Tình Đầu Quốc Dân Omega Luôn Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 111



Ánh nắng ấm áp buổi chiều đông rọi xuống toàn bộ khu bệnh viện, mới giây trước trong phòng bệnh của Quý Tiêu còn rôm rả tiếng nói cười mà chỉ sang giây tiếp theo không gian đã đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Ngụy Khinh Ngữ mở cửa bước vào, theo sát phía sau nàng là một người phụ nữ xa lạ.

Người phụ nữ này mặc một chiếc áo khoác dài màu xanh nước biển, tóc đen môi đỏ và có khuôn mặt điển hình của người châu Á.

Quý Tiêu ngồi ngay ngắn trên giường bệnh, dáng vẻ của cô không giống như những người bệnh khác. Ánh sáng dịu nhẹ trong phòng chiếu vào mặt cô làm nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ, đôi môi hé mở trong suốt như một quả mọng căng chín.

Như thể đã cố tình chuẩn bị từ trước, cô thậm chí còn cởi hai chiếc cúc trên cùng của cổ áo bệnh nhân, để lộ ra xương quai xanh trắng như tuyết và chiếc cổ kiêu hãnh của một Alpha.

Quý Tiêu dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm người phụ nữ đi bên cạnh Ngụy Khinh Ngữ, chủ động hỏi: “Đây là ai vậy?”

“Đây là người của công ty Triều Thần, giám đốc Thẩm. Xe của mình bị hỏng nên cô ấy đã chở mình về đây.” Ngụy Khinh Ngữ vừa giải thích vừa giới thiệu về lai lịch của người phụ nữ kia.

Khi nhìn thấy gương mặt mộc không trang điểm của Quý Tiêu, Ngụy Khinh Ngữ liền hiểu ra rằng chắc hẳn là Quý Tiêu đã nhìn thấy nàng cùng Thẩm Tây tiếp xúc khi vừa bước xuống xe, cũng nhận ra cô sẽ để ý đến chuyện này.

“Đã sớm nghe tin bạn gái của Ngụy tiểu thư đang điều trị ở đây nhưng vẫn chưa có cơ hội trực tiếp đến thăm hỏi. Đây là chút thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, có tác dụng rất tốt trong việc hồi phục tuyến thể của Alpha.” Thẩm Tây vừa dứt lời liền rất tự nhiên ngồi xuống phía đối diện với giường bệnh của Alpha rồi khẽ mỉm cười, “Trông tinh thần của Quý tiểu thư thật tốt, có vẻ như quá trình hồi phục đang rất suôn sẻ.”

Quý Tiêu cũng khẽ mỉm cười đáp, “Tất nhiên.”

Alpha rất dễ nảy sinh tính cạnh tranh với nhau, đặc biệt là sau khi Quý Tiêu nhìn thấy Thẩm Tây chủ động mở cửa xe cho Ngụy Khinh Ngữ.

Hai người họ một người hỏi một người đáp, từ nụ cười mỉm hay ánh mắt của cả hai dường như đều ẩn chứa những tầng sóng ngầm mãnh liệt.

Bầu không khí có chút lúng túng, Ngụy Khinh Ngữ đứng ở một bên không biết phải giải quyết tình huống khó xử này thế nào.

Cũng may dì Ngô tinh ý nắm bắt được chuyện gì đang diễn ra nên chủ động giải vây giúp, bà nhận lấy thực phẩm bổ sung trên tay Thẩm Tây, vừa lấy một cái ghế vừa nói: “Cảm ơn, cô đã vất vả rồi. Mời cô ngồi, uống một tách trà nhé.”

Thẩm Tây nghe vậy mỉm cười nói: “Không có gì ạ.”

Sau đó điện thoại của cô ấy reo lên, Thẩm Tây nhìn xuống điện thoại, mới vừa ngồi xuống không lâu đã vội vàng đứng dậy: “Xin lỗi, bây giờ tôi không ngồi lại đây được rồi, tôi phải đi đón người.”

Cô vừa dứt lời thì dì Ngô đã nhanh chóng đặt đồ trong tay xuống và nói: “Để tôi tiễn cô.”

