Tinh Hà Vạn Dặm

Chương 36



“Ta ủng hộ tỷ tỷ của ta, chắc chắn là tỷ phu không tốt với tỷ ấy, tỷ ấy mới muốn đi, có ai sống thoải mái mà còn muốn rời đi chứ? Ví dụ như ta đây, nếu như cha mẹ ta có thể quan tâm một chút thì ta làm sao đến mức trời mưa to mà lại tránh trong chùa chứ?”

“Ngươi nói lung tung, Tạ Thủ phụ liêm chính, sao lại bắt nạt thê tử chứ?”

“Hắn là một vị quan tốt không có nghĩa hắn sẽ là một trượng phu tốt!”

“Ngươi đừng có vu hại cho sư phụ của ta, ta cảnh cáo ngươi, ngươi còn nói bậy nữa, ta sẽ băm miệng của ngươi cho chó ăn!”

Mưa phùn bay mịt mù, hai thiếu niên đứng bên dưới cây tùng già to lớn tranh luận không ngớt.

Rõ ràng là mồm mép của Chu Nghị không lưu loát bằng Thẩm Triển, chẳng qua hắn hơn ở thân phận hiển hách, nói một câu đã thành công khiến Thẩm Triển ngậm miệng.

Tạ Khâm đẩy cửa ra, nghe được đoạn đối thoại của hai người, trên mặt tràn đầy vẻ cạn lời.

Chàng chỉnh lại áo mũ ngay ngắn rồi nhanh chân đi về phía thất Hoàng tử, hành lễ với hắn:

“Điện hạ rộng lòng tha thứ, thần thất lễ rồi.”

Ánh mắt Chu Nghị liếc về phía Phật thất một cái, thấy Thẩm Dao đoan trang bước ra khỏi cánh cửa, vái chào hắn là biết phu thê hai người đã làm hòa, Chu Nghị cười một tiếng trong sáng:

“Sư phụ khách sáo rồi, hôm nay là con đã mạo phạm sư mẫu, hy vọng sư phụ và sư mẫu không để ý.”

Sau đó lại đáp lễ, Tạ Khâm tránh đi không nhận, lạnh nhạt liếc qua Thẩm Triển, nói với Chu Nghị:

“Không còn sớm nữa, điện hạ nhanh xuống núi đi, thần cũng phải mang theo thê tử về nhà đây.”

Chu Nghị gật đầu nói được.

Thẩm Triển bên này chạy đến trước mặt Thẩm Dao, kéo góc áo nàng hỏi: “Tỷ tỷ, chúng ta không đi nữa à?”

Thẩm Dao tức giận trừng mắt liếc nhìn hắn: “Làm sao, cứ ngóng trông tỷ tỷ đệ và tỷ phu không hòa thuận à?” Đương nhiên nàng biết rõ Thẩm Triển có chủ ý gì, chỉ là giật dây nàng đưa hắn ra ngoài Kinh thành chơi thôi.

“Không phải đâu, người ầm ĩ muốn rời đi là ai?”

Thẩm Dao không thay đổi sắc mặt: “Ta cũng chưa từng nói, là đệ nghe lầm rồi.”

“Vừa rồi có phải tỷ chạy trốn, bị tỷ phu bắt lại khiêng về không?”

“Là ta không cẩn thận trượt chân, chàng ấy ôm ta về chữa trị vết thương.”

Thẩm Triển phát hiện ra bản lĩnh mở mắt bịa đặt của người tứ tỷ này còn mạnh hơn hắn.

Tạ Khâm nhìn thoáng qua Thẩm Triển cảnh cáo, kéo Thẩm Dao hành lễ với Chu Nghị rồi cáo lui.

Chu Nghị níu tay Thẩm Triển lại không cho hắn đi theo, Thẩm Triển giương nanh múa vuốt vẫy tay với Thẩm Dao: “Tỷ tỷ, nếu như tỷ phu bạc đãi tỷ thì cứ tới tìm đệ đệ, đệ đệ đưa tỷ đi chơi nơi chân mây cuối trời.”

