Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 53



Về đến nhà, tôi cầm túi quà mà ngẩn ngơ. Tại sao phải mua hai món quà, thực ra tôi biết rất rõ ý nghĩa của hai món quà này. Nếu Phoebe từ chối cây bút, điều đó cho thấy người tặng cây bút ở trong lòng cô ấy đặc biệt như thế nào, mà chiếc vòng chân chỉ muốn cô ấy đeo nó, mắt cá chân của cô ấy rất đẹp.

Khi tôi bước xuống khu sinh hoạt dưới nhà, một chiếc Jaguar chiếu đèn pha vào tôi, tôi ngờ vực đi đến chỗ chiếc xe, trong lòng không biết phải làm gì. Lúc này, Phoebe từ trên xe bước xuống. Đột nhiên, tôi ngây ngốc tại chỗ, tôi đang nằm mơ sao, nhớ cô ấy đến phát điên rồi à? Cô ấy đến gần tôi, tôi có thể thấy sự mệt mỏi trên khuôn mặt cô ấy.

"Chị...."

"Tôi rất mệt."

"Đi thôi."

Tôi dẫn cô ấy vào tòa nhà, khi về đến nhà, tôi ngồi xổm xuống và thay dép cho cô ấy. Kéo cô ấy đến ghế sô pha và ngồi xuống.

"Sao lại vội vàng trở về thế?"

"Muốn về thôi...."

"Giáng sinh đến rồi."

Cô ấy gật đầu.

"Em có thể ôm tôi một cái không?"

Tôi đưa tay ra, dịu dàng ôm cô ấy vào lòng.

"Gặp khó khăn sao?"

Cô ấy lắc đầu.

"Mệt."

Tôi nhẹ nhàng hôn lên má cô ấy, trong lòng lại đau, gương mặt của cô ấy thật lạnh. Trời vào đông rồi mà lại ăn mặc ít thế này, còn ngồi hơn mười mấy tiếng trên máy bay. Nhưng tôi không có bất kỳ khả năng nào để xoay chuyển cuộc sống của cô ấy, chỉ có thể nhìn cô ấy nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tôi buông tay ra muốn vào bếp làm chút đồ ăn. Vừa mới động đậy, cô ấy giữ chặt góc áo tôi. Suy cho cùng cô ấy cũng là một người phụ nữ, trút hết vẻ ngoài đầy hào quang, thì chỉ còn lại con người mong manh thế nên tôi lại cảm thấy cô ấy đáng thương. Tôi ngồi trở lại ghế sofa và ôm cô ấy một lần nữa.

"Tôi đi làm chút đồ ăn, cả cơ thể chị lạnh băng, tôi đi xả nước nóng vào trong bồn tắm, chị đi ngâm người cho khoẻ đi, sẽ thoải mái hơn nhiều."

Cô ấy gật đầu, ngoan ngoãn rời khỏi vòng tay tôi. Tôi dẫn cô ấy vào phòng ngủ, lấy ra một bộ đồ ngủ và đưa cho cô ấy.

"Chị đừng có chê nó nha, tất cả đều sạch sẽ."

Cô ấy với lấy bộ đồ ngủ của tôi, sau đó mệt mỏi cởi áo khoác ra. Tôi vươn tay lên sờ sờ cái mũi, thôi bỏ đi, ở đây một lát nữa chắc khắp phòng đầy xuân sắc, tốt nhất là nên đi vào bếp. Thấy nước đã đầy bồn tắm, tôi miễn cưỡng rời đi. Haizz, này do trời sinh nhút nhát, không dám làm càn....

Ở trong bếp, tôi lấy thịt và trứng bắc thảo, nấu một nồi thịt bằm trứng bắc thảo, lại xào thêm vài món ăn kèm. Cởi bỏ tạp dề ra, đem đồ ăn dọn lên trên bàn, sau đó định quay lại phòng gọi cô ấy, nào đâu cô ấy đã đứng ở cửa nhìn tôi từ lúc nào. Tôi nhìn thấy bộ đồ ngủ trên người cô ấy, cảm thấy có chút buồn cười.

Bộ đồ ngủ này ngoài che đậy cơ thể ra, e rằng còn không thể nào che lạnh được. Tôi đành cởi chiếc áo khoác trên người xuống, khoác lên người cô ấy, cũng không biết đêm nay đã xảy ra chuyện gì, người phụ nữ này ngoan ngoãn nghe lời đến mức không bình thường. Tôi đứng bên cạnh cô ấy, cầm cái chén trên tay. Múc từng muỗng lên thổi cho bớt nóng mới đưa đến bên miệng cô ấy.

Nhìn vào đôi mắt hơi cụp xuống của cô ấy, có một cảm xúc khó tả. Có lẽ bởi vì vừa mới tắm xong, đôi lông mi rung động còn có chút ẩm ướt.