Tinh Giới

Chương 138: Toàn dân tập võ



Thánh quang nhẫn đẳng cấp thần khí khởi động vòng phòng hộ có lực phòng ngự khá mạnh. Lâm Thiên thật ra hắc long năng lượng tuy phá vòng phòng ngự nhưng bản thân cũng bị tiêu hao. Một kích không giết An Đông Hoắc Nhĩ Mạn làm Lâm Thiên cau mày, lòng rất bất mãn. An Đông Hoắc Nhĩ Mạn giật bắn người, vì biết rõ thánh quang nhẫn phát ra vòng phòng ngự có lực phòng ngự mạnh cỡ nào. An Đông Hoắc Nhĩ Mạn có dốc hết sức công kích cũng mất mười phút mới phá nát được, vậy mà Lâm Thiên dễ dàng một kích đánh tan.

An Đông Hoắc Nhĩ Mạn không biết rằng tuy Lâm Thiên biểu hiện nhẹ nhàng nhưng đây vốn không phải lực lượng của chính hắn. A, nếu nói từ góc độ khác thì Tinh Giới thuộc về Lâm Thiên, là hắn kiếm được giới lực, coi như cũng là thực lực của hắn.

Trấn Nam Vương An Đông Hoắc Nhĩ Mạn lùi một bước kéo giãn khoảng cách với Lâm Thiên, trầm giọng nói:

– Lâm Thiên các hạ, cần gì tổn thương hòa khí? Các hạ muốn gì Trấn Nam Vương phủ cũng có thể cho, tiền bạc, mỹ nữ, quyền thế. Các hạ muốn gì đều được!

Lâm Thiên lạnh nhạt nói:

– Ta muốn gì chắc Trấn Nam Vương gia cũng hiểu rõ rồi. Ta vốn định lấy đầu nhi tử và tôn nhi của ngươi, nhưng bây giờ ta chợt nghĩ tới một vấn đề, nhổ cỏ không tận gốc sẽ có hậu hoạn vô cùng! Tuy ta không sợ Trấn Nam Vương phủ của ngươi trả thù nhưng rất có thể ngươi sẽ làm phiền muội muội của ta. Vì vậy đừng trách ta vô tình, chỉ trách tôn tử của ngươi đắc tội sai người.

– Giết hắn!

Xảy ra chuyện như vậy vệ binh Trấn Nam Vương phủ đều chạy tới, một số cao thủ ở trong phủ cũng đến. Nghe An Đông Hoắc Nhĩ Mạn ra lệnh, tập thể tấn công Lâm Thiên. Trong phút chốc các loại ma pháp oanh tạc vào Lâm Thiên, mưa tên sắc bén bắn hướng Lâm Thiên.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân, công kích quá lớn, năng lượng vòng phòng ngự tăng lên tới một vạn duy!

Vòng bảo hộ năng lượng màu xám nhạt mỏng manh bảo vệ Lâm Thiên chợt sáng nhấp nháy rồi trở lại như cũ. Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, vòng bảo vệ năng lượng như thể bị năng điểm phá chỉ với một ngón tay thế nhưng cứng rắn đỡ mọi người công kích.

Ma pháp rớt xuống đất, tan biến.

Mũi tên bắn vào liền bay ngược về, nhiều binh sĩ bắn tên chết dưới mũi tên của mình.

Còn có đấu khí nhẫn mới tiếp xúc vòng năng lượng màu xám nhạt liền bị nuốt mất.

Một vạn duy, so sánh Lâm Thiên có số giới lực hiện tại vẫn rất nhiều, làm lòng hắn nhỏ máu.

– Trấn Nam Vương gia, để mạng lại đi!

Lâm Thiên phớt lờ những công kích ập hướng mình, một con rồng đen nho nhỏ đã hình thành trong tay hắn. Lâm Thiên dứt lời, con hắc long nhỏ xuyên qua vòng bảo hộ năng lượng công kích Kiếm Sư cách xa năm thước.

Tuy con rồng đen nhỏ thoạt trông không lợi hại gì nhưng An Đông Hoắc Nhĩ Mạn chẳng dám coi thường.

– Grao!

An Đông Hoắc Nhĩ Mạn hét to, tay cầm kim đao tỏa ánh sáng vàng đậm chém vào con rồng đen. Mắt Lâm Thiên lộ tia cười nhạo, con rồng đen nhỏ đâu dễ bị chém vậy?

Trong ánh mắt hoảng sợ của An Đông Hoắc Nhĩ Mạn, rồng đen nhỏ quẫy đuôi, nhanh như tia chớp né qua kim đao gã chém. Đao thế chém hụt, cảm giác rất khó chịu. An Đông Hoắc Nhĩ Mạn không khó chịu bao lâu, vì con rồng đen nhỏ kia giây sau đã chui vào cơ thể gã.

