Tình Ngang Trái

Quyển 4 - Chương 20



Mười ngày sau, Duy Đóa xin nghỉphép.

“Cậu thực sự muốn đi kiểm tra độtkích hả?”

“Ừ.”

“Nếu lỡ bắt được Tiểu Lộng yêu sớm,cậu tính làm sao? Lấy roi đánh đôi uyên ương hả?” Thường Hoan hưng phấn hỏi.

Duy Đóa suy nghĩ rồi lắc đầu: “Tớcũng chưa biết phải làm sao.”

“Ủa, cậu chưa lên kế hoạch à?”Thường Hoan ra chiều thất vọng, “Vậy sao cậu còn đi?”

“Tiểu Lộng không muốn về nhà, tớthấy không ổn lắm.” Cô nhíu mày.

Cả tuần nay Tiểu Lộng cũng chưa vềnhà, để người làm mẹ như cô luôn cảm thấy bất an.

“Nếu con bé thật sự đang yêu, thìtớ muốn xem đối phương là ai. Cả hai đứa còn là trẻ vị thành niên, nên tớ monghai đứa có thể đợi đến lúc trưởng thành rồi hãy yêu đương, ví dụ như tới mườitám tuổi.”

Thường Hoan không mấy lạc quan, “Tớthấy khả năng cậu càng phản đối, bọn nó càng hăng say! Xử lý không khéo thì cậugặp phiền phức đấy!” Đây tuổi dậy thì, hiểu hay không?

Nghe mấy từ phiền phức làm sắc mặtDuy Đóa xám mét, nhưng sau đó cô bình tĩnh phân tích: “Tớ cũng biết nếu độtngột nói những lời này thì sẽ làm Tiểu Lộng phản kháng, vì vậy tối nay tớ tínhở lại ký túc xá để hai mẹ con nằm hàn huyên tâm sự. Tớ muốn nói với con bé,cuộc đời con người rất dài, tình yêu đầu rất đáng quý, cái ngàn vàng nhất địnhphải dành cho người mình yêu nhất.”

Cô sợ Tiểu Lộng vướng vào yêu quásớm, sợ Tiểu Lộng quen người có lai lịch bất minh, sợ đường tình duyên TiểuLộng gặp trắc trở, cô có nhiều lo lắng không sao đếm xuể. Cô hy vọng cuộc đờicủa Tiểu Lộng được trôi chảy, đừng giống như cô…

Cô chuẩn bị đầy đủ những lời cầnnói, thế mà khi tới ký túc xá thì được báo rằng Tiểu Lộng đã có người đón đi.

“Có một người đàn ông vạm vỡ khoảng30 tuổi, tuần nào cũng tới thăm Tiểu Lộng. Bọn tôi hỏi Tiểu Lộng anh ta là aimà Tiểu Lộng không chịu nói, nhưng bọn tôi thấy mỗi lần người đàn ông đó đếnthì Tiểu Lộng rất hưng phấn!”

Một người đàn ông khoảng ba mươituổi? Vậy ra đối tượng hẹn hò của Tiểu Lộng là người đã bươn chải với đời? DuyĐóa nhất thời không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa.



Trên lầu ba quán nước đối diệntrường học.

“Tiểu Lệ chắc chắn không phải ngườitốt, đứng trước mặt bạn nam thì dịu dàng lương thiện, mà đứng trước mặt bạn nữthì hống hách kiêu căng. Con thật chả hiểu tại sao Giang Tuấn có thể thích kiểunữ sinh giả tạo này? Anh ấy là đầu heo!” Tiểu Lộng trề môi dày tới cả ký lôthịt, kể lể oán trách với người đàn ông đối diện.

Người đàn ông xoa cằm trầm ngâmchốc lát, rồi cong ngón tay gõ vào đầu cô bé: “Con biết cậu ta là heo, sao concòn thầm mến cậu ta?” Người thầm mến tên đầu heo, mới xứng danh là heo!

Tiểu Lộng xoa nhẹ nơi bị đau, ấm ứckêu to: “Ba à, con đâu có muốn, chuyện tình cảm không thể kiềm chế được mà!”

Nghe một đứa bé 14 tuổi thảo luậnhai chữ ‘tình cảm’ với mình, làm Hình Tuế Kiến thực sự dở khóc dở cười, thếnhưng suốt mấy tháng qua gã phải trở thành người nghe. Bởi lẽ, có người vào mộthôm tình cờ gặp đàn anh trong căn tin nhà trường, thì lập tức chớm nở mối tìnhđầu.

