Tình Ngang Trái

Quyển 5 - Chương 11



“Quả nhiên kẻ hèn mọn thì bất khảchiến bại.” [1] Giữa bầu không khí gay go, đột nhiên vang lên tiếng cười khinhmạn nhạo báng.

[1]Nguyên tác: Nhân chí tiện tắc vô địch – có lẽ tác giả viết thiếu chữ ‘chí’.

Hai người đàn ông đều đồng thờicứng đờ. Mẹ kiếp, đây là câu nói cửa miệng của bà Nhiếp!

Hình Tuế Kiến xoay đầu nhìn cô đămđăm, vẻ mặt đầy căng thẳng, chỉ sợ cô lại thốt những lời khác thường làm ngườita khiếp đảm. Thế mà cô đứng bên cạnh Hình Tuế Kiến, không hề sợ hãi nhìn thẳngNhiếp Lạc.

Đôi chân mày rậm của Nhiếp Lạc cauchặt. Cùng một câu nói nhưng thốt từ miệng vợ hắn thì chứa đựng sự thân thiếtkhôn tả, vậy mà bật từ cửa miệng Kiều Duy Đóa lại chỉ đơn thuần là sự tràophúng cay nghiệt.

“Nhiếp Lạc, anh có biết vì saongười vợ đã khuất của anh bắt anh phải hứa, nếu lỡ chị ta có chết sớm thì anhkhông được tái giá?” Kiều Duy Đóa lạnh giọng hỏi.

Hàng chân mày rậm của Nhiếp Lạcxoắn lại.

Kiều Duy Đóa cười gằn, “Nhiếp Lạc,anh bớt giả vờ thâm tình đi, đừng ra vẻ chị ta chết rồi làm anh rất đau khổ!”

Nhiếp Lạc trừng mắt dữ tợn, từ xưatới giờ chưa một ai dám nghi ngờ tình cảm của hắn đối với vợ.

Hình Tuế Kiến muốn ngăn Kiều DuyĐóa lại, nhưng dường như cô không nhúc nhích mà vẫn tiếp tục nói: “Năm xưa lúchai người nghèo túng, chị ta không sợ cực khổ, áo không đủ ấm, cơm không đủ no,theo anh vào Nam ra Bắc. Vậy mà khi giàu sang rồi, anh đền đáp chị ta như thếnào?”

Kiều Duy Đóa cười gằn hỏi: “NhiếpLạc, anh còn nhớ chuyện trước kia giữa mình và tên thuộc hạ tình như anh em họTrần không?”

Nhiếp Lạc bỗng dưng biến sắc, “Aikể với cô việc này?” Hắn quát lớn.

Kẻ nào to gan lớn mật dám đàm tiếusau lưng hắn?

Kiều Duy Đóa chẳng hề bị hăm dọa:“Năm xưa tên thuộc hạ đó đã cùng anh vào sinh ra tử, nhưng sau lưng anh đi léngphéng với vợ người ta. Đạo nghĩa giang hồ gì chứ? Hừ, anh bớt làm trò cười chothiên hạ đi!”

Nhiếp Lạc bị chế nhạo tới sắc mặtxanh mét, “Sao cô biết những việc này?”

“Chẳng những vậy, tôi còn biết nămxưa anh bị vợ mình và thuộc hạ bắt quả tang tại trận!” Cô lãnh đạm nói: “Vìchuyện này mà anh và tên thuộc hạ kia đoạn tuyệt tình nghĩa, còn vợ anh đòi lyhôn!”

Nhiếp Lạc hít một lượng không khílớn, đến nỗi nghe cả tiếng rít qua kẽ răng. Dáng vẻ tức giận của Nhiếp Lạckhiến Hình Tuế Kiến nhíu mày.

“Anh cầu xin dỗ dành mãi chị ta mớichấp nhận cho anh thêm một cơ hội. Hơn nữa còn bắt anh thề độc, nếu chị ta mấtsớm thì cả đời anh không được tái giá!”

“Nhưng tôi tiếc cho vợ anh, thì raanh cũng chơi chữ với chị ta! Chị ta mất rồi, anh thật vừa lòng đẹp ý, anh thahồ trêu ghẹo gái gú, cướp vợ người khác, cuộc sống thực tiêu dao!” Cô lại mỉamai, “Thậm chí tôi còn nghi ngờ chính anh là người mưu sát vợ mình!”