Biến nhạt, nhanh chóng biến nhạt. Trong cơ thể An Đông Hoắc Nhĩ Mạn khoảng mười giây biến thành hư vô tan biến trên trời.

Tất cả người công kích Lâm Thiên không kiềm được tạm dừng, lòng vô cùng sợ hãi.

Lâm Thiên hít sâu một hơi, thản nhiên nói:

– Trấn Nam Vương đã chết, muốn báo thù cho hắn thì bắt đầu đi, còn không muốn báo thù vậy cút ngay cho ta!

Báo thù? Trong lòng nhiều người có ý tưởng này nhưng không ai dám biểu hiện ra ngoài nữa.

Trong vệ binh, một nam nhân trung niên bộ dáng đội trưởng cao giọng quát:

– Ngươi... Ngươi giết vương gia, đây là tội lớn, sẽ tru cửu tộc!

Lâm Thiên liếc người đó:

– Dù là lão già hoàng đế ở trước mặt ta cũng không dám trị tội ta! Trong vòng mười giây ai còn chưa lùi xuống, chết!

Trong hai Đại Ma Đạo Sư, đại Kiếm Sư còn lại lên tiếng:

– Lâm Thiên các hạ, chúng ta không cố ý đối địch với các hạ.

Nói xong ba người nhanh chóng rời đi. Có người đi đầu, những người khác cũng lần lượt rời đi. Đám binh sĩ rút đi.

Đoàn trưởng Dong Binh đoàn Huyết Lang đã bị diệt, nhi tử của An Đông Hoắc Nhĩ Mạn, Huyết Lang đột nhiên xuất hiện trước cửa quát to:

– Làm vệ binh của vương phủ lại dám gặp trận rút lui!

Biệt danh của gã là Huyết Lang, không nhiều người biết tên thật là gì.

Một mỹ phụ nhân lạnh lùng đi ra nói với Huyết Lang:

– Chuyện của vương phủ, người ngoài như ngươi có tư cách gì nói linh tinh?

Mỹ phụ nhân thoạt trông chỉ khoảng ba mươi tuổi nhưng Lâm Thiên biết đối phương ít ra hơn năm mươi, bảo dưỡng rất tốt.

Huyết Lang hừ lạnh một tiếng:

– Phụ nữ yếu mềm, ra làm gì?

– Ngươi...!

Lâm Thiên mặt không biểu tình nhìn tất cả:

– Huyết Lang, ngươi không cần giành quyền lợi gì, vì ngươi chết chắc!

Huyết Lang trầm giọng nói:

– Chỉ vì một lão già, người toàn Dong Binh đoàn Huyết Lang đã chôn cùng còn chưa đủ sao? Lâm Thiên, ngươi thật sự muốn tuyệt tình như vậy?

Lâm Thiên nói:

– Ta lười nói nhiều với ngươi!

Một con rồng năng lượng nhỏ nhanh như tia chớp chui vào ngực Huyết Lang.

– Ngươi...!

Huyết Lang không ngờ Lâm Thiên trực tiếp tấn công, gã hãi hùng nhìn cơ thể mình nhạt dần.

Huyết Lang chỉ kiên trì bảy giây liền hóa hư vô.

Một binh sĩ đi theo sau lưng mấy phụ nhân, tay bưng một cái khay:

– Lâm Thiên đại nhân, xin xem qua!

Trên khay là một cái đầu trợn to mắt, là nhi tử của Huyết Lang. Gã không chết trong tay Lâm Thiên mà là mấy thê tử của Trấn Nam Vương An Đông Hoắc Nhĩ Mạn.

Lâm Thiên hờ hững gật đầu, xoay người đi. Trấn Nam Vương phủ giờ đã tiêu, mấy phụ nhân này lòng dạ cực kỳ độc ác, tới chừng đánh nhau thì sẽ cực kỳ náo nhiệt, Lâm Thiên lười xem kịch.

Thông qua truyền tống trận trở về thành Lôi Vân, Lâm Thiên không ngờ có một quan viên râu ria xồm xoàm đã chờ sẵn cung kính hành lễ với hắn:

– Lâm Thiên đại nhân, bệ hạ có mấy câu kêu ta chuyển cho đại nhân.

Lâm Thiên thản nhiên nói:

– Nói đi.

Lâm Thiên biết chuyện mình giết Trấn Nam Vương có lẽ đã truyền vào tai hoàng đế Áo Đinh Lôi.

Quan viên nói:

– Bệ hạ nói Trấn Nam Vương ý đồ mưu phản, Lâm Thiên đại nhân tru sát là có công với đế quốc, đế quốc sẽ không bởi vậy trách tội Lâm Thiên đại nhân.

