Tình Chung

Chương 35



Ngày hôm sau, có ba người tới đưa cơm cho Lý Thư Ý.

Người đầu tiên là bác Ngô, ông tới từ rất sớm, nhưng mà đợi mãi không thấy Lý Thư Ý tỉnh, nên Cận Ngôn đã kêu ông ấy về trước.

Người thứ hai là Đường Tuyết, sáng nay Đường Tuyết cũng rất vội nhưng vẫn cố ý bớt chút thời gian tới đây, cô cũng không có ở lại quá lâu, đến đưa cơm xong liền chạy về công ty.

Người thứ ba chính là Phó Oánh, cô nghe Ngụy Trạch nói qua chuyện của Lý Thư Ý, không màng tới mình còn phải vác cái bụng to tướng, đã đi vào bếp phụ dì giúp việc tự tay nấu cháo mang đến cho Lý Thư Ý.

Kỳ thật điều kiện ở bệnh viện của Ngụy gia vô cùng tốt, thức ăn cũng không đến nỗi tệ, nhưng mà đây là tâm ý của Phó Oánh cho nên Ngụy Trạch cũng không cản.

Kết quả thì sao, Lý Thư Ý cả buổi sáng cũng chưa tỉnh lại.

Cận Ngôn nhìn những hộp giữ nhiệt đựng thức ăn xếp chồng lên nhau mà phát sầu. Đủ loại canh cùng cháo, thêm món khai vị còn có một ít thức ăn nhẹ dễ tiêu hóa.

Cận Ngôn liếc nhìn người đang nằm trên giường bệnh hai mắt vẫn nhắm nghiền, đưa tay sờ trán đối phương, sau đó lại đưa tay sờ sờ thử trán của mình, có vẻ không còn nóng lắm. Cậu kề sát vào mép giường nhẹ giọng gọi: “Chú ~~ Lý ~~”

Âm thanh không lớn hơn tiếng mấy con muỗi là bao.

Lý Thư Ý vẫn hít thở đều đặn, không có một chút phản ứng nào.

Cận Ngôn nhíu nhíu mày, lại tiến đến gần hơn, chớp mắt nhìn sườn mặt thon gầy đẹp đẽ của Lý Thư Ý, cất giọng cao hơn một chút gọi: “Chú ~~ Lý ~~~”

“Cậu đang làm cái gì vậy?”

Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp, Cận Ngôn bị dọa nhảy dựng lên, bởi vì sợ làm kinh động đến Lý Thư Ý, nên cách nhảy còn đặc biệt cẩn thận, giống hệt như động tác trong các vở kịch câm, trông có chút buồn cười.

Cận Ngôn xoay người lại nhìn thấy Bạch Kính sắc mặt không vui, lắp bắp giải thích: “Tôi muốn gọi chú Lý dậy ăn cơm…..” Quả thật từ hôm qua tới giờ Lý Thư Ý chưa có gì vào bụng cả. Tuy rằng cơn sốt đã giảm đi rất nhiều, Ngụy Trạch cũng đã nói không có vấn đề gì, nhưng mà Cận Ngôn vẫn lo lắng thân thể của y sẽ không chịu được, nên muốn gọi y dậy ăn chút cháo.

Bạch Kính nghe vậy đi đến bên mép giường, Cận Ngôn lặng lẽ tránh qua một bên, Bạch Kính nhìn Lý Thư Ý một lát, đưa tay thử độ ấm trên trán của y, đúng là đã ổn hơn ngày hôm qua rất nhiều.

“Không cần gọi, để cậu ấy tự tỉnh lại.” Bạch Kính lên tiếng.

Cận Ngôn gật gật đầu, thấy Bạch Kính đứng bất động, cậu liền yên lặng mà đi qua ghế sofa ngồi xuống.

Kết quả vừa mới ngồi xuống, Tả Minh Viễn đã ôm laptop cùng một đống tài liệu đi vào, tất cả đều đặt trên cái bàn trà nhỏ trước sofa.

Cận Ngôn lại vội vàng đứng lên.

Tả Minh Viễn hỏi cậu: “Ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi, chị Đường Tuyết có mang cơm đến cho con.”

“Vậy được rồi, quay về nghỉ ngơi đi.”

