Tình Chung

Chương 44



Sau khi Kiều Vũ nói xong mấy lời này lại càng thêm hoảng loạn, Đao Ba đặt tay lên vai cậu, gọi một tiếng: “Kiều Vũ.”

Lúc này Kiều Vũ mới bình tĩnh lại, đem toàn bộ sự tình kể cho Lý Thư Ý.

Hiện tại Tống gia đang xảy ra chuyện, còn Tống Phú Hoa thì đã chết.

Bên ngoài đều cho rằng là do Tống Tiêu Tiêu bắt cóc Tống Tư Nhạc, mới khiến cho Tống Phú Hoa bị kích động rồi lên cơn đau tim, cuối cùng dù được đưa đến bệnh viện nhưng người không thể cứu.

Mà kẻ bắt cóc Tống Tư Nhạc lại chính là Cận Ngôn.

Kiều Vũ đã đi kiểm tra thông tin, sau khi bắt cóc Tống Tư Nhạc, Cận Ngôn đã lái xe đưa con tin ra ngoài. Người của Tống gia đều cho rằng Tống Tư Nhạc lành ít dữ nhiều, nhưng buổi trưa hôm đó chiếc xe được phát hiện ở vùng ngoại thành, Tống Tư Nhạc cũng ở bên trong, người tuy vẫn hôn mê, nhưng thân thể không có chút thương tích nào cả.

Ngược lại là Cận Ngôn hoàn toàn không có tin tức.

Bây giờ không chỉ có Tống gia đang đi tìm Cận Ngôn, ngay cả Khổng Nghị cũng nhúng tay vào, gia đình hắn có quan hệ rất lớn với phía bên cảnh sát, Cận Ngôn lúc này giống như đang đứng trước họng súng. Kiều Vũ cũng là nhìn thấy lệnh truy nã của Cận Ngôn, mới biết sự tình đã nghiêm trọng tới mức độ này rồi.

Sau khi nghe Kiều Vũ nói xong, mặt mũi Lý Thư Ý tái nhợt, trong giọng nói đều là lửa giận: “Chuyện lớn như vậy, tại sao tới bây giờ các cậu mới đến tìm tôi?”

Kiều Vũ không hé răng, là Đao Ba tiếp lời nói: “Bạch tổng nói hiện tại anh đang bệnh, nên không thể để việc này làm phiền đến anh.”

Lý Thư Ý nghiến răng. Thảo nào, y gọi điện thoại cho lão Từ, lão Từ lại trả lời với y là Cận Ngôn vẫn ổn. Thảo nào, chuyện lớn như vậy mà một chút tin tức y cũng không thu được. Ngoại trừ Bạch Kính, còn ai có bản lĩnh lớn đến mức có thể khiến cho tất cả những người xung quanh y đều phải ngậm miệng? Có thể đem tin tức toàn bộ đều phong tỏa sạch sẽ?

Lý Thư Ý cũng không rảnh để nghĩ nữa, Bạch Kính không cho y biết là vì thật sự lo lắng cho y, hay là sợ rước thêm phiền toái cho hắn đây. Y lập tức bắt lấy di động, tìm được số của Tống Tiêu Tiêu mà gọi vào.

“Lý Thư Ý?” Giọng của Tống Tiêu Tiêu có vẻ rất ngoài ý muốn.

“Cận Ngôn đâu?” Lý Thư Ý lười loanh quanh cùng cô, hỏi thẳng vào vấn đề.

Tống Tiêu Tiêu hờ hững nói: “Tôi cũng đang muốn biết cậu ta ở đâu.”

Sắc mặt Lý Thư Ý bỗng dưng lạnh lẽo: “Có ý gì?”

Tống Tiêu Tiêu đem chuyện xảy ra ngày hôm đó kể qua một lượt cho Lý Thư Ý.

Sau khi Tống Phú Hoa ngất xỉu, hiện trường loạn thành một đống, người của cô và người của Tống Phú Hoa ở bên ngoài giằng co. Khi Tống Phú Hoa được đưa đến bệnh viện thì đã không cứu nỗi.