Thẩm Tây khẽ gật đầu, trước khi rời đi cô gõ nhẹ cửa trêu chọc Tiểu Quất đang đứng ở bên cửa: “Đừng có đứng đó nghe lén nữa, vào đây mà nhìn.”

Vừa nói cô vừa đặt ngón tay lên trên hộc tủ, sau đó giơ lên không trung: “Đây là màu trắng, đây là màu đen.”

Tiểu Quất kinh ngạc quay lại nhìn An Sầm, người vẫn luôn vòng vo không chịu giải thích cho nàng.

Nhưng cô bé lại bắt gặp ánh mắt của An Sầm với nụ cười ngầm thừa nhận.

Cô xoa đầu Tiểu Quất và nói: “Được rồi, đi theo tôi đến khoa của tôi. Ở đó còn rất nhiều trò chơi kiểu này, tôi sẽ giải thích hết cho em. Sau đó quay lại và phục thù hết mọi người ở đây, có được không?”

Nói xong, An Sầm nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang ngồi bên cạnh Quý Tiêu, “Khinh Ngữ, người bệnh vừa mới tỉnh dậy, phải đặc biệt quan tâm cô ấy một chút, có việc gì thì gọi cho tôi.”

Ngụy Khinh Ngữ hiểu ý An Sầm, nàng gật đầu một cái: “Con hiểu rồi cô An, cô yên tâm.”

Căn phòng chật chội đông đúc chứa sáu con người vừa rồi bỗng chốc trở nên trống trải, chỉ còn hai người lưu lại.

Ngụy Khinh Ngữ ngồi bên cạnh Quý Tiêu, nàng cầm lấy quả quýt xanh trong giỏ trái cây kế bên, mỉm cười xoa dịu bầu không khí: “Lại một trò trẻ con nữa, chơi mãi không biết chán.”

Quý Tiêu cũng mỉm cười, nhưng ý ghen trong giọng nói không hề giảm đi: “Đúng vậy, cô ấy rất thông minh.”

Ngụy Khinh Ngữ đang lột vỏ quýt thì dừng lại, sau đó lại giải thích: “Cô ấy là giám đốc của Triều Thần, ký hợp đồng xong là mình tính đi về luôn, nhưng xe của mình bị hỏng ở bãi đỗ xe, mấy đồng nghiệp khác cũng đã về trước hết rồi. Cô ấy tình cờ lái xe ngang qua, cũng nghe nói bạn gái mình đang nằm viện nên tới để thăm hỏi cậu.”

Quý Tiêu nghe vậy thì sắc mặt dịu xuống một chút, nhưng giọng nói vẫn mang theo giấm chua: “Ý của cậu là cậu chỉ đứng đó mấy giây thôi?”

“Đó là bởi vì cô ấy cũng phải đi đón bạn gái.” Ngụy Khinh Ngữ vừa nói vừa đưa quả quýt đã lột vỏ vào tay Quý Tiêu.

Quả quýt nặng nề đặt vào tay Quý Tiêu, khiến tay cô trùng xuống.

Đôi mắt vàng cam của cô hơi mất tự nhiên chớp chớp hai cái, bản tính chiếm hữu vừa mới căng trào giờ đây lại giống như một quả bóng đang xì hơi, ngoan ngoãn để cô giấu vào trong lòng.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn biểu cảm của Quý Tiêu, nửa đùa giỡn hỏi: “Vậy cậu còn tức giận chứ?”

“Sao mình lại tức giận? Mình giận vì cô ấy có bạn gái sao?”

Quý Tiêu vừa nói vừa làm ra vẻ ung dung, cô thong thả đưa một múi quýt vào miệng.

Nhưng cô không ngờ rằng quả quýt này lại chua như thế, đến mức giống như để Quý Tiêu tự nếm được mùi vị ghen tuông của chính mình, vị chua tê tái kia nhảy múa trên nụ vị giác của cô.

Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua cửa sổ, một con chim sẻ đang bay đến trước cửa.

