Tỉnh Quỷ (Quỷ Giếng)

Chương 12



"Khốn kiếp! Hỗn đản! Thật mẹ nó hỗn đản! Hỗn đản!" Nương theo từng trận âm thanh lộn xộn, Tiểu Sấu Tử vùi đầu vào trong chăn.

"Cạch..." Cửa mở ra.

Tiểu Sấu Tử trong chăn thò đầu ra, trông thấy Chương Hiểu lại vùi đầu vào.

Chương Hiểu vỗ vỗ vai hắn: "Tiểu Sấu Tử, đừng nóng giận. Cậu giận hắn cái gì nha? Cậu cũng không phải không biết tính tình Trương Cường, hắn nói chuyện chính là như vậy."

Giọng nói rầu rĩ trong chăn truyền ra: "Ai giận hắn chứ!"

Chương Hiểu cười cười, một lúc lâu cũng không nói gì. Tiểu Sấu Tử từ trong chăn lộ ra một mắt, đột nhiên giật mình! Hắn đẩy mặt Chương Hiểu ra: "Hiểu Tử! Cậu đừng có tự nhiên không nói gì lại nằm trước mặt tớ như thế, rất dọa người đó."

Chương Hiểu nhìn hắn, hỏi: "Tiểu Sấu Tử, cậu nói cho tớ biết, có phải cậu thích Trương Cường không?"

Thanh âm Chương Hiểu rất bình tĩnh, trong mắt không nhìn ra giễu cợt hay gì đó tương tự, cứ như vậy bình tĩnh nhìn Tiểu Sấu Tử, giống như đang hỏi "Tiểu Sấu Tử, có phải cậu thích nữ sinh nào không?"

Tiểu Sấu Tử trong nháy mắt không kịp phản ứng. Đợi đến lúc ý thức được lời nói của Chương Hiểu, mặt "Phừng" một cái đỏ lên thẳng đến lỗ tai. Hắn bối rối bò ra, ngữ khí hung hăng nói với Chương Hiểu: "Ai, ai thích hắn! Tớ, tớ, bọn tớ đều là con trai! Cậu đừng có đùa loại chuyện này!" Tiểu Sấu Tử có chút nói lắp, đoạn cuối cùng lại làm cho Tiểu Sấu Tử đỏ mắt.

Chương Hiểu xoay đầu chui vào trong chăn. Từ khi bị nam quỷ kia quấn lấy, cậu mới biết trên thế gian này nam nhân cũng có thể ở cùng một chỗ, cũng có thể làm loại chuyện đó. Song thời gian qua, cậu tận mắt chứng kiến ánh mắt của Tiểu Sấu Tử không giống như người bình thường, tình cảm của Tiểu Sấu Tử đối với Trương Cường không giống của cậu đối với Trương Cường. Bất ngờ là cậu cũng không hề bài xích, nhưng cảm giác là lạ trong lòng này nhất thời cũng không nói ra được là gì.

"Hiểu Tử, cậu, có phải cậu là ghê tởm tớ không..." Tiểu Sấu Tử nhìn Chương Hiểu, trong mắt mang theo ủy khuất, nước mắt hết lần này tới lần khác không chịu rơi xuống. Hắn hung hăng nắm chặt hai tay, "Tớ biết, tớ biết rõ như vậy rất biến thái..."

Chương Hiểu không nói gì. Cậu chôn ở trong chăn, đầu óc một mảnh ngầu đục, tựa như trong trí nhớ có thứ gì đó chỉ một giây sau sẽ cuồn cuộn chảy ra, quấy đến đầu óc hỗn loạn mơ hồ. Loại cảm giác quen thuộc mãnh liệt này, đau đớn khôn cùng.

Tiểu Sấu Tử thấy Chương Hiểu không nói gì liền quay người bỏ chạy. Trương Cường đứng ngoài cửa nhìn Chương Hiểu. Tiểu Sấu Tử không đủ sức bận tâm nhiều như vậy, giống như điên chạy ra ngoài.

"Vì sao cậu không đuổi theo." Chương Hiểu ngồi xuống nhìn Trương Cường.

Trương Cường đứng ở cửa ra vào đưa lưng về phía ánh sáng, không thấy rõ ánh mắt hắn.

