Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 6 - Chương 62: Giết người



Ba bóng người đột nhiên xuất hiện ở nơi Phương Minh Nguy vừa ẩn mình ba người đều cầm súng laser màu đen, công suất của loại súng laser này cực lớn, nếu như dưới tình huống không có phòng bị bị bắn trúng, cho dù là đại sư thể thuật hệ cũng khó tránh khi bị thương nhẹ.

Ba người đứng đó nhìn một hồi lâu, một người nói: "Kỳ quái thật, rõ ràng là lực lượng tinh thần phát ra từ đây, sao lại đột nhiên không có ai?"

"Có phải là máy ấn thân không?"

"Tôi xem thử." Một người khác rút một cái máy ra, mở do đạc, một lúc sau gã nói một cách khẳng định: "Trong vòng ba mươi dặm gần đây không có bất kỳ máy ẩn thân nào."

Phương Minh Nguy ở bên cạnh lúc này mở thở phào nhẹ nhõm, xem ra Hư nghĩ bàn mà Bản Phi Tạp đại sư tặng quả thực là sản vật của di tích, ngay cả máy do đạc của quốc gia văn minh cấp tám cũng không thể nào phát hiện được sự tồn tại của hắn.

"Không có máy ẩn thân nào ư? Vậy người này xuất hiện như thế nào?"

Một người khác nhún vai, nói: "Có trời mới biết được, có điều xem chừng người này đã đi rồi."

Ba người rất có lòng tin với máy do đạc ở trong tay, máy do đạc đã không có bất kỳ phát hiện nào, vậy thì người vừa rồi một trăm phần trăm đã đi rồi.

"Không sao." Người đầu tiên cười lạnh, nói: "Người này đã lưu lại lực lượng tinh thần, vậy thì không khó điều tra. Ngả Kha, kiểm tra một chút đi, rốt cuộc là ai mà có lớn gan như vậy, dám theo dồi gia tộc Ma Tạp Lý của chúng ta."

Phương Minh Nguy nghe xong trong lòng bỗng trở nên căng thẳng, câu này là có ý gì? Chẳng lè bọn họ không ngờ có thể thông qua lực lượng tinh thần tàn lưu của mình mà kiểm tra ra được thân phận của mình ư?

Ngả Kha lấy một cái máy to cờ cái hộp kính ra, ấn lên trên mấy cái, nói: "Tra ra rồi, cỗ lực lượng tinh thần này thuộc một tên gia hỏa tên là Phương Minh Nguy, từ này đọc thế nào ý nhi? Hình như là Ngưu Mã đế quốc." Dừng một chút rồi nói: "Nói chung chính là người của đế quốc này, là tới tham gia di tích thí luyện, vừa đạt tới tinh thần hệ cấp mười sáu."

Tim Phương Minh Nguy lập tức trầm xuống, cái máy trong tay tên Ngả Kha này rốt cuộc là thứ gì vậy, sao có thể thoáng chốc đã tra ra lai lịch của mình?

"Đại sư tinh thần hệ?" Hai người còn lại nhìn nhau, Phương Minh Nguy có thể cảm thụ rõ ràng sự kinh dị trong mắt họ.

Một lát sau, một người hỏi: "Ngưu Mã đế quốc đó là quốc gia cấp mấy?"

"Cấp năm?"

"Ổ, quốc gia cấp năm à, vậy thì người này chắc là đại sư tinh thần hệ số một trong quốc gia đó rồi." Người dẫn đầu nói: "Dạng người này không thể theo dõi gia tộc Ma Tạp Lý của chúng ta được, chắc là từ nơi thí luyện đi ra, không cẩn thận nên gặp phải, cho nên dưới sự hiếu kỳ bị hấp dẫn tới."

Phương Minh Nguy trong lòng vô cùng bội phục, người này chỉ thuận miệng nói mà lại đoán ra đến tám chín phần mười sự việc, quả thực là rất khá.

"Cơ Kha, đã là ngẫu nhiên gặp, chúng ta có nên báo chuyện này lên trên không?" Ngả Kha hỏi.

Cơ Kha cười lạnh một tiếng, nói: "Đương nhiên là phải nói rồi, nói hắn mưu đồ bất chính muốn ám toán tiểu chủ nhân, bị chúng ta phát hiện rồi đánh lui."

Ngả Kha cười lớn một tiếng: "Cơ Kha, ngươi quá độc đấy. Như vậy gia tộc nhất định sẽ đi tìm Ngưu Mã đế quốc gây phiền phức."

"Đúng vậy, tới lúc đó mấy người chúng ta có thể đục nước béo cò, chiếm chút tiện nghi."

Ba người bật cười ha hả, rất hiền nhiên, cái mánh khóe vu oan giá họa này bọn chúng không phải chỉ làm có một lần.