Cận Ngôn còn do dự: “Chủ Tả con không thấy mệt, con muốn chờ chú Lý tỉnh……”

Tả Minh Viễn nhìn Bạch Kính, thấy hắn không có ý phản đối, cũng không nói thêm nữa. Nhưng mà trong lòng anh lại thầm trách Cận Ngôn ngu ngốc, không biết nhìn sắc mặt của người khác, nhịn không được đưa tay lên gõ trán của cậu, thấy Cận Ngôn ôm đầu kêu ‘Ây da’ một tiếng, Tả Minh Viễn lại có chút hối hận.

Anh vốn còn cho rằng chuyện hắn ngày hôm qua đi ra ngoài, lại còn có Ninh Việt ở đó, Bạch Kính nhất định sẽ giữ khoảng cách với Lý Thư Ý hơn nữa, ai biết người này buổi sáng mở họp, buổi chiều đã không ở công ty mà mang theo chút tài liệu quan trọng đến bệnh viện xử lý. Tả Minh Viễn thầm thở dài, anh theo bên cạnh Bạch Kính đã mười mấy năm cũng không nắm được trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, sao anh lại đi trách một đứa nhỏ ngây thơ như Cận Ngôn được chứ.

Cứ như vậy, Bạch Kính ngồi trên sofa xem tài liệu, Cận Ngôn lại trở về bên mép giường nhìn chằm chằm vào Lý Thư Ý. Lúc đầu Tả Minh Viễn cũng ở lại, nhưng sau đó không biết có chuyện gì nên đã về công ty.

Tả Minh Viễn vừa đi, phòng bệnh lập tức trở nên an tĩnh hẳn, trừ âm thanh Bạch Kính lật mở từng trang giấy, còn lại một chút động tĩnh cũng không có.

Trong lúc đó Ngụy Trạch có tới, cậu đo lại nhiệt độ trên người Lý Thư Ý, nhìn thấy Bạch Kính khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên. Nhưng cũng không nói gì, dặn dò Cận Ngôn vài câu liền rời đi.

Cận Ngôn tiễn Ngụy Trạch đi, lại liếc mắt nhìn Bạch Kính đang chuyên tâm xem xét văn kiện, tay chân lại cứng đờ mà ngồi về chỗ cũ, cậu giống như một pho tượng cả đầu cũng không dám nhúc nhích.

Nói ra cũng lạ, Lý Thư Ý so với Bạch Kính còn có phần lạnh lùng hơn không dễ ở chung, nhưng mà từ nhỏ Cận Ngôn lại sợ Bạch Kính nhất. Cậu chưa bao giờ ngồi gần Bạch Kính trong khoảng thời gian lâu như vậy, vừa hồi hộp vừa xấu hổ lại còn khó chịu. Cận Ngôn lắc lắc đầu nhìn Lý Thư Ý với vẻ mặt hết sức khổ sở, trong lòng cứ lặp đi lặp lại một câu như niệm thần chú, chú Lý mau tỉnh lại, chú Lý mau tỉnh lại…….

Thật ra cậu cũng có thể chọn cách rời đi, nhưng mà không hiểu vì điều gì, Cận Ngôn không yên tâm để Bạch Kính và Lý Thư Ý đơn độc ở bên nhau, đặc biệt là hiện tại Lý Thư Ý một chút ý thức cũng không có.

Không biết có phải do lời cầu nguyện của Cận Ngôn có tác dụng hay không, Lý Thư Ý thật sự đã tỉnh lại.

Cận Ngôn nhìn thấy y mở mắt, vui vẻ đến mức quên luôn Bạch Kính ở phía sau, kề sát vào Lý Thư Ý nhẹ giọng gọi: “Chú Lý, chú Lý, chú Lý…..”

Lý Thư Ý hơi nhíu mi lại, giọng khàn khàn nói: “Chú vẫn chưa chết đâu.”

Cận Ngôn bị Lý Thư Ý nói móc một câu lại càng cười thêm vui vẻ, cậu biết lần này Lý Thư Ý đã tỉnh thật rồi, vội vàng chạy đi rót một ly nước.

Kết quả ly nước vừa mới đưa qua, Lý Thư Ý đã lắc lắc đầu. Y muốn ngồi dậy nhưng trên người mềm nhũn một chút sức lực cũng không có, Cận Ngôn biết ý đồ của y, nhanh chóng cất ly nước rồi đỡ y dậy.

