Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 5 - Chương 63: Tin tức của văn minh cao cấp



Nhìn những con quái thủ xếp hàng chỉnh tề ở trước mặt, trong lòng Phương Minh Nguy có chút hưng phấn.

Đừng nhìn những con quái thú này bộ dạng xấu xí, nhưng thực lực chân chính của chúng tuyệt đối không thể coi thường. ít nhất, quái thú sau khi trải qua mây đỏ cải tạo, sức chiến đấu tuyệt đối vượt qua cơ giáp của quốc gia văn minh cấp năm cùng số lượng.

Đương nhiên, vũ lực nói ở đây là về giá trị bình quân, nếu như là cơ giáp mà loại cao thủ như Diêu Húc Học khống chế, vậy thì lại là một chuyện khác rồi.

Có điều, những con quái thú được sống lại này cũng có một đặc điểm, đó chính là quái thủ lúc sinh tiền càng cường đại, sau khi sống lại càng biến thành cường đại hơn. Trong hơn trăm con quái thú ở đây, cường đại nhất ở đây chính là con thú một sừng từng khiến Phương Minh Nguy đau đầu không thôi.

Lúc chiến đấu để cầm sát con quái thú hiếm có này, Phương Minh Nguy và Diêu Húc Học đã phải liên thủ xuất kích.

Tuy thực lực lúc sinh tiền của nó không hơn được con ngưu đầu quái đó, nhưng thú một sừng sau khi sống lại, tuyệt đối có thể nhìn lại với ánh mắt khác.

Đi tới trước mặt thú một sừng, nhìn vào mắt của nó.

Bên trong đôi mắt đó lóe ra u hỏa tựa hồ như đặc biệt cường liệt, giống như có thể nhìn thấy hết tất cả.

Thò tay ra nhẹ nhàng vuốt ve lên người con thú một sừng, cảm thụ da thịt dày cộp và cứng rắn của nó, Phương Minh Nguy đã từng làm thí nghiệm, cường độ da thị của thú một sừng hơn quái thú tê giác ba lần trở lên, tốc độ thì hơn bốn lần, lực lượng cũng trên năm lẩn. Tổng hợp thực lực lại thì tuyệt đối không dưới con ngưu đầu quái hung hãn đó.

Nói thật một câu, trong lòng hắn lúc này cũng rục rịch muốn thử, muốn tỷ thí với con tê giác này một chút, chỉ là suy đó lại nghĩ tới nơi này là bên trong chiến hạm cấp Thắng Lợi, cho nên đành tiếc rẻ bỏ đi ý định này.

Nhìn những con quái thú mới sống lại, Phương Minh Nguy hưng phấn có thừa, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, mình làm sao mới có thể quang minh chính đại mang chúng ra ngoài.

Sờ sờ đầu, đây hình như là một vấn đề lớn. Không thể nào cứ nuôi chúng mãi trên chiến hạm được. Có điều cứ vậy dẫn ra cũng không ổn. Hắn có thể khẳng định nếu những con quái thú này đột nhiên hiện thân ở trong quân doanh, khẳng định sẽ tạo thành tin tức oanh động nhất.

Đúng vào lúc Phương Minh Nguy đang do dự chưa quyết thì máy liên lạc trên cổ tay đổ chuông.

Mấy ngày nay, Phương Minh Nguy mượn cớ tu luyện lực lượng tinh thần, thủy chung không ra khỏi chiến hạm của mình ngay cả thức ăn cũng tùy tiện giải quyết ở trên chiến hạm luôn. Mà đám người Trần Húc Đào thì đối với hành động này hắn càng cầu còn không được, chỉ cần hắn không rời khỏi quân doanh, đừng đòi tới khu vực nguy hiểm, vậy thì chuyện như bế quan tu luyện đương nhiên là hoan nghênh cả hai tay.

Cho nên mấy ngày nay, máy liên lạc trên cổ tay là lần đầu tiên đổ chuông.

Ẩn nhút nhận, trong màn hình trên máy liên lạc xuất hiện khuôn mặt của Diêu Húc Học.

"Đội trưởng Diêu, tìm tôi có chuyện gì vậy?"

"Thiếu tÁ Phương đấy à, có người của đế quốc Khải Duyệt tới rồi, là một vị đại sư tinh thần hệ, nếu như việc tu luyện của cậu chưa xong thì có thể tạm dừng một chút không?" Diêu Húc Học uyển chuyển nói: "Có sự chỉ điểm của đại sư so với khổ luyện một trăm năm thì còn hữu dụng hơn đó."

Phương Minh Nguy đối với lời nói này chỉ khịt mũi cười khẩy, cái gì mà gọi là có sự chỉ điểm của đại sư thì còn hữu dụng hơn khổ luyện một trăm năm. Nếu nhự không có một trăm năm khổ luyện, có được cơ sở vững chắc, đại sư có lợi hại hơn nữa cũng không thể chỉ điểm được.