Hôm nay cô bé gọi điện nói muốn muamột cái váy, ngày mai muốn mua chiếc khăn quàng cổ, vân vân… rồi tuần trướcphải đưa cô bé đi xỏ lỗ tai. Mới vài tháng ngắn ngủi mà bỗng dưng Tiểu Lộng từmột đứa trẻ đã tiến thẳng về phía hàng ngũ các thiếu nữ.

Chao ôi, đúng là trong nhà có congái mới lớn.

“Thành thật mà nói… cậu nhóc conchấm nhìn hơi yếu đuối…” Hai cha con ngồi trên lầu ba nên vừa khéo nhìn thấytrong sân thể dục, có một cậu nhóc đang xum xoe đưa hộp sữa cho cô bạn gái ngồidưới tán ô.

Ánh mắt con gái gã thật sự hơi kémcỏi.

Tiểu Lộng cũng thấy cảnh ‘vạn tiễnxuyên tâm’ này, “Ba à, ba không nghĩ anh ấy rất đẹp trai, khí chất rất hoàng tửvà rất trầm tĩnh sao?”

“Đàn ông không dựa vào gương mặt đểăn cơm!” Hình Tuế Kiến liếc cô bé một cái, “Khí chất rất hoàng tử, rất trầmtĩnh à? Rõ ràng đấy là một gương mặt dài xọc nghèo kiết!”

Quả nhiên khó khai sáng được cácthiếu nữ vị thành niên.

Thấy người mình yêu bị mạt sát,Tiểu Lộng nghiến răng nguýt gã.

Thế nhưng gã vờ như không thấy,“Theo mắt của ba, thì ba đề nghị con nên đeo đuổi cậu nhóc kia đi, cái cậu cóvóc dáng kia kìa.”

Tiểu Lộng nhìn theo ngón tay ba,thấy trong sân thể dục có một nam sinh cao khoảng 1m85 của lớp bên cạnh. Namsinh ấy có hàng lông mày lưỡi kiếm oai phong, đôi mắt khí phách lẫm liệt. Békhông nhớ tên cậu ta, nhưng hình như cậu ta là đội trưởng đội bóng rổ nhàtrường.

“Làm ơn đi, con và mẹ đều khôngthích kiểu mẫu này!” Tiểu Lộng ôm đầu rên rỉ.

Đôi môi vốn dĩ đang tươi cười củagã khẽ đông cứng, ánh mắt cũng dần dần chìm lặng.

“Mẹ con và anh chàng thư sinh kiavẫn ổn chứ?” Gã hớp một miếng nước Coke, nhàn nhạt hỏi.

“Tốt lắm, tình cảm giữa mẹ và chúLục rất tốt! Tính mẹ khá mạnh mẽ, nhưng chú Lục luôn có cách biến mẹ thành dịudàng!” Tiểu Lộng ăn ngay nói thật, “Có lẽ đây chính là tình yêu!”

“Thế à? Nếu có cơ hội, ba cũng muốnthử một chút.” Nụ cười của gã càng nhạt phai.

“Ba… kỳ thực con luôn muốn biết tạisao ba mẹ lại chia tay?” Tiểu Lộng dè dặt hỏi.

Đây là vấn đề trong lòng Tiểu Lộngchưa được giải quyết.

Gã ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Nếuba nói với con, ba để người phụ nữ khác đeo nhẫn của mẹ con, còn bị mẹ con bắtquả tang trên giường, con có tin không?”

Tiểu Lộng lắc đầu, bé không tinđâu.

“Vậy nếu ba nói, lúc đó mẹ con khócđến tơi bời, ba còn đuổi thẳng mẹ con ra khỏi cửa trước mặt người phụ nữ kia,con có tin không?” Gã lại hỏi.

Gã thừa nhận gã từng làm nhữngchuyện thật tàn nhẫn, rất khó được tha thứ.

Tiểu Lộng phì cười, “Ba à, tốt nhấtba nên kể thêm cảnh mẹ con không chịu đi, còn khóc lóc gõ cửa ầm ầm.”

