Tinh Ngự

Chương 173: Vi Miểu tới chơi



Thét ra mệnh lệnh!

Cho dù là người kiệt ngạo như Tát Gia cũng lập tức nghe theo phân phó bắt đầu nhanh chóng di chuyển. Theo thân thể bọn họ di chuyển, Lăng Phong thấy một số người tự động rời khỏi trận hình. Mặt khác một số người phía sau mạnh mẽ xuất ra nguyên tố cự linh, sau đó bọn họ nhanh chóng kết thành bí văn nguyên trận, trong không khí mờ hồ có thể nhìn thấy một mảnh chân nguyên lực ba động, xuy xuy, một tia hỏa quang thủy khí hiển hiện!

Sắc mặt Cảnh Vân cũng trở nên nghiêm túc, ngày trước chẳng qua chỉ thao luyện trong Nguyên Lực Tháp, đây vẫn là lần đầu tiên chân chính thí nghiệm uy lực của nguyên ở trước mặt mọi người.

Kiều Sâm Đặc nhíu mày nhìn về phía trước, tại Nguyên Lực Tháp hắn cũng từng nhìn thấy nguyên trận mà Cảnh Vân sáng tạo, nếu như Huyết Sát Vệ thi triển hoàn mỹ mà nói, vậy thực lực của bọn họ không nghi ngờ sẽ đại tăng. Thậm chí, nếu thí nghiệm thành công, sau đó có thể đem nguyên trận này mở rộng trong quân đội, như thế sẽ vì công quốc Tinh Lam tăng cường thêm một lực lượng cường đại! Vì vậy, cho dù lấy công phu dưỡng khí của hắn, lúc này cũng không nhịn được kích động nắm chặt quyền đầu, nhìn chăm chú vào biến hóa ở giữa sân.

Hỏa quang thủy khí bắt đầu va chạm với nhau, trong không khí rõ ràng có thể cảm giác được năng lượng nguyên lực bất ổn đang điên cuồng xao động, tựa hồ tùy thời có thể xảy ra bạo nổ!

Cảnh Vân vội vã quát lên:

- Địa hệ trung trấn!

Âm thanh mệnh lệnh được đưa ra, thân thể Khải Ân trong đám người lập tức lay động. Từ trên người hắn hiện ra một đạo quang mang màu vàng, hoàng mang này vừa vặn ngăn cách giữa hỏa quang thủy khí, tuy rằng Địa Hệ nguyên lực của hắn không phải rất mạnh, nhưng lúc này lại phát ra tác dụng vi diệu. Lấy sức của một mình hắn, lại có thể khiến hai hệ nguyên lực đối lập dĩ nhiên không thể tiếp xúc.

Khuôn mặt Hắc Đình Tư cùng với Tát Gia đỏ lên, hai tay của bọn họ liều mạng run rẩy, dần dần giữa không trung hình thành một thủy cầu màu đen cùng với một hỏa cầu màu hồng, phân biệt do hai người Tát Gia cùng với Hắc Đình Tư khống chế! Nguyên lực cường đại tức thì như sóng dữ cuộn trào mãnh liệt, chấn động trong không khí phát ra âm thanh rít gào chói tai!

Kiều Sâm Đặc vẫn bàng quan, bỗng dưng ánh mắt sáng lên, quát lớn:

- Để ta tới thử xem thực lực của các ngươi!

Thân thể như diều hâu tà tà bay về phía giữa không trung, người như tinh linh dưới ánh mặt trời chói chang.

Hai người Tát Gia nhận lệnh. Nhất thời hai mắt chợt lóe tinh quang, bọn họ minh bạch lấy tu vi của Kiều Sâm Đặc, cho dù bọn họ liên thủ cũng không thể làm hắn bị thương, vì vậy quả quyết vung tay lên!

Một khối ngân quang nổ tung ở phía trước, hai luồng nguyên lực cầu bị khí kình va chạm lần lượt bạo nổ, trong không gian chật hẹp, hai hệ nguyên lực đối lập nổ tung, nhất thời tạo ra phản ứng dây chuyền! Vô số hắc quang hồng mang hai bên đụng vào nhau, mãnh liệt đem không khí trong phương viên mười trượng hoàn toàn bao vây trong một đoàn năng lượng hỗn loạn.

- Đám tiểu tử giỏi lắm!