Có điều, Diêu Húc Học đã có lời, hắn vẫn quyết định đi ra.

Một là quái thú ở đây đều đã được làm cho sống lại, không cần ở lại đây nữa. Hai là, nói thực một câu, hắn thật sự muốn xem xem đại sư tinh thần hê đó có thực lực siêu cấp như thế nào.

Cánh cửa của chiến hạm cấp Thắng Lợi mở ra, Phương Minh Nguy bước xuống. Vào thời khắc chân hắn sau của hắn vừa rời khỏi chiếm hạm, cửa lớn của chiến hạm lập tức đóng lại, không ngờ lại không cho bất cứ ai có cơ hội nhìn lén.

Quả thực, trên chiến hạm có hơn trăm quái thú, nếu như thật sự bị người ta phát giác ra, mình có trăm miệng cũng không cãi được.

Diêu Húc Học hơi lắc đầu, đối với hành vi cẩn thận của Phương Minh Nguy, gã cũng cảm thấy có chút không phóng khoáng.

"Đội trưởng Diêu, vị đại sư đó ở đâu?"

"Đang trên đường?"

"Gì cơ?" Phương Minh Nguy dừng bước, hỏi: "Anh không phải nói rằng họ đã tới rồi ư?"

"Bọn họ tới rồi, đang trên đường bay tới đây." Diêu Húc Học mặt mày nghiêm túc nói.

Phương Minh Nguy bất lực trợn mắt lên. Bỏ đi, dẫu sao thì mình ở trong chiến hạm cũng chẳng có việc gì làm, xuống sớm một chút cũng không sao.

"Ài, cơ sỡ Ngả Mạc Nhĩ chúng ta lần đầu tiên có đại sư tinh thần hệ quang lâm, hơn nữa còn tới tận hai vị." Diêu Húc Học trên mặt có vẻ kích động khó mà che giấu được: "Chỉ cần hai vị đại sư bọn họ tới, cấp bậc hành chính và tính quan trọng của căn cứ chúng ta khẳng định sẽ được ước 

định cao cấp của đế quốc, sau này sẽ có thêm nhiều trang bị, nhân tài và tài chính."

Phương Minh Nguy ngày ra , hỏi: "Trước đây nơi này chưa từng có đại sư tinh thần hệ quang lâm ư?"

"Đúng vậy, trong mười điểm biên cảnh người - thú của đế quốc, chỉ có ba nơi chủ yếu nhất từng có đại sư tinh thần hệ của đế quốc Khải Duyệt tới giúp đỡ phòng ngự." Diêu Húc Học nói với vẻ hâm mộ.

"Đã vậy lần này vì sao đế quốc Khải Duyệt lại phái đại sư tinh thần hệ tới, hơn nữa còn là hai vị?" Phương Minh Nguy kinh ngạc hỏi. Hắn mơ hồ phát hiện ra trong đây khẳng định còn có nguyên nhân gì khác.

Diêu Húc Học do dự một lát, hạ thấp giọng bảo: "Còn nhớ quái thú hình quả cầu đó không?"

Phương Minh Nguy tức giận trừng mắt lườm gã, thế này không phải là phí lời à, mới có mấy ngày, đừng nói là đã hàng phục nó, cho dù là chưa hàng phục, mình cũng không thể quên cái tên đại gia hỏa hiếm thấy như vậy được.

Nhìn thấy ánh mắt của Phương Minh Nguy, Diêu Húc Học cười cười xấu hổ, nói: "Chúng ta lần đầu tiên gửi video của ngưu đầu quái tới đế quốc Khải Duyệt, nhưng bọn họ căn bản không coi ra gì, nói rằng ngưu đầu quái đó chỉ là một binh chủng thường thấy nhất trong quái thú, không có gì đáng đẻ ngạc nhiên cả."

"Không thế nào." Phương Minh Nguy nghĩ tới sự hung hãn của ngưu đầu quái đó, nói: "Quái thú lợi hại như vậy không ngờ lại là binh chủng thường thấy, cái này..."

Diêu Húc Học cười khổ một tiếng, nói: "Đe quốc Khải Duyệt dẫu sao cũng là quốc gia văn minh cấp bảy, ánh mắt tất nhiên là phải khác với chúng ta rồi."

Phương Minh Nguy không biết nói gì, khi hắn còn là một thành viên của liên minh địa cầu, tiếp xúc với đế quốc Nữu Mạn, quả thực cũng là ngẩng nhìn núi cao, không thể trèo qua. Nhưng khi hắn bắt đầu dung hợp vào nội bộ đế quốc, tiếp xúc với quốc gia văn minh cấp cao hơn mới hiểu rằng, thì ra trong mắt người của đế quốc Nữu Mạn, đế quốc Khải Duyệt cũng là một dãy núi cao không thể nào vượt qua được.