“Kiều Duy Đóa, em câm miệng!” Bấygiờ người quát lớn lại Hình Tuế Kiến, nhưng đã quá trễ…

“Con đĩ này!”

Một cơn đau nhức đổ ập đến, KiềuDuy Đóa bị đánh tới choáng váng đầu óc. Cô chưa kịp hít thở, thì Nhiếp Lạc đãgiận dữ tung một cước hiểm độc nữa về phía cô.

Nhiếp Lạc đá cước này thẳng tay,làm Kiều Duy Đóa đau tới co quắp. Trong cơn giận dữ, Nhiếp Lạc còn muốn nhàolên ra sức đánh cô, “Mày nghĩ tao không đánh đàn bà hả? Cho mày chút màu thìmày định mở luôn xưởng nhuộm…”

Tuy nhiên, Nhiếp Lạc không có cơhội giày xéo cô lần nữa. Bởi vì Hình Tuế Kiến gầm rú một tiếng, liều lĩnh vàphẫn nộ vung nắm đấm đánh trả, khiến Nhiếp Lạc mất trọng tâm lảo đảo ngã ngửa.

Nhìn Kiều Duy Đóa bị đánh, Hình TuếKiến thấy mình sắp điên tới nơi rồi.

Kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm giúpNhiếp Lạc lập tức đứng dậy, hai người đàn ông giàn tư thế đánh thành vòng tròn.

“Hình Tuế Kiến, ném khẩu súng quacho em…” Kiều Duy Đóa nhịn đau, thở hào hển gọi.

Nếu súng phát nổ thì kết cuộc nàocũng đều khủng khiếp.

Hình Tuế Kiến lập tức quăng khẩusúng qua để cô tự phòng thân.

Hình Tuế Kiến và Nhiếp Lạc đều lànhững người có bản lĩnh tuyệt vời, hai người đấu đá ngang ngửa nhau, bạn đánhtrúng hắn, hắn đánh trúng bạn. Tuy nói vậy, nhưng rất nhanh đã có thể phân địnhđược thắng thua.

Dù sao Hình Tuế Kiến cũng là ngườitrẻ tuổi nên thể lực chiếm thế thượng phong, mà Nhiếp Lạc bắt đầu từ từ chỉ cònkhả năng chống đỡ.

Những âm thanh ẩu đả vang vọngtrong không khí, đám vệ sĩ đứng canh ngoài cửa nghe được đều xông vào.

“Không được động đậy!” Kiều Duy Đóanhịn cơn đau trên gò má, bả vai và vùng bụng, cầm khẩu súng dưới đất lên, runrẩy chĩa nó vào đám đông, ngăn cản bọn họ xông tới.

Nếu đấu tay đôi với nhau thì HìnhTuế Kiến còn nắm phần thắng, chứ nguyên một đám thuộc hạ tinh thông võ nghệtham chiến thì chắn chắn Hình Tuế Kiến sẽ gặp bất lợi!

Đám vệ sĩ xông lên, với kinh nghiệmlăn lộn giang hồ nên bọn họ chẳng xem cô ra gì, nhanh chóng muốn nhảy vào cuộcchiến.

“Đoàng.” Trong cảnh ngàn cân treosợi tóc, Kiều Duy Đóa nổ súng.

Đám vệ sĩ tránh được, viên đạn bắnvào sàn nhà tạo thành một cái hố đen ngòm và phát ra tiếng kêu leng keng rúngđộng.

Bắn xong một phát đạn làm cánh tayKiều Duy Đóa đau tê dại, khẩu súng rớt xuống sàn nhà, nhưng cô lập tức cắn răngnhặt nó lên và run rẩy chĩa nó vào đám vệ sĩ lần nữa.

Cô nghĩ viên đạn này sẽ uy hiếpđược đám thuộc hạ. Thế mà điều ấy lại làm Hình Tuế Kiến giật mình kinh ngạc.Chết tiệt, gã muốn cứu Kiều Duy Đóa thoát khỏi nơi đây, chứ không muốn kéo côxuống địa ngục!

“Em đừng nổ súng lung tung! HìnhTuế Kiến quát to, tức giận trợn mắt nhìn cô.

Gã sống hay chết chẳng nhằm nhò gì,nhưng súng đạn rất vô tình. Nếu nhỡ cô thật sự bắn trúng người thì phải làmsao? Trong lòng gã, Kiều Duy Đóa mãi luôn là đóa bách hợp tinh khôi kiêu hãnh,gã không muốn đôi tay cô nhuốm máu!