"Tôi không biết cậu là ai, nhưng cậu không phải Trương Cường." Chương Hiểu nghiêng đầu nhìn hắn, nội tâm rất bình tĩnh, cậu không cảm thấy sợ hãi.

"Cậu là Chu Chính? Ngày hôm qua khiến tôi ngủ mơ, cùng Chu Chính có quan hệ. Nhưng cậu cũng không phải Chu Chính. Nếu cậu là Chu Chính, nhất định cậu sẽ giết tôi trước."

Trương Cường không nói gì. Chương Hiểu tựa ở trên giường, nói tiếp: "Tôi muốn xin cậu đừng làm hại Trương Cường với Tiểu Sấu Tử. Có gì thì cứ tìm tôi."

Trương Cường cúi thấp đầu che giấu tâm tình, giọng nói hắn thật thấp truyền tới: "Sao mày biết tao không phải Trương Cường?"

Chương Hiểu nở nụ cười: "Cậu diễn quá kém. Đêm qua động tĩnh lớn như vậy, vì sao tất cả mọi người trong phòng ngủ lại giống như đều không nghe thấy, an tĩnh như thế. Còn có Trương Cường thực sự rất quan tâm Tiểu Sấu Tử, cậu sai ở điểm này."

Trương Cường cũng cười, ngẩng đầu lên, trong nháy mắt ánh mắt trở nên ác độc, thế nhưng lại không tới gần Chương Hiểu. Hắn nói: "Mày cũng sai rồi, tao là Chu Chính. Người tao muốn giết nhất đúng chính là mày, nhưng tao lại không thể giết mày."

Chương Hiểu trầm mặc một hồi, cậu cúi đầu nắm chăn: "Đây không phải chuyện của tôi. Là kẻ đó đã giết cậu, cậu nên đi tìm hắn."

"Vì sao phải tìm hắn! Là mày! Là mày đã hại tao! Nếu như không phải tại mày thì tao làm sao phải chết?!" Trương Cường nghe những lời này của Chương Hiểu, đột nhiên trở nên kích động.

Trương Cường tiến đến muốn bóp cổ Chương Hiểu, ngay lúc sắp chạm vào Chương Hiểu lại lùi lại một bước, cả người co quắp té xuống mặt đất bất tỉnh.

Trên vách tường trắng như tuyết bên giường Chu Chính xuất hiện một bóng đen đang vặn vẹo, thế nhưng có thể nhìn ra được là hình người, nước mắt Chương Hiểu cứ thế khẽ rơi.

Cảm giác tội lỗi trong lòng cậu dần biến dày đặc.

Hết thảy cũng không phải do cậu làm, nhưng cũng là do cậu mà ra.

Chương Hiểu đêm nay không ngủ, cậu biết rõ tối nay nhất định sẽ có chuyện phát sinh. Trương Cường khôi phục bình thường, Tiểu Sấu Tử lại bắt đầu tránh mặt Trương Cường.

"Tiểu Sấu Tử, hôm nay cậu phát bệnh thần kinh cái gì?"

Trương Cường nhìn Tiểu Sấu Tử chuyển chăn màn khỏi chỗ của mình, nhịn không được hỏi.

Tiểu Sấu Tử sửa soạn chăn màn, không ngẩng đầu nói: "Hai người ngủ hơi nóng."

Trương Cường nhìn Tiểu Sấu Tử như vậy cảm thấy rất không thoải mái, muốn nói gì đó lại không biết nên mở miệng như thế nào, một cơn tức giận ẩn ẩn trong lòng, thiêu đốt hắn không ngừng bất an.

Trương Cường quay đầu nhìn giường ngủ bên cạnh, Tiểu Sấu Tử đang trùm chăn, quay lưng về phía mình. Phòng ngủ vô cùng yên tĩnh.

Trương Cường lật người gọi Chương Hiểu: "Hiểu Tử, Hiểu Tử!'

Thấy Chương Hiểu không trả lời, Trương Cường liền di chuyển thân thể đụng tới Tiểu Sấu Tử bên cạnh, ngữ khí có chút không được tự nhiên: "Cái kia, tôi thấy hơi lạnh, chúng ta ngủ chung đi."