Lúc ấy cô cũng không lo lắng cho Cận Ngôn, sau khi Cận Ngôn trốn thoát cũng không có liên hệ lại với cô, cô còn cho rằng Tống Tư Nhạc đang ở trong tay Cận Ngôn, ai mà ngờ được Cận Ngôn lại đem người thả ra không một chút thương tích.

Bây giờ Tống Tư Nhạc giống như chó điên đuổi theo cắn cô, những lão già đi theo Tống Phú Hoa cũng hận cô đến nghiến răng nghiến lợi, tình cảnh bây giờ của Tống Tiêu Tiêu cũng không khá hơn là bao.

Lý Thư Ý nghe xong liền bốc hỏa: “Tại sao cô lại đi tìm Cận Ngôn? Chuyện của Tống gia các người thì liên quan gì tới nó?”

“Lý Thư Ý, cái này anh phải nói rõ ràng nha, là tên nhóc kia tự mình tìm tới. Hợp tác giữa chúng tôi, từ lúc bắt đầu đã là ngươi tình ta nguyện.” Nói tới đây, Tống Tiêu Tiêu lại cười nhạo một tiếng, “Nhưng mà thật ra tôi cũng phải cảm ơn cậu ta, nếu không có cậu ta, lão cáo già đó cũng sẽ không chết nhanh đến vậy.”

Ba mình chết, lại còn là do chính mình bức chết, nhưng trong giọng nói của Tống Tiêu Tiêu không nghe được chút khổ sở áy náy nào.

“Anh đi hỏi tôi, chi bằng hỏi cái tên cháu trai ngoan của Bạch Kính đi, Cận Ngôn tới tìm tôi, còn không phải là vì hắn sao?” Nói xong Tống Tiêu Tiêu liền ngắt điện thoại.

Vốn dĩ Lý Thư Ý còn cho rằng Cận Ngôn đang ở chỗ của Tống Tiêu Tiêu, nhưng mà hiện tại xem ra không phải như vậy. Cuối cùng Lý Thư Ý cũng hiểu, tại sao Cận Ngôn lại đột nhiên tới tìm Tống Tư Nhạc, là do cậu đã biết chuyện của Bạch Nhã nên mới đi tìm Tống Tiêu Tiêu xác nhận.

Lý Thư Ý lập tức gọi điện thoại cho Bạch Hạo.

Tống Tiêu Tiêu nói cũng không phải không có lý, Cận Ngôn có thể sẽ không tìm y, sẽ không tìm đến những người khác, nhưng nhất định sẽ tìm Bạch Hạo.

Cuộc gọi đầu tiên không gọi được, Lý Thư Ý lại gọi tiếp lần thứ hai, mãi đến khi bên kia vang lên một âm thanh trầm thấp: “Chú Lý.”

Lý Thư Ý hỏi: “Cận Ngôn ở đâu?”

Bạch Hạo trầm mặc một chút mới trả lời: “Tôi không biết.”

Lý Thư Ý bị giọng nói hờ hững của hắn chọc giận: “Nó không thể nào không liên hệ qua cho cậu, rốt cuộc nó ở đâu!”

Âm thanh của Bạch Hạo vẫn như cũ lãnh đạm không mang theo chút tình cảm: “Tôi nói rồi, tôi không biết.”

Lý Thư Ý còn muốn mở miệng, Bạch Hạo lại nói trước: “Chú Lý, tôi thấy chú là vẫn lo cho bản thân mình trước đi. Chuyện này, tôi đề nghị chú đừng can thiệp vào.”

Lý Thư Ý sao có thể không nghe ra được sự chế nhạo trong lời nói của hắn, nhưng mà chút sức lực để tức giận y cũng không còn nữa. Với phản ứng này của Bạch Hạo, cho dù y muốn hỏi tới cùng, cũng sẽ không hỏi ra được chút thông tin gì.