Quý Tiêu nuốt miếng quýt mà mặt không đổi sắc, cô kiêu ngạo nói: “Xe bị hỏng, thế cậu có bị thương không?”

Bầu trời buổi tối điểm xuyết những sắc cam hồng, những bông tuyết dập dờn rơi xuống phía sau lưng người thiếu nữ.

Ở bên nhau lâu như vậy, Ngụy Khinh Ngữ đã hiểu rõ tính tình của Quý Tiêu, nàng chủ động nắm lấy tay cô, lắc đầu: “Mình vừa lái xe ra khỏi bãi thì động cơ bị chết máy, mình không sao hết.”

Quý Tiêu nhẹ nhõm gật đầu, sau đó dường như cô nghĩ tới điều gì đó hỏi: “Có người cố tình làm hại cậu sao?”

Ngụy Khinh Ngữ vẫn lắc đầu: “Chắc là không đâu. Xe này mấy ngày trước đã có chút trục trặc, nhưng để đề phòng thì tớ đã gọi người tới kiểm tra rồi.”

Quý Tiêu nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, “Những lúc như thế này vẫn nên cẩn thận một chút. Dù sao thì phía bên Trần Lâm Ký nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn để ngăn cản cậu hợp tác với Triều Thần.”

“Nghe cậu nhắc tới chuyện này xong mình cũng có thứ này muốn cho cậu xem.” Ngụy Khinh Ngữ vừa nói vừa lấy ra một tập tài liệu đưa cho Quý Tiêu, “Đây là bản fax Nam Phong ở trong nước gửi tới, là chứng cứ phạm tội của chú Trần. Hôm nay họ đã nộp cái này cho tòa án và việc bắt giữ đã được phê duyệt, phiên tòa sẽ được diễn ra vào tuần sau. Về cơ bản, pháp luật sẽ trừng trị ông ta, không để cho ông ta trốn thoát.”

Quý Tiêu nhìn thông tin trong tay, không khỏi thở dài một hơi.

Sau đó cô hỏi Ngụy Khinh Ngữ như để xác nhận điều gì đó: “Họ đã chặn được ông ta ở hải quan phải không?”

Gương mặt Ngụy Khinh Ngữ không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc: “Làm sao mà cậu biết được? Chuyện này chỉ mới xảy ra vào ngày hôm trước.”

Quý Tiêu nghe được lời này thì có chút lúng túng: “Trong nguyên tác, cuối cùng Trần Lâm Ký vẫn sẽ xuất cảnh được, cho nên mình nghĩ sau khi xong việc ông ta sẽ thuận lợi trốn ra nước ngoài. Bây giờ nhớ tới chi tiết đó thì có phần không rõ, vốn dĩ trong nguyên tác thì từ đầu đến cuối ông ta vẫn luôn là người tốt.”

“Nhưng Trần Lâm Ký đã làm chuyện phạm pháp. Cho dùng trong nguyên tác không có thì ở thế giới này vẫn sẽ có người truy cứu trách nhiệm ông ấy.” Ngụy Khinh Ngữ nói.

Giọng nói của nàng vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhưng dường như có thêm vài phần kiên quyết.

Quý Tiêu nghĩ rằng lúc đầu khi Ngụy Khinh Ngữ đưa ra quyết định này nàng sẽ cảm thấy rất mâu thuẫn, vì dù sao đối với nàng Trần Lâm Lý cũng là người ‘ra tay giúp người lúc hoạn nạn*’.

(*Câu thành ngữ gốc tiếng Trung là‘雪中送炭’: ‘Tuyết trung tống thán’ hay ‘Khi rét cho than’: Ý chỉ việc đem củi cho người sưởi ấm khi trời có tuyết rơi. Dùng để ví về việc giúp đỡ người khác trong lúc gặp khó khăn.)

Nhưng đây không chỉ đơn giản là một quyển tiểu thuyết ngôn tình, nó còn là một thế giới đang thực sự được vận hành.

Pháp luật sẽ không tự nhiên bôi nhọ bạn chỉ vì bạn là nhân vật phản diện, cũng sẽ không khoan dung với bạn cho dù bạn thuộc về phe nhân vật chính.