Kiều Sâm Đặc lớn tiếng tán thán. Đồng thời thân thể hắn đột nhiên phát ra vô số ngân quang. Cự Linh bỗng nhiên ngâm khẽ một tiếng. Hai cánh hơi chấn động, một cổ gió mạnh thổi tới, nhất thời đem đám năng lượng bạo loạn đó thổi đi tứ tán.

Nhìn lại thân ảnh Kiều Sâm Đặc dùng tới Cự Linh Khóa Khải, thân thể được bảo hộ hoàn mỹ trong đó.

Bởi năng lượng bị thổi đi, Huyết Sát Vệ cũng không bị phản phệ nguy hiểm, chỉ là hàng ngũ phân tán. Lúc này nhìn về phía bọn họ, thân hình Kiều Sâm Đặc chậm rãi hạ xuống, lớn tiếng khen:

- Khá lắm, các ngươi làm rất tốt. Hi vọng các ngươi có thể không ngừng cố gắng, tranh thủ vì công quốc sáng tạo thật nhiều thành tích huy hoàng!

Nhanh chóng nói xong một câu này, Kiều Sâm Đặc ngự một đạo bạch quang, trong nháy mắt liền tiêu thất, để lại đằng sau ánh mắt ngạc nhiên không hiểu của mọi người:

- Cho dù là khách sáo khích lệ vài câu, ngài cũng không thể nói có lệ như vậy chứ?

Chỉ có ánh mắt vô cùng sắc bén của Lăng Phong mới thấy rõ ràng, ngay khi hai luồng nguyên lực cầu bạo nổ trong nháy mắt, do không kịp đề phòng, y phục bên ngoài của Kiều Sâm Đặc hoàn toàn bị chấn nát, lộ ra một số bộ vị bất nhã. Bằng không, vị công quốc nguyên soái này cũng không hốt hoảng, vội vã triệu hoán Cự Linh hóa khải.

Nếu như một số bộ vị của Kiều Sâm Đặc trần trụi lộ ra trước mặt Huyết Sát Vệ, thì e là hình tượng của hắn trong đám thiếu niên cao thủ của công quốc này sẽ bị tan vỡ. Nghĩ đến chỗ thú vị đó, Lăng Phong nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười. Huyết Sát Vệ vừa rồi hợp lực đánh ra một kích, uy lực vượt xa tưởng tượng của hắn. Một kích kia ngoại trừ không đủ linh hoạt ra, thì uy lực bạo nổ quả thực khiến kẻ khác phải rợn người!

Xem ra, lợi dụng tương khắc giữa hai hệ nguyên lực, đồng thời thi triển uy lực thực không phải chuyện đùa. Chỉ là khống chế quá khó khắn, vừa rồi nếu không phải Kiều Sâm Đặc có ý định thử nghiệm uy lực, bằng không chỉ dựa vào một kích hợp lực kia của Huyết Sát Vệ căn bản ngay cả sợi lông của hắn cũng đừng mong chạm tới.

Lăng Phong đột nhiên nghĩ tới một phương pháp: "Nếu có người có thể nắm giữ thủy hỏa lưỡng hệ tương khắc, thì trong chiến đấu có thể bộc phát ra lực công kích cường đại tới mức nào?" Bất quá Lăng Phong cũng minh bạch cái này chỉ có thể suy nghĩ lại thôi, tu luyện chân nguyên lực cùng với Cự Linh có quan hệ, trừ phi có người đồng thời thức tỉnh hai đại Cự Linh, mà còn là Cự Linh thuộc hai hệ nguyên tố tương khắc, bằng không tuyệt không thể làm được như vậy!

- Hắc Thủy Huyền Hỏa trận này chỉ có thể cho phép hai mươi bảy nguyên tố Thiên Hành Giả phát huy tác dụng, còn lại tám gã phong hệ Thiên Hành Giả không thể phát ra công dụng.

Cảnh Vân hơi có chút tiếc nuối chỉ vào mấy tên Huyết Sát Vệ mới vừa rồi không tham gia nói:

- Còn có ba mươi sáu vật chất Thiên Hành Giả, ta cũng không biết nên sắp xếp bọn họ như thế nào. Tu vi của bọn họ không kém, nếu cứ để như vậy thật sự là quá lãng phí.

