Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 70



Lần này, cô ấy chạy xe đến dưới nhà tôi, một tay tôi vừa kẹp cái hộp kia tay còn lại nắm tay cô ấy. Chờ vào nhà, tôi đặt cái hộp xuống, ngồi xuống lấy dép ra. Nó giống như một thói quen, cô ấy bận rộn cả ngày, tôi cũng đau lòng khi nhìn thấy đôi chân cô ấy bị đôi giày cao gót tra tấn.

Nhìn thấy vòng chân mã não chân trên cô ấy, tôi ngẩng đầu cười cười với cô ấy. Cùng nhau ngồi xuống sô pha, cô ấy dựa người vào tôi. Mỗi ngày đều mong đến giờ phút này, tôi đưa tay ra ôm cô ấy vào lòng.

"Tôi thật sự khó hiểu chị."

Cô ấy cười đưa tay vuốt mặt tôi.

"Khó hiểu cái gì?"

"Chị xem đi, bạn gái của tôi xinh đẹp nhiều tiền, dáng người có biết bao nhiêu hấp dẫn, thông minh, tung hoành giới kinh doanh, chị nói tôi là bảo bối. Tôi nhìn lại, mới thấy mình nhặt được bảo bối nè."

Cô ấy lắc đầu.

"Từ lúc nào, mà cái miệng biết nịnh hót thế?"

"Tôi nói đều là sự thật nha!"

"Xảo quyệt! Mau đi tắm đi."

"Tuân mệnh!"

....

Đến ngày họp thường niên, ai ai cũng vui vẻ, có ai mà không vui chứ? Nghĩ đến tiền thưởng cuối năm mà xem, sau đó thì đến kỳ nghỉ Tết Âm Lịch, còn có đủ kiểu tiệc tùng. Cái loại tiểu dân như tôi đương nhiên mong chờ thời gian này nhất. Mặc bộ trang phục Phoebe đưa cho tôi, nhìn bản thân trong gương, tôi cực kỳ vui vẻ.

Giờ này mới đúng là người. Cố ý vuốt mái tóc ra phía sau, mẹ ơi, sao mà tôi lại có cảm giác như công tử đào hoa thế này. Đến lúc muốn làm tóc lại thì phát hiện thời gian không còn kịp nữa, vội vàng ra cửa bắt chiếc taxi đến khách sạn Kiệt Thế.

Đến khi nhìn thực tế tôi mới thấy nó còn khoa trương hơn cả trong tưởng tượng của tôi, không chỉ có nhân viên, còn có đại đa số khách hàng cũng đến. Từng người đứng thành cụm, nâng ly chúc mừng nhau. Tư Béo thấy tôi cười tung tăng chạy đến chỗ tôi.

"Ai ya, Phi Phàm huynh thật sự tuấn tú nha."

"Nói tiếng người."

"Đây không phải là tôi khen cô soái khí sao."

"A...."

Lúc này, giám đốc nhân sự thấy tôi, cầm ly sâm panh đi đến.

"Đã lâu không gặp, thư ký Vưu."

"Đúng rồi, hôm nay cô thật đẹp."

Cô ấy đỏ mặt nhấp ngụm sâm panh.

"Cô ngày càng dẻo miệng, gì cũng nói được."

"Làm gì có."

Lúc này mọi người xôn xao, đều nhìn về hướng cửa. Phoebe mặc một bộ trang phục màu đen, váy dài đến chân, trên người khoác chiếc áo lông cừu. Trên tay còn xách theo một cái túi. Có thể nào sang trọng đến không??? Phải biết yêu quý động vật chứ??? Về nhà phải dạy dỗ cô ấy lại mới được! -_-!!!

Mái tóc dài uốn xoăn tự nhiên rũ hai bên, tranh điểm nhẹ nhàng, khiến cho vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy, phảng phất lộ ra chút mê hoặc. Rất nhanh những những người ưu tú trong giới kinh doanh, đám người lãnh đạo đi đến chỗ cô ấy, cử chỉ của cô ấy thật ưu nhã, cầm ly sâm panh chạm ly với mọi người. Khoé miệng còn treo lên nụ cười, mặc dù nó không mấy thật lòng, lại không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ấy.