Tìm Lại Tình Yêu

Chương 4: Sẵn Sàng Chờ Đợi Cô



"Tất nhiên rồi. Vãn Tinh, chúng ta là vợ chồng mà, đương nhiên cần ngủ cùng nhau chứ?"

Trần Đình Thâm đưa tay cẩn thận từng li từng tí xoa đầu cô nàng đang rụt rè bên cạnh mình, ánh mắt dán chặt lên người cô luôn dành cho Thẩm Vãn Tinh vẻ trìu mến, cưng chiều, chỉ muốn đưa cho cô tất cả những thứ hiện tại mình đang có. Được trở về lần nữa, Trần Đình Thâm đang vô cùng háo hức, trong đầu liên tục vạch ra kế hoạch sắp tới để thực hiện cùng Thẩm Vãn Tinh. Khi xưa, đêm tân hôn, anh làm ra những chuyện tàn bạo dọa vợ mình kinh hãi một phen, tự nhủ hiện tại nhất định cần phải rút kinh nghiệm.

Trái ngược hoàn toàn với vẻ hào hứng trên khuôn mặt Trần Đình Thâm, Thẩm Vãn Tinh tỏ ra cực kỳ lúng túng, bàn tay cô cuộn tròn thành nắm đấm, thở dốc, cắn môi lí nhí mở miệng: "Nhưng… nhưng mà… Trần Đình Thâm… em… em chưa sẵn sàng…" Cô hơi sợ vụ sinh hoạt vợ chồng kia cho dù vốn dĩ biết rõ đó là nghĩa vụ khi gả cho Trần Đình Thâm.

Thâm tâm bất giác dâng lên những cảm giác hãi hùng, lo lắng, hồi hộp, chúng hòa lẫn vào nhau như từng đợt sóng biển lần lượt ập tới, đánh mạnh vào lý trí cô. Khuôn mặt xinh đẹp hơi nhợt nhạt, đôi mắt khẽ dâng lên một tầng sương mỏng, trái tim trong lồng ngực Thẩm Vãn Tinh đập thình thịch thình thịch liên hồi.

"Em đừng sợ." Trần Đình Thâm đột nhiên bật cười, hai chú bất lực viết rõ trên khuôn mặt, anh đưa tay đỡ trán, khóc không thành tiếng giải thích: "Anh chưa cầm thú đến mức đi ép buộc đối phương làm những việc mình ghét đâu. Anh hiểu rõ em lo lắng khi bị ép gả tới đây, Vãn Tinh, em cứ dần dần mà thích nghi, anh hoàn toàn đợi được cho tới khi nào em sẵn sàng." Đưa tay chạm nhẹ vào vai người con gái, dịu dàng tận xương đặt cô dựa đầu vào trong lồng ngực, Trần Đình Thâm khẽ hôn nhẹ lên mái tóc cô vợ yêu dấu, tuy cười nhưng hiện tại thâm tâm anh khá cắn rứt.

Chẳng biết được liệu rằng Thẩm Vãn Tinh có bị kiếp trước ảnh hưởng tới bản thân không nữa mà hiện tại mang theo những suy nghĩ như vậy. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Trần Đình Thâm có cuồng nhiệt muốn ở cạnh, dâng hiến tất cả cho vợ mình, anh vẫn cần cho Thẩm Vãn Tinh thời gian tiếp nhận, để cho cô sẵn sàng, hoàn toàn đặt niềm tin vào anh, chứ chả phải làm ra những hành động thô lỗ, dày vò đối phương như trước, Trần Đình Thâm rất sợ, cực kỳ sợ Thẩm Vãn Tinh bị đau, đặc biệt là nỗi đau anh gây ra.

Lúc bấy giờ, Thẩm Vãn Tinh mới thở phào nhẹ nhõm, cô gật đầu, mở miệng: "Cảm ơn anh."

"Cảm ơn gì chứ, chúng ta kết hôn rồi, vợ chồng tôn trọng lẫn nhau vốn dĩ là chuyện đương nhiên." Khóe môi Trần Đình Thâm cong vút, đáy mắt mang đậm ý cười cùng cảm giác thỏa mãn: "Mà này, em đừng gọi anh như người xa lạ vậy chứ. Anh cũng gọi em là Vãn Tinh rồi, từ nay trở đi em hãy gọi tên anh thân mật một chút, biệt danh đều ok, tối thiểu gọi là Đình Thâm đi." Anh cần làm mọi cách để cho vợ mình cảm giác an toàn.

Đôi tai Thẩm Vãn Tinh thoáng chốc đỏ ửng như trái gấc chín, hô hấp cô lệch một nhịp, ngượng ngùng cất giọng: "Đình Thâm."

Nhiệt độh trong căn phòng đột nhiên tăng lên.

"Như vậy mới phải." Biểu cảm trên gương mặt người đàn ông rõ ràng đang rất khoái chí, Trần Đình Thâm cưng chiều hôn nhẹ lên trán cô, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, anh chẳng trêu em nữa. Giờ muộn rồi, chắc hôm nay em vất vả lắm. Ráng ngủ sớm cho khỏe. Đừng khiến bản thân tổn hại."

Nhẹ nhàng đặt Thẩm Vãn Tinh từ từ nằm xuống, đưa tay vòng qua eo cô, tuy nhiên, hành động ấy dọa cô nàng giật mình, kinh sợ nhìn chằm chằm Trần Đình Thâm. Anh vội vàng thanh minh: "Anh chỉ ôm em ngủ thôi, hoàn toàn chả có ý đồ xấu đâu. Vãn Tinh, anh hứa nhất định sẽ làm, nên em cứ yên tâm tin tưởng anh." Trong lòng anh hiện tại dường như vừa bị cắn một nhát thật đau.

