Thanh Thu siết chặt tay cô, trong mắt mang theo ý cười hỏi: "Chị đây là đang khen em hay là ám chỉ em thích hợp ở nhà nuôi con vậy?"
Ôn Khinh Hàn chưa từng nghĩ tới điểm này, ghé mắt nhìn nàng, khóe môi hơi giương lên, cười nhẹ nói: "Cũng có thể hiểu như vậy, Ôn thái thái, hay là Ôn phu nhân? Cái nào dễ nghe hơn?"
Mặc dù ánh nắng vàng rơi trên gương mặt cùng thân thể của hai người, vẫn có thể nhận ra trên má của Thời Thanh Thu có chút ửng hồng, nhưng không khỏi nở nụ cười, thực sự có chút xấu hổ, đành phải trấn định bác bỏ đi: "Đều không dễ nghe, nghe có vẻ quá già, người khác còn tưởng em già đi mấy chục tuổi a”.
Ôn Khinh Hàn mỉm cười, nghĩ nghĩ: "Tôi cảm thấy không tệ. Có thể để cho người khác biết Thời đại minh tinh đã là hoa có chủ rồi."
Thời Thanh Thu mỉm cười cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Ôn đại luật sư, em cảm thấy chị đang khi dễ em. Em là Ôn thái thái, vậy còn chị?"
“Tôi?” Ôn Khinh Hàn ngăn nàng dừng bước, chạm vào chiếc nhẫn trên tay phải của nàng, cười nói: “Đương nhiên tôi là Thời thái thái, có chứng nhận của Cục Dân Chính, được pháp luật quốc gia bảo hộ."
Thời Thanh Thu chỉ cảm thấy mặt rất nóng, mỉm cười cắn chặt môi kéo Ôn Khinh Hàn đi, thanh âm từ trong miệng nhuốm ý xấu hổ, còn có hương vị của ánh nắng: "Thời thái thái, chúng ta phải đến bệnh viện thay băng. Thay xong về nhà ăn trưa, em đói rồi."
"Ôn thái thái, tối nay tôi có hẹn với Ý Chi. Em muốn đi cùng tôi hay là ở nhà chờ tôi?"
"Em không đi, nhưng chị có thể quan tâm một chuyện, trở về mua cho em chút đồ ăn a..."
Thời khắc này, ánh nắng vừa phải, so với ánh nắng còn ấm hơn là nhiệt độ mười ngón tay đang đan vào nhau.