Nhìn vẻ phiền não của Cảnh Vân, Lăng Phong cười trấn an nói:

- Ngũ sư huynh, nguyên trận mà huynh thiết kế này đã cực kỳ tốt rồi, nếu như sau này bọn họ có thể vận dụng thành thạo, một khi thi triển nhanh chóng, e là Thánh Vực cường giả cũng không ngăn nổi một kích! À, có thể phát huy được công dụng của số Thiên Hành Giả kia hay không, có lẽ nên thay đổi cách nhìn từ góc độ khác!

- Thay đổi góc độ nhìn nhận?

Cảnh Vân kinh ngạc nhìn Lăng Phong một cái, hắn chỉ đơn thuần oán giận vài câu, không có dự định sẽ nhận được đáp án từ Lăng Phong. Dù sao trước kia Lăng Phong thể hiện thiên phú tuyệt hảo đều là trên phương diện tu luyện, mà ở phương diện nguyên trận, Cảnh Vân có lòng tin tuyệt đối không thua bất kỳ ai!

- Đúng vậy, nếu trên phương diện công kích không sử dụng bọn họ được, vậy phòng ngự thì sao?

Một câu nói này của Lăng Phong phảng phất như ánh đèn chiếu sáng đêm tối, một con đường ánh sáng khác đang bày ra trước mặt Cảnh Vân, hắn hưng phấn, hung hăng vỗ một cái lên vai Lăng Phong nói:

- Lão lục, cũng may có đệ, ta đây liền đi sửa chữa cho thật tốt.

Nói xong, Cảnh Vân biến mất nhanh như chớp.

Cười lắc đầu, Lăng Phong ngược lại khích lệ Huyết Sát Vệ vài câu, đúng lúc này, Hồ thư ký đi tới. Hắn đến gần Lăng Phong nhẹ giọng nói:

- Lăng võ sư, vừa rồi hoàng cung phái người tới, muốn mời Hoàng Phủ vương tử trở về, người tới đặc biệt phân phó nói chuyện này cho ngươi biết.

Nói cho mình? Lăng Phong yên lặng suy nghĩ một chút, mình cùng hoàng thất quan hệ tuy rằng gần, nhưng tuyệt đối không tính là thân mật, chuyện gì cần phải nói cho mình?

- A, đúng rồi. Nói là bởi vì Bản Hách đại sư triệu hoán.

Nghe được một câu nói kia. Lăng Phong nhất thời tỉnh ngộ, để đảm bảo Thuật Luyện Sư cùng với nguyên tố Thiên Hành Giả hai tầng thân phận của hắn không tiết lộ, rất nhiều trường hợp Lăng Phong cần phải dùng đến năng lực luyện chương, đều phải lấy Hoàng Phủ Vân ra làm lá chắn. Bản Hách triệu hoán vội vàng như vậy, lại nhất định muốn nói cho hắn biết, chắc hẳn có quan hệ với luyện chương.

Vì vậy, Lăng Phong cũng không chần chờ thêm nữa, lập tức ngoắc tay gọi Hoàng Phủ Vân theo mình một đường chạy tới hoàng cung.

Trong Bạch Lộ Viện.

Nếu là có người ở đây, nhất định sẽ rất là giật mình, bởi vì lúc này Bản Hách, một người có bản tính khá nóng nảy và vô cùng cổ quái dĩ nhiên lại đang tỏ vẻ cung kính.

Trước mặt hắn là một thanh niên mặc trường bào màu mực đen, biểu tình lãnh đạm, phảng phất như đối với sự tôn kính này đã thành thói quen, không chút nào vì thân phân của Bản Hách mà có bất kỳ cảm xúc gì đặc biệt. Biểu tình hắn không quá kiêu ngạo, có chỉ là khí chất cao cao tại thượng trời sinh.

Khi hai người Lăng Phong tiến đến, nhìn thấy tràng cảnh như thế, mí mắt Lăng Phong hơi nhíu lại. Bởi vì chức nghiệp Thuật Luyện Sư có địa vị tôn quí, thường thường đều là một bộ dáng ngạo mạn công khanh, coi khinh vương hầu, e là đối mặt với quốc vương của một quốc gia cũng như vậy. Trong giới Thuật Luyện Sư, Bản Hách là người nổi bật với tính tình quái đản, cho dù đối mặt với lời mời của Áo La đế quốc, hắn cũng chỉ xem thường cười khỉnh, thanh niên trước mắt có lai lịch gì, dĩ nhiên có thể khiến hắn cung kính như thế?