Thẩm Vãn Tinh bài xích sự đụng chạm đến thế à?

Tự hỏi rằng ở nhà họ Thẩm cô từng trải qua những chuyện kinh khủng như thế nào mới trở thành người rụt rè ở trước mặt anh như vậy?

Cho dù Trần Đình Thâm có biết được quá khứ vợ mình từng trải qua một cơn ác mộng, tuy nhiên, anh chưa tài nào tưởng tượng được nó rốt cuộc đáng sợ đến mức độ nào.

Thẩm Vãn Tinh gật đầu lia lịa, chấp nhận để cho Trần Đình Thâm ôm. Tựa đầu vào lồng ngực người đàn ông, thân thể Thẩm Vãn Tinh cuộn tròn, cố gắng tận hưởng sự ấm áp hiếm có mà cô chưa bao giờ được nhận lấy trong quá khứ. Mọi chuyện đang xảy ra khiến Thẩm Vãn Tinh cảm thấy thật sự rất vi diệu. Được gả cho người mình yêu, thậm chí Trần Đình Thâm còn chẳng hề ghét bỏ cô khi Thẩm Vãn Tinh chỉ là vật thay thế được dùng như một biện pháp tạm thời, được yêu thương, cưng chiều như vậy, cô càng khao khát mãnh liệt hy vọng được nhiều hơn thế nữa.

Thẩm Vãn Tinh biết, tất cả mọi thứ cô đang được hưởng vốn dĩ thuộc về chị gái cô, tuy nhiên, Thẩm Vãn Tinh vẫn muốn tham lam hưởng thụ cuộc sống ấy trong thời gian về sau.

Dần dần, Thẩm Vãn Tinh từ từ chìm vào trong giấc ngủ say khi được Trần Đình Thâm ôm chặt. Còn người bên cạnh, hai mắt anh vẫn chưa hề khép lại. Cúi xuống, Trần Đình Thâm dán chặt mắt vào khuôn mặt xinh đẹp cùng dáng người nhỏ nhắn kia, trong căn phòng xa hoa lộng lẫy, hương thơm lan tỏa khắp mọi ngóc ngách, ánh đèn vàng kết hợp với những ngọn nến tạo thành cảnh tượng lãng mạn, nụ cười trên môi Trần Đình Thâm hiện ra vô cùng rõ ràng, tỏa sáng dưới màn đêm u uất lạnh lẽo.

Bàn tay anh siết chặt lấy Thẩm Vãn Tinh đang ngủ say, thỉnh thoảng cô nàng sẽ kêu lên mấy tiếng, tuy nhiên, dáng vẻ hiện tại, Trần Đình Thâm đều cảm thấy đặc biệt đáng yêu. Anh hôn lên gương mặt cô, hôn khắp mọi nơi, nụ hôn ào ạt rơi xuống như mưa, nhưng người đàn ông chưa dám vượt quá giới hạn. Nỗi mong nhớ đối với Thẩm Vãn Tinh bao nhiêu lâu cuối cùng cũng được giải tỏa, Trần Đình Thâm khẽ đan xen những ngón tay của hai người vào với nhau.

Anh hiện tại còn chưa dám tin khi được lần nữa ở cạnh Thẩm Vãn Tinh, thứ được gọi là hạnh phúc đang xâm lấn tâm trí Trần Đình Thâm, đến mức anh mất cả ngủ. Trong đầu bất giác vạch ra kế hoạch, tiếp theo đây, anh nhất định phải cùng Thẩm Vãn Tinh hưởng thụ tuần trăng mật ngọt ngào bên nhau, rồi mua thêm cho cô mấy bộ trang sức, thường xuyên mang vợ đi du lịch để Thẩm Vãn Tinh vui vẻ nhất có thể, trong mắt Trần Đình Thâm, cô phải là người luôn nở nụ cười tươi roi rói giống ánh mặt trời đang tỏa sáng trên môi.

Chỉ nghĩ thôi mà toàn thân Trần Đình Thâm đã hưng phấn đến mức tột độ, thậm chí thể hiện rõ ràng qua khuôn mặt. Ngày mai cần yêu cầu thư ký đặt vé máy bay rồi thêm vài thứ mới được.

Sáng sớm hôm sau, khi Thẩm Vãn Tinh mở mắt ra thì Trần Đình Thâm còn ngủ, chẳng muốn phiền tới anh, cô nàng cẩn thận đẩy tay người đàn ông ra, rón rén vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, nhanh chóng xuống dưới nhà. Tại phòng khách, người giúp việc đang lũ lượt chạy qua chạy lại, dường như đang có việc rất gấp.

Thẩm Vãn Tinh gượng cười, cô giơ tay, khẽ lên tiếng: "Xin chào mọi người."

Tuy nhiên, chả ai đáp lời cô, làm Thẩm Vãn Tinh có chút thật vọng. Hơn nữa, bọn họ dường như biết cô chẳng phải Thẩm Kim Lan, chỉ liếc cô một cái, ném cho Thẩm Vãn Tinh ánh mắt khinh thường. Dù không nói, nhưng cô chưa ngu tới mức ngờ nghệch với mọi thứ.

Vẫn muốn cho họ thấy bản thân hữu dụng, Thẩm Vãn Tinh tiến đến, thân thiện hỏi: "Các cô có cần tôi giúp gì không? Tôi phụ một tay cho."