Phương Minh Nguy trong lòng lạnh toát, hắn biết rằng, nếu thực sự đúng như những gì mà chúng nói, nếu như đại gia tộc trong nước cộng hòa Lợi Tư Mãn tìm tới đế quốc Nữu Man gây phiền phức, vậy thì đế quốc tất sẽ phải trả một cái giá rất lớn mới có thể dập tắt được nộ hòa của họ. Tuy Nữu Man không phải là quốc gia của mình nhưng Phương Minh Nguy cũng không thể bởi vì mình mà khiến quốc gia này rơi vào nguy cơ.

Hắn hít sâu một hơi, sát cơ trong lòng ẩn hiện, tuyệt đối không thể để ba tên gia hỏa này sống sót mà báo cáo lên trên được.

Nếu án chiểu theo trình tự bình thường, người có thể tiến vào trong di tích khẳng định đều là cao thủ trên cấp mười sáu. Nhưng quy định này chẳng qua là chế định cho những người không thuộc quốc gia có di tích.

Thực ra trong đại gia tộc của nước cộng hòa Lợi Tư Mạn, tần suất ra vào di tích này rất cao, hơn xa mức mà người ngoài có thể tượng tượng được.

Ví dụ như ba người ở trước mặt, chính là cao thủ thể thuật hệ cấp mười lăm. Nếu như là ở bên ngoài, mỗi người đều là nhằn tài đảm đương một phương, nhưng ở trong di tích này, chỉ là nhân viên hộ vệ ngoại vi của đại gia tộc mà thôi.

Phương Minh Nguy oán hận chúng tàm ngoan thủ lạt, đã quyết định xuất thủ kích sát, nhưng hắn lại không lập tức động thu mà thò tay vuốt một cái lên thân phận giới chi.

Một lát sau,bên canh Phương Minh Nguy có thêm năm con quái thú cao to.

Những con quái thú này chính là những con được chọn ra từ bên trong rất nhiều quái thú mà Phương Minh Nguy làm cho sống lại ngày trước, một con là quái thú một sừng, một con là tắc kẻ hoa, một con là quái thú tê giác, còn có hai con quái thú hình vượn.

Trong hơn trăm con quái thú được phục sinh thực lực của năm con quái thú này đều xếp ở hai mươi con đứng đầu. Đặc biệt là con quái thú

một sừng, càng lợi hại vô cùng.

Nhẹ nhàng vẫy tay một cái, năm con quái thú lập tức rời khỏi phạm vi bảo vệ của Hư nghĩ bàn. Bọn chúng không hề khí thế hùng dũng lao về phía ba người mà lại phân tán ra, dè dặt tiếp cận.

Trong đó phương pháp ấn nấp của tắc kẻ hoa là cao nhất, tuy thể tích của nó là lớn nhất trong năm con quái thú, nhưng bất kể là nó di động tới đâu, da thịt trên người đều thay đỗi theo hoàn cảnh ở bên ngoài, nếu như không quan sát tử tế thì căn bản không thể phát giác ra được.

Đối với ba người này, Phương Minh Nguy hận nhất chính là tên Cơ Kha chủ trương vu oan giá họa đó, cho nên mục tiêu công kích hàng đầu của mấy con quái thú chính là gã.

Ba người thu thập một chút, vừa định rời đi thì Cơ Kha ngẩng đầu lên, lập tức ngây ra, bởi vì gã nhìn thấy đầu của một con quái thú khổng lồ đang há to cái miệng, lặng lẽ vô tức nhìn chằm chằm vào mình.

Trong lúc hoảng hốt, gã tựa hồ như nhìn thấy hai đám quỷ hỏa bên trong mắt của quái thú.

Gào lán một tiếng, thân hình của Cơ Kha bay ra sau, trong nháy mắt này gã đã phát huy ra hết tiềm lực của cao thủ thể thuật hệ cấp mười lăm.

Bất kề là tốc độ hay là phán đoán của gã đều lộ ra được trình độ hơn người của Cơ Kha, cho dù là so sánh với tống đội trường Diêu Húc Học của Bộ đội mũi nhọn trên tinh cầu Ngả Mạc Nhĩ của đế quốc Nữu Man cũng không hề thua kém chút nào.

Chỉ là, Cơ Kha ngàn vạn lần không ngờ được rằng, sự tập kích của mấy con quái thú này là bị người ta khống chế.

Cho nên khi thân thể của gã vừa đứng xuống đất, rút ra cơ giáp thu nhỏ hai mươi cm, chưa kịp mở thì đột nhiên trước mắt hoa lên, một người đã xuất hiện ở trước mặt hắn.

Người này thò một ngón tay ra, nhẹ nhàng điểm lên trán gã trong nháy mắt, gã cảm thấy đầu óc quay cuồng, tựa hồ như ý thức tinh thần của toàn thân đều không thể khống chế nổi mà bay ra ngoài.