Nhìn thấy hai người Lăng Phong tiến đến, Bản Hách mới thở ra một hơi, vội vàng nói:

- Đến đây nhanh, ta dẫn các ngươi gặp mặt một người, vị này chính là Vi Miểu đại sư đệ tử của Thánh Hải Tư Lam các hạ. Bản thân cũng là cao cấp Thuật Luyện Sư!

Đột nhiên, hắn lại nói:

- Vi Miểu đại sư, vị này chính là liệt đồ Hoàng Phủ Vân, còn có...

Không đợi hắn dài dong, Lăng Phong chủ động nói:

- Thị vệ, Lăng Phong!

Nghe danh hiệu Thánh Hải Tư Lam, Lăng Phong trước giờ cô lậu nông cạn nên vẫn còn bình tĩnh, nhưng ngược lại Hoàng Phủ Vân vô cùng kinh ngạc, vội vã chắp tay vái Vi Miểu nói:

- Nguyên lai là Vi Miểu đại sư, tiểu tử thất kính!

Tùy ý liếc nhìn Lăng Phong, Vi Miểu vẫn chưa có để hắn ở trong lòng. Ánh mắt hơi dừng lại trên người Hoàng Phủ Vân, sau đó thản nhiên khoát tay nói:

- Không cần phải khách khí! Text được lấy tại Truyện FULL

Hắn lại chuyển hướng Bản Hách, cau mày nói:

- Vị này chính là Thuật Luyện Sư theo lời ngươi nói sao?

- Đúng vậy.

Bản Hách gật đầu, âm điệu thoáng cất cao vài phần:

- Trước đó vài ngày khi tiểu đồ Hoàng Phủ Vân luyện chế tinh chương cần dùng tới một loại nguyên liệu là long cốt thảo, cho nên mới lấy danh nghĩa công quốc Tinh Lam tiến hành mua sắm.

Đáy mắt Vi Miểu hiện lên một tia thất vọng, lãnh đạm nói:

- Bản Hách đại sư, long cốt thảo này ngươi không thể tinh luyện sao?

- Cái này...

- Lệnh đồ còn chưa qua trung cấp sao?

Vi Sâm thở dài nói thở dài nói, không thể che giấu nội tâm thất vọng cùng với khinh thị. Chỉ thiếu điều là hắn chưa nói thẳng ra:

- Bản Hách ngươi thân là cao cấp Thuật Luyện Sư, lại không có biện pháp tinh luyện long cốt thảo, đồ đệ ngươi ngay cả cao cấp Thuật Luyện Sư cũng chưa đạt tới, dựa vào cái gì mà tinh luyện?

- Ách, cái này... Tiểu đồ thiên tư siêu quần, ở tại phương diện luyện chương có rất nhiều ý tưởng mới.

Thương cảm thay cho Bản Hách, cả đời cũng chưa từng phải nói dối tới như vậy, hắn gian nan nhìn Lăng Phong ở bên cạnh, Lăng hiền đệ, vì ngươi mà ngay cả khí tiết tuổi già ta cũng khó giữ a.

- Đưa ra nhiều ý tưởng mới?

Vi Miểu hốt nhiên nói, trong giọng nói hiển nhiên phi thường chế giễu. Nguyên bản lấy tu dưỡng của hắn chắc sẽ không biểu hiện ác liệt như vậy, chỉ là khi cùng nói chuyện với sự phụ Hải Tư Lam, Hải Tư Lam đã từng suy đoán Thuật Luyện Sư sử dụng đến long cốt thảo rất có thể là chí cấp Thuật Luyện Sư trong truyền thuyết! Cho nên khi hắn đến Tinh Lam, nội tâm hắn đã ôm kỳ vọng rất lớn, nhưng sau khi nhìn thấy Hoàng Phủ Vân, hắn nhất thời vô cùng thất vọng. Còn trẻ như vậy mà là chí cấp Thuật Luyện Sư? Đùa sao! Sự thất vọng cực lớn đã khiến cho hắn không còn chút tâm tình nào để khách sáo cả.

Vi Miểu liếc nhìn Hoàng Phủ Vân một cái, biểu tình thất vọng dĩ nhiên không thể che giấu thêm được nữa, dùng ngữ khí của trưởng bối giáo huấn đệ tự thản nhiên nói:

- Xin hỏi vị tiểu huynh đệ này, tinh luyện "giới vi" như thế nào?