Thẩm Dao cười xùy một tiếng, Tạ Khâm mắt điếc tai ngơ không nhìn hắn lấy một cái.

Chu Nghị nhéo mạnh tai hắn: “Tâm tư của ngươi xấu xa quá đó, ngươi cứ muốn chia rẽ bọn họ làm gì? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, tỷ phu của ngươi là Thủ phụ đương triều, nếu như ngươi đắc tội với hắn thì cẩn thận hắn trị ngươi.”

Thẩm Triển phách lối ngước mắt: “Ta không có sợ hắn đâu.”

Chu Nghị nhìn dáng vẻ coi trời bằng vung của hắn, không biết nên nói hắn vô tri hay là nên bội phục hắn không sợ quyền lực.

Thẩm Triển chỉ về hướng hai người Tạ Khâm rời đi, lại hướng về phía sắc trời dần sáng chép miệng:

“Điện hạ, ngài xem bây giờ là giờ nào rồi, bây giờ vẫn chưa phải là lúc rời khỏi nha môn, đường đường là Thủ phụ mà lại bỏ lại công vụ của Nội các, đi ngàn dặm xa xôi đến chùa đuổi theo tỷ tỷ ta, thấy hắn bị tỷ tỷ của ta nắm bắt, ta cần phải sợ hắn à?”

Chu Nghị cau mày nhìn thoáng qua bầu trời, lại nhìn Thẩm Triển một lúc, phản ứng chậm chạp nói:

“Nói có lý, chỉ là ngươi cũng không cần phải nói những lời đó để đắc tội hắn.”

Tuy Thẩm Triển là một thiếu gia quần là áo lượt nhưng lại có chút sáng dạ, hắn nghiền ngẫm nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Dao, lẩm bẩm nói:

“Ta cũng chỉ có thể mở miệng để giúp tỷ ấy thôi, nếu như ngay cả dũng khí nói mấy câu hung hăng cũng không có thì sao ta xứng để tỷ ấy làm tỷ tỷ ta chứ?”

Tạ Khâm ở bên này dẫn Thẩm Dao đi đến cửa hông ở sau núi, sau đó ngồi xổm dưới bậc thềm, để lộ tấm lưng dày rộng ở trước mặt nàng.

Thẩm Dao nhận lấy mũ màn mà Bích Vân đưa, mím môi nằm sấp lên lưng chàng, vùi mặt vào cổ chàng mà cười, mũ màn vừa vặn che khuất khuôn mặt của nàng, Tạ Khâm cõng nàng đi xuống núi từ sạn đạo, đám người Bích Vân và Bình Lăng đi theo sau từ xa xa.

Để tránh cho người ngoài nhận ra Tạ Khâm đến, Thẩm Dao dùng một tay che trán chàng, một tay che miệng mũi chàng, chỉ để lại cho chàng đôi mắt để nhìn đường, Tạ Khâm cũng mặc cho nàng nghịch.

Một lúc sau đã đến chỗ xe ngựa ở dưới núi, đêm qua Thẩm Dao chuẩn bị cho việc này, căng thẳng đến mức gần như không ngủ, lúc này được Tạ Khâm ôm vào lòng, dính vào lồng ngực ấm áp của chàng là ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi tỉnh lại thì đã về Tạ phủ.

Rửa mặt xong thì đi đến gian giữa dùng bữa, nhìn thấy Tạ Khâm không ở đây, Thẩm Dao hỏi Lê ma ma:

“Hầu gia đâu?”

Lê ma ma trả lời: “Vừa rồi khi người nghỉ ngơi đã có người mời Hầu gia đi, nói là trong triều xảy ra chút chuyện, gọi ngài ấy đi một chuyến.”

Thẩm Dao cũng không để tâm lắm, dùng bữa tối xong thì dẫn theo Bích Vân tản bộ tiêu thực ở trong sân.

Bích Vân mỉm cười ôm cánh tay nàng hỏi:

“Cô nương, bây giờ quyết định rồi chứ?”