Giữa lúc Hình Tuế Kiến bàng hoàng,thì Nhiếp Lạc đã bắt được cơ hội này và tung một cú đá thâm độc vào người gã.

Cô hoảng sợ, còn Hình Tuế Kiến bấtngờ không kịp phòng thủ mà bị dính đòn đau đớn gập người. Cú đá ấy chẳng khácnào đánh trúng người cô, xé toạc trái tim cô.

Một vệ sĩ thừa lúc cô ngẩn ngơ, tứctốc lao lên tham gia cuộc chiến. Quanh cảnh bỗng trở nên nhốn nháo, Kiều DuyĐóa hoảng hốt cầm khẩu súng trong tay, run rẩy lia khẩu súng vào đám thuộc hạvà ba người đang đánh nhau tơi tả trên đất.

Tên vệ sĩ kia nổi tiếng là người cókỹ năng tốt, hơn nữa lấy hai chọi một, đối phương lại cầm trong tay vũ khí cólợi. Hình Tuế Kiến dần dần rơi xuống thế hạ phong, vốn dĩ lực tấn công rất mạnhthì hiện giờ đã biến thành phòng thủ.

Nhiếp Lạc tấn công một đòn, gãphòng thủ một đòn, đằng sau một cây gậy sắt thừa cơ tập trung giáng mạnh vàolưng gã. Hình Tuế Kiến nhịn đau, tiếp tục phòng thủ.

Ba phút, năm phút, hai mươi phút,nửa tiếng trôi qua thì trên người Hình Tuế Kiến đầy rẫy những vết thương, thểlực không còn chống đỡ nổi.

Kiều Duy Đóa cắn môi giơ súng, cốnén nước mắt, đau nát con tim nhìn những vết bầm trên khóe mắt, trên vành môibị rách toạc và cả tấm lưng bê bết máu của gã.

“Đứng đánh nữa!” Rốt cuộc cô đauxót hét to, “Nhiếp Lạc, tôi sẽ làm tình nhân của anh, đừng đánh anh ấy nữa!”

Cô hét quá lớn khiến ai nấy đềungừng động tác.

“Kiều Duy Đóa, mau thu lại lời củaem!” Hình Tuế Kiến giận dữ.

Tên vệ sĩ xem tình hình rồi cầm gậynện mạnh xuống, Hình Tuế Kiến đang xao nhãng bị đánh tới khuỵu đầu gối. Gã địnhđứng lên chiến đấu tiếp, nhưng một gậy hung tàn nữa lại giáng xuống. Hình TuếKiến hộc một ngụm máu lớn, gã cố đứng dậy nhưng vẫn ngã xuống.

“Đừng đánh nữa!” Sắc mặt Kiều DuyĐóa tái nhợt cầm súng nhắm thẳng vào tên vệ sĩ, giọng điệu ngân cao đầy sắcbén, “Nếu anh dám đánh anh ấy một cái nữa, tôi sẽ nổ súng!” Đôi mắt cô đỏ hoekết đầy tơ máu, khiến người ta nhận rõ lần này cô tuyệt đối không đùa.

Tên vệ sĩ mím môi, rốt cuộc thu hồicây gậy.

Hình Tuế Kiến cố sức muốn đứng dậy,nhưng lần nào cũng thất bại. Nhìn gã khốn đốn, những giọt lệ to như hạt đậulặng lẽ lăn dài xuống đôi gò má cô.

Thắng thua đã định rõ. Nhiếp Lạcthở gấp, phất tay.

Bắt nhốt Kiều Duy Đóa gần một thángnay, cô luôn lạnh lùng im ỉm chẳng khác nào một người máy. Đây là lần đầu tiênNhiếp Lạc thấy Kiều Duy Đóa mất bình tĩnh, vẻ mặt cô đau đớn như thể cây gậykia đã giáng xuống người mình!

“Thả anh ấy ra và giữ tôi lại, anhmuốn làm thế nào thì cứ làm thế nấy!” Kiều Duy Đóa vẫn giơ khẩu súng, cất giọngđàm phán.

“Mẹ kiếp, Kiều Duy Đóa, em bốc phétvới tôi!” Hình Tuế Kiến đau đớn thổ hồng hộc, dù đã kiệt sức nhưng gã vẫn nổigiận lôi đình.