Trong lòng thoáng động, hắn hỏi: "Đội trưởng Diêu, căn cứ vào xếp hạng của đại liên bang, tông chủ quốc của Nữu Mãn chắc là một quốc gia văn minh cấp sáu mới đúng chứ. Nhưng nghe khẩu khí của anh, sao lại liên hệ trực tiếp với đế quốc Nữu Mạn vậy?"

Diêu Húc Học bật cười, nói: "Thiếu tá Phương, tổng hợp quốc lực của đế quốc Nữu Mạn chúng ta đã không dưới đại đã số quốc gia cấp sáu rồi, cho nên tông chủ quốc trực tiếp của chúng ta chính là đế quốc Khải Duyệt." Dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Thực ra, liên minh địa cầu, nguyên quán của cậu vốn cũng vậy."

Phương Minh Nguy hơi gật đầu, hoàn toàn tán đồng lời nói của gã.

Trong đại liên minh liên bang nhân loại, bình thường đều là do quốc gia văn minh cấp cao thống trị quốc gia văn minh cấp thấp. Án chiếu theo vị trí địa vị, một cấp thống trị một cấp, hình thành một hình dạng kim tự tháp chặt chẽ.

Với đẳng cấp văn minh của liên minh địa cầu, kỳ thực nên là một nước thuộc hạ của quốc gia cấp ba, nhưng, trong cương vực của đế quốc Nữu Mạn, liên minh đại cầu giống như là một góc bị lãng quên, không có bất kỳ quốc gia văn minh cấp ba nào sám vai tông chủ quốc của nó. Hơn nữa, trong quan hệ với những quốc gia văn minh cấp ba ở xung quanh, liên minh địa cầu không hề chịu thiệt và sợ hãi.

Cho nên, trong công dân đông đúc của liên minh địa cầu, biết nhiều nhất là đế quốc Nữu Mạn và đế quốc Khải Duyệt, giống như tông chủ quốc của họ chính là đế quốc Nữu Mạn vậy.

Tình hình này trước khi rời khỏi liên minh địa cầu, Phương Minh Nguy không cảm thấy kỳ quái, nhưng sau khi rời khỏi liên minh địa cầu, cảm thụ thái độ ngạo mạn của quốc gia văn minh cấp cao đối với quốc gia văn minh cấp thấp, cùng với quen thuộc dần với đế quốc Nữu Mạn, quan hệ giữa các quốc gia văn minh cấp cao với nhau, hắn mới biết rằng dạng tình huống của liên minh địa cầu cực kỳ đặc thù.

Có điều, nói một câu thật lòng, quốc lực tổng hợp của liên minh địa cầu cũng chỉ ở trình độ quốc gia văn minh cấp hai mà thôi, còn lâu mới bằng được bất kỳ một quốc gia văn minh cấp ba nào. Sỡ dĩ có hiện tượng kỳ quái như vậy chính là bởi vì Phương Minh Nguy trước đây hiểu biết còn nông cạn.

Diêu Húc Học vừa đi vừa nói: "Ngưu đầu quái đầu tiên căn bản không thể đả động được đế quốc Khải Duyệt. Nhưng sau khi chúng ta gửi video của quái thú hình quả cầu đi, phía đó lập tức truyền tin tức thăm hỏi."

"Ổ, nói vậy bọn họ khẳng định là nhận ra quái thú hình cầu."

"Không sai, chắc chắn là nhận ra." Diêu Húc Học nói như chém đinh chặt sắt: "Hơn nữa quái thủ này khẳng định là thứ được trọng dụng, nếu không bọn họ cũng không coi trọng, phái nhiều người tới như vậy."

Phương Minh Nguy trong lòng cả kinh hỏi: "Người tới của bọn họ không phải chỉ là hai đại sư tinh thần hệ thôi sao."

"Tất nhiên là không rồi, ngoài hai vị đại sư tinh thần hệ còn có một vị đại sư thể thuật hệ cùng với hai chiến hạm cấp Thắng Lợi." Diêu Húc Học hít sâu một hơi, nói: "Thái độ trịnh trọng như vậy, thật sự không hiểu quả cầu đó là quái vật gì, không ngờ lại đáng để họ lao sư động chúng như thế."

Phương Minh Nguy hít sau một hơi, mơ hồ cảm thấy rằng mình lần này tuy tổn thất mất hơn hai mươi linh hồn cấp mười lăm, nhưng có thể hàng phục được quái thú hình cầu, tuyệt đối là một cuộc làm ăn lớn.

Có Diêu Húc Học ở bên cạnh, hai người ở đi lại thoải mái trong quân doanh, mắt thấy sắp tiếp cận nơi ở của Trần Húc Đào rồi.

Song lúc này, trong lòng Phương Minh Nguy đột nhiên dâng lên cảm giác bất an cường liệt, tựa hồ như có một cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm đang tiếp cận nơi ở của Trần Húc Đào.