Tình Chấp

Chương 53: Ôn nhu từ anh



Tối tăm u ám lẫn mờ mịt vây quanh căn phòng lớn. Không một ánh đèn khiến không gian lạnh lẽo hẳn đi, người con gái như đang trong cơn khó chịu nằm trên giường, cô gái cứ không thể khống chế tay chân run lên.

Đó là Tinh Nghiên.

Kim tiêm gây tê bắt đầu phát huy tác dụng, loại kim tiêm này rất mạnh khi đâm vào máu sẽ tạo cảm giác tê liệt cực đại, phải mất 24 tiếng mới có thể khỏi. Tinh Nghiên thật sự khó chịu, cả người tê liệt không thể cử động cũng không muốn cử động.

Hôm nay quá mệt mỏi rồi, bị ám sát, đón nhận tin tức khối u não của Quốc Hưng, xông vào "Quách Diệp" gây sự, tất cả đều ập xuống cùng lúc khiến cô rất mệt mỏi. Có trời mới biết, Tinh Nghiên phải lấy hết dũng khí mới dám đứng trước mặt mọi người tát hắn, quả thật lúc đó cô rất giận. Trước giờ cảm giác của cô rát nhạy bén hơn nữa đã từng có thời gian cô sống ở "Quách Diệp", đối với nội bộ gia tộc Tinh Nghiên hiểu rất rõ, một người nếu không phải là người của "Quách Diệp" thì tuyệt đối sẽ không mang lại cho cô cảm giác quen thuộc từ giọng nói đến ngoại hình như tên sát thủ ban sáng. Mà đây là thời điểm cô vừa mới chống đối hắn, dều này làm Tinh Nghiên tuyệt đối tin tưởng vào suy nghĩ của mình.

Ánh đèn được bật sáng, tiếng cửa phòng đóng lại khiến Tinh Nghiên mệt mỏi nâng mí mắt, về rồi sao? Khi chiều làm anh mất thể diện như vậy chắc là giờ tử của cô đã đến rồi.

Thiên Kỳ nhìn sơ qua giường rồi quăng áo khoát lên sofa đi thẳng vào tolet. Một lúc sau tiếng nước tắt hẳn, hắn bước ra, chiếc áo sơ mi đã bị cởi bung hai nút để lộ vòm ngực màu đồng rắn chắt, mái tóc bị ướt phủ xuống như có như không che đi đôi mắt đen lạnh nhạt, chiếc quần đen dài càng tôn lên đôi chân mạnh mẽ.

Hắn bước đến bên cạnh giường, đứng nhìn cô một lúc, Tinh Nghiên vẫn nhắm mắt, chết thì chết vậy.

Đột nhiên giọng điệu nhàn nhạt vang lên: "Ngày mai là ngày thi tốt nghiệp."

"Ừ!"- Tinh Nghiên không mở miệng, chỉ uể oải lên tiếng.

Tiếng hừ lạnh nhẹ, hắn nói: "Khi nãy không phải hùng hổ lắm sao? Bây giờ lại như mèo bệnh như vậy rồi."

Tinh Nghiên nằm ngửa, mệt mỏi mở mắt nhìn thẳng mặt hắn: "Tôi bị súng giảm thanh bắn trung hai kim tiêm, bây giờ cử động cũng khó."

"Hai kim? Cô chịu được cũng không phải đơn giản."

Tinh Nghiên lườm: "Đương nhiên, tôi tuyệt đối không để anh như ý."

Cô chỉ thấy hắn nhoẻn miệng cười nhạt, có phải do ảo giác của kim tiêm hay không đây. Thiên Kỳ cúi người, hai tay chống lên hai bên nệm, trong chốc lát che đi bầu trời của Tinh Nghiên, cất giọng đều đuề: "Hùng hổ xông vào "Quách Diệp", đứng trước mặt mọi người gọi thẳng họ tên của tôi, lại còn dám tát tôi một cái, còn dám dùng súng uy hiếp xong rồi lại muốn bắn tôi. Bên cạnh đó còn nói lời đại bất kính. Tôi nghĩ trên đời này ngoài em ra sẽ không có người phụ nữ nào chê tuổi thọ của mình như vậy."