Trong lòng quan viên rất giật mình. Giết Trấn Nam Vương mà tính là vô tội, vậy thì thân phận và thực lực của Lâm Thiên là...? Quan viên không kiềm được thái độ đối với Lâm Thiên càng cung kính hơn.

Lâm Thiên nhẹ gật đầu nói:

– Ta biết. Nói cho bệ hạ các ngươi nếu không có việc gì đừng để người quấy rầy muội muội của ta!

Lâm Thiên nói xong rời khỏi truyền tống trận.

Quan viên tràn đầy hâm mộ nhìn bóng lưng Lâm Thiên, càng nhiều là kính sợ:

– Xem hoàng quyền như không có gì, làm người tới mức này thật là...

Lâm Thiên trở về không gian Tinh Giới.

Lâm Thiên hỏi Tiểu Linh bay múa trước mắt:

– Tiểu Linh, còn bao lâu nữa ta mới có thể tăng tiến thực lực?

Tiểu Linh trả lời:

– Còn năm ngày thưa chủ nhân.

Lâm Thiên mỉm cười nói:

– Năm ngày, nếu ở trong Tinh Giới thì bên ngoài chỉ cần hơn một ngày. Ừm, không tệ.

Hiện tại Lâm Thiên chỉ có thực lực thiên giai, sau khi tăng cao thực lực có thể đến đại viên mãn thiên giai, trong Trái Đất hiện nay đại viên mãn thiên giai xem như cao thủ.

Trên đại viên mãn thiên giai còn có Kim Đan, Kim Đan đại viên mãn, Nguyên Anh kỳ. Nhưng cao thủ từ Kim Đan kỳ trở lên bình thường không xuất thế, trong khi không có mặt đám lão quái vật thì đại viên mãn thiên giai đã là đỉnh cao nhất.

Lâm Thiên hỏi:

– Tiểu Linh nói xem sư phụ của Thạch Huyên Hiên tu vi đã đột phá đại viên mãn thiên giai hay chưa?

Tiểu Linh trả lời:

– Chín mươi phần trăm còn chưa. Tuy sư phụ Thạch Huyên Hiên đã ở chiến đấu tạp sư nhiều năm, Từ Hàng Tịnh Trai lại mới có được chìa khóa hình ngôi sao nhưng đột phá đến Kim Đan kỳ không phải chuyện dễ. Tuy nhiên cũng không kém hơn bao lâu. Mỗi đời thánh nữ Từ Hàng Tịnh Trai đều là nhân vật tư chất siêu đẳng.

– A này Tiểu Linh, bên trong Từ Hàng Tịnh Trai chắc có khá nhiều nhân vật đẳng cấp tổ sư của Thạch Huyên Hiên?

Lâm Thiên hỏi:

– Nếu vậy thì cao thủ Từ Hàng Tịnh Trai cũng nhiều.

Tiểu Linh nói:

– Có thì chắc chắn rồi, nhưng sẽ không quá nhiều. Cao thủ Kim Đan kỳ tuổi thọ khoảng sáu trăm, cao thủ Nguyên Anh kỳ thì tuổi thọ là một ngàn tuổi, sẽ già rồi chết. Hơn nữa mấy chục năm trước giáo đình đông chinh làm các phái tổn thất nhiều cao thủ, chắc cao thủ Kim Đan đại viên mãn của Từ Hàng Tịnh Trai chỉ còn một, cao thủ Kim Đan kỳ thì bốn, năm người.

Lâm Thiên kinh ngạc hỏi:

– Không có lão quái Nguyên Anh kỳ?

Tiểu Linh trả lời:

– Chắc không, lão quái Nguyên Anh kỳ có lẽ chỉ hai phái Côn Luân, Thục Sơn mới có.

– Ài, dù vậy cũng không đơn giản.

Lâm Thiên thở dài chui ra không gian Tinh Giới.

Bên ngoài hơn một ngày qua điện thoại di động của Lâm Thiên có nhiều tin nhắn từ Chu Dao. Lâm Thiên đọc xong từng tin, lòng rất cảm động và nảy lòng áy náy. Thường xuyên không liên lạc được với Lâm Thiên làm Chu Dao lo lắng nhiều.

Đang là chạng vạng, Lâm Thiên lập tức gọi điện thoại cho Chu Dao hẹn cùng nhau ăn cơm.

Rất nhanh dưới lầu phòng ngủ của Chu Dao, Lâm Thiên thấy nàng ăn mặc thật xinh đẹp đi tới.

Lâm Thiên nắm tay Chu Dao nói:

– Dao nhi ăn mặc xinh như vậy sẽ mê chết nhiều người, hi hi.