Thẩm Dao sờ lên chóp mũi của mình: “Ừm, đúng vậy.”

Bóng đêm chìm trong một mảng hơi nước, mông lung mờ ảo, Thẩm Dao nắm tay Bích Vân nói chuyện câu được câu chăng:

“Ta đã suy nghĩ rồi, ta cũng không lỗ, chàng anh tuấn, lại tốt với ta, lúc yêu thích thì cứ yêu thích mà không kiêng kỵ điều gì, nếu như ngày nào đó không hợp, xa nhau cũng không có gì tiếc nuối, em nói xem có đúng không?”

Bích Vân vô cùng tán thành: “Cô nương nghĩ vậy là đúng rồi, đợi một ngày nào đó quay về Nhạc Châu, chúng ta cũng có thể khoe khoang là cô nương đã từng ngủ với Thủ phụ đương triều.”



Thẩm Dao: “...” Khuôn mặt dâng lên hơi nóng, sau đó nàng nhéo mạnh mặt Bích Vân:

“Em đi theo mấy ma ma già kia học hư rồi đúng không?”

“Những lời này có thể nói ra được à?”

Vẻ mặt Bích Vân như được chỉ dạy: “Em hiểu rồi, chỉ có thể làm, không thể nói.”

Thẩm Dao: “...”

Bị Bích Vân quấy nhiễu như vậy, đợi đến đêm khi Thẩm Dao nằm trên giường, trong đầu toàn là hình ảnh không thích hợp.

Tạ Khâm vẫn chưa về, khuôn mặt nàng đã đỏ như mông khỉ.

Nàng lăn lộn trên giường mấy vòng, lấy chăn mỏng bọc mình thành cái bánh ú, khuôn mặt nhỏ vùi vào gối.

Đêm nay chắc là không được, không nói đến việc chàng có về hay không, cho dù về thì chàng vẫn chưa nghĩ ra cách nhanh như vậy.

Đừng nghĩ lung tung nữa, ngủ thôi.

Thẩm Dao nằm trong chăn, đáng tiếc vừa rồi đã ngủ đủ, bây giờ làm thế nào cũng không ngủ được, nàng vén chăn lên nhìn thoáng qua sắc trời, bầu trời đen kịt, chỉ có hai chiếc đèn lồng dưới hành lang chập chờn trong gió đêm.

Ánh đèn tràn vào, chút bụi nhỏ xíu lơ lửng trong chùm sáng.

Thẩm Dao rối bời nghĩ đến chuyện ban ngày, vẫn cảm thấy như đang mơ, nếu như Tạ Khâm không phát hiện ra nàng thì bây giờ nàng đang nơi đâu.

Nhà chính truyền đến tiếng đẩy cửa rất nhỏ, một lúc sau thì rèm châu rung lên, Thẩm Dao đoán là Tạ Khâm về, vội vàng nghiêng người vào trong giả vờ ngủ.

Tạ Khâm đã tắm rửa thay đồ ở thư phòng rồi mới qua đây, chàng nhẹ nhàng đi đến bên giường, vén màn lên ngồi vào bên trong.

Thẩm Dao cảm nhận được động tác của chàng rất nhẹ, sợ làm nàng tỉnh giấc, bỗng nhiên xoay lại có phải là có vẻ đột ngột không, Thẩm Dao chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngủ.

Tạ Khâm nhìn bóng lưng nàng một lúc, trong lòng chưa bao giờ yên bình như vậy.

Chàng lại từ từ đến gần, nằm xuống ở sau lưng nàng.

Thẩm Dao đang suy nghĩ xem làm thế nào để tỉnh lại một cách vừa đúng, lại thấy mình bị Tạ Khâm xoay người lại giống như con rối, sau đó chàng lại đặt một tay của nàng lên lồng ngực chàng, thậm chí là đặt nửa chân của nàng đè lên người chàng.

Bởi như vậy, nàng quấn lấy người chàng như con bạch tuộc.

Chàng có thể ngủ yên được sao?