Lý Thư Ý lại không muốn nhiều lời với Bạch Hạo, đem tất cả sự việc xâu chuỗi lại một lần, sau đó mới ngẩng đầu nói với Kiều Vũ và Đao Ba: “Các cậu cho người theo dõi Tống Tư Nhạc và Tống Tiêu Tiêu, phía bên Bạch gia có phản ứng gì, cứ nói là do tôi sắp xếp. Còn nữa, Kiều Vũ cậu đi điều tra giúp tôi xem gần đây Bạch Hạo đang làm gì.”

Kiều Vũ gật đầu: “Được.”

Lý Thư Ý nói tiếp: “Phía bên Bạch Kính tôi sẽ tự mình giải thích, hai người không cần lo lắng.”

Kiều Vũ nghiêm mặt nói: “Lý tổng, hôm nay tôi tới tìm anh, cũng không nghĩ có thể trở về đó làm. Công việc thôi mà, không có việc này còn việc khác. Nhưng Cận Ngôn xảy ra chuyện như vậy, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Lý Thư Ý nghe Kiều Vũ nói, không nhịn được mà cười, nhưng nụ cười này có vẻ rất châm chọc.

Kiều Vũ cùng Cận Ngôn quen nhau bao nhiêu năm, Bạch Hạo cùng Cận Ngôn lại quen biết nhau bao nhiêu năm? Ngay cả Kiều Vũ còn có thể làm tới nước này, mà Bạch Hạo thì sao, hắn nói với y ‘đừng can thiệp vào’.

Người của Bạch gia.

Ngoại trừ Bạch Nhã, những người khác, đều là máu lạnh vô tình.

Sau khi Kiều Vũ cùng Đao Ba rời đi, Lý Thư Ý muốn xuống giường thay bệnh phục, kết quả còn chưa đi được mấy bước, người liền thoát lực, chỉ có thể bám vào bức tường từ từ ngồi xuống.

Rốt cuộc không biết Ngụy Trạch cho y uống loại thuốc gì, mấy ngày này đầu y không đau nữa, nhưng chút sức lực trên người đều không có.

Lý Thư Ý đứng lên một lần nữa, còn chưa lấy được quần áo, Ngụy Trạch lại đi vào, vừa thấy y liền không vui nói: “Anh xuống giường làm gì?”

Lý Thư Ý không trả lời, mặt không chút cảm xúc hỏi: “Ngụy Trạch, Cận Ngôn xảy ra chuyện hẳn là cậu biết?”

Ngụy Trạch sửng sốt, Lý Thư Ý nhìn thấy phản ứng của cậu, không dám tin nói: “Cậu thế nhưng lại gạt tôi?”

Ngụy Trạch cau mày: “Đúng, là tôi gạt anh. Nhưng anh biết rồi thì sao? Với thân thể hiện giờ của anh, anh nghĩ anh còn có thể ra ngoài tranh đấu với người khác? Sao anh không để những việc này cho Bạch Kính xử lý chứ?”

Lý Thư Ý giận dữ cực độ: “Cậu cho rằng Bạch Kính sẽ quan tâm đến sống chết của Cận Ngôn? Cậu cho rằng Bạch Kính sẽ đi cứu Cận Ngôn? Cậu nghĩ Bạch Kính là loại người nào!”

Y nói chuyện bởi vì cảm xúc quá mức kích động, giọng nói lạc đi, trước mắt xuất hiện một điểm trắng, không nhìn rõ gì nữa.

Ngụy Trạch thấy y loạng choạng sắp ngã, nhanh chân bước tới giữ y lại, gấp giọng gọi: “Lý Thư Ý!”

Lý Thư Ý nắm lấy tay Ngụy Trạch đứng vững người lại, chờ hình ảnh trước mắt trở nên rõ ràng hơn, y mới buông tay Ngụy Trạch ra, ngồi xuống ghế sofa.

Y nhắm mắt lại, hít mấy hơi thật sâu, cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh trở lại.

Lời Ngụy Trạch nói ít nhiều cũng có ý đúng, thân thể hiện tại bây giờ của y, có thể ra khỏi bệnh viện hay không đã là cả vấn đề.