Phương Minh Nguy thở phào một hơi, thu hồi ngón tay lại, nhìn về điềm sáng trắng bám vào bên trên ngón tay, trong lòng trăm ngàn cảm xúc đan xen.

Thuật câu hồn quả nhiên là vô cùng hữu dụng, đặc biệt là để đối phó với đối thủ thực lực không bằng mình càng là vũ khí trí mạng một kích tất sát. Có điều nếu như không phải là mấy tên gia hỏa này khinh người quá đáng, Phương Minh Nguy cũng sẽ không ra tay ác độc như vậy.

Xoay người lại, nhìn hai tên còn lại đang vô cùng chật vật né tránh sự công kích của mấy con quái thú, tuy trong tay chúng đều cầm cơ giáp thu nhố, nhưng dưới loại tình huống này căn bản không có cơ hội để phóng ra.

Phía sau truyền tới tiếng người ngã xuống, Phương Minh Nguy dùng ánh mắt căm hận quét nhìn cái nhục thể đã mất đi linh hồn đó. Đột nhiên, chân của Phương Minh Nguy dừng lại, một ý nghĩa vô cùng lớn gan hiện ra trong đầu hắn.

Trong lòng nhanh chóng tính toán một chút, hắn liền ở trong não hải của mình chọn ra một linh hồn cấp mười lăm.

Linh hồn này không chỉ là linh hồn tinh thần hệ cấp mười lăm, hơn nữa lúc còn sinh tiền còn là cao thủ thể thuật hệ cấp mười lăm.

Đưa linh hồn này vào trong cơ thể của Cơ Kha, một lát sau, thân thể của Cơ Kha giật giật mấy cái rồi lảo đảo đứng dậy.

Ngẩng đầu nhìn vào mắt Cơ Kha, Phương Minh Nguy nhìn thấy hai quầng lửa yếu ớt ấn tàng ở nơi sâu nhất.

Sử dụng ý thức tinh thần phân phó mấy câu, Phương Minh Nguy lập tức ẩn nấp. Thân thể của Cơ Kha tựa hồ lắc lư một cái rồi lảo đảo chạy về phía hai người còn lại.

Biến hóa của Cơ Kha không hề hấp dẫn sự chú ý của hai người còn lại, vừa thấy hắn chạy tới, lập tức gọi: "Cơ Kha, cơ giáp."

Phương Minh Nguy ngây ra, lập tức vui mừng quá đối, phát ra một đạo mệnh lệnh, Cơ Kha dừng bước, cơ giáp thu nhỏ trong tay lập tức biến thành con thú sắt thép cao chín mét.

Thân hình của Cơ Kha dừng lại rồi nhảy lên, sau khi tiến vào cơ giáp, lập tức biến thành linh hoạt vạn phần.

Vù một tiếng, cơ giáp lao lên, giống như nộ mục kim cương hạ phàm, dọa cho mấy con quái thú nhao nhao bo chạy.

Hai người còn lại vui mừng quá đỗi, đang muốn đặt cơ giáp thu nhó trong tay xuống mặt đất thì đột nhiên cảm thấy người đau nhói, đã phân biệt bị cơ giáp của Cơ Kha tóm chặt lấy.

Hai người họ đại kinh thất sắc, tuy năng lực thể thuật của họ đều là cấp mười lăm thật, nhưng làm sao có thể kháng cự được với cơ giáp cao cấp, bị lực lượng máy móc cường đại bóp một cái, lập tức mắt lồi cả ra ngoài.

Song đúng vào lúc này, từ bên trong người họ phát ra ánh sáng màu trắng, không ngờ lại làm biến mất đại bộ phận áp lực, khiến bọn chúng giữ được chút hơi tàn.

Phương Minh Nguy vừa nhìn đã biết, đây là thứ tương tự như lồng hòng hộ thú bảo, có điều lực đạo phòng hộ của thứ này còn lâu mới sánh bằng thú bảo.

Nhìn cục diện giằng co, Phương Minh Nguy thở dài một hơi, thân hình thoáng động, bay lên cánh tay cơ giáp, sử ra thuật câu hồn, rút linh hồn của một người ra.

Người đó mất đi linh hồn lập tức không còn năng lực kháng cự, lập tức bị cánh tay cơ giới bóp thành thịt nát.

Thân hình của Phương Minh Nguy lại nhanh chóng di động lên cánh tay còn lại, nhìn ánh mắt kinh hãi không thôi của Ngả Kha, nói: "Ta chính là Phương Minh Nguy, kỳ thực ta không muốn giết người."

Sắc mặt của Ngã Kha lập tức trở nên xám xịt, trong miệng lầm bẩm hai tiếng, không biết là chửi rùa hay là xin tha.

Phương Minh Nguy lắc đầu, thò tay móc linh hồn của gã ra.