Trên trán truyền đến cảm giác ngứa ngáy mềm mại, Tạ Khâm cọ môi vào thái dương của nàng, sau đó bắt đầu ôm chặt nàng mà ngủ.

Thẩm Dao lại không ngủ được.

Một cơn mưa lớn qua đi, không khí thấm hơi lạnh, thỉnh thoảng có gió thổi vào từ cửa sổ, vốn dĩ nàng không nóng, bị chàng ôm lấy lại chậm rãi cảm nhận được một luồng sóng nhiệt.

Hôm nay Thẩm Dao đã tắm hai lần, thật sự không muốn tắm nữa bèn yên lặng giả vờ như vô thức trở mình sang bên cạnh, thành công thoát ra khỏi cái ôm của Tạ Khâm.

Đáng tiếc là việc vui chóng qua, một lát sau, Tạ Khâm lại một lần nữa ôm nàng.

Nhiều lần như vậy, Thẩm Dao ghé vào trong lòng chàng, mơ màng mở mắt ra:

“Hầu gia, chàng về rồi à…”

Tạ Khâm cũng vờ làm dáng vẻ bừng tỉnh khỏi giấc mộng: “Ừm, về được một lúc rồi.”

Bàn tay lặng lẽ trượt xuống từ bên hông nàng.

Thẩm Dao lập tức ngồi dậy, đi ra ngoài đến bên bàn cao rót cho mình một chén trà, uống mấy ngụm làm trơn họng rồi mới quay về giường, lần này nàng cách xa Tạ Khâm một chút, một tay chống đầu, quay mặt về phía chàng nói chuyện:

“Sao lại về muộn vậy? Triều đình xảy ra chuyện khó giải quyết à?”

“Không được tính là khó, một phần văn thư của Binh bộ xảy ra sơ sót, vốn đã gửi đi rồi, nửa đường bị mưa thấm ướt nên lại chuyển về viết lại, cần con dấu của ta, sau đó chuyện như vậy lại xuất hiện mấy lần nên về hơi muộn.”

Ánh sáng nhàn nhạt quanh quẩn trên khuôn mặt chàng, như phủ lên một tầng sương mù, Thẩm Dao thưởng thức khuôn mặt tuấn lãng của chàng:

“Chàng đã bận rộn cả ngày rồi, nhanh nghỉ ngơi đi.”

Đôi mắt nàng sáng tỏ, ngoan ngoãn lại dịu dàng, chính là một người thê tử quan tâm đến trượng phu.

Sự nóng nảy mà Tạ Khâm khó khăn lắm mới đè xuống được lại lặng lẽ trào lên cơ thể nghiêng về phía nàng, nhìn nàng chằm chằm bất động.

Thẩm Dao mím môi, túm lấy đệm giường chậm rãi nằm ngửa, cảm nhận được ánh mắt chàng ngày càng thiêu đốt, nàng cũng căng thẳng hơn, vì xua tan sự xấu hổ, nàng như bị ma xui quỷ khiến mà nói:

“Chàng nói xem chúng ta thử thì nên thử như thế nào?”

Tạ Khâm thấy tiểu hồ ly vụng về chủ động nhảy vào hố, chàng bình tĩnh trả lời: “Phu thê gia đình bình thường như thế nào thì chúng ta làm thế ấy.”

Thẩm Dao nhớ đến Lưu thẩm và Lưu thúc ở nhà bên cạnh, hình như chẳng có buổi tối nào yên tĩnh.

Ôi chao, nàng đang nghĩ gì vậy chứ, Thẩm Dao xoa trán.

Suy nghĩ kỹ lại, nàng và Tạ Khâm cũng chỉ thiếu chuyện đó thôi.

Cái gì mà cùng nàng làm phu thê thật chứ, chỉ là lưu luyến thân thể nàng mà thôi.

Nhớ đến lời nói hùng hồn của Bích Vân, thôi, dù sao nàng cũng không lỗ.