Chu Dao liếc xéo Lâm Thiên:

– Còn tiểu Lâm Thiên thì sao? Có bị mê chết không?

Lâm Thiên nhìn quanh:

– Suýt chút nữa thôi, ha ha ha. Dao nhi, sao hôm nay trong trường kỳ kỳ?

Chu Dao kinh ngạc hỏi:

– Tiểu Lâm Tử không biết sao?

– Biết cái gì?

– Quốc gia phát thông báo toàn bộ trường học phải tăng thêm một môn học là nội công, các loại sách tu luyện nội công đã được đưa đến các trường học, các nhà sách lớn sẽ bán công pháp tu luyện nội công.

Lâm Thiên kinh ngạc kêu lên:

– Toàn dân tập võ? Trời, đến nhanh quá vậy? Nhưng cũng không lạ, chắc quốc gia biết thế đạo sẽ có biến động lớn. Nước khác thì sao? Phản ứng thế nào?

Khi nói chuyện hai người đã đến nhà ăn, chọn đồ xong lại tán gẫu tiếp. Trong phòng ăn hầu hết mọi người đều bàn về chuyện này.

– Trung Quốc uy hiếp luận lại ấm lên, các truyền thông nước ngoài cãi nhau chí chóe.

Chu Dao nói:

– Tiểu Lâm Tử, nếu mọi người đều luyện võ có khi nào xã hội thành giang hồ không? Sự kiện đánh giết sẽ tăng nhiều vô cùng.

– Xã hội vốn là giang hồ, cho dù không luyện võ thì chuyện đánh giết nhau sẽ ít sao? Hơn nữa thế đạo sau này e rằng không còn là pháp trị mà trở về vị trí cường giả làm vua, thực lực cao nhất. Điều này không tính tốt nhưng cũng không xấu. Đi sớm một bước tốt hơn quốc gia khác.

Lâm Thiên nói:

– Ha ha ha, ta đoán nước khác chắc chắn sẽ phái người mang các loại công pháp nước mình phát trở về quốc gia của họ. Nhưng loại công pháp tu luyện nội công này người Trung Quốc còn xem không hiểu, nước ngoài thì, ha ha.

Bên cạnh bàn Lâm Thiên và Chu Dao, mấy nam sinh lớn giọng thảo luận.

– Ha ha ha! Nội công, ta muốn tu Cửu Dương thần công. Bà nội nó, rất oách!

Một nam sinh khác cười to bảo:

– Theo ta thấy ngươi học Quỳ Hoa bảo điển tốt hơn. Nhật xuất đông phương, duy ngươi bất bại, ha ha!

– Lần này quốc gia quyết đoán dữ thật, toàn dân tập võ. Ha ha ha, trước kia chưa bao giờ dám nghĩ.

– Đúng đúng, chờ luyện võ công xong những tiểu Nhật Bản kia ta một mình chấp mấy chục. Mấy ngày hôm trước có một tiểu Nhật Bản dám vênh váo trước mặt ta!

– Toàn dân tập võ, mười bốn ức cao thủ võ lâm. Ha ha ha ha ha ha! Nghĩ thôi là sướng rồi, chuyến này Trung Quốc không mạnh cũng khó!

– Không gấp được. Đầu tiên nội công không dễ tu, ngoài ra Trung Quốc toàn dân tập võ không chừng nước khác cũng sẽ có cách riêng. Như gien chiến sĩ trong tiểu thuyết này nọ, như chiến sĩ sắt thép, người siêu năng lực, không chừng sẽ bị bọn họ tìm tòi ra.

Chu Dao hỏi Lâm Thiên:

– Tiểu Lâm Tử thấy sao?

Lâm Thiên mỉm cười nói:

– Sắp dấy lên náo động, nhưng không phải ở mặt ngoài mà chiến đấu thế giới ngầm. Quốc gia khác thật ra sớm có sắp xếp này nọ chẳng qua chưa thực hành. Lần này quốc gia chúng ta đi đằng trước nhất, cũng được nhận áp lực.

Chu Dao tò mò hỏi:

– Sắp xếp? Quốc gia khác sẽ có sắp xếp như thế nào?

Lâm Thiên nhỏ giọng nói:

– Tóm lại không lâu sau Dao nhi sẽ biết. Ta chỉ nói một câu cho Dao nhi, nước Mỹ sẽ khởi động kế hoạch nhân loại hoàn mỹ, cường hóa gien nhân loại, khiến người bình thường thành người dị năng nắm giữ năng lực đặc biệt. Nhật Bản thì khởi động kế hoạch thần thú, cũng căn cứ vào gien, kết hợp gien nhân loại và dã thú càng cường đại, khiến năng lực con người tăng mạnh trên diện rộng.