Tiểu Sấu Tử hé miệng, giống như đã ngủ rồi. Trương Cường cũng mặc kệ hắn có đồng ý hay không, đưa tay kéo Tiểu Sấu Tử sang bên mình, hai người đắp chung một chăn, ôm cả người Tiểu Sấu Tử chìm vào giấc ngủ. (Ôiii //v//)

Nửa đêm, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng bị đẩy ra, ánh trăng ngoài cửa chiếu vào. Ở cửa không một bóng người, chỉ có một bóng dáng xiêu vẹo in dưới mặt đất đang từ từ đi về phía chiếc giường trống.

Chương Hiểu vốn đang nhắm mắt lại lúc này đã mở mắt ra, cậu bất động thanh sắc nhìn bóng dáng kia bộ pháp quỷ dị chậm rãi tiến tới.

Bóng đen đi đến trước giường Trương Cường Tiểu Sấu Tử, ngừng một chút tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì. Sau đó di chuyển tới chỗ Trương Cường, từ từ bò lên chăn Trương Cường.

Chương Hiểu lật người một cái che lên người Trương Cường! Bóng đen thấy Chương Hiểu trở mình trong nháy mắt như đụng phải thứ gì đó cực kỳ kích thích, mãnh liệt lùi lại tựa trên tường không dám lại gần.

"Ta biết ngươi ở đây, nếu ngươi muốn bọn họ chết, vậy giết ta trước đi." Chương Hiểu cũng không phải nói với bóng đen kia, cậu đang nói với hư vô bên cạnh bóng đen.

Trong không khí tản mát ra một dòng khí tức u lãnh, bóng đen dời sang chỗ bên cạnh. Nguyên bản chỗ trống không bên cạnh bóng đen lúc này xuất hiện một nam nhân áo đen.

Chương Hiểu đã không còn cảm giác sợ hãi, cậu hít sâu một hơi, nhìn nam nhân áo đen kia: "Vì sao vẫn muốn quấn lấy ta?"

Nam nhân áo đen trầm mặc nhìn hắn, trong mắt như đầm nước tĩnh mịch, sâu không thấy đáy.

"Có phải ngươi thích ta không? Đúng không? Nếu ngươi thích ta, vậy thì đem hắn đã chết, làm quỷ cũng không thể làm đi!" Chương Hiểu đưa ngón tay chỉ bóng đen bên kia, một cảm giác phẫn nộ chậm rãi sinh sôi trong lòng cậu, loại cảm giác không thể giải thích này mang theo khát máu, giống như cảm giác vui sướng cường đại từng tầng từng tầng tăng lên.

Nam nhân áo đen vẫn không nhúc nhích. Bóng đen kia dần dần di chuyển, muốn đi ra cửa chạy trốn. Nhưng ngay lúc sắp tới gần cửa lại phát ra tiếng thét chói tai vô cùng thê thảm.

Chương Hiểu thở dài một hơi, lập tức từ trên người Trương Cường đứng dậy, về lại chỗ của mình trên giường. Trên mặt cậu thấm đầy nước mắt.

Tại một khắc nhắm mắt này, trên người bị vật thể nặng nề đè lên, nước mắt trên mặt cũng bị lưỡi liếm không còn một vệt.

"A...." Chương Hiểu ôm lấy đầu mình, va chạm dưới thân càng phát ra kịch liệt.

Tỉnh quỷ gương mặt tái nhợt, ánh mắt điên cuồng. Giường phát ra tiếng vang "Cọt kẹt..." Chương Hiểu nhắm chặt mắt không dám nhìn Trương Cường đang ngủ bên cạnh, trong lòng chồng chất cảm giác nhục nhã đau đớn.

Tỉnh quỷ tách tay Chương Hiểu ra khỏi đầu, để cậu quay mặt về phía mình, sau đó cúi đầu nói bên môi Chương Hiểu, hạ thân lại thúc mạnh một cái, ngón tay Chương Hiểu co quắp lại, khớp xương trở nên trắng bệch.

"Đừng khóc... Thật không nghe lời... Lúc nào cũng muốn ép ta, vì sao lại không muốn nhớ ra ta... Ta làm em không nhớ ra sao?" Trên mặt nam nhân mang theo thương xót, một bên lại tàn nhẫn đánh thẳng vào lòng Chương Hiểu, thanh âm khàn khàn như từ địa ngục truyền đến.