Thẩm Dao hắng giọng, hỏi một cách trịnh trọng:

“Đúng rồi, chàng đã nghĩ ra được cách gì chưa?”

Tạ Khâm nhìn Thẩm Dao đang rơi vào bẫy từng chút một, chàng mỉm cười, cô nương này thông minh thì thông minh nhưng cũng cực kỳ khờ, Thẩm Dao bị chàng nhìn chằm chằm đến mức ngại ngùng, nàng dụi mắt, đợi đến khi Thẩm Dao mở mắt thì chàng đã ở trên người nàng rồi.



“Nàng hỏi gì cơ?”

Thẩm Dao chưa đánh đã khai, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Ta… hình như nói sai rồi.”

“Cũng không sai đâu, ta đang muốn bàn bạc việc này với nàng.”

Sau đó Tạ Khâm cầm lấy chiếc hộp lưu ly mà vừa rồi chàng mang theo đến được đặt ở bên gối, Thẩm Dao bò dậy, mượn ánh sáng nhìn thấy trong chiếc hộp lưu ly đóng kín đó đựng món đồ màu ngà, hình như có rất nhiều cái như vậy:

“Đây là gì vậy?”

Tạ Khâm thì thầm nói mấy chữ bên tai Thẩm Dao, Thẩm Dao thẹn thùng ồ một tiếng: “Trên thế gian lại có vật như vậy à?”

“Chàng lấy ở đâu ra vậy?”

Tạ Khâm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng: “Trước đó không lâu sứ thần Nam Dương đã mang theo vật này vào Kinh, tặng ta hai hộp, ta vốn không có ý để nàng mang thai nên giữ lại.”

“Hai hộp? Vậy một hộp này có bao nhiêu cái?” Thẩm Dao nhìn kỹ chiếc hộp lưu ly.

Tạ Khâm nói ra một con số.

“Ồ, cũng khá nhiều, đủ dùng.”

Tạ Khâm nhìn nàng một cái, không lên tiếng.

Trên giường trở nên yên tĩnh, Thẩm Dao bưng cái hộp đó như cầm củ khoai lang bỏng tay, vừa tò mò về cách dùng của món đồ đó, vừa mắng chính mình không biết rụt rè.

Sao có thể chủ động nhảy vào hố chứ.

Trong đầu đang đấu tranh, đột nhiên chú ý tới Tạ Khâm mặc áo ngủ màu đỏ, bố tử thêu hoa văn hình hạc bằng chỉ vàng, khiến người ta cảm thấy tươi đẹp trong ánh sáng mờ tối.

Vào đêm động phòng đó, hai người ăn ý không mặc hỷ phục lên giường.

Hôm nay Tạ Khâm lại mặc.

Không cần nói cũng biết ý nghĩa.

Hốc mắt Thẩm Dao chua xót, lại nhìn áo ngủ màu hồng nhạt mà mình tùy ý mặc vào, da thịt trắng nõn nà, kiều diễm như một đóa hoa hải đường, được rồi, thật ra nàng cũng chuẩn bị chút ít.

Ký ức đêm đó không thể nói là quá rõ ràng, nhưng cũng không tính là hỗn độn, nàng mơ hồ nhớ được là nàng trèo lên người chàng.

Tóm lại là nàng cũng không để lại ấn tượng tốt cho Tạ Khâm, không cần thận trọng.

Thẩm Dao hạ quyết tâm, đặt chiếc hộp lưu ly sang bên cạnh, hai tay chủ động ôm lấy Tạ Khâm sau đó vùi đầu vào trước ngực chàng không dám nói lời nào.

Còn cần nàng nói gì sao, cơ thể Tạ Khâm đã căng như dây cung, chàng không chút do dự mà hạ thấp người xuống.

Kéo khuôn mặt nàng ra khỏi lồng ngực, để lộ ra đôi mắt hạnh, chàng hôn vào ấn đường của nàng và lông mi dày rậm, Thẩm Dao chợt hít một hơi, cảm thấy khi chàng hôn lên mi mắt nàng, cảm giác tê dại thoáng cái chạm đến đáy lòng.