"Muốn chém muốn giết tùy anh."- Tinh Nghiên mệt mỏi, thấy Thiên Kỳ không trả lời, cô nói tiếp: "Tôi mệt rồi, rất mệt. Trước giờ tôi chưa từng suy nghĩ bi quan nhưng những ngày gần đây tôi thật sự mong thoát ly khỏi cái vỏ bọc này..."

"Nói bậy! Có tôi ở đây, cho dù việc ở bên tôi khiến em mệt mỏi thì tôi vẫn cứ cớ chấp giữ em lại."- Trong giọng nói cứ hiện hữu biết bao cảm xúc mà chính chủ nhân là hắn cũng không nhận ra được.

Thiên Kỳ bế cô lên, đi thẳng vào phòng tắm.

"Anh làm gì vậy?"- Tinh Nghiên yếu ớt hỏi.

"Tắm nước nóng, sẽ khiến mạch máo lưu thống nhất, giảm cơn tê liệt lại."- Thiên Kỳ nhàn nhạt trả lời, anh đặt cô vào bồn tắm, hai tay giơ ra định cởi cúc áo giúp cô thì bị Tinh Nghiên chặn lại, vẻ mặt cô có chút bối rối nói: "Tôi tự tắm..."

"Bây giờ em như vậy, tôi để em tự tắm không khéo thành gà luộc mất."- Thiên Kỳ mặc kệ sự phản đối của cô.

Sau khi cởi quần áo cho Tinh Nghiên, hắn quay qua chỉnh lại chế độ nước. Từng giọt nước nóng từ vòi sen phun ra, chảy lên da thịt làm màu sắc trắng hồng quyến rũ bao trùm lớp da mỏng, kỳ thực sau một thởi gian ăn toàn đồ bổ, thân thể này phát triển rất tốt, hai bầu ngực căn tròn được hắn khắc sâu vào mắt, men theo bọt nước là cái eo con kiến thon thả mê người đi xuống thêm chút nữa...

Hắn thật sự gần như mất khống chế, một nơi nào đó trong cơ thể theo phản ứng tự nhiên của người đàn ông mà căng trướng khiến hắn vô cùng khó chịu. Tiểu yêu này quả thật mê người.

Nhưng hắn biết bây giờ không phải lúc, cô gái nhỏ đang khó chịu vì súng gây tê, hắn không được vượt qua khuôn khổ, hắn sợ cô sẽ không chịu được loại dục vọng không bờ bến kia.

"Em tắm nước nóng, tí nữa tôi lại phải dội nước lạnh."- Âm thành trầm có chút khản đặc, mang theo tí xíu khổ sở.

Tinh Nghiên đương nhiên hiểu rõ dụng ý của hắn: "Xem ra chỉ có loại chuyện này mới làm khó được anh."

Thiên Kỳ bật cười, chưa bao giờ, quả thật chưa bao giờ có cô gái nào thẳng thắng như vậy ở bên cạnh, thú vị thật thú vị.

"Nhóc con, sau lễ tốt nghiệp, loại chuyện mà em nói sẽ không làm khó tôi nữa."- Nói rồi Thiên Kỳ đứng lên đi ra bên ngoài một lúc rồi cầm theo vài gói sửa tắm quay lại. Xõa mái tóc dài của Tinh Nghiên xuống, Thiên Kỳ đích thân gội đầu cho cô, lực ở tay vừa văn giúp Tinh Nghiên thư giản, cô thở nhẹ ra rồi nhắm mắt lại.

Hành động nhỏ như vậy lại lộ ra vẻ ngây thơ hiếm có của Tinh Nghiên làm hắn cười nhẹ. Cô gái này thật sự có lúc rất đáng yêu.