Tìm Lại Tình Yêu

Chương 8: Dành Cho Em Hết Thảy Mọi Thứ



"Hả? Chúng ta ra ngoài sao? Anh định mang em đi đâu thế?"

Thẩm Vãn Tinh ngạc nhiên, cô bất chợt ngẩng đầu lên, nhướng mày khó hiểu, trên mặt viết rõ hai chữ tò mò, hàng loạt dấu hỏi chấm hiện ra trước mặt. Cô nàng đang vô cùng ngơ ngác khi đang yên đang lành, Trần Đình Thâm tự dưng định dẫn cô ra ngoài.

Khó hiểu thật.

Người đàn ông thản nhiên nhún vai, cong môi nhoẻn miệng cười: "Cái đó thì chúng ta cứ đi rồi biết. Em cứ lên phòng thay đồ, anh ở dưới đây chờ em." Kỳ thực, hiện tại, Trần Đình Thâm cũng chưa biết phải đưa vợ mình tới địa điểm đặc biệt nào cả, tuy nhiên, anh còn khá phấn khích bởi nguyên nhân được ở cùng với Thẩm Vãn Tinh.

Kiếp trước, hai người chưa từng ở với nhau trong không gian riêng tư hay đi hẹn hò, Trần Đình Thâm luôn hắt hủi cô nàng đang ngồi trước mặt. Hiện tại, anh đang cố gắng hết sức trân trọng Thẩm Vãn Tinh, dành hết thời gian cho đối phương. Công việc thì có thể giải quyết sau chứ ở cạnh Thẩm Vãn Tinh cần đặt lên hàng đầu.

"Ừm. Em hiểu rồi. Anh chờ em vài phút."

Người con gái bẽn lẽn gật đầu, từ từ đứng dậy, vội vàng chạy lên phòng ngủ trong lúc tâm trạng đang căng thẳng đan xen với hồi hộp. Thẩm Vãn Tinh thừa nhận, cô có rất nhiều điều cần hỏi, nhưng vì sợ Trần Đình Thâm cảm thấy bản thân phiền phức nên đành cắn răng nhịn xuống. Trái tim nơi lồng ngực đập thình thịch thình thịch liên hồi, cô quả thật vô cùng mong chờ khoảng thời gian sẽ được bên cạnh Trần Đình Thâm sắp tới.

Hồi trước, Thẩm Vãn Tinh từng ao ước rằng một ngày nào đó sẽ được ở gần ngắm nhìn người đàn ông mình yêu ở khoảng cách tối thiểu, dù chỉ là mơ cô cũng cảm thấy hạnh phúc. Ai dè nó nhanh chóng thành hiện thực như vậy, Trần Đình Thâm đưa cô đi chơi, đây là việc Thẩm Vãn Tinh chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Có khá ít quần áo nên cô chọn khá nhanh, bước xuống cầu thang, trong đầu Thẩm Vãn Tinh mang muôn vàn suy nghĩ. Đồ cô đang mặc trên người quả thực khá quê mùa, Thẩm Vãn Tinh chưa từng được mua trang phục đẹp, toàn đồ cũ mặc lại từ Thẩm Kim Lan thôi, người con gái hơi hoang mang vì sợ thế này thì khiến Trần Đình Thâm mất mặt vì người đứng bên cạnh như cô.

Chứng kiến cô vợ bé bỏng bước xuống, nhìn chằm chằm lên bộ đồ đang khoác trên người Thẩm Vãn Tinh, Trần Đình Thâm đưa tay đỡ trán, lòng anh đau như cắt, đoán rằng cô tủi thân lắm. Một tia sáng vụt qua suy nghĩ anh, dù sao Trần Đình Thâm từng hứa mang vợ đi mua thêm quần áo, vậy thì quyết định hôm nay thực hiện luôn, dù sao anh cũng chưa biết được địa điểm cả hai sẽ tới.

Vợ anh sao lại khổ đến vậy chứ?

Thẩm Vãn Tinh ở phía đối diện tự dưng bị nhìn chằm chằm, cô cho rằng Trần Đình Thâm đang e ngại mình ăn mặc làm anh xấu hổ, vội vàng mở miệng: "Xin lỗi anh, đây là bộ đồ mới nhất em có rồi. Đình Thâm, anh cũng đừng lo, khi nào đông người lướt qua chúng ta, em đảm bảo cách xa anh, không khiến anh mất mặt đâu." Dĩ nhiên cô muốn bản thân ăn mặc thật đẹp để xứng đáng ở cạnh Trần Đình Thâm, tuy nhiên, mọi thứ dành cho Thẩm Vãn Tinh chỉ đến mức như vậy, cô ngoại trừ việc làm giảm tối thiểu sự e ngại ra thì chẳng còn cách nào khác.

"Ai bảo với em là anh mất mặt?" Lông mày trên khuôn mặt người đàn ông bất giác nhíu chặt. Đặt tay lên vai Thẩm Vãn Tinh, từ từ ôm cô vào lòng, Trần Đình Thâm trầm giọng lên tiếng: "Em cứ nghĩ đi đâu thế? Anh chỉ đang suy nghĩ vài vấn đề thôi. Còn hôm nay nếu ai dám dị nghị sau lưng em, anh nhất định cho chúng biết tay."

Vợ anh để cho bọn chúng nói xấu à?