Cô có làm thế mà, vậy nên gã mớiném tờ hôn thú cho cô xem. Hình Tuế Kiến lắc ly đá lạnh trong tay, vì nhớ lạichuyện cũ mà khiến tâm trạng gã rất tồi tệ.

“Ba à, hóa ra ba không hề quê mùa,mà ba phải có tế bào văn nghệ lắm mới đủ khả năng đem vai diễn bi tình đặt trênngười mẹ.” Tiểu Lộng không nhịn được cười bò ra.

Vẻ mặt lạnh lùng chẳng chút thayđổi của gã nhìn cô con gái chằm chằm.

“Chẳng qua nếu ba đem nam diễn viênchính trong ‘vở kịch’ này đổi thành chú Tư Nguyên, thì sẽ có sức thuyết phụchơn.” Tiểu Lộng cười ra nước mắt.

“Tại sao?” Tâm trạng gã càng thêmtồi tệ.

“Bởi nếu không yêu thì làm sao lạisụp đổ?” Tiểu Lộng thông minh hỏi vặn ngược.

Trong nháy mắt, cả người gã đềuđông cứng. Yêu ư? Làm sao có thể? Chính miệng cô từng nói, cô không muốn bỏ đivào thời điểm đó là vì không muốn bị người ta hiểu lầm, không muốn bị người tađàm tiếu.

“Nếu ba thực sự đối xử với mẹ nhưthế, thì con đoán mẹ nhất định sẽ tát cho ba hai cái, rồi lạnh lùng xoay ngườitrước ba.” Tiểu Lộng nói chắc chắn.

Gã ngơ ngác, hôm ấy Kiều Duy Đóa đãquên ném cho gã cái tát.

“Được rồi, ba đừng thêu dệt nộidung vở kịch lộn xộn đó nữa. Ba mau cho con biết, tại sao tự dưng ba không cầnmẹ con nữa?” Tiểu Lộng lại truy hỏi.

Gã im lặng hồi lâu rồi thản nhiênđáp: “Ba mẹ luôn cãi nhau, lại hay đâm tới đâm lui, chán ngấy nên bỏ thôi.” Cómột số việc, con nít cũng không nên biết nhiều.



Tiểu Lộng ôm con mèo, còn Hình TuếKiến xách cái lồng, hai cha con rảo bước quay về ký túc xá.

“Ba, ba nuôi con mèo khá ghê! Hìnhnhư nó nặng thêm mấy kí, trông càng thêm oai phong.” Nó nặng đến mức bé ôm muốnkhông nổi. Có vẻ như ba cho con mèo ăn đúng bữa, mới làm nó mạnh mẽ thế này.

Con mèo vẫy vẫy đuôi, vui sướng vìcó người khen nó.

Gã cười nhẹ mà không đáp. Trên thựctế, bây giờ gã hơi rối loạn vì cuộc đối thoại ban nãy với Tiểu Lộng.

Gã không ngừng suy nghĩ, phải chăngtrước kia Kiều Duy Đóa đã từng yêu gã? Gã biết không thể xảy ra khả năng này,nhưng trái tim gã vẫn rối bời.

“Ba, ba nói xem tại sao Tống PhỉNhiên lại chủ động nhận tội trên tòa?” Tiểu Lộng lắc lắc cánh tay gã, mới làmgã hoàn hồn.

Ban đầu giở đủ mọi mưu mẹo, sau đólên tòa thì Tống Phỉ Nhiên bỗng chủ động nhận tội, khiến cho Tiểu Lộng và mẹhoàn toàn bất ngờ.

“Tình thế bắt buộc thôi! Chắc anhta phát hiện bên ngoài khó sống tốt nên cho rằng núp trong tù sẽ được an toànhơn.” Hình Tuế Kiến ngẫm nghĩ rồi đáp.

Tống Phỉ Nhiên với tội danh mưu sátbất thành, bị kết án bốn năm tù giam.

Hai cha con vừa đi vừa tán gẫu tớigần ký túc xá trường học.

“Được rồi, con mau vào đi, tuần sauba tới thăm con. Ba hứa sẽ không chọc con giận và sẽ làm tri kỷ nghe con tâmsự.” Gã định đẩy con gái đi vào nhưng bước chân bỗng khựng lại.

Bởi vì, dưới lầu ký túc xá thấpthoáng một bóng người. Bóng dáng nhỏ bé ấy đang lạnh lùng nhìn chăm chú gã vàTiểu Lộng.