“Mình lo lắng sẽ có người lợi dụng mối quan hệ giữa cậu và Trần Lâm Ký để đăng bài tố cáo cậu.” Trong giọng nói của Quý Tiêu có chút lo lắng, cô nói tiếp: “Cậu có thể yêu cầu bên bộ phận quan hệ công chúng chuẩn bị trước.”

Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy gật đầu, nàng quả thực đã bỏ qua khía cạnh này: “Khi trở về mình sẽ gọi điện cho Tấn Nam Phong.”

Cô chỉ không biết những từ nào trong câu nói này đã chạm đến dây thần kinh nhạy bén của Ngụy Khinh Ngữ.

Ngụy Khinh Ngữ nói xong rồi nghi hoặc nhìn Quý Tiêu, nàng hỏi: “Vậy trong nguyên tác, mình và Tấn Nam Phong là một cặp phải không?”

“Khi đó cậu nói không cần ủng hộ bài viết CP* của bọn mình, là bởi vì cậu cũng muốn ghép đôi mình với Tấn Nam Phong sao?”

(*CP: Viết tắt của từ ‘couple’ hay còn gọi là ‘cặp đôi’.)

Giọng nói của Ngụy Khinh Ngữ vô cùng nhẹ nhàng, dường như không hề xen lẫn chút cảm xúc dao động nào.

Vị bạc hà hòa quyện với chút hương chanh từ từ tràn ra từ giọng nói của nàng thiếu nữ.

Quý Tiêu nhất thời không nói nên lời khi nghe được câu hỏi của Ngụy Khinh Ngữ.

Cô không ngờ rằng chính sự ghen tuông và cố chấp lúc đó của bản thân đã biến thành ‘tự đào hố chôn mình’ vào lúc này.

Những bánh răng của chiếc đồng hồ treo trên tường chuyển động vang lên từng tiếng ken két, thời gian và hương bạc hà sốt sắng kia tựa như đang chầm chậm đóng băng lại.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu ngồi ở trước mặt, nàng nghiêng người về phía trước, hơi nheo mắt lại: “Cậu không có lời nào muốn nói với mình sao?”

Bóng dáng mảnh mai bao phủ toàn thân Quý Tiêu, mùi bạc hà càng ngày càng nồng đậm.

Quý Tiêu nhìn cô gái trước mặt, nảy ra ý tưởng xấu xa với quả quýt trong tay, cô đưa cho Ngụy Khinh Ngữ một múi quýt: “Nè.”

Múi quýt nhẹ nhàng chạm vào môi của Ngụy Khinh Ngữ, cái chạm nhẹ khiến đôi môi mỏng run run như mặt hồ trong veo đang lăn tăn gợn sóng.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu chỉ cách nàng một bước, môi mỏng hơi nhếch lên, răng cắn nhẹ, ăn lấy một nửa múi quýt kia.

Ngưỡng tưởng là vị ngọt mát, ai dè lại chua chát đến khó chịu.

Ngụy Khinh Ngữ lập tức hiểu Quý Tiêu có ý gì khi đút quýt cho mình ăn.

Nàng mỉm cười khiêu khích với Quý Tiêu, ngón tay mềm mại đặt lên đôi môi đỏ mọng. “Son môi này rất hợp với cậu, nếu ngày nào cũng đẹp như thế này thì có lẽ là cậu sẽ phải chuẩn bị thêm vài thỏi son ở nhà.”

Quý Tiêu hiểu được ý tứ trong lời nói của Ngụy Khinh Ngữ, cô giơ tay câu lấy vai nàng rồi nói: “Hương vị cũng rất ngon đấy.”

Chuyển động cơ thể của cô làm nới lỏng bộ quần áo bệnh nhân đang mặc trên người, để lộ ra một phần nhỏ vòng eo thon thả, làn da trắng như tuyết lấp ló sau góc áo.

Đôi môi tươi sáng hơi mở ra, mỗi âm tiết phát ra đều mang theo sức cám dỗ đặc biệt của Alpha, phảng phất như những bông hoa anh túc đang nở rộ trong làn tuyết.