Nhiếp Lạc ngồi trên ghế nghỉ ngơi,hắn nhìn gã đàn ông đang nằm trên đất khó bảo toàn tính mạng vẫn không chịu từbỏ, rồi nhìn qua người đàn bà ngay cả nổ súng cũng chẳng dám nhưng vẫn liềulĩnh giơ súng định liều mạng, làm Nhiếp Lạc cảm thấy thật vô nghĩa.

“Họ Kiều kia, cô không đủ tư cáchđàm phán với tôi!” Nhiếp Lạc đã mất đi hứng thú trước đó, giờ chỉ thấy chánngấy.

Miệng mồm Kiều Duy Đóa thật ngoangoắt, những lời ban nãy khiến mọi hứng thú hắn đối với cô đều hạ nhiệt.

Nghe vậy, Kiều Duy Đóa biết mụcđích của mình đã đạt được và cũng là thời điểm bất lợi nhất.

“Tôi xin anh hãy thả anh ấy đi, thacho anh ấy một mạng.” Kiều Duy Đóa luôn ngạo mạn, thế mà giờ đây phải rũ bỏ tựtrọng trước mặt tên côn đồ mình khinh thường nhất.

“Tha cho cậu ta một mạng, vậy phảichờ xem cô tính sao?” Nhiếp Lạc tàn nhẫn cười khẩy.

“Tôi sẽ ở lại hầu hạ anh.”

Trái tim Hình Tuế Kiến như bị ngũmã phanh thây, gã đau xót rống giận: “Kiều Duy Đóa, em đừng chà đạp bản thânmình!” Cô phải làm người mãi mãi kiêu ngạo trong mắt gã, mãi mãi ngồi tít trêncao, mãi mãi dùng mũi nhìn thiên hạ và mãi mãi là cô công chúa khó hầu!

Cô như thể không nghe lời gã nói,“Thả anh ấy ra, anh muốn tôi làm gì cũng được!”

“Ồ, làm gì cô cũng được?” Nhiếp Lạcnhíu mày.

“Đúng, chỉ cần thả anh ấy ra.” Côtrả lời mà sắc mặt không chút biểu cảm.

Hình Tuế Kiến thấy trái tim mìnhđều bị bóp nát, gã cố sức nhấc người muốn phản kháng. Thế nhưng thanh sắt trongtay tên thuộc hạ của Nhiếp Lạc chẳng chút khách khí đánh thẳng xuống.

Bờ lưng lại bị tập kích, Hình TuếKiến cắn răng té ngã, còn lòng cô cũng đau nhức liên hồi.

“Chỉ cần thả anh ấy, anh muốn tôilàm gì cũng được!” Cô lặp lại, hiên ngang nhấn giọng.

“Kiều Duy Đóa, em hãy giữ danh dự,hãy cho anh thấy sự kiêu ngạo của em lần nữa!” Gã dùng hết sức quát lớn, quátđến nỗi lồng ngực đau đớn phun ra một ngụm máu.

Cô như nghe được một câu chuyện hàihước, bật cười khe khẽ, “Tình yêu chân chính thì làm sao còn chỗ đứng cho kiêungạo?” Từ lúc yêu gã, cô đã không thể giữ tròn niềm kiêu hãnh của mình.

Hình Tuế Kiến rúng động mạnh.

Mặt mày Nhiếp Lạc không chút biểucảm bước tới trước mặt cô, hất khẩu súng trên tay cô và nâng cằm cô lên: “Chỉcần tôi hứa với cô, thì từ nay về sau cô bằng lòng trở thành đồ chơi của NhiếpLạc tôi?”

“Đúng, tôi bằng lòng.” Cô chết lặngđáp.

Khóe môi Hình Tuế Kiến lại có vếtmáu chảy xuống, đấy chính là tự gã cắn nát môi mình. Bây giờ cơ thể gã đau đớnchừng nào thì trái tim gã càng đau đớn hơn chừng nấy. Kiều Duy Đóa là công chúacủa gã, không thể thành món đồ chơi trong tay tên đàn ông khác!

“Được, vậy hãy xem tôi làm cách nàođể chơi tàn món đồ này!” Hắn thô bạo dùng sức xâm lược miệng lưỡi cô.

Hình Tuế Kiến điên cuồng gào thét.Mà Kiều Duy Đóa nhắm mắt, không hề chống trả để mặc cho Nhiếp Lạc bế thốc côtới chiếc giường đằng sau, thô lỗi cởi bỏ quần áo trên người mình.