Có một khát vọng ấm áp tràn ra từ cổ họng.

Chàng hôn cũng không sâu, giống như cố ý trêu đùa nàng vậy, như gần như xa mà trượt xuống khỏi mũi nàng, đến hai bên má, sao đó bò lên thùy tai, Thẩm Dao bị chàng trêu chọc đến mức toàn thân ngứa ngáy, cơ thể khi thì căng cứng, khi thì mềm nhũn.

Nhận ra được chàng không có ý tốt, Thẩm Dao cũng không cam lòng yếu thế, bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo luồn vào cổ áo chàng, chỉ là giày vò một phen mà vẫn không thể cởi nút áo của chàng, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi, vẻ mặt ảo não.

Tạ Khâm mặc kệ nàng, cũng không giúp nàng mà tiếp tục hôn nàng một cách thành thạo, Thẩm Dao mềm nhũn mặc cho chàng cướp đoạt.

Không khí nóng lên, ngón tay thon dài thong thả dạo chơi trên lồng ngực chàng qua lớp vải, cảm nhận được cơ thể săn chắc và dày dặn của chàng, Thẩm Dao nhớ đến hôm nay chàng đã lăn lộn cả ngày mà không khỏi lo lắng:

“Tạ đại nhân, chàng không nghỉ ngơi thì có được không?”

Trong ấn tượng của nàng, chuyện này vô cùng tốn sức.

Lời này đã chọc giận người đàn ông, hai mắt chàng vừa tối tăm vừa hung ác, chủ động tháo thắt lưng.

Thẩm Dao nhìn bộ hỷ phục đỏ tượng trưng cho hầu tước nhất phẩm lặng lẽ rơi xuống, dần dần cảm thấy đã có cảm xúc của tân hôn, ánh đèn chập chờn chiếu vào trong màn, lướt qua hai gò má mềm mại ửng hồng của nàng, nắm bắt vừa khéo vẻ ngượng ngùng đó.

Hình như có ngọn lửa bùng lên, mạnh mẽ dạo chơi khắp xương cốt tứ chi.

Tạ Khâm lại kiềm chế, chỉ tỉ mỉ vuốt ve đôi môi nàng.

Thẩm Dao bị chàng làm cho cảm thấy lơ lửng nửa vời, đôi mắt phủ kín hơi nước hung dữ nhìn chàng chằm chằm:

“Lần trước là ta chủ động, tối nay cũng thế, Tạ Thủ phụ à, ngài có còn là đàn ông không?”

“Chiêu khích tướng không có tác dụng đâu, nàng có biết hôm nay nàng đã làm những gì không!” Giọng điệu Tạ Khâm lạnh băng, không hề có chỗ để thương lượng.

Thẩm Dao bị chàng túm lấy điểm yếu, khí thế trở nên yếu đi một nửa: “Chàng đang tổng kết tính sổ sao?”

“Xem là vậy đi.” Tạ Khâm cười lạnh.

Thẩm Dao tức giận, thả hai tay xuống, bướng bỉnh cố gắng đẩy Tạ Khâm, chút sức lực này của nàng sao có thể là đối thủ của Tạ Khâm được:

“Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

“Nàng nằm mơ đi.”

“...”

Thẩm Dao đã hiểu, chàng đang cố ý tra tấn nàng.

Ai mà không biết cách tra tấn chứ, Thẩm Dao lại lấy sức, uể oải treo người trên vai chàng, cười một cách đường hoàng: “Ta biết Tạ đại nhân leo núi lội nước đuổi theo ta mệt rồi, hôm nay thể lực đã tiêu hao hết, không sao cả.”

Ánh mắt Tạ Khâm tối đi, chàng hung hăng lấp kín môi nàng, liên tục ức hiếp xâm nhập.

Ngoài cửa sổ là chiếc bóng của trăm hoa, chợt có ngọn gió lướt qua ngọn cây, cành cây đan xen nhau, hai người đọ sức qua lại, cũng không biết là ai thua ai.