Ai nói Alpha không thể là yêu nữ câu hồn người khác? Ngụy Khinh Ngữ cảm giác như có một tiểu yêu nữ lõa thể đang ngồi trước mặt mình.

Đôi môi như đoá hoa anh túc hôn lên bông hoa đồ mi trắng thuần trước mặt cô, sự mập mờ quyến luyến kéo dài giữa hai người.

Mây bị gió đẩy đi che khuất ánh hoàng hôn cháy bỏng rực rỡ, mùi bạc hà thoang thoảng từng chút một thấm vào trái tim khô khan của Quý Tiêu.

Cô nhìn người mình yêu đang gần trong gang tấc, không kìm được mà đặt tay lên cổ người đang nghiêng mình về phía cô.

Những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng của Omega, dường như cô có thể cảm nhận được dòng máu chứa đầy pheromone đang ngầm chảy dưới đó, cũng như nhịp tim đập thình thình thịch đã lâu không được nghe của nàng.

Ánh sáng khoác lên vai Quý Tiêu, chiếu sáng hình bóng cô trong tầm mắt của nàng thiếu nữ.

Bàn tay cô chạm vào làn da trắng mịn, đôi môi cô mê đắm hôn lên cần cổ thon dài trắng như tuyết của nàng.

Ngụy Khinh Ngữ tựa như ngầm hiểu được hành động tiếp theo của Quý Tiêu, nàng hơi đẩy cô ra khỏi tầm mắt của mình, thở dốc nói: “Đừng… Quý Tiêu.”

Thế nhưng Quý Tiêu lại giữ lấy tay của Ngụy Khinh Ngữ, dịu dàng hôn lên vành tai nàng, giọng nói mang theo vẻ mập mờ ám muội: “Cho mình hít xíu đi, đã lâu rồi mình không được ngửi mùi trên cơ thể của cậu.”

Giọng nói nghe có chút tội nghiệp, như thể cô đang đến gần kỳ phát nhiệt, đây quả thực là một ngữ điệu hiếm có thấy ở một Alpha.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn đuôi mắt hơi ửng đỏ của Quý Tiêu, nàng biết mình cũng chẳng thể kháng cự được nữa.

Cả đời nàng luôn chỉ dễ dàng thỏa hiệp và mềm lòng với một mình Quý Tiêu.

Vì vậy, nàng tựa đầu lên vai Quý Tiêu, nhẹ giọng nhắc nhở: “Nhưng cậu không được đánh dấu đâu đó.”

Lời vừa dứt, Ngụy Khinh Ngữ liền cảm nhận được miếng dán ức chế sau gáy bị gỡ ra.

Chỉ trong chốc lát, hương bạc hà kia tựa như mùa xuân ấm áp làm tan chảy dòng nước trên mặt sông, nhẹ nhàng soi chiếu xuống, rót đầy những dòng chảy sinh mệnh vào con sông đã gần như cạn kiệt của Quý Tiêu.

Rồi sau đó, một chồi hoa bắt đầu bung nở.

Động tác của Quý Tiêu cực kỳ dịu dàng, Ngụy Khinh Ngữ giống như một chú mèo được chủ nhân cưng chiều, đôi mắt mơ mơ màng màng ngước nhìn cô gái trước mặt.

Mùi bạc hà tràn ngập căn phòng ấm áp, nụ hôn tinh tế kéo dài của Alpha khiến người ta đắm chìm, nhưng điều khiến người ta mê đắm hơn chính là mùi hương say sưa nhưng nồng ấm của rượu đào Brandy.

Ngụy Khinh Ngữ hơi ngẩn người, sau đó Quý Tiêu nhìn thấy trước mắt cô là một bông hoa đồ mi trắng tinh khiết mê người đã nở rộ.

Người con gái dịu dàng bối rối ôm lấy cổ Quý Tiêu, sau đó thì thầm vào tai cô: “Quý Tiêu, hình như mình ngửi thấy mùi rượu đào Brandy đấy.”