Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 115



Tôi thấp thoáng nghe được có người xông vào bên trong biệt thự cùng với tiếng la hét còn có tiếng khóc cực kỳ bi thương, đau đơn khiến tôi chết lặng, ngọn lửa bao quanh tôi, nhưng thống khổ bao năm qua giờ như đã không còn, tôi mệt, hay là ngủ một giấc dài đi....

....

Lúc tôi tỉnh lại, nhìn thấy trần nhà, băng gạc che khuất tầm mắt của tôi, tôi hít thở khó khăn, tôi giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng mà cơ thể lại truyền đến cảm giác đau đớn, tôi không có cách nào động đậy, một đôi tay đè chặt tôi lại. Có một giọng nói trầm khàn truyền đến tai tôi.

"Tiểu Phàm!"

Tôi đau đớn nhìn người trước mặt, đôi mắt ba tôi tràn đầy lo lắng, tôi muốn mỉm cười nhưng mà lại phát hiện trên mặt có cảm giác đau. Tôi đưa cánh tay yếu ớt muốn chạm vào mặt, băng gạc dày đặc quấn lấy cả đầu và mặt tôi kín mít.

Lúc này, Phoebe xuất hiện trong tầm mắt tôi, trong mắt cô ấy vẫn còn hoảng sợ. Tôi nhỏ giọng hỏi.

"Em còn sống à."

Phoebe gật đầu.

"Đồ ngốc, xương sườn cắm vào phổi, giải phẫu rất thành công, nghỉ ngơi cho tốt đừng lo lắng gì hết."

Cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, tôi vô cùng mệt mỏi, mơ mơ màng màng lại ngủ mất.

Trong mơ Phoebe ôm lấy Khuynh Phàm, tôi giơ tay cẩn thận bế Khuynh Phàm. Con bé được truyền thừa đôi tóc màu hạt dẻ và đôi mắt sâu màu xanh lam của Joan, làn da trắng nõn lại mềm mại, làm tôi nhịn không được muốn cắn một cái.

Con bé cười ha hả, lộ hai cái răng cửa ra. Tôi dỗ con bé chơi búp bê, con bé cười to khanh khách, tôi sờ sờ đầu con bé, tôi nhìn ra được, đến cái tuổi dậy thì chắc chắn con bé sẽ giống như mẹ nó, trở thành một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, con bé sẽ tự lập, sẽ dẫn bạn trai về nhà....

Tôi giống như một người mẹ che chở con bé, yêu quý và bảo vệ con bé.

Lần nữa tôi tỉnh dậy, Soso đang cầm tăm bông thấm nước lau đôi môi của tôi. Tôi cử động miệng.

"Cục cưng đâu?"

Soso đặt tăm bông xuống, nhìn tôi lo lắng, từ trong ánh mắt cô ấy thôi thấy được sự né tránh. Đã xảy ra chuyện gì thế? Soso nhận ra được sự nghi hoặc của tôi vội vàng nói.

"Cậu đừng nhắc, đứa nhóc kia suốt cả ngày chỉ biết ăn với ngủ. Trông rất bụ bẫm."

"Joan sao rồi?"

Soso thở ra.

"Căn nhà xập đổ. Không cứu được."

Không biết tại sao, mà tôi lại có chút khổ sở. Tôi cảm thấy tội lỗi khi Khuynh Phàm mất đi tình thương của ba. Tôi mới là kẻ đầu sỏ gây tội, làm hại một nhà tan nát.

"Về sau Khuynh Phàm lớn lên, mình làm sao giải thích với con bé đây?"

"Cái này không thể trách cậu được, là Joan gieo gió gặt bão. Đừng tự trách."

Tất cả mọi người đều thăm tôi, đều mang theo vẻ lo lắng, tôi không rõ có chuyện gì, dưỡng thương cũng đã lâu, nhưng mà băng gạc trên đầu vẫn không thay đổi. Cho đến khi tôi có thể tự xuống giường, đi qua căn phòng của y tá, vô tình nghe được họ nói chuyện.

"Lần trước, cái nhà họ Lam nổi danh kia xảy ra chuyện sao?"

"Thì sao?"

"Tôi nghe nói bệnh nhân ở phòng xxx là vì vụ đó mà đưa vào bệnh viện."

"A? Chính là bệnh nhân một bên má trái bị huỷ dung nhan...."

"Đúng vậy. Nghe nói lúc đó mặt bê bết máu. Ở phía trên dặn dò, cấm nói chuyện đó ra, không để cho bệnh nhân biết được bệnh trạng, nói chung là Lam Thị áp xuống!"

"Trách không được. Ngày thường không cho chúng ta đi vào phòng kiểm tra."

Nội dung nói chuyện của y ta, tôi nghe rất rõ ràng, phòng bệnh xxx chính là phòng bệnh của tôi. Tôi siết chặt ta, này là sét đánh giữa trời quang, làm cho tôi tỉnh lại.

Huỷ dung nhan.... Haha, kết cuộc hay cho kẻ ăn bám. Gieo gió gặt bão đâu chỉ có mỗi Joan. Tôi tự chế giễu bản thân rời khỏi hành lang, ngồi trên chiếc ghế trong sân bệnh viện, bây giờ ai đi ngang qua cũng nhìn tôi, còn tôi ngây dại nhìn họ như mấy con chim bay ngang qua.

Tôi hiểu, tình trạng của bản thân rất nghiêm trọng, chỉ là mọi người im lặng không nói. Nhưng mà họ nghĩ có thể lừa gạt tôi được bao lâu? Tất cả chuyện gì đã xảy ra một lần nữa kéo xa quỹ đạo vốn có. Từng bước từng bước một, từng chuyện đã xảy ra, khiến tôi không có cách nào xứng đáng đứng bệnh cạnh Phoebe.