Trần Đình Thâm chỉ đang thương thay cho cô thôi. Anh ước rằng bản thân nhận ra Thẩm Vãn Tinh sớm hơn, đem đến cho cô nụ cười vui vẻ mỗi ngày thì tốt biết mấy. Bao nhiêu mộng đẹp, chỉ cần Thẩm Vãn Tinh thích, Trần Đình Thâm dù có lên núi đao xuống biển lửa, anh đều cam tâm tình nguyện.

Ngón tay hai người đan xen vào nhau, anh dẫn cô vợ nhỏ ra xe, Thẩm Vãn Tinh cùng Trần Đình Thâm xuất phát. Địa điểm anh đưa đối phương tới là một trung tâm thương mại lớn nhất nhì thành phố, chỉ có giới thượng lưu hoặc những người siêu giàu mới được đặt chân vào.

Đứng trước khung cảnh đồ sộ trước mắt, Thẩm Vãn Tinh không khỏi ngỡ ngàng, cô như được thấy những điều mới mẻ trên thế giới, người con gái phấn khích đánh mắt liếc ngang liếc dọc, chưa bao giờ cô vui đến mức muốn nhảy cẫng lên như hiện tại. Thẩm Vãn Tinh vui, chàng trai đứng cạnh cô đương nhiên hạnh phúc lây. Nụ cười trên môi Trần Đình Thâm cong vút, ngày càng đậm dần, những tia vui vẻ hiện ra tận sâu từ đôi mắt mang nặng suy tư kia. Thẩm Vãn Tinh cuối cùng cũng dần thích nghi, chịu bộc lộ cảm xúc của bản thân rồi. Chứ nếu cô còn tiếp tục khép mình giống trước đây thì Trần Đình Thâm đột quỵ mất.

Dắt tay cô vào trong một cửa hàng bày toàn hàng hiệu, nhân viên vừa nhìn đã nhận ra Trần Đình Thâm, nhanh chóng cung kính mới anh. Người đàn ông phẩy tay yêu cầu: "Giúp tôi chọn cho cô ấy mấy bộ quần áo, càng đẹp với đắt tiền thì càng tốt. Cô ấy thích gì cứ việc lấy, tiền chẳng thành vấn đề. Nhớ chọn nhiều nhiều vào." Đẩy Thẩm Vãn Tinh lên phía trước, anh muốn mua cho cô một tủ để sử dụng, chứ thiệt thòi quá Trần Đình Thâm đau lòng.

"Dạ, tôi làm ngay ạ."

Cô nhân viên vui mừng ra mặt khi vớ được vị khách lớn.

Thẩm Vãn Tinh bị dọa cho giật mình, cô hoảng hốt quay đầu sang, nhíu mày mở miệng: "Anh làm gì thế? Quần áo của em ở nhà còn đủ dùng mà, tốn kém cho em thì không cần đâu. Hơn nữa, đồ ở đây đắt như thế, em… em…" Cô nàng lắp ba lắp bắp, nói mãi chẳng hết được một câu.

"Đủ cái gì mà đủ, em cứ việc chọn những gì mình thích cho anh." Trần Đình Thâm hoàn toàn chả để mấy lời Thẩm Vãn Tinh nói vào tai, anh nhún vai: "Chỗ quần áo ở nhà về em cứ vứt hết, sau này chẳng dùng đến đâu. Vợ anh thì phải xứng với những món đồ tốt nhất, em phải nghe anh, ngoan ngoãn qua chọn đi. Còn tiền bạc anh đủ sức nuôi em cả đời chứ nói gì mua mấy bộ quần áo."

Cô xứng đáng nhận được những gì tốt đẹp nhất, đắt tiền nhất chứ không phải là bị hắt hủi, đối xử lạnh nhạt. Một lần phạm sai lầm đã dọa Trần Đình Thâm một phen thừa sống thiếu chết rồi, giờ có cơ hội, anh nhất định mua hết mọi thứ cho Thẩm Vãn Tinh.

Hết cách, Trần Đình Thâm quá ương ngạnh, cô ngoại trừ việc thỏa hiệp ra thì hết cách. Sống tiết kiệm từ nhỏ đột nhiên phung phí thế này, Thẩm Vãn Tinh có chút ái ngại.

Cuối cùng, một nửa gian hàng bị Trần Đình Thâm mua tất, dọa tim Thẩm Vãn Tinh thiếu chút nữa nhảy ra ngoài. Cô hoảng hốt kéo tay chồng mình: "Đình Thâm, quá nhiều rồi, chúng ta cứ mua mấy bộ trước hãng. Nhà em sợ chẳng đủ chỗ để cất." Rước hàng loạt về như vậy làm Thẩm Vãn Tinh chẳng khác gì đang ngồi trên đống lửa.

"Nhiều đâu mà nhiều. Em thích mà, thích thì lấy thôi. Nhà nếu thiếu anh mua cho em thêm một căn cho em thỏa sức dùng để cất quần áo." Trần Đình Thâm hào sảng lên tiếng, đưa tay vỗ ngực.

Bất lực thở dài, cô không cãi nổi đối phương, cuối cùng vẫn phải lấy tất, Trần Đình Thâm tinh ý thuê nhân viên vận chuyển về nhà mình. Ngoại trừ trang phục ra, Thẩm Vãn Tinh còn bị anh kéo tới cửa hàng mỹ phẩm, trang sức, mua cho cô một loạt làm người con gái hoa cả mắt, xây xẩm mặt mày.