Lý Thư Ý vừa mới ngồi dậy còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã thấy Bạch Kính ở đó, cả người sững sờ…

Bạch Kính nhìn y, sau đó đặt tập tài liệu trên tay xuống, đứng dậy bước tới.

Tay Cận Ngôn còn đặt sau vai Lý Thư Ý, cậu ngẩng đầu ngây ngốc mà nhìn Bạch Kính.

Bạch Kính nói: “Tránh ra.”

Cận Ngôn theo bản năng mà buông tay, Bạch Kính cúi người ôm Lý Thư Ý lên, lập tức đi đến nhà vệ sinh.

Cận Ngôn lúc này mới kịp phản ứng, chú Lý của cậu đã ngủ suốt một đêm, lại còn truyền nhiều thuốc vào người như vậy, vừa mới tỉnh lại chắc chắn là muốn đi WC, cậu lại còn đem nước tới cho y uống……….

Lý Thư Ý bị ôm vào toilet, chân vừa chạm đất, y đã vịn lấy bồn rửa mặt. Nhưng Bạch Kính lại không chịu buông tay, một tay ôm lấy eo của y, tay còn lại định giúp y cởi quần.

Mặt Lý Thư Ý biến sắc, giữ tay Bạch Kính lại giọng khàn khàn nói: “Cậu đi ra ngoài.”

Bạch Kính nhíu mày, hai người bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy, hắn không hiểu Lý Thư Ý còn để tâm đến chút chuyện nhỏ nhặt này làm gì.

Lý Thư Ý không nói lời nào, trên tay lặng lẽ dùng sức đẩy tay Bạch Kính ra.

Bạch Kính nhìn sắc mặt y trắng bệch không có chút máu, cơn sốt cao làm cho đôi môi khô nứt, lại còn thêm ánh mắt bướng bỉnh, Bạch Kính rút tay về, trầm giọng nói: “Tôi ra cửa.”

Chờ hắn đi ra ngoài, đóng cửa phòng vệ sinh lại, Lý Thư Ý mới nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, trên mặt lộ ra một chút xấu hổ cùng khó xử.

Cửa phòng vệ sinh không đóng chặt.

Bạch Kính nghe âm thanh xả nước, lại đợi thêm một chút mới đi vào.

Lý Thư Ý đang đứng bên bồn rửa mặt muốn rửa tay. Sáng ngày hôm qua y ở trên máy bay, cho đến bây giờ đã là một ngày một đêm không ăn chút gì, huống hồ người lại còn sốt cao. Bạch Kính thấy y đứng không vững, sải bước tới, vòng tay qua eo y, để y đặt trọng tâm cơ thể vào người mình. Sau đó mở nước, chờ vài giây cho nước lạnh xả bớt, điều chỉnh nhiệt độ rồi mới đưa tay Lý Thư Ý vào.

Lý Thư Ý không cố tỏ ra mạnh mẽ, cũng không có sức lực để lôi kéo với Bạch Kính cho nên yên lặng mà rửa tay.

Rửa xong rồi, Bạch Kính lại lấy khăn lông đưa tới, giúp y lau khô tay. Y còn đang định mở miệng nói tiếng cảm ơn, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra đã bị Bạch Kính ôm lên.

“Bạch Kính!” lần này Lý Thư Ý bực thật sự, nhưng mà dù có bực tức đến mấy thì âm thanh vẫn còn khản đặc vì bệnh.

Bạch Kính mặc kệ y vẫn cứ bước đi, chậm rãi đặt người về lại giường bệnh.

Cận Ngôn đứng ở một bên, nhìn Bạch Kính ôm Lý Thư Ý đi toilet lại ôm trở về, cậu phải tận lực kiềm chế bản thân mới không để lộ ra bộ dạng há mồm trợn mắt.

Nếu không phải vừa rồi Tả Minh Viễn cũng tới, cậu còn có chút hoài nghi người này có phải giả mạo cậu của thiếu gia mình tới hay không….

Trong ấn tượng của cậu, Bạch Kính và Lý Thư Ý tay cũng chưa từng nắm qua, tuy rằng biết bọn họ là một đôi, nhưng trước sau vẫn có cảm giác không chân thực lắm, đột nhiên nhìn thấy hai người thân mật như vậy, Cận Ngôn có chút không quen lẫn không tin.