Nhưng mà chuyện này không thể kéo dài thêm nữa. Thậm chí Lý Thư Ý còn không dám nghĩ tới, bây giờ Cận Ngôn vẫn đang lẩn trốn ở bên ngoài, hay đã rơi vào tay ai đó, hoặc là đã sớm chết ở nơi nào rồi.

Lý Thư Ý nhìn Ngụy Trạch nói: “Cậu giúp tôi đem điện thoại tới đây.”

Ngụy Trạch theo lời, sau khi lấy được điện thoại thì đưa qua cho Lý Thư Ý.

Lý Thư Ý tìm số của Bạch Kính, trong lúc ấn nút gọi cả bàn tay của y đều run rẩy.

Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, Lý Thư Ý nghe giọng của Bạch Kính, nhẹ nhàng hít thở mấy hơi, sau đó ổn định lại tinh thần nói: “Bạch Kính, cậu giúp tôi cứu Cận Ngôn. Tôi sẽ không bám lấy cậu nữa, những thứ ở Bạch gia tất cả tôi đều không cần, một phân tiền cũng không cần, cậu muốn điều kiện gì tôi cũng sẽ đáp ứng…. Cậu giúp tôi…..” Lời của Lý Thư Ý càng thêm gian nan, “……giúp tôi cứu Cận Ngôn đi.”

Ninh Việt trở về, y đoạn tuyệt với Bạch Kính, sau đó lại gặp Triệu Huy, kế tiếp là bản thân bị bệnh, giờ đến Cận Ngôn xảy ra chuyện. Lý Thư Ý cho rằng mình sớm đã mất hết cảm giác, nhưng mà khi nói ra những lời này, mỗi một câu, đều khiến trái tim y vẫn quặn thắt đến nhói đau.

Vốn dĩ là muốn buông tay hoàn toàn, nhưng kết quả cuối cùng đó lại là điều kiện để y đem ra trao đổi với Bạch Kính.

Nhưng mà y không còn sự lựa chọn nào khác, y chỉ có thể làm như vậy.

Chuyện này nào có đơn giản đến thế.

Tống Phú Hoa là người đứng ở mảnh đất màu xám giữa hai bên Hắc đạo và Bạch đạo. Đối với thế giới bên ngoài ranh giới giữa họ rất rõ ràng, không tiện tiếp xúc trực tiếp. Ông ta giống như người bị đẩy ra làm đại diện. Những người bên trên muốn có được lợi ích gì đều phải thông qua ông ta, và ngược lại bên dưới muốn nghe ngóng tin tức gì ở trên cũng sẽ nhờ đến ông ta, cứ như thế nó tạo thành một thế chân vạc cân bằng giữa ba bên. Bây giờ ông ta chết, không biết sẽ gây cho những người này thêm bao nhiêu phiền toái, còn có những lợi ích ngầm giữa bọn họ.

Cận Ngôn và Tống Tiêu Tiêu hợp tác vốn chỉ là chuyện riêng giữa hai người, nếu Bạch Kính thật sự nhúng tay vào cứu cậu, chẳng khác nào nói, Bạch gia mới là người đứng phía sau đẩy thuyền. Đến lúc đó, tất cả các mâu thuẫn khúc mắc đều sẽ hướng về phía Bạch Kính.

Bạch Kính hoàn toàn không cần phải rước thêm phiền phức này về cho hắn và Bạch gia. Lý Thư Ý cũng là nắm được điểm này mới có thể nói như vậy.

Y là cầu xin Bạch Kính, cũng là uy hiếp Bạch Kính, nếu Bạch Kính không cứu người, chuyện ba năm trước sẽ còn tiếp diễn.

Lý Thư Ý biết rõ bản thân nói ra những lời này quả thật là vô sỉ.

Bạch Kính trầm mặc, thời gian từng chút trôi qua, lòng Lý Thư Ý cũng dần giá lạnh. Vào lúc y chuẩn bị từ bỏ, cuối cũng Bạch Kính cũng đã mở miệng.

“Được, tôi giúp cậu cứu Cận Ngôn.”