Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 32



Giai điệu thật thư thái, mọi người cùng hòa nhịp với tiếng hát của Đại Tráng, nhưng lời bài hát thật buồn. Có lẽ bài hát này càng phù hợp với tôi hơn.

Tôi quay đầu đi lau giọt nước mắt đọng trên khóe mi, tôi sẽ bị ai đó nhìn thấy sự yếu đuối của tôi.

Bài hát kết thúc, Đại Tráng đi thẳng qua đám đông, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Soso, Soso không kìm được mà khóc. Đại Tráng ôm cô ấy.

"Anh muốn trở thành người ấy của em, không phải là một một người bạn thân có giới tính nam. Em phải tin tưởng anh, anh sẽ cố gắng làm việc kiếm tiền, chúng ta sẽ có một mái ấm, trong mái ấm đó có anh và em, còn có con của chúng ta. Nếu em không hài lòng, anh sẽ chừa một phòng đọc sách, cho Vương Phi Phàm ở đó chăm sóc con của chúng ta."

Mẹ nó! Vào cái lúc lãng mạn thế này còn kéo tôi vào trong đó! Mọi người phá lên cười. Tôi xấu hổ cười ngây ngô. Soso nín khóc mỉm cười, Đại Tráng lấy ra chiếc nhẫn kim cương, nhẹ nhàng quỳ một gối trên mặt đất. Khách ở trong quán hô to lên. Khê Nhĩ cầm hoa hồng đứng sang một bên.

"Đồng ý đi, đồng ý đi...."

Mọi người đập tay lên bàn cổ vũ Đại Tráng, tôi vỗ vỗ bả vai Soso.

"Đã nhiều năm thế rồi, lẽ ra phải đồng ý từ lâu."

Cô ấy đưa tay ra đỡ Đại Tráng, không nói gì chỉ ôm lấy Đại Tráng. Tôi cười hài lòng ngồi lại bàn. Tay Tố Duy đặt trên tay Phoebe. Động tác này tự nhiên biết bao, hình ảnh này hài hoà bao nhiêu. Nơi nơi đều tràn đầy tình yêu. Chỉ có riêng mình tôi, ở cái nơi ồn ào sống động, lại cô độc một mình.

Đột nhiên, Phoebe quay đầu nhìn chỗ góc tôi ngồi, tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của cô ấy. Tôi cười nhạt đứng dậy rời khỏi Comma. Sự xuất hiện của Tố Duy coi như là dấu chấm hết cho cái khao khát vào cuối tuần của tôi. Tôi lang thang trên đường, cơn gió đầu đông thổi vi vu. Tôi kéo cổ áo lên tự ôm lấy bản thân.

Không có hơi ấm của người yêu, vậy thì tôi tự sưởi ấm cho tôi. Phố xá trầm mặc, mọi thứ thật nhạt nhoà. Tôi thậm chí không thể tìm thấy đường về nhà. Khi nhìn tòa nhà văn phòng trước mặt, tôi mua một ly mì gói rồi bước vào.

Ngồi vào bàn làm việc, tôi là người duy nhất trong không gian này, thật là một dịp thích hợp, tôi đang ăn ly mì nóng hổi trên tay. Cảm ơn, vì thế giới này vẫn còn mì gói và cà phê đồng hành cùng tôi.

Sau khi ăn no bụng, tôi cầm lấy bảng kế hoạch hợp tác Bắc Thịnh Quốc Tế, ghi ghi chép chép trên đó. Nếu như cuộc sống này đã không có thể cho tôi một tình cảm mà tôi muốn, vậy thì đem bản thân giam vào trong công việc, đây coi như cũng là một loại tiêu khiển đi.

Không biết qua bao lâu, ly cà phê đã thấy đáy, có một bàn tay đưa ly cà phê cho tôi. Tôi giật mình, hơn nửa đêm còn doạ chết khiếp.

Phoebe người sống sờ sờ xuất hiện trước mặt tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy. Theo lý mà nói, thì giờ này cô ấy nên triền miên với Tố Duy đúng không? Như thế nào sẽ???

"Cô? Sao cô lại?"

"Tại sao lại rời đi?"

Tôi nhấp ngụm cà phê.

"Già rồi, không chịu được nơi ồn ào. Ngồi nhiều sẽ thấy đau đầu. Phải rồi, sao cô lại xuất hiện ở đây giờ này?"

"Tôi vẫn luôn đi theo cô."

"Hả? Đi theo tôi, vậy Tố Duy đâu?"

"Cô ấy ở khách sạn Kiệt Thế."

"Cô ấy ngoài đời so với trong ảnh càng giống tôi hơn."

Cô ấy không nói tiếp, đưa tay cầm lấy bảng kế hoạch của tôi mà xem.

"Trễ thế này rồi, cô về nhà nghỉ ngơi đi."

"Đi thôi."

Tôi uyển chuyển nói lời từ chối.

"Không được. Cô lái xe chú ý an toàn."

Phoebe tuyệt đối là người không thích ép buộc người khác. Đúng lúc này, điện thoại của tôi vang lên. Cuộc sống vốn đã ảm đạm, lại còn hiếm khi nhận được cuộc gọi chứ đừng nói đến muộn như vậy. Tôi nhìn vào số không quen thuộc trên màn hình, nhưng vẫn bắt máy.

"Phi Phàm...."

Tôi không nói gì, giọng nói này... là Tịch Nhiên.

Ngay sau đó, tôi nghe được tiếng thứ gì đó vỡ, và tiếng la hét phẫn nộ của Triệu Thái An. Tôi có thể cảm thấy tay mình đang run.

"Này? Tịch Nhiên! Tịch Nhiên! Cô ở đâu? Tịch Nhiên!"

Ngoài tiếng la hét điên cuồng của Triệu Thái An, không có một âm thanh nào trên điện thoại, ngay sau đó, tôi nghe được tiếng Tịch Nhiên xin tha.

Điện thoại của tôi rơi xuống đất, đương nhiên tôi biết Triệu Thái An đang bạo hành Tịch Nhiên, cho nên tôi bắt lấy cánh tay Phoebe.

"Cầu xin cô, giúp tôi, cầu xin cô đó!"

Phoebe mím môi dửng dưng nhìn tôi, tôi biết lúc này tôi có bao nhiêu hèn mọn. Nhưng mà chỉ có Phoebe mới giúp được tôi.

Phoebe hất tay tôi ra.

"Thay vì ở đây cầu xin tôi, không bằng ngay lập tức chạy ra thang máy nhấn nút đi."

Tôi lùi lại và chạy về phía lối vào thang máy, Tịch Nhiên, tôi đến ngay đây.

Tôi ấn nút thang máy đầy tuyệt vọng, nhưng thang máy vẫn chưa đến, tôi tức giận đập vào cửa thang máy, còn Phoebe vẫn dửng dưng nghiêng người dựa vào một bên.

Cho đến khi chúng tôi đến bãi đậu xe, Phoebe không nói gì, đạp ga và phóng đi về một hướng xa lạ. Khi xe đang đậu tại một khu dân cư cao cấp. Vệ sĩ của Phoebe đã đứng sẵn ngay ở cửa. Bọn họ nhấn thang máy, tôi nhanh chân chạy vào.

Phoebe đi theo tôi, tôi đứng trong thang máy, thật khó nghĩ ra Tịch Nhiên lại sống ngày tháng khó khăn đến vậy. Vệ sĩ dẫn đường, bước đến một căn nhà rồi gõ cửa, nhưng không có ai trả lời, tôi đẩy vệ sĩ ra điên cuồng đấm vào cánh cửa.

"Triệu Thái An, mở cửa. Mày mở cửa ra, có chuyện gì tao với mày cùng nhau giải quyết! Khốn nạn!"

Phoebe dửng dưng đứng sau lưng tôi. Có lẽ tiếng la hét của tôi khiến Triệu Thái An phản ứng lại, anh ta đẩy cửa ra, quần áo xộc xệch có vết rách rõ ràng. Mắt tôi dừng lại sau lưng anh ta, Tịch Nhiên nằm bất động trên mặt đất.

Tâm trạng tôi rối bời, tôi liều mạng đẩy Triệu Thái An ra, có lẽ do Phoebe ra lệnh, vệ sĩ lập tức khóa tay Triệu Thái An lại.

Tôi ôm chặt lấy Tịch Nhiên, khóe miệng cô ấy sưng lên, đôi mắt thâm tím.

"Tịch Nhiên